Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Tuệ Quý phi
Tết ông Táo hai mươi ba tháng chạp, truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, hiểu dụ [1] lục cung: Tối nay sao khi thỉnh an, Hoàng hậu nương nương mời Đông Tây lục cung cùng thả đèn Khổng Minh cầu phúc.
[1] Hiểu dụ: báo (với cấp dưới) rõ cho người khác biết.
Diên Hi cung ngoại trừ Tốn Tần bị bệnh không cần đi, Lý Quan nữ tử với thân phận Quan nữ tử cũng nằm trong nhóm không được mời. Lúc Uông Phúc Thọ của Trữ Tú cung đến truyền chỉ, lại vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn Tú Nguyệt, lúc đi còn cố ý nói thêm một câu, bảo nàng cần phải đến Trữ Tú cung.
Trong lòng Tú Nguyệt ít nhiều cũng có suy đoán, có thể vì sao chứ, còn không phải mấy ngày thị tẩm liên tiếp gây họa sao.
Nghe nói buổi tối không chỉ cầu phúc, tần phi hậu cung theo nghi thức lệ thường còn phải quyên chút đồ trang sức vàng bạc để hành thiện tích đức, vòng này hàng năm đều là điểm nhấn so sánh của phi tần hậu cung, Tú Nguyệt cứ nghĩ tới phải đến Trữ Tú cung, vốn đã đủ đau đầu rồi, lại nghe Lan Quý nhân nói đến chuyện này, nàng càng không muốn đi.
Chuyện tiêu tiền, có gì hay mà so sánh?
Bấm ngón tay mà tính, thưởng tết của Hoàng thượng phải đến đêm giao thừa mới có, hiện tại, nàng còn phải nuôi ba cung nhân, lại vào ngày đông giá rét, tiền bạc thật sự là quá túng quẫn.
Thôi vậy. Nàng để Bảo Yến tìm hết mấy món trang sức mới lần trước tự thêm của mình, đều là mấy món vài lượng bạc, thêm một món cũng không đáng bao nhiêu bạc, có hơi keo kiệt.
"Tiểu thư," Bảo Yến còn đau lòng: "Cái này cũng lấy ra sao, dù sao chúng ta cũng phải chừa lại một ít trong tay để phòng cho tình huống bất ngờ chứ. Mùa đông này còn chưa qua đâu."
"Chẳng còn cách nào," Tú Nguyệt vừa thu dọn vừa nói: "Vào trừ tịch sẽ có ban thưởng, Hoàng thượng ngầm lộ ẩn ý, chịu thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ dư dả."
"Ối chà chà." Bảo Yến chu miệng: "Ngay cả chuyện này Hoàng thượng cũng nói với tiểu thư, thành tri kỷ từ lúc nào vậy."
Tú Nguyệt liếc Bảo Yến một cái, nàng ấy cũng không biết, bản thân nàng vì mấy ngàn lượng ban thưởng này, hành vi chân chó ở Dưỡng Tâm điện đều bị Lưu Dục Hiên nhìn thấy, mất hết mặt mũi.
Tú Nguyệt nghĩ nghĩ, với mấy món trang sức này, không biết bị chê cười thành dạng gì đây.
Hiện tại nàng có hơi hối hận, sớm biết có đoạn sắp xếp như vậy, mấy ngày trước dù nàng có chết cũng cầu xin Hoàng thượng, cầu hắn trợ giúp mình ít bạc, dù sao ở trước mặt Hoàng thượng nàng cũng không có chút mặt mũi nào, ngầm mất mặt với một mình Hoàng thượng, cũng còn tốt hơn so với bị một đám nữ nhân hậu cung cười nhạo.
Da mặt nàng tuy dày, nhưng cũng là tiểu nữ nhi, còn không dày đến mức kia.
Chạng vạng, Lan Quý nhân muốn đến Vĩnh Hòa cung của Oánh Tần nương nương trước, rồi cùng Oánh Tần đến Trữ Tú cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đương nhiên không muốn dẫn Tú Nguyệt theo, Tú Nguyệt cũng vui vẻ được đi một mình.
Chân nàng không được nhanh nhẹn cho lắm, mấy ngày trước cổ chân bị Hoàng thượng véo xanh đen đi còn hơi đau, đi giữa trời băng tuyết, không ngờ còn chậm hơn so với tưởng tượng, lúc Bảo Yến đỡ đến Trữ Tú cung, suýt nữa đã bị muộn.
Tú Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ba chữ lớn "Trữ Tú cung", trong lòng có chút nhút nhát. Cùng với hai lần ở Dưỡng Tâm điện, nàng chưa bao giờ lưu lại ấn tượng tốt với Hoàng hậu nương nương.
Lần trước vì ham ngủ mà hỏng việc, thiếu chút nữa đã khiến Đế Hậu bất hòa, không biết nàng tự xin cấm túc ở Diên Hi cung, tức giận trong lòng Hoàng hậu nương nương đã vơi đi chưa.
"Đi thôi." Bây giờ cũng chỉ có thể căng da đầu đi vào, đi một bước tính một bước.
Mấy ngày không đến Trữ Tú cung, đi vào tòa cung điện trang nghiêm này, như là tác dụng tâm lý, mỗi một viên gạch, tảng đá ở đây đều thể hiện sự uy nghi không cho phép mạo phạm của nữ chủ nhân.
Tú Nguyệt vốn định vào điện sẽ lặng lẽ tìm chỗ của mình ngồi xuống, tránh để mọi người chú ý. Phân vị Thường tại vốn thấp, vị trí xếp ở phía sau, lại không ngờ lúc đến Trữ Tú cung, các phi tần khác đều đã ngồi đủ, nàng là người muộn nhất.
Thấy nàng tiến vào, trong điện lập tức không còn tiếng nói chuyện thì thầm, phi tần lục cung hầu như đều lia ánh mắt quét qua nàng.
Mấy ngày nay, một cơn gió thổi ra từ Nội Vụ phủ, lục cung ít nhiều gì cũng nghe thấy. Các nàng đều âm thầm đánh giá Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị này, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc nàng có lai lịch gì.
Luận tướng mạo, Tín Quý nhân hoa nhường nguyệt thẹn, Xuân Thường tại xinh đẹp động lòng người, dù không phải hai người bọn họ, Oánh Tần, Thuần Quý nhân, Lan Quý nhân, Tú Thường tại cũng thuộc loại dung mạo thượng thừa, còn có trung cung Hoàng hậu thanh xuân đang thịnh, khí chất dung mạo không hề thua kém chúng phi tần, giai lệ hậu cung nhiều như mây, sao lại là Nguyệt Thường tại đến sau này ở trên.
Luận tài nghệ, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này cũng không được cái gì! Đã không thể hát, lại không giỏi múa, không rành viết chữ, không thạo vẽ tranh.
Càng nghĩ càng giận, Hoàng thượng luôn rất ít đặt chân đến hậu cung, trong năm năm hậu cung không có con nối dòng, nghe tiếng gió Nội Vụ phủ thả ra, từ khi nàng tiến cung đến nay, thời gian ở chung với thánh thượng, cộng lại đã vượt qua Tín Quý nhân!
Tú Nguyệt đứng ở cửa chính điện, bị từng ánh mặt cùng bắn tới nhìn chằm chằm đến mức phát sợ, chỉ thị tẩm bốn ngày, sức ghen tuông của nữ nhân hậu cung bùng cháy đến mức này sao?
Nàng thầm kêu một tiếng "trời ơi" trong lòng, dưới những ánh mắt nhìn chăm chú, vẫn bước nhanh vào, cúi đầu nhún người hành lễ với trung cung: "Tần thiếp Nguyệt Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị, thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn an, tần thiếp thỉnh an các vị nương nương."
Trong điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tú Nguyệt nghe được tiếng hít thở của bản thân, nàng duy trì tư thế, không dám nhìn thẳng vào Hoàng hậu.
Một lát sau, nghe được tiếng của Hoàng hậu nương nương vang trên đỉnh đầu: "Nguyệt Thường tại nhanh đứng lên đi, ban ngồi."
"Tần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Tú Nguyệt đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là trung cung Hoàng hậu, khí độ lòng dạ há người thường có thể so sánh được, sao có thể ngoài mặt khó xử nàng được.
Nàng lui bước nhỏ về chỗ ngồi, vị trí đùng là ở phía sau Lan Quý nhân, bị Lan Quý nhân không vui mà liếc mắt một cái, Tú Nguyệt cười cười ngồi xuống.
Nàng đã hết sức khiêm tốn, mỗi một động tác đều cố gắng không gây chú ý cho người khác, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy bầu không khí trong chính điện không đúng lắm, các tần phi ngồi ở đây đều cố ý hoặc vô tình liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt đều không thân thiện, giống như nhắm từng mũi tên bắn đến.
Tú Nguyệt đứng ngồi không yên. Không khỏi ngồi thẳng người, mấy năm nay đã quen là người bên đường, bị nhiều người nhìn như vậy, đứng trên đầu sóng ngọn gió vẫn là lần đầu tiên, thật có hơi không thích ứng được.
Bảo Yến đứng phía sau Tú Nguyệt, nhìn ra nàng khác thường cũng suy đoán được vài phần.
Nàng suy nghĩ một lúc, cúi người xuống, kề sát vào tai Tú Nguyệt thầm nói: "Tiểu thư, Nữu Hỗ Lộc Tú Dao ở ngay đối diện người. Người nhìn nàng ta thử xem."
Tú Nguyệt khó hiểu nhìn Bảo Yến, Bảo Yến thấp giọng cười trộm nói: "Trước buổi tối nô tỳ đến Ngự Thiện phòng nghe các cung nhân khua môi múa mép, nói tối hôm qua Tú Thường tại quỳ gối, lòng bàn tay bị cây làm cho đỏ ửng, nàng ta là đại tiểu thư chân yếu tay mềm được nuôi trong giàu có, ngàn kiều vạn quý, lúc đó ở Chung Túy cung quỳ mà nước mắt lưng tròng đến khóc."
Bảo Yến vốn định từ Trữ Tú cung về sẽ nói chuyện này với Tú Nguyệt, lấy Tú Thường tại làm niềm vui, bây giờ nhìn thấy Tú Nguyệt khẩn trương, nàng thay đổi chủ ý.
Thủ đoạn này thường thấy ở Thiện phủ trước đây, sao Giản Tần nương nương có thể dính bẫy được, nghĩ tới bộ dạng ngột ngạt khóc lóc ỉ ôi của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, là một chuyện rất vui vẻ.
Tú Nguyệt nhìn Bảo Yến một cái, hai người cùng nhìn về phía Tú Thường tại ở đối diện đang giấu đôi tay run rẩy trong tay áo, đều không kiềm được mà nhếch miệng cười thầm, đồng thời khẽ gật đầu một cái.
Nghĩ tới dáng vẻ đắc ý trước đây của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao khi hại nàng không chết hết lần này đến lần khác, lập tức cảm thấy hả giận.
"Nguyệt Thường tại, ngươi đang cười gì vậy, nói bổn cung nghe với nào."
Giọng nói ấm áp của Hoàng hậu vang lên, Tú Nguyệt vội thu nụ cười, hoảng loạn quay đầu lại, nhất thời không tìm được lý do thoái thác lấp liếm cho qua, thật là xấu hổ.
Dù gì Hoàng hậu cũng là trung cung cao quý, sẽ không vì chi tiết vụn vặt mà khiến nàng không thể xuống đài, đã mở miệng tiếp hóa giải tình cảnh cho nàng: "Nói đến mới nhớ, Nguyệt Thường tại tấn phân vị, bổn cung còn chưa chúc mừng ngươi. Nhớ khi đó Hoàng thượng nói ngươi có nhiều điều không tiện, bổn cung cũng chỉ có thể miễn ngươi đến trung cung thỉnh an, bây giờ tốt rồi, muội muội rảnh rỗi, thường xuyên tới Trữ Tú cung ngồi một chút."
Trong lòng Tú Nguyệt suy nghĩ không ra. Nàng tấn phong Thường tại không phải ngày một ngày hai, sao giờ này Hoàng hậu nương nương lại nhắc lại chuyện cũ, e rằng điều muốn nói không chỉ có vậy, mà ý bảo nàng tới Trữ Tú cung thỉnh an nhiều hơn.
Như vậy là vì cái gì đây.
Nàng vừa nghĩ, vừa muốn đứng dậy tạ ơn, không ngờ bị một tiếng cười chặn lại, Hiền Phi ngồi ở bên trái chủ vị, nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, trên mặt đều là ý cười ấm áp, nhưng trong đôi mắt nhìn thẳng Tú Nguyệt lại lộ ra hàn ý: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, nhìn người thật không thể nhìn trong chốc lát, nếu không thì tới hôm nay, ai có thể ngờ một đích một thứ xuất thân từ Thiện phủ, nữ nhi đích xuất từ phân vị Quý nhân ngã xuống, hạ đến Thường tại, Nguyệt Thường tại thân là thứ xuất, từ một nơi như Diên Hi cung có thể bò ra, một đường bò tới trên long sàng ở Dưỡng Tâm điện?"
Nàng chậc chậc vài tiếng: "Dù sao cũng phải nói, một tăng một hạ, Hoàng thượng đối với Thiện phủ cũng coi như không tệ, Tú Thường tại, ngươi cũng đừng để trong lòng, chung quy thì quý phủ của các ngươi cũng coi như là không tổn hại gì?"
Câu nói này của Hiền Phi vừa ra, Tú Thường tại xấu hổ đến mặt đỏ bừng, mấy chủ vị như Giản Tần, Oán Tần cũng cười theo Hiền Phi, Tú Nguyệt nhìn sắc mặt của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao ở đối diện, bị trêu đùa ghẹo chọc, lại thêm vô cùng nhục nhã, móng tay nắm chặt xiêm y cũng sắp bị gãy.
Hoàng hậu nhìn Hiền Phi, yên lặng lắc đầu, cuối cùng cũng không lên tiếng trách nàng, chỉ nói: "Hiền Phi."
Không ổn rồi. Tú Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, ngoài sáng là Hiền Phi đang làm Nữu Hỗ Lộc Tú Dao khó xử, nhưng trên thực tế rõ ràng là đang chĩa về phía nàng, tính tình của Nữu Hỗ Lộc Tú Dao thế nào sao nàng lại không biết, bị Hiền Phi châm ngòi như vậy, sau này nhất định sẽ dây dưa không dứt với nàng.
Một lúc lâu sau, Hiền Phi tự cười xong mới giương mắt nhìn về phía Hoàng hậu: "Vừa nãy không phải Hoàng hậu nương nương muốn xem ghi chép tháng này của Kính Sự phòng sao, thần thiếp cũng đang muốn xem đây, vậy xin nương nương xem, nói cho bọn tần thiếp biết một chút?"
Hoàng hậu oán trách liếc mắt nhìn Hiền Phi một cái, Hiền Phi chỉ xem như không thấy, không biết cố ý hay vô tình mà nghiêng mắt về Giản Tần.
Giản Tần cười nhẹ, ngồi tại chỗ nói, giọng nói khiến người trong chính điện nghe rất rõ ràng: "Tần thiếp nghe nói, Hoàng thượng cả ngày làm việc vất vả, đã hơn một tháng không bước vào cửa cung của tần thiếp. Hơn nửa tháng nay, nghe nói Hoàng thượng tổng cộng chiêu hạnh sáu lần, ngày mười lăm, mười sáu, một đêm trăng tròn, một đêm truy nguyệt (16), tất nhiên là ở cung của Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương, bốn lần còn lại, không biết là vị muội muội nào may mắn nhận được thánh ân mưa móc đây?"
Lúc nghe được chữ "bốn", mí mắt Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt giật một cái, đã cảm thấy đứng ngồi không yên.
Quả nhiên, Lan Quý nhân bộ dạng kinh ngạc ngây thơ, tiếp tục câu chuyện: "Thật sự tháng này Hoàng thượng chỉ lâm hạnh các phi tần khác bốn lần sao, ngày đó tần thiếp thấy xe Phượng Loan Xuân Ân ngừng ở trước cửa Diên Hi cung, hình như là đón Nguyệt Thường tại đi... Nhưng bốn ngày sau mới nâng kiệu liễn đưa về, chuyện này... Nguyệt Thường tại, có phải là tỷ tỷ ta đây nhìn lầm rồi không..."
Lời vừa nói ra, trong điện đã nổ tung, tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên, Tú Nguyệt biết không thể tránh khỏi, ngồi tại chỗ chụp mắt làm mai rùa, mặc cho những thứ âm thanh khó nghe kia truyền vào tai.
Hiền Phi này giết người, từng đao không thấy máu.
"Nghe thấy chưa? Hoàng thượng sủng hạnh Nữu Hỗ Lộc thị, bốn ngày liên tiếp để nàng ta ngủ lại Dưỡng Tâm điện, chuyện này không hợp với quy củ của lão tổ tông."
"Hoàng thượng cũng quá nhân từ ròi, nàng ta chỉ là vừa khéo có chút công lao, dù là muốn báo ân, thánh thượng cần gì nhất định phải tự mình sủng hạnh loại người như nàng ta! Ban thưởng chút châu báu trang sức cũng được rồi, nếu không nữa thì, tấn lên Thường tại rồi đuổi đi, sao lại cất nhắc nàng ta như vậy!"
"Ta nghe nói đêm đó, là nàng ta đoạt ân sủng của Tú Thường tại mạo danh đi thay, khi đó mới đúng dịp gặp Hoàng thượng bị ám sát, nhặt được của hời, nghe nói thích khách kia chỉ là thứ ngu ngốc vô dụng, vốn không có gì nghiêm trọng, lại khiến cho nàng ta khi không nhận công lao, làm Hoàng thượng nhớ tới. Chỉ tiếc cho chúng ta, không có cái mệnh đó thôi, đổi thành ai gặp phải đêm đó, còn không phải đều có công giống vậy sao."
"Nên ta nói, chỉ là một nô tài bao y hèn mọn, thế nào lại dễ dàng trà trộn vào trong cung, hắn lại không có người tiếp ứng, hành thích Hoàng thượng chính là tội lớn diệt cửu tộc, trừ phi hắn điên rồi, bằng không, nếu như không có âm mưu lợi ích, cứ công khai tiến vào hành thích Hoàng thượng, nói gì tần thiếp cũng không tin."
"Được rồi! Càng nói càng vô lý."
Hoàng hậu khép ghi chép trong tay lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn mọi người: "Hoàng thượng ghét nhất là bị trong cung nhắc lại chuyện ám sát, các ngươi nếu có ai muốn làm Hoàng thượng không vui vì chuyện này, cứ thử nghị luận trong hậu cung, xem đời này Hoàng thượng có bước vào cửa cung của các ngươi nửa bước hay không."
Trong điện lập tức yên tĩnh lại, những Quý nhân, Thường tại nhát gan phân vị thấp vội vàng cúi đầu: "Tần thiếp không dám."
Hoàng hậu thu nét mặt nghiêm túc lại, nhìn về phía Tú Nguyệt, giọng điệu chó chút mất tự nhiên: "Nguyệt Thường tại mới tiến cung, Hoàng thượng sủng hạnh người nhiều một chút cũng là chuyện đương nhiên. Việc này cũng cho thấy Hoàng thượng là một vị vua nhân đức, có tình có nghĩa."
Giản Tần đúng lúc lên tiếng: "Hoàng hậu nói phải ạ. Nguyệt Thường tại nhận được sủng hạnh của Hoàng thượng, tự có chỗ hơn người của nàng, là bọn tần thiếp không học được. Tần thiếp nghe nói, Nguyệt Thường tại không đơn thuần chỉ là nữ nhi thứ xuất của Thiện phủ, từ nhỏ còn bị nuôi ở bên ngoài, tần thiếp nghĩ, nếu không phải từ nhỏ Nguyệt Thường tại đã có "cử chỉ hơn người" gì đó, sao có thể khiến Thiện Khánh đại nhân đuổi ra ngoài phủ không quan tâm đến. Ngươi nói đi, Nguyệt Thường tại?"
Lời vừa dứt, bên dưới đã truyền ra một trận cười khe khẽ, không nhịn được xem nhân vật chính bị chế nhạo kia lúc này xấu hổ và giận dữ thế nào.
Tú Nguyệt buông chung trà trong tay xuống, vội vàng trả lại cho Giản Tần một gương mặt tươi cười: "Giản Tần nương nương vừa nói gì vậy?"
Giản Tần bị nghẹn lại, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái rồi quay đi.
Tú Nguyệt mặt không đổi sắc, thong thả ngồi đó, chút nói móc này thì tính là gì. Từ nhỏ đến lớn, vì cuộc sống bức ép, nàng còn nghe những lời khó nghe hơn nhiều, nếu dăm ba câu đã có thể đánh bại Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt nàng, vậy mấy năm nay coi như nàng chịu đựng tháng ngày khó khăn vô ích rồi.
Cái này có là gì? Trong lòng nàng vô vị nghĩ: Các người cứ nói đi, dù sao nói chuyện chính là mệt đầu lưỡi của các người, ta không tức giận, ta cũng không rơi miếng thịt nào, nói đi nói đi. So với Hoàng thượng dùng đao thật kiếm thật trừng trị nàng, các người còn kém xa.
Nghĩ đến đây Tú Nguyệt đã cảm thấy cổ chân lại đau âm ỉ.
Chỉ mong có ai thật sự có thể nói Hoàng thượng từ nay về sau cách xa nàng, đó mới gọi là có bản lĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...