Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Nu Quý tần
Hắn không động, Tú Nguyệt cũng không dám hé răng.
Hồi lâu sau, Hoàng thượng đứng dậy, tháo dây nhân duyên trên cổ tay xuống: "Đi ra ngoài thôi, đừng kéo dài thời gian."
"Vâng."
Tú Nguyệt vội đi theo, nàng nghĩ nghĩ, kéo góc long bào của Hoàng thượng: "Hoàng thượng, hình ảnh của ngài và tần thiếp, có thể xin Hoàng thượng giữ bí mật giúp tần thiếp không, nhất là ngàn vạn lần đừng cho Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương biết..."
Tuy Hoàng thượng cao hơn nàng rất nhiều, nhưng Tú Nguyệt đi trên giày đế hoa, lúc này có thể miễn cưỡng kề sát vào tai nói.
Vốn nghe nói kết quả kiểm tra của các phi tần đều không mấy khả quan, nàng lẫn vào trong đó cũng không sao, ai ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên giận tím mặt, nàng đành phải tùy cơ ứng biến xoa dịu Hoàng thượng, cứ như vậy, nếu bị vị nào trong hậu cung biết được nàng và Hoàng thượng kiểm tra ra được nhân duyên, ác ý bài bố, vậy sẽ phải dẫn tới không ít phiền phức.
Hoàng thượng nghe nàng nói xong cũng không quay đầu lại, Tú Nguyệt đứng gần, mơ hồ nghe hắn ở phía trước nói: "Biết rồi."
Lúc trở lại chính điện, các phi tần trên đại điện thấy sắc mặt của Hoàng thượng nhàn nhạt, không thấy nguôi giận, lại nhìn Nguyệt Thường tại ở phía sau, nhìn vẻ mặt u ám của nàng, nghĩ hẳn là kết quả kiểm tra cũng không khác họ là mấy.
Vốn dĩ chỉ là một Thường tại lục phẩm, Tốn Tần không ở đây, nàng ta chỉ cho đủ số mà thôi, còn vọng tưởng kiểm tra nhân duyên với Hoàng thượng.
Vừa rồi trong lúc gấp gáp Tú Nguyệt tự véo mình, lúc ra chính điện trên đùi vẫn còn truyền tới từng cơn đau, biểu cảm này của nàng, làm rất tốt, không cần phải phí tâm giả vờ.
Nhưng cho dù là nàng ngồi xuống với biểu cảm như vậy, mấy Thường tại ngồi chung quanh đều vô cùng hâm mộ nàng vinh dự được ở cùng với Hoàng đế, lại có thể cùng Vạn tuế kiểm tra nhân duyên.
"Kết quả không được tốt à?" Lan Quý nhân nhìn thẳng nàng hỏi.
Lan Quý nhân vốn không muốn nói chuyện với nàng, nhưng chuyện này, nàng ta không nhịn được mà đi hỏi.
"Có phải không hiện ra chút gì không? Xem thấy hình dáng Hoàng thượng không?"
"Không có," Tú Nguyệt lắc đầu: "Không có hình dáng."
Lời vừa nói ra, mấy phi tần xung quanh cũng an tâm.
Gia yến đã tới cuối, thái giám Kính sự phòng đang cầm khay bạc từ ngoài điện khom người tiến vào, nâng mâm quỳ trước mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng, xin ngài lật thẻ bài đêm nay."
Ánh mắt khắp điện lập tức trở nên nóng bỏng.
Mặc dù không có hy vọng, biết rõ hy vọng xa vời, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút mong đợi, trông mong nhìn Hoàng thượng, chỉ mong đêm Tịch Bát hôm nay may mắn phá lệ buông xuống.
Hoàng thượng bưng chung trà trong tầm tay lên rũ mắt uống một ngụm, hắn không dấu vết mà nhìn bóng dáng ở phía xa, nghĩ lại cảnh trong rương ở nội thất vừa rồi, bực bội ném chung trà lên bàn: "Không cần lật, hôm nay là tiết Tịch Bát, trẫm ngủ lại trong cung Hoàng hậu."
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, vừa muốn mở miệng tạ ơn, thì bị một giọng nói chặn lại: "Hoàng thượng, từ khi tần thiếp và Hoàng thượng giận nhau, tần thiếp đã hơn một tháng không gặp Hoàng thượng rồi."
Hoàng đế hừ một tiếng, quay đầu sang trái: "Mệt nàng còn không biết xấu hổ nói giận dỗi với trẫm!"
Tín Quý nhân quấn lấy Hoàng thượng làm nũng: "Hoàng thượng, bảy ngày nữa là mười lăm rồi! Đêm rằm đương nhiên ngài phải ở cùng Hoàng hậu nương nương, đêm nay tần thiếp chuẩn bị tiệc rượu ở Thừa Càn cung, Hoàng thượng thích uống rượu ngon, lại có người đẹp, Hoàng thượng ngài không đến sao?"
"Rượu ngon này, là tần thiếp nhờ a mã ở ngoài cung trăm cay ngàn đắng mới tìm được rượu ủ mười năm trân quý, Hoàng thượng, Hoàng thượng?"
Hoàng đế Đại Thanh vào giờ Dậu, giờ Tuất mỗi ngày sẽ tế bái thần linh, sau những lúc này Ngung Diễm đều thích dùng chút rượu, trước khi ngủ uống mấy chén. Nghe Tín Quý nhân nói, hắn có chút động tâm, nhưng thân là vua của một nước, vừa mới nói trước mặt phi tần, bây giờ lật lọng trước mặt mọi người, ném thể diện của trung cung Hoàng hậu ở nơi nào?
Hắn hơi trầm ngâm: "Ngày mai đi, đêm mai trẫm rảnh sẽ tới cung nàng."
Sắc mặt của Hoàng hậu đã không tốt, Tín Quý nhân lại còn không chịu nghe theo: "Hoàng thượng, đúng là xưa khác nay, lúc trước ngài không nỡ từ chối tần thiếp, tín kỳ của tần thiếp trong vòng mấy ngày gần đây, may mà hôm nay chưa đến, đêm mai nói không chừng sẽ không thể hầu hạ Hoàng thượng, đến lúc đó phải đợi thêm sáu, bảy ngày nữa mới có thể thị tẩm, Hoàng thượng, Hoàng thượng!"
"Nếu không thì, dẫn thêm Xuân Thường tại cùng đến cung tần thiếp, để Xuân Thường tại hát mấy khúc bình thường ngài thích nghe. Tần thiếp nghe nói, khi Hoàng thượng đăng cơ đã xem liên tiếp mười ba vở diễn, Xuân Thường tại làm bạn giá, cũng dọn đến Thấu Phương trai, đều là vì diễn cho Hoàng thượng xem."
"Ngài xem ngài ở trong cung của tần tiếp, uống rượu ngon, nghe Xuân Thường tại hát, còn có tần thiếp hầu hạ, không tốt sao?"
Tín Quý nhân dây dưa với Hoàng thượng, Xuân Thường tại ngồi bên dưới sắc mặt trắng bệch.
Phi tần lục cung mới chợt hiểu, thì ra là thế, cho nên Xuân Thường tại không ở những nơi tốt trong lục cung, chọn Thấu Phương trai xa như thế, là vì sân khấu kịch kia tiện cho hát tuồng nghe diễn, gần quan được ban lộc mà tranh sủng!
Ai không biết ngoại trừ mấy chủ vị, chỉ có Xuân Thường tại và Vinh Thường lại là người từ lúc ở tiền để, chọn lựa cung điện cư trú, luận tư cách vai lứa, cũng sẽ không an trí Xuân Thường tại đến Thấu Phương trai, các nàng vốn còn không biết tại sao, tiếc hận thay cho Xuân Thường tại, bây giờ bị Tín Quý nhân vạch ra mới hiểu được, Xuân Thường tại vô thanh vô thức, ngay từ lúc bắt đầu đã có ý định tranh sủng, trước đây đúng là xem thường nàng ta!
Tú Nguyệt tựa như cũng hiểu được một số vấn đề trong đó, Vân Quý nhân được sủng ái, có lẽ, cũng có liên quan với vị Xuân Thường tại Vương thị này.
Xuân Thường tại không còn bình tĩnh kiềm chế như ngày thường, khóe miệng hơi run, miễn cưỡng cười đứng dậy: "Bẩm Hoàng thượng, tần thiếp sao gánh nổi lời của Tín Quý nhân, chỉ e là Tín Quý nhân nghe lầm lời đồn gì, nên mới hiểu lầm tần thiếp."
Hoàng thượng còn chưa nói gì, Tín Quý nhân bên cạnh đã mỉm cười: "Xuân Thường tại cần gì phải khiêm tốn như vậy, ngươi là người nhà của Hoàng hậu vào cung, cực khổ học diễn để làm Hoàng thượng vui, lại liên hợp với Vân Quý nhân cố sủng, Vân Quý nhân mới đến Thấu Phương trai mấy ngày đâu, lúc đi vào chỉ là tú nữ, lúc đi ra đã thành Quý nhân, thủ đoạn giỏi như thế, ta cũng hổ thẹn không bằng. Hay là ngày nào đó Xuân Thường tại cũng phí tâm dạy ta, ta cũng có thể nhanh chóng thăng được Tần vị."
"Hoàng, Hoàng thượng! Tần thiếp..." Xuân Thường tại lộ vẻ nóng nảy, nếu Tín Quý nhân cứ tiếp tục, không biết còn nói ra chuyện gì, hậu cung này sẽ không có đường sống cho nàng!
"Được rồi, Tín Quý nhân!" Ngung Diễm cắt đứt sự dây dưa giữa hai người: "Đừng nói nữa! Trẫm đến cung của nàng là được!" Hắn mất kiên nhẫn, nói với các tần phi hậu cung: "Đều quỳ an đi."
Ngoài miệng đồng ý, trong lòng không khỏi nghĩ, tính cách của Tín Quý nhân và người kia thật đúng là không giống nhau. Hắn lúc ở Dưỡng Tâm điện, nàng tìm mọi cách để chu toàn cho Hoàng hậu, lo lắng sợ hãi, muốn duy trì quan hệ lục cung, Tín Quý nhân lại là người thích đắc tội với người khác, nàng ta ru rú trong phòng thì không sao, hôm nay vừa xuất hiện, trong cung ai cũng uống cháo mãi không ngừng.
Nghĩ một lát, lại liếc mắt nhìn vị trí xa xa, đúng là vậy, khắp cung, chỉ có một vị nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cháo tịch bát dùng không dưới hai chén.
Nàng thật đúng là tới dùng bữa.
Hắn đi đến cung của ai, có đến chỗ của nàng hay không, nàng đều hoàn toàn không để bụng.
Ngung Diễm đứng lên, buồn bã thở dài.
Thánh thượng bãi giá Thừa Càn cung, tần phi lục cung không ai dám nhìn sắc mặt của trung cung lúc này, lục tục lui ra ngoài, Tú Nguyệt theo mọi người rời khỏi đại điện, nàng lặng lẽ nghỉ chân tại cửa đại điện, âm thầm ẩn vào chỗ tối chờ Bảo Yến.
Vốn tưởng rằng hôm nay Trữ Tú cung mở tiệc, sẽ gặp được hắn, nàng còn đặc biệt mang túi thơm dành cho hắn ở bên người, định là lúc thấy hắn sẽ đưa.
Ai ngờ từ đầu đến cuối, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Chỉ một lát sau Bảo Yến đã vội vã trở lại, nàng tìm một tiểu thái giám mấy ngày trước đã trao đổi thuốc với nàng để tìm hiểu, nói là Bạch Nghiêu đã mấy ngày không đến Trữ Tú cung làm việc, thường ngày hắn muốn tới thì tới, không muốn tới cũng không ai dám hỏi, nhưng lúc tiệc cháo diễn ra, hình như có thấy cung nhân của Vĩnh Hòa cung lén lút mang một hộp đựng thức ăn bát bảo ra ngoài, giao cho Sơ Lục bên cạnh Bạch Nghiêu.
Lại là người của Vĩnh Hòa cung?
Tú Nguyệt nhíu mày, thật sự là không nghĩ ra, Bạch Nghiêu không phải là người của Trữ Tú cung ư, sao cung nhân của Vĩnh Hòa cung lại lén chăm sóc, tặng hộp đồ ăn bát bảo?
Vĩnh Hòa cung... Lại nói, nơi ở của Bạch Nghiêu là là một cái viện tách biệt ở gần hậu viện của Vĩnh Hòa cung, lúc trước nàng không để ý, vì Diên Hi cung gần với khu nhà của bọn nô tài ở, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là trùng hợp.
Tú Nguyệt ngẩng đầu nhìn vầng trăng soi sáng treo trên cao, bây giờ sắc trời đã tối, nàng cúi đầu: "Thôi vậy, ngày mai ngươi theo ta đến hậu viện thăm hắn."
"Vâng, tiểu thư, vậy chúng ta hồi cung thôi."
Lúc này, người của lục cung đều giải tán hết rồi. Vừa rồi hỏi thăm tin tức của Bạch Nghiêu làm chậm trễ chút thời gian, Lan Quý nhân và Lý Quan nữ tử chắc đã sớm về Diên Hi cung, đêm dài đằng đẵng, chỉ có Tú Nguyệt mang theo Bảo Yến chầm chậm bước trên hành lang thật dài.
Trăng lạnh như nước, trăng tròn như gương, nhưng lại là một đêm tuyệt đẹp.
Tú Nguyệt ngước nhìn bầu trời đêm, trong cung hiếm khi có được một khắc yên bình, nàng thở phào một cái, muốn gọi Bảo Yến, lại nghe tiếng gọi run run: "Nguyệt Thường tại, Nguyệt Thường tại..."
Tú Nguyệt giật mình, vội kéo Bảo Yến qua, lông tơ dựng lên nhìn xung quanh, chỉ thấy một tiểu thái giám máu me đầy mặt chật vật trốn trong góc tối, tiếng gọi vừa rồi là do hắn phát ra.
Tiểu thái giám chống tay lên bức tường cung, toàn thân phát run, một vài ngón tay đã bị đứt lìa, là bị chặt đứt, còn đang chảy máu ào ạt.
Kinh sợ trong lòng tan biến vì sự thương xót đập vào mắt lúc này.
Tú Nguyệt kéo Bảo Yến để thêm can đảm đến gần tiểu thái giám, nhìn rõ là người, Bảo Yến ở phía sau bỗng nhiên nói: "Ngươi không phải Sơ Thất sao? Đồ đệ của Ngạc Thu công công của Kính Sự phòng."
Đồ đệ của Ngạc Thu? Tú Nguyệt vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Bảo Yến, lại nhìn hắn, Ngạc Thu không phải là đệ đệ của Tổng quản thái giám Ngạc La Lý, luôn nở mày nở mặt ư, sao tùy tùng của hắn lại thương tích đầy mình trốn ở đây?
Tại sao lại đến tìm nàng?
Tiểu thái giám run rẩy, vẻ mặt cầu xin: "Tiểu chủ, cầu người mau cứu nô tài, van cầu người, Thu công công đã xảy ra chuyện, nô tài trốn được, Sơ Tứ bị đánh chết, nếu nô tài bị bọn họ bắt lại, chắc chắn sẽ mất mạng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...