Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Tuệ Quý phi
Câu nói này nói lên điều gì? Hoàng thượng động lòng với nàng? Nàng nằm mơ cũng chưa từng mơ đến chuyện như vậy, Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, lòng mang chúng sinh thiên hạ, dù trong hậu cung, trên có Trung cung Hoàng hậu, dưới có sủng phi mỹ thiếp đếm không xuể, nàng tính là cái gì?
Tú Nguyên thật sự không nghĩ ra, một mâm bánh móng ngựa mà thôi, sao lại khiến Hoàng thượng nói ra lời này?
Đều do mình. Có người thoáng cho nàng chút ấm áp, nàng cứ vậy mà quên đi tôn ti sang hèn, quên mất người cho nàng ấm áp đồng thời cũng là thánh thượng ngôi cửu ngũ, quên mất kiềm chế tâm tư, quên mất phải phụ họa hùa theo!
Chỉ là mấy ngày nay Hoàng thượng dung túng nàng, sự bao dung đó thẩm thấu đến từng ngóc ngách nho nhỏ, không hề giống giả. Điều này làm nàng chậm rãi đánh mất tâm trí, là nguyên nhân khiến nàng dám mở miệng đi quá giới hạn với Hoàng thượng.
Hắn dung túng nàng đến mức này, giờ khắc này, sao hắn lại tức giận như thế?
Tuy nàng nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra ngoài miệng với Hoàng thượng, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, tần thiếp nhất thời nói lỡ, tần thiếp không dám nữa."
Ngung Diễm ngồi trên chỗ ngồi, đáy lòng hắn thật sự có một chút tức giận vô cớ, nháy mắt thấy nàng mở miệng với mình, ánh mắt nhìn hắn như có một sự tin tưởng chắc chắn hắn sẽ đồng ý cho nàng. Bắt đầu từ khi nào nàng sẽ có nhận định như vậy?
Hắn có một loại giận dữ và xấu hổ vì tâm tư bí mật không thể để lộ của Đế vương bị nàng mò ra.
Ngung Diễm xụ mặt, nhìn về phía Tú Nguyệt đang quỳ phía dưới: "Trẫm nói cho ngươi biết! Trong lòng trẫm, ngươi chỉ như con chó con mèo trẫm nuôi mà thôi, trẫm đối xử với ngươi cũng giống như con chó con mèo thôi, ngươi đừng đánh giá bản thân mình quá cao! Đừng tưởng trẫm thích ngươi thì ngươi được phạm thượng, đi quá giới hạn! Ngươi nhìn cho rõ thân phận mình là gì, một Thường tại lục phẩm tầm thường, hầu hạ trẫm mấy ngày đã quên mất bản thân mình là ai sao?"
Tú Nguyệt cúi đầu quỳ, nghe bên trên không ngừng truyền xuống lời răn dạy. Hoàng thượng đã phát giận, nàng chỉ có thể kiên nhẫn nghe đến câu cuối cùng, bảo nàng "cúi đi" là nàng có thể cút.
Hoàng thượng vô cớ nổi trận lôi đình, lúc này trong lòng nàng lại trống rỗng.
Thậm chí nàng bắt đầu căn nhắc: Còn thời gian 2 ngày, phần lớn số sách Hoàng thượng phạt chép cũng đã chép xong rồi. Nếu Hoàng thượng đã giận nàng, nàng chỉ cần gấp rút sao chép, tranh thủ lúc Hoàng thượng ngủ trưa đi chép sách. Đến lúc Hoàng thượng tỉnh lại, nàng cũng có thể bàn giao, trở lại Diên Hi cung, không cần làm phiền trước mặt Hoàng thượng nữa.
Vì một bàn điểm tâm, chắc Hoàng thượng sẽ không đến mức giết nàng đâu, Tú Nguyệt nghĩ thầm.
Có đôi khi nàng cũng rất bội phục bản thân, có thể mặt dày đến mức này, nếu là thiên kim tiểu thư khuê các nhà quan lại bị Hoàng thượng răn dạy đến mức này, không biết sẽ xấu hổ đến mức nào, thậm chí tự sát cũng có thể làm ra. Chỉ có nàng không ngứa không đau, nước mắt cũng không rơi.
Chung quy, tính cách như vậy không thể so được với Nữu Hỗ Lộc Tú Dao hoa lê dẫm hạt mưa, lã chã chực khóc, nhu nhược đáng thương.
Trước mặt người khác, nàng luôn luôn ăn nói khép nép, khom lưng uốn gối, nhưng lúc này lại giữ sự ngoan cố quật cường không hợp thời điểm của bản thân.
Khó trách khi đó, ánh mắt cuối cùng hắn nhìn nàng là ánh mắt khinh thường, ghét bỏ, là đang nói nàng một chút thẹn thùng của nữ nhi cũng không có.
Đang suy nghĩ sâu xa, sau đó giọng nói của Hoàng đế đã ngừng nhưng nàng cũng không nhận ra.
Sau một lúc lâu, lửa giận của Ngung Diễm đã qua đi, hắn nhìn Tú Nguyệt không hề lên tiếng phía dưới. Hắn là Đế vương, hắn nói tất cả đều đúng, mặc dù là thẹn quá hóa giận, hắn trách Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt sai thì đó là nàng sai.
Cho dù răn dạy nàng, lúc này nàng phủ phục dưới chân mình nhưng hắn cũng có được cảm giác sung sướng, sảng khoái.
Từ đó về sau, có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn cung kính hầu hạ hắn, kiềm nén cảm xúc, lòng mang ưu tư, hắn cảm thấy càng thêm bực bội vô cớ.
Nàng lẳng lặng quỳ trên mặt đất, trước sau không ngẩng đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt nàng lúc này.
"Đứng lên." Ngung Diễm sai bảo.
Đột nhiên nghe thấy một câu này, Tú Nguyệt hoàn hồn, vội trả lời: "Vâng, tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."
Không phải "cút đi"? Trong lòng Tú Nguyệt nghi hoặc, thánh thượng trách cứ nặng nề xong, không phải nên chán ghét đuổi nàng cút đi sao? Sao còn giữ nàng ở lại làm chướng mắt.
Chẳng lẽ còn muốn trừng phạt nàng?
Tú Nguyệt đứng lên, Hoàng thượng đối xử với nàng như thế, lúc này giả lả cười lấy lòng hắn như thường ngày, nàng cười không nổi. Nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy thương tâm khổ sở, cho nên nàng đứng lên nhìn về phía Hoàng thượng, biểu cảm trống rỗng.
Ánh mắt nhìn về Ngung Diễm như đang nhìn người xa lạ, vô cùng chói mắt.
Hắn nhìn Tú Nguyệt đứng đó không gần không xa, tựa như cố ý cách một khoảng, cũng không còn tự nhiên tiến đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lo chuẩn bị nghỉ ngơi cho mình như ngày thường.
Tú Nguyệt nhìn biểu cảm của Hoàng thượng, dường như càng thêm không vui, nàng đã chuẩn bị sẵn rồi, sao Hoàng thượng còn không đuổi nàng cút đi?
"Không hầu hạ trẫm nghỉ trưa sao?" Hắn nghiêng mặt qua nói.
"Hả? Vâng, vâng... Hoàng thượng." Tuy trong lòng Tú Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn hầu hạ Hoàng thượng đi nghỉ như cũ, đắp chăn cẩn thận cho Hoàng thượng, sau đó lại quy củ lui sang một bên.
Hoàng thượng không mở miệng bảo nàng rời đi, nàng cũng chỉ đứng tại chỗ. Trong Tây thứ gian đốt địa long quá nóng, Tú Nguyệt đứng ở một bên bị hun nóng đến hơi ngơ ngẩn.
Không được ăn dưa lê, cũng không được ăn vải, tuy trở về Diên Hi cung tự do nhưng lại sống những ngày gian khổ, một hai ngày đầu nhất định không quen, ngẫm lại đúng là phát cáu mà.
Ngung Diễm nhìn nàng đứng đó, không lại gần giường, quả nhiên răn dạy nàng xong, nàng cũng không dám lại gần nữa.
"Lại đây."
Tú Nguyệt đang trầm tư, đột nhiên thấy Hoàng thượng không biết đã đứng lên từ khi nào, gọi nàng qua. Nàng sửng sốt một chút rồi vội vàng đáp lại một tiếng "Vâng", cúi đầu, bước đến trước giường.
Ngung Diễm vươn một bàn tay, Tú Nguyệt do dự một chút rồi bị lên ngồi xuống bên cạnh.
"Vừa rồi trẫm nói hơi nặng lời." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng vài phần: "Cũng không phải trẫm... có ý kia. Ngươi cũng đừng để những lời đó trong lòng."
Tú Nguyệt nhe răng cười với Hoàng thượng: "Vâng, tần thiếp không dám."
Nói thì dễ dàng nhưng vừa nghe xong những lời như tóm lại ngươi chỉ là chó mèo, làm sao có thể nói quên là quên.
Trong lòng Ngung Diễm rất rõ ràng. Tuy hắn thân là Đế vương, trước khi chưa biết rõ ràng rốt cuộc mình muốn gì, vậy thì lời trái lương tâm kia thật sự không cần nói thêm nữa.
Thật ra Tú Nguyệt không để trong lòng. Trải qua một trận răn dạy vừa rồi của Hoàng đế, nàng lại hiểu rõ hơn một chút. Thì ra Hoàng thượng vẫn luôn coi nàng là con mèo mà thôi, thảo nào trước nay Hoàng thượng chỉ luôn nghiêm khắc răn dạy mà lại chưa từng trị tội. Chủ nhân chỉ biết quát lớn với con mèo mình nuôi, đâu ai thật sự hung hăng đánh mèo con mình nuôi một trận?"
Nếu vậy thì thật ra làm con mèo nhỏ cũng không có gì là không tốt. Nàng lười nhác hay quên, vốn không có dã tâm ham muốn gì."
"Ngạc La Lý."
Ngung Diễm hướng ra ngoài gọi một tiếng, vừa dứt lời, Ngạc La Lý khom người bước nhanh vào, quỳ nói: "Nô tài khấu kiến Hoàng thượng."
Y đi vào, thấy Tú Nguyệt vậy mà đang thản nhiên ngồi bên cạnh Hoàng thượng! Vừa rồi y đứng bên ngoài chờ, ít nhiều cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng. Hoàng thượng rất tức giận, y còn cho rằng phải kéo Nữu Hộ Lộc thị này đi rồi, không ngờ Hoàng thượng gọi y vào, lại thấy một màn như vậy.
Ngạc La Lý nghĩ giỏi cho nàng ta còn có vài phần bản lĩnh, chọc Hoàng thượng nổi trận lôi đình thế mà vẫn có thể nhanh chóng cứu vãn.
"Hoàng thượng, ngài có gì căn dặn ạ?"
Ngung Diễm nhàn nhạt ra lệnh với y: "Không phải bên ngoài mới tiến cống một số trân châu ở Nội Vụ phủ sao? Ngươi chọn một ít mang tới."
Ngạc La Lý yên lặng nhìn Tú Nguyệt ngồi bên cạnh, do dự một chút rồi vẫn trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, trân châu này có hạn, người từng căn dặn chỉ có Tần vị làm chủ một cung mới được dùng. Hoàng hậu nương nương, Hiền phi nương nương lấy đi một ít rồi, hiện tại trong Nội Vụ phủ không còn bao nhiêu. Nghe nói mấy ngày trước, Vân Quý nhân còn vì thế mà náo loạn ở Nội Vụ phủ một hồi. Nếu lúc này lấy ra, sợ là các nương nương hậu cung sẽ phê bình..."
Nghe thấy chuyện Vân Quý nhân, Ngung Diễm hơi nhíu mày nhưng trước mắt cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện của nàng ta, hắn dừng lại một chút, nói: "Không sao, ngươi chọn một hộp tốt nhất tới là được."
Trong lòng Ngạc La Lý không thoải mái, Nữu Hỗ Lộc thị kia sao xứng dùng đồ tốt như vậy, thế nhưng vẫn nhanh nhẹn đáp lời: "Vâng, nô tài đi làm ngay." rồi xoay người ra khỏi phòng.
Tú Nguyệt ngồi bên giường nghe, trong lòng thật sự không nhịn được suy nghĩ, không phải trân châu này cho nàng đấy chứ?
Hoàng thượng vừa răn dạy nàng, sao lại ban cho nàng đồ tốt như thế.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Từ nhỏ đến lớn, trước nay không có chuyện tốt gì rơi vào đầu nàng, Tú Nguyệt cố sức đè nén loại hy vọng này để tránh tăng thêm đau lòng. Chẳng bao lâu, Ngạc La Lý đã nâng một cái hộp trở lại.
Y khom người trả lời Hoàng thượng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, sau khi Vân Quý nhân làm loạn một hồi, Oánh Tần nương nương và Giản Tần nương nương lần lượt lấy đi mấy viên từ Nội Vụ phủ. Mấy viên còn lại ở Nội Vụ phủ là cho Hoàng hậu nương nương dùng, không thể lấy. Nô tài chọn được khoảng một hộp hạt châu vàng từ Nội Vụ phủ, cũng được mài nhẵn tinh xảo, bóng loáng mượt mà, không biết Nguyệt thường tại có thích không."
Y vừa nói vừa mở hộp gấm ra, bên trong có mấy chục viên châu vàng ròng được mài giũa, viên nào viên nấy tròn xoe, đựng đầy một hộp.
Ngung Diễm nhìn hộp hạt vàng kia, sắc mặt trầm xuống. Ngạc La Lý luôn không thích Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, điều này hắn biết. Nhưng hiện giờ tên nô tài này đến ý chỉ của hắn cũng dám giả mạo, lén đổi thành thứ khác tới!
Trong hoàng cung, vàng ròng bạc trắng chỉ là thứ tầm thường, có gì quý giá đâu? Ngạc La Lý lấy thứ này tới lừa gạt Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyêt, rõ ràng là không để nàng vào mắt, làm càn như thế, đến ý chỉ của hắn cũng không màng!
Bên kia Tú Nguyệt nhìn hộp hạt vàng rực rỡ, kinh ngạc không nói nên lời. Vàng ròng tỏa ra ánh sáng lấp lánh gần chọc mù cả mắt nàng.
Ngạc La Lý cười, trình đến trước mặt Tú Nguyệt, vẫn duy trì tư thế mở hộp:"Tiểu chủ, người xem có thích không?"
Tú Nguyệt đỏ mặt.
Nàng muốn nhận lấy, lại thẹn thùng nhìn Ngung Diễm một cái.
Cái liếc mắt này chứa sự thẹn thùng, lại nhút nhát sợ sệt, bản thân Tú Nguyệt không phát giác ra nhưng lại câu mất linh hồn nhỏ bé của người khác. Ngung Diễm dứt khoát phất tay: "Nếu ngươi thích thứ này thì nhận lấy đi!"
Hắn lại nói với Ngạc La Lý: "Ngươi đi ra ngoài!"
Ngạc La Lý "Vâng" một tiếng, lập tức khom người ra ngoài.
Phòng không còn ai khác, hắn duỗi tay ôm lấy Tú Nguyệt, hạ giọng, nhìn nàng: "Không thưởng điểm tâm cho ngươi, mấy thứ này đều để cho ngươi..." Hắn mất tự nhiên mà dừng lại, ngập ngừng: "...Còn giận trẫm sao?"
Tú Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, nàng cầm chặt lấy chiếc hộp, cảm giác như trời đất quay cuồng. Nếu có chuyện tốt như vậy, nàng ước gì Hoàng thượng răn dạy nàng thêm vài lần, đừng nói là mắng, đánh một trận cũng được.
"Hoàng thượng nói sao thì chính là vậy." Nàng lại nhe răng cười: "Tần thiếp nên nghe lời Hoàng thượng hơn."
Dứt lời, Tú Nguyệt không nhịn được, yêu thích không buông tay sờ soạng hộp châu vàng kia.
Hắn nhìn dáng vẻ không hiểu sự đời của nàng.
Giá trị hạt châu vàng còn lâu mới so được với trân châu, hắn nhìn nàng lại vô cùng yêu thích hộp vàng kia. Nô tài Ngạc La Lý kia đứng là giỏi xem sắc mặt người khác, mang tới một hộp vàng mà thôi, trong cung chẳng qua chỉ là thứ bình thường, ấy vậy mà lại giành được niềm vui của nàng. Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này đúng là người phàm tục.
Tục, tục khó dằn nổi, hắn giễu cợt nghĩ.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái: "Được rồi, đừng xem nữa, sắp qua giờ ngủ trưa rồi."
"Dạ, dạ." Tú Nguyệt đáp lời, ân cần đỡ Hoàng thượng. Dù nằm xuống, Tú Nguyệt vẫn đặt hộp gấm vào trong ngực, sợ đây là giấc mộng, ngủ trưa dậy là tiêu tan.
Ngung Diễm nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, như thể vô tình nói một câu: "So sánh ngươi với chó mèo... chẳng qua là trẫm thuận miệng nói mà thôi... không phải lời thật lòng. Ngươi..."
Tú Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới có nhiều vàng bạc như vậy thuộc về mình, có số tiền này, đời này, nàng và Dương phủ không cần lo lắng nữa. Nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói, nàng cười hì hì: "Làm một con mèo nhỏ Hoàng thượng nuôi thì có gì không tốt? Nếu Hoàng thượng thật sự coi tần thiếp như một con mèo nhỏ, càng không mệt như làm người, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, chủ tử là Hoàng thượng, còn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý. Tần thiếp không cảm thấy có gì không tốt."
Ngung Diễm nhíu mày: "Vậy ý nghĩ của ngươi, tình cảm của ngươi thì sao? Không được trẫm để ý, ngươi cũng không để bụng sao?"
Tú Nguyệt vui vẻ: "Tần thiếp vốn không đạt được độ cao của Hoàng thượng ngài, muốn Hoàng thượng lý giải tâm tư của người tầm thường như tần thiếp đúng là làm khó Hoàng thượng. Hay là Hoàng thượng đừng cố lý giải nữa, tránh mệt lòng Hoàng thượng."
Ngung Diễm hừ một tiếng, xoay người đi, không nói chuyện nữa.
Chỉ là nhìn dáng vẻ tràn đầy vui mừng này của nàng, lại nghe lời nàng nói, dường như thật sự không để trong lòng, tâm trạng của nàng đúng là ngoài dự liệu. Đổi lại là phi tần khác, trong lòng chắc chắn đã sinh ra không biết bao nhiêu gợn sóng và hiềm khích rồi. Nàng chính là như vậy.
Ban ngày Ngung Diễm phê duyệt tấu chương trong điện, Tú Nguyệt vừa bóc nho ăn vừa chép sách ở một góc, bấm ngón tay tính thời gian, còn lại hai ngày nữa.
Ngày hôm qua Hoàng thượng có thời gian rảnh chép thay nàng một ít, mức chép phạt lại giảm một nửa, Tú Nguyệt tính ra những ngày này của nàng sẽ sắp kết thúc. Nếu thuận lợi, chạng vàng ngày thứ 6 là có thể chép xong, như vậy có thể sớm ngày rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Sáu ngày này nàng ở Dưỡng Tâm điện ăn ngon uống tốt, còn nhật được một khoản tài sản bất chính, đi ra ngoài cũng không cần ăn tiêu tiết kiệm nữa, ngẫm lại đúng là vui vẻ.
Thời tiết dần chuyển lạnh, tuyết rơi hết trận này đến trận khác, địa long trong Tây thứ gian càng được đốt nóng hơn. Tú Nguyệt ăn ít mứt hoa quả hơn, gần đây đều chọn trái cây mới tiến cống đến để ăn.
Lúc Hoàng hậu dẫn theo Song Lan đi vào Dưỡng Tâm điện vừa đúng là canh ba giờ Mùi.
Ở phía sau, Song Lan xách một hộp đồ ăn, nàng ta nhìn chủ tử phía trước ngẩng đầu nhìn ba chữ "Dưỡng Tâm điện" kia rồi sửng sốt ngây người một lát. Hoàng hậu đưa lưng về phía nàng ta, nói một câu "đi thôi".
Song Lan tập trung tinh thần. Nàng ta đi theo Hoàng hậu từ lúc còn ở tiềm để, đặc biệt là buổi tối Ngạc Thu báo những lời đó, tuy rằng Hoàng hậu nương nương tỉnh bơ nhưng gần như cả đêm không ngủ. Nàng ta hiểu rõ lắm tâm tình Hoàng hậu nương nương nhà mình lúc này, bước chân càng thêm cẩn thận, không phát ra chút tiếng động.
Sáng sớm Ngạc La Lý được Ngạc Thu truyền lời nhắn, buổi trưa dẫn hai công công ra cung. Trước mắt là Thường Vĩnh Quý dẫn đầu giữ cửa, Thường Vĩnh Quý muốn đi vào thông báo nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu nương nương, hắn không dám.
Song Lan đi lên trước, cười lạnh, nói: "Thế nào, ngươi còn muốn chống đối Hoàng hậu nương nương sao? Hoàng thượng nói rồi, sau giờ Ngọ, Hoàng hậu nương nương vào Dưỡng Tâm điện không cần thông báo, Thường công công lại cố ý trung thành với cương vị."
Thường Vĩnh Quý vội cúi đầu, khom lưng lui về phía sau hai bước: "Nô tài không dám, Hoàng hậu nương nương bớt giận. Nô tài đáng chết, mời Hoàng hậu nương nương." Nói xong, hắn vội vàng mở cửa điện.
Lúc Hoàng hậu đi vào Đông Noãn các, Ngung Diễm cũng không để ý thấy.
Buổi trưa phê nốt mấy quyển tấu chương còn lại, hắn tiện tay lật giở mấy cuốn 《Nữ Tắc》 sao chép của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, chữ viết như vẽ bùa, khó khăn lắm mới có thể lọt vào tầm mắt. Nhìn thấy vậy hắn nhất thời ngứa tay, nhịn không được cúi đầu cầm giấy Tuyên Thành sao chép.
Chép vài tờ, cầm lấy so sánh trái phải, qua nhiên đẹp hơn rất nhiều.
"Hoàng thượng." Phía sau truyền đến giọng nữ mềm nhẹ như nước.
"Sao hôm nay biết dậy sớm vậy?" Ngung Diễm xoay người "Ngươi khá lắm..." Còn mấy chữ nghẹn lại, không nói ra.
Hoàng hậu hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...