Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
Là thiếp thất nàng có lương tâm tốt mới đúng. Hoàng thượng nạp nàng tiến cung chẳng khác nào nhặt được bảo vật, từ eo đến cánh tay, cổ tay, cổ chân, bả vai sau lưng đều không có một chút ngấn nào! Nàng còn thay hắn nghĩ cách bảo toàn thanh danh, mất công nàng hiểu chuyện, thay hắn giấu giếm, nếu để người khác biết thật ra Hoàng thượng âm thầm bạo hành nàng, để xem vị quốc quân này còn bảo vệ cái thanh danh đáng quý của hắn thế nào.
Ngẫm lại Tú Nguyệt cũng cảm thấy mình thật là hiền huệ, trước mặt người ngoài nàng đóng vai người bị hại, còn che giấu giúp Hoàng thượng. Vì thế Hoàng thượng định thưởng một thanh một thanh như ý nạm bảo thạch cho nàng thì cũng đúng thôi.
Hai chữ “người ngoài” này cứ như thế xẹt qua trong đầu nàng, nàng ngẩn ra, người mà nàng cố chấp nhiều năm như vậy, rơi lệ nhiều như vậy, bây giờ nàng đã có thể nhẹ nhàng nghĩ đến rồi sao?
Gặp nhau không bằng hoài niệm, vẫn là cuộc sống sau khi tiến cung đã giúp nàng lấp đầy những tháng ngày ác mộng. Nàng từng cho rằng cả đời này sẽ không thể buông người ấy, thẳng mặt đối diện, nhưng không ngờ hôm nay hai người vẫn có thể ôn hoà nói chuyện với nhau.
Lưu Dục Hiên yên lặng nghe nàng nói chuyện, chỉ cần nhìn sắc mặt nàng đã biết ngay là nàng đang nói dối. Tú Nguyệt không còn như hồi nhỏ, nàng không còn là tiểu cô nương có chuyện gì cũng tâm sự hết với hắn nữa, bây giờ trong lòng nàng nghĩ gì cũng chẳng nói với hắn nữa rồi.
Mà lúc nhìn hắn, nàng cũng không còn nhiệt tình như trước nữa. Trước kia hắn luôn trách nàng không trưởng thành, nhưng bây giờ thấy nàng lạnh nhạt đối mặt với hắn, bất giác hắn lại cảm thấy cô đơn.
Hắn buông mắt, nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay Tú Nguyệt, bỗng dưng hắn hơi hoảng hốt.
Hồi ấy hắn hay đến Thiện phủ làm khách, dù hắn có nói thế nào thì di mẫu cũng đều chuẩn bị cho hắn một hộp quà tốt nhất mang về Lưu phủ, lúc đó Tú Nguyệt mới sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, cứ nhất định phải giúp hắn mang hộp quà ra đến cửa giao cho hắn, sau đó nàng sẽ đứng ở cửa, ánh mắt trông mong nhìn hắn rời đi.
Thật ra hắn biết, mỗi lần bị di mẫu biết tiểu Tú Nguyệt lại gần mình, di mẫu sẽ phạt đánh vào bàn tay nàng, phạt không cho nàng ăn cơm, dù lần sau hắn đến Thiện phủ, nàng lại bị phạt thì tiểu cô nương ấy vẫn cứ kiên trì.
Ngày ấy bóng dáng bé nhỏ luôn đi sau hắn, nhìn thấy hắn nàng cũng chẳng nói gì, bây giờ thì nàng xinh đẹp đứng trước mặt hắn, từ lời nói lẫn biểu hiện đều ra dáng phụ nhân rồi.
…… Còn có, quá khứ của nàng cũng không êm đềm.
“Di mẫu đến tìm ngạch nương rất nhiều lần.”
Không biết có phải do lâu rồi hai người không nói chuyện hoặc do hắn không biết phải nói gì hay không mà theo bản năng hắn lại nói những lời này.
Tú Nguyệt quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn. Có vẻ như nàng đã đoán ra tiếp theo hắn muốn nói gì.
“Chuyện của Tú Dao, ta đã thay muội muội cầu tình với Hoàng thượng, hẳn là nàng sẽ nhanh chóng trở về vị trí cũ.”
Quả nhiên là như thế. Tú Nguyệt gật đầu phụ hoạ: “Vậy thì chúc mừng nàng ấy, hai người có quan hệ huyết thống, ngươi hướng về nàng ấy như vậy cũng là lẽ phải.” Chuyện như vậy, nàng đã chẳng quan tâm từ lâu rồi.
“Muội ấy sẽ không tranh đoạt với nàng, muội ấy nói mình được sủng ái, nửa đời sau này đều phải ở trong cung chăm sóc cho người muội muội này.”
Tú Nguyệt chỉ gật gù tán đồng: “Quả là đúng với phong cách của nàng.”
Nàng còn có gì để nói đây, người không cùng lập trường có nói nữa thì cũng thành vô tình cãi nhau.
Nghe thấy nàng nói như vậy, khuôn mặt tẻ nhạt của Lưu Dục Hiên rốt cuộc cũng điểm nét cười: “Tú Nguyệt, nàng đã trưởng thành, hiểu được lý lẽ rồi.”
“Đúng vậy.” Tú Nguyệt cũng cười theo: “Bây giờ ta cảm thấy trước đây mình thật là trẻ con.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, nụ cười của hắn vẫn trong sáng như vậy, không hề dính bụi bặm trần gian.
Tú Nguyệt cúi đầu, trong đầu hiện ra chiếc xe ngựa xuất hiện ở Thần Vũ môn.
Nàng thu ánh mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ban nãy ta thấy xe ngựa của quý phủ ngươi đến đây, phu xe kia đối với ngươi rất chu đáo, vì chân yếu nên dù là nhân tài cũng không được trọng dụng sao? Ngươi không định khi về sẽ nói với a mã thăng hắn lên làm quản sự à?”
Lưu Dục Hiên nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu, không thèm để ý: “Chuyện của Lưu phủ ta rất ít khi hỏi đến, hình như trước kia hắn phục vụ trong quân đội của a mã, trong lúc bình ổn Bạch Liên giáo phản loạn thì bị thương nên a mã giữ hắn ở lại Lưu phủ làm việc. Làm phu xe ngựa là nhân tài không được trọng dụng, ta cũng không biết a mã nghĩ như thế nào.”
Tú Nguyệt “À” một tiếng, vậy là tốt rồi. Từ lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa kia xuất hiện hiện ở Thần Vũ môn, trong lòng nàng đã thấp thỏm, muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ phải nghe thấy đáp án nàng sợ nhất.
Chỉ cần biết không liên quan đến hắn là tốt rồi.
Cả đường giúp hắn mang đồ ăn đến vũ phòng cho thị về nghỉ ngơi, Tú Nguyệt muốn tránh hiềm nghi, tại chỗ cách xa mấy mét, nàng đặt đồ ăn trên mặt đất rồi nói lời cáo từ với hắn.
Lưu Dục Hiên muốn tiễn nàng nhưng nàng đã khéo từ chối.
Lúc dẫm lên tầng tầng lớp lớp tuyết đọng trở về Diên Hi cung đã là chạng vạng.
Tú Nguyệt vào Tây Thiên điện cởi áo choàng ra, tuyết đọng trên áo liền rớt xuống lả tả. Thấy Bảo Yến đóng cửa lại, Tú Nguyệt hỏi nàng: “Tiểu Lộc Tử có tin tức gì không?”
“Có đó tiểu thư,” Bảo Yến cười, ghé lại hạ giọng: “Ta trở về Diên Hi cung liền phân phó Tiểu Lộc Tử đến Thần Vũ môn, mấy lần hắn âm thầm nấp theo dõi phu xe của Lưu phủ, phát hiện ra quả thật hắn vẫn luôn đứng quanh quẩn ở cửa cung không chịu đi. Đến lúc trời tối, Tiểu Lộc Tử nói tên phu xe kia đến một góc tường cực kỳ vắng rồi gỡ một viên gạch trên tường ra, sau đó nhét một tờ giấy vào đó.”
Nói xong, Bảo Yến giao cho Tú Nguyệt một tờ giấy mới tinh: “Tờ giấy này là bản sao chép. Tờ giấy Tiểu Lục Tử mang về ta đã kiểm tra qua, vết mực trên giấy cũng chưa hề bị động vào, kiểm tra xong ta liền sai hắn mau chóng mang về chỗ cũ để tránh bị phát hiện.”
“Làm tốt lắm.” Tú Nguyệt gật đầu khen ngợi, thứ nàng muốn chính là cái này! Nàng mở tờ giấy sao chép ra, trên tờ giấy chỉ có một hàng bốn chữ: ‘Vào đông trình lên’, lạc khoản là mùng tám tháng Giêng.
Mùng tám tháng Giêng.
Ánh mắt của Bảo Yến sáng lên, nàng quay đầu nhìn Tú Nguyệt: “Tiểu thư, chẳng lẽ… đây là ám hiệu bọn họ truyền nhau sao? Ngày Diêu Thắng định chuyển tang vật ra ngoài cung là vào mùng tám tháng Giêng?”
Vậy không phải là mười ngày nữa sao?
“Tiểu thư, tiểu thư!” Bảo Yến có vẻ hưng phấn lạ thường: “Người đúng là quá đỉnh! Vạch kế hoạch nhiều ngày như vậy, không ngờ cuối cùng cũng thành công! Đám người Giản Tần canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà vẫn thành công, nghĩ lại ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
“Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Một khi đã làm việc, dù có bố trí tỉ mỉ đến mức nào thì nhất định vẫn có chỗ sơ hở thôi. Không có tường nào gió không lọt qua.”
Tú Nguyệt than một tiếng: “Thật ra cũng chẳng có gì, ngay từ đầu manh mối cũng chỉ có một, chính là mấy thái giám xác nhận việc đi lại, mà mục đích của chúng ta cũng chỉ có một, chính là bắt quả tang lúc bọn chúng đang lén chuyển đồ ra khỏi cung.”
“Đến lúc đó, tất cả chân tướng sẽ tự động sáng tỏ.”
“Nhưng tiểu thư, người chắc chắn bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục vận chuyển tang vật ra khỏi cung chứ?”
Tú Nguyệt rũ mắt cẩn thận cất tờ giấy đi, nàng nhìn Bảo Yến, cười mà không nói gì.
Hiện giờ Ngạc Thu đã thành người chịu tội thay, chỉ khi “cái quan” thì mới “định luận”, Hoàng thượng không hạ chỉ kiểm tra, tang vật trong tay bọn chúng thời gian ngắn như thế đương nhiên sẽ tẩu tán sạch sẽ, một khi thả lỏng cảnh giác thì chắc chắn chúng sẽ ra tay lần hai, đây chính là bản tính tham lam.
Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió đông thổi mà thôi.
Trong lòng Tú Nguyệt cũng có chút khẩn trương, đến được bước này thật sự không dễ dàng gì, thiếu chút nữa đã không thành công rồi.
Nàng ngồi lên giường la hán, chống cằm nghĩ đủ chuyện đến xuất thần, bỗng nhiên nàng thay đổi sắc mặt, mở tờ giấy trong tay ra, nâng mày đọc kỹ.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Bảo Yến thấy sắc mặt nàng không đúng lắm liền ngó vào nhìn tờ giấy: “Chẳng lẽ có gì không đúng ư? Trên giấy viết là mùng tám tháng Giêng, chẳng phải là bọn chúng sẽ chuyển đồ vào ngày này sao?”
Tú Nguyệt nhắm mắt lại, lắc đầu: “Vốn dĩ là như thế. Chỉ là từ đầu đến cuối, đám Giản Tần vẫn luôn làm việc cẩn trọng, không một kẽ hở, cao nhân phía sau các nàng tâm kế thâm sâu, tờ giấy này tuy khó lấy nhưng ngày tháng lại ghi rất rõ ràng, bán một nửa sơ hở như vậy tuyệt đối không giống tác phong bình thường của các nàng.”
Nhất định là còn cái gì đó nàng vẫn chưa nghĩ ra.
Nàng lại mở tờ giấy ra đặt lên bàn, nhìn đi nhìn lại, nếu chỉ có ngày tháng thì quá bình thường, nhưng tại sau lại có thêm bốn chữ ‘vào đông trình lên’ để làm gì nhỉ?
Người bình thường nhìn vào hiển nhiên sẽ bị hấp dẫn bởi lạc khoản đầu tiên chứ sẽ không để ý nhiều đến bốn chữ kia.
Nàng suy nghĩ tỉ mỉ, nếu ngày tháng ở hàng thứ hai chỉ là để nguỵ trang, vậy…
Vậy ngày tháng đúng chính là để truyền tin cho hàng chữ thứ nhất!
Sau lưng Tú Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát, nếu nàng bất cẩn bắt cả người lẫn vật vào mùng tám tháng Giêng, lại thỉnh cả Thánh giá đến, vậy chuyện này không đơn giản là khi quân nữa mà còn là tội danh vu hãm người khác!
Đúng là một kế sách độc địa, tâm tư sâu không thấy đáy!
Giản Tần và Diêu Thắng buôn lậu tang vật xuất cung, cho dù có che giấu nhưng vẫn luôn đề phòng đủ mọi cách, phòngngừa vạn nhất thật sự có người thu thập được thông tin quan trọng nhất này, đến lúc đó kẻ làm chứng không chỉ chẳng thể động đến một sợi tóc của các nàng mà ngược lại còn tự chui đầu vào rọ, để các nàng biết trong cung ai có ý đồ khác, không cần tốn nhiều sức bài trừ kẻ đối lập!
Thật là một đối thủ khủng khiếp, cơ mưu linh hoạt.
“Tiểu thư, tiểu thư?”
Bảo Yến không rõ nội tình, chỉ thấy sắc mặt Tú Nguyệt trắng như tờ giấy không còn chút huyết sắc, nàng ấy lại nhìn tờ giấy trên bàn, chỉ có mấy chữ như vậy thôi mà rốt cuộc tiểu thư nhà nàng nhìn ra được huyền cơ gì thế?
Hồi lâu, Tú Nguyệt đang ngồi trên giường, nàng nhìn mấy chữ ít ỏi trên tờ giấy rồi hừ lạnh một tiếng: “Bảo Yến, ngươi nhìn rõ tờ giấy này có cái gì à.”
Có cái gì? Bảo Yến lắc đầu: “Ta đã kiểm tra qua rồi, không có gì cả.”
“Sao có thể?” Tú Nguyệt lại cười: “Bên trong tờ giấy kia có thể mang một mũi dao tẩm độc đấy, nếu nhìn không rõ sẽ làm tổn thương chính mình.”
“Tiểu thư! Rốt cuộc người muốn nói cái gì!” Bảo Yến nôn nóng: “Người mau nói thẳng đi, đừng bắt ta đoán nữa.”
“Được.” Mồ hôi lạnh sau lưng Tú Nguyệt vẫn chưa khô hết, nàng từ giường la hán đứng lên, để lại cho Bảo Yến trong phòng một cái bóng lưng: “Ngươi nhìn lại kỹ xem, ngày tháng liên hệ trên tờ giấy là mùng tám tháng Giêng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...