Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Đáy lòng Tú Nguyệt có chút tuyệt vọng.
Nàng rơi lệ nói: “Là nô tỳ nhìn thấy, chỉ duy nhất có một mình nô tỳ nhìn thấy mà thôi. Hoàng thượng giết nô tỳ thì sẽ giải quyết hết mọi chuyện, cầu Hoàng thượng chỉ giết một mình nô tỳ, cầu Hoàng thượng chỉ giết một mình nô tỳ! Nô tỳ sẽ ghi nhớ ân điển của Thánh thượng, chết không oán trách.”
Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng: “Nếu trẫm giết ngươi, chẳng phải sẽ gánh trên lưng tiếng xấu khắp thiên hạ, mắng trẫm lương bạc, vong ân phụ nghĩa hay sao? Ngay cả phi tần khẳng khái chấp nhận chết cùng với trẫm mà cũng đuổi tận giết tuyệt như vậy! Đương nhiên trong sử sách sẽ không ghi chép việc trẫm bị bắt cóc, nhưng trong hoàng cung thì sao? Đêm đó có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm ngươi vào phòng, gian nan cứu trẫm một mạng. Nếu trẫm thật sự giết ngươi, chẳng phải sẽ nổi lên lời đồn đãi bốn phía, đến lúc đó thanh danh trăm năm của trẫm, chẳng phải sẽ bị mất hay sao? Trẫm há có thể vì một tiện thiếp nhỏ bé như ngươi mà gánh ô danh lưu truyền đến hậu thế mai sau!”
Hắn nói như vậy, Tú Nguyệt lại thật sự không hiểu. Nàng chết cũng không phải, không chết cũng không phải.
“Ý của Hoàng thượng là…”
Hoàng đế nghiêng người về phía trước, hạ thấp xuống gần Tú Nguyệt, cười lạnh nói với nàng: “Ngươi là người có công cứu giá, trẫm muốn cho người trong cung biết, trẫm sẽ đối xử tử tế với người có ân với trẫm như thế nào. Trẫm tuyệt sẽ không để truyền ra bên ngoài một chút lời ra tiếng vào nào, lưu lại danh tiếng hà khắc vô tình.”
“Còn nữa.” Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi chết rồi, trẫm làm cách nào để giải hận đây? Ngươi thấy hết tất cả sự chật vật không chịu nổi của trẫm, ở trước mặt ngươi trẫm mất hết thể diện, sao có thể để ngươi chết như vậy được?”
Dứt lời này, Ngung Diễm rút tay về, một lần nữa ngồi ngay ngắn bên mép giường.
Tú Nguyệt đang quỳ, nghe thấy những lời này thì không rét mà run, Hoàng đế vừa giận vừa hận nàng, rốt cuộc là muốn xử trí nàng như thế nào thì mới coi như xong đây.
Nàng nghĩ trong lòng, nhưng mà không dám cả gan đi hỏi. Vừa mới tắm rửa ở tịnh phòng xong, miệng vết thương chạm vào nước, lúc này vết thương trên vai bắt đầu càng lúc càng đau hơn.
“Được rồi!” Hoàng đế liếc nàng một cái rồi quay mặt sang một bên: “Đứng lên đi!”
Đứng lên? Tú Nguyệt có chút ngây ngốc, Hoàng thượng bảo nàng đứng lên? Đây là… tạm thời đặc xá cho nàng sao… Nàng hoảng hốt chậm rãi đứng lên, nhất thời luống cuống tay chân, thử dò xét nói: “Vậy nô tỳ, nô tỳ xin cáo lui…”
“Cáo lui?”
Hoàng đế nhìn nàng, ẩn chứa ý cười lạnh lẽo: “Trẫm nhớ rõ, một đêm kia ngươi là vì thị tẩm mà đến. Vì ngươi có công cứu trẫm, nếu trẫm không lâm hạnh ngươi, đến lúc đó hậu cung nghị luận, chẳng phải sẽ chỉ trích trẫm vong ân phụ nghĩa, lạnh nhạt phi tần có công cứu giá là ngươi hay sao? Trẫm muốn chặn miệng lưỡi thế gian, thì sẽ không lưu lại đầu đề câu chuyện cho người trong thiên hạ chỉ trích.”
“Buổi tối hôm nay, trẫm ban thưởng ân huệ cho ngươi, nên làm gì thì trẫm đều sẽ làm đủ, ngươi có thể xem như vừa lòng đẹp ý rồi!”
“Hoàng thượng?” Tú Nguyệt hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống: “Nô tỳ, nô tỳ thô tục, thật sự là không xứng ủy khuất long thể của Hoàng thượng! Hoàng thượng cũng không muốn bị trong ngoài cung chê trách. Hoàng thượng tuyên bố ra bên ngoài như thế nào, nô tỳ nhất định sẽ nhất trí với lời nói của Hoàng thượng. Hoàng thượng, Hoàng thượng thật sự không cần phải làm chuyện này…”
“Chẳng qua trẫm nhất thời chật vật bị ngươi nhìn thấy, vậy mà ngươi thật sự không để trẫm vào mắt sao? Ý chỉ của trẫm, ngươi cũng dám xen vào ư?”
Đôi mắt hẹp dài của Ngung Diễm hơi nheo lại, lộ vẻ thật sự tức giận. Tú Nguyệt thấy vậy vội vàng im lặng, cúi đầu tạ tội: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.”
Sắc mặt Ngung Diễm lạnh lẽo đến cực điểm, đến nửa câu cũng không muốn nhiều lời với nàng thêm nữa. Hắn không kiên nhẫn phất phất tay: “Đứng lên!”
Tú Nguyệt hơi trì trệ một lát, trong lòng nàng hiểu rõ, tất cả đều đã không thể cứu vãn được nữa, cũng không cho phép nàng phản kháng.
Hai tay nàng chống đất, từ bên người Hoàng đế đứng lên, dừng một chút, căng da đầu đi đến long sàng.
Tuy rằng vào cung thì đã là người của Hoàng thượng, nhưng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, bản thân mình sẽ nằm trên cái giường này, nằm bên gối Đế vương thiên tử.
Bên ngoài rèm trướng chậm rãi hạ xuống.
Tú Nguyệt nằm, đáy lòng nàng bỗng dâng lên một tia may mắn. Đây chẳng qua là làm bộ một chút mà thôi. Nàng và Hoàng thượng hai người vẫn mặc y phục nằm đến bình minh, người bên ngoài ai mà biết bên trong đã làm cái gì.
Huống chi, căn bản trước đó không có ma ma dạy nàng quy củ thị tẩm, cũng chính là biểu thị Thánh thượng căn bản không có ý muốn nàng hầu hạ, nàng cũng thật là suy nghĩ nhiều rồi.
Đang nghĩ ngợi, xiêm y đột nhiên bị kéo ra, tay cũng bị bắt lấy, thân hình cao lớn của nam tử phủ lên, ngăn trở toàn bộ tầm mắt của nàng.
Ngung Diễm từ trên cao nhìn xuống thấy Tú Nguyệt trừng lớn đôi mắt, dáng vẻ cực kỳ kinh hãi, hạ giọng xuống: “Trẫm sẽ làm cho thân thể ngươi lĩnh hội từng chút từng chút một, Hoàng đế như trẫm sẽ thống trị ngươi như thế nào.”
Đầu óc Tú Nguyệt trống rỗng, một lúc lâu mới hé miệng, tìm lại thanh âm khuất phục của mình.
“Vâng… Nô tỳ, nô tỳ tạ ơn…”
Dưới thân nổi lên lạnh lẽo, nàng nhắm mắt lại theo bản năng, không dám đối mặt với những chuyện này.
Lập tức bão tố tàn phá đột kích, cũng không biết qua bao nhiêu canh giờ, nàng bị ép từ đầu giường kéo tới cuối giường, nhận ân huệ với nhiều tư thế khuất nhục thay đổi liên tục. Chỗ băng bó vết thương trên bả vai đỏ một mảng, nứt toạc đau buốt, rách ra từng đợt càng nhức nhối hơn. Tú Nguyệt cắn chặt môi, chưa đến một canh giờ mà đã không chống đỡ nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Qua một hồi lâu, người bên trong vẫn còn lăn lộn. Thái giám bên ngoài tẩm điện nhẹ nhàng gõ cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng? Đến giờ rồi…”
Hắn ghé vào cửa sổ cẩn thận lắng nghe, bên trong không đáp lại nửa lời.
Qua một nén nhang, hắn lại thử gõ tiếp: “Hoàng thượng, thế này thì không hợp với quy củ của lão tổ tông…”
Còn chưa nói xong, đồ vật trong tẩm điện bay ra va vào khung cửa sổ. ‘Ầm’ một tiếng, thái giám sợ tới mức run rẩy một hồi, không dám tiếp tục lên tiếng nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy thái giám của Kính Sự phòng đang cầm chăn bông ở phía sau: “Người này, đêm nay sợ là các ngươi tay không quay về rồi.” Tay hắn làm động tác ước lượng nặng nhẹ hai bên, nên truyền ra ngoài như thế nào mới ổn đây.
Một buổi tối, giày vò tâm tư của không biết bao nhiêu người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...