Thanh cung sủng phi


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Tú Nguyệt đứng dưới mái hiên, từ Viên Minh viên ngẩng đầu nhìn mây đen nghìn nghịt ở cuối chân trời, nhìn có vẻ như trời sắp mưa.
Nàng cúi đầu cười cười, trời tháng bảy nắng nóng, Hoàng thượng sợ nóng nhất, chuyến đi đến sơn trang tránh nóng có trận mưa này, có lẽ hắn sẽ ít chịu tội hơn.
Như vậy nàng cũng yên lòng.
Từ khi có Ngũ A ca, Hoàng thượng nói mình sẽ không ăn kiêng gì nữa, giảm kiêng khem rất nhiều.

Mấy năm nay cứ đến mùa hè oi bức là ngay cả Viên Minh viên cũng không ở nổi, phải đến sơn trang ở Thừa Đức tránh nóng mới có thể sống an ổn được một chút.
"Tiểu thư." Bảo Yến mang ô che mưa đi tới: "Trời sắp mưa rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, về Thiệu Cảnh hiên thôi."
"Tối nay Hoàng hậu mở tiệc rượu ở Trường Xuân tiên quán, nói là có ít rượu nho mời các phi tần cùng uống.

Hiện nay Hoàng thượng rời đi không ở Viên Minh viên, nếu tiểu thư đến muộn e là sẽ bị nhóm Hàm Quý phi chèn ép.

Từ sau khi có Ngũ A ca, bọn họ lại càng thêm không vừa mắt tiểu thư."
Tú Nguyệt vẫn không nhúc nhích, nhìn trời hỏi một câu: "Hoàng thượng đi được mấy ngày rồi."
"Nhắc tới chuyện này, sao tiểu thư không khuyên Hoàng thượng." Bảo Yến lầm bầm: "Mới qua tết Trung Nguyên rằm tháng bảy được ba ngày, thánh giá đã bãi giá đi sơn trang tránh nóng."
Bốn chữ thật không may mắn bị nàng ém lại, nàng cúi đầu dùng đầu ngón tay tính: "Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ bảy, muộn nhất là ngày mai Hoàng thượng cũng nên đến Thừa Đức rồi."
Bảo Yến nhìn dáng vẻ của Tú Nguyệt, trêu chọc nói: "Tiểu thư nhớ Hoàng thượng như vậy, sao bảy ngày trước không đi theo Hoàng thượng ạ.

Hoàng thượng cũng sẽ dẫn tiểu thư theo, không đến mức bây giờ ở đây lo lắng trong lòng, ngày đêm mong nhớ."
"Ngũ A ca mới sáu tuổi, sao nó có thể chịu được mệt nhọc ngựa xe." Tú Nguyệt cúi đầu, mấy năm trước Tuệ Mẫn chết non, nàng và Hoàng thượng cũng chỉ còn lại đứa con Miên Du này, không thể chịu đựng chút không may nào nữa.
Nàng quay người lại liếc nhìn Bảo Yến: "Hơn nữa Hoàng hậu và các vị A ca đích xuất đều ở Viên Minh viên, sao ta và Miên Du có thể quấn lấy Hoàng thượng được."
"Đi thôi." Tú Nguyệt nhìn lại quần áo trang điểm của mình, coi như hợp lễ: "Chúng ta đến thẳng Trường Xuân tiên quán đi, đừng về Thiệu Cảnh hiên nữa, không phải nói sợ đến muộn sao."
Nói đi là đi, nàng dẫn theo Bảo Yến nhìn cảnh đẹp dọc đường, nước suối trong vắt, phong cảnh, giống như là đi trong tiên cảnh, tâm tình thật vui vẻ.
Đi bộ gần một canh giờ, đứng ngoài Trường Xuân tiên quan đã có thể nghe được tiếng đàn sáo du dương vang lên trong điện, Tú Nguyệt nghỉ chân ở cửa, Bảo Yến tiến lên nói với Uông Phúc Thọ: "Xin công công thông báo một tiếng, Như Phi nương nương của chúng ta đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Uông Phúc Thọ gật đầu, xoay người sang vừa định ra hiệu mở cửa điện ra, phía sau lập tức có mấy thị vệ vội vã gấp rút chạy vọt vào trong đại điện.
Lúc đó ấn tượng của Tú Nguyệt rất sâu, nàng vẫn còn nhớ biểu cảm tức muốn hộc máu của Uông Phúc Thọ khi không kịp ngăn lại, còn quay đầu lại chớp chớp mắt với Bảo Yến, thì nghe được tiếng kêu rên cao vút trong đại điện: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng băng hà rồi."
Tiếng nói kia mảnh, sắc, tựa như một cây kim cực nhỏ, từng chút từng chút đâm thủng màng nhĩ của Tú Nguyệt, khiến nàng cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, không còn nhớ tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác trong điện, cũng không nhớ mình được đưa từ Trường Xuân tiên quán về Thiệu Cảnh hiên như thế nào, mãi đến khi nàng ở trong phòng mình, nhìn thấy những món xiêm y rơi trên giường la hán.
Đó là thường phục mấy ngày trước Hoàng thượng ở Viên Minh viên cưỡi ngựa bắn cung cùng nàng đã bị mũi tên làm rách, lúc trở lại Thiệu Cảnh hiên thì tiện tay ném trên giường la hán.
Nàng vốn lười biếng, xiêm y vẫn ném ở đó, cũng mới vá được mấy mũi, nàng vốn còn nghĩ, Hoàng thượng tránh nóng ở sơn trang lúc về thấy bộ xiêm y đó, hẳn là sẽ lại trêu nàng mấy câu.
Tú Nguyệt đột nhiên vọt vào nội thất, mạnh mẽ vứt hòm thuốc ra đất, nhặt lên một đống lọ thuốc lăn ra ngoài: "Bảo Yến, Bảo Yến."
"Tiểu thư." Bảo Yến nghe tiếng chạy vào, vẻ mặt bị đả kích rất lớn: "Tiểu thư, hiện tại hoàng cung và hành cung đều rối loạn, nghe nói là không tìm thấy di chiếu, chúng ta phải nhanh theo nghi giá của Hoàng hậu chạy về cung, bây giờ là thời điểm vô cùng nhạy cảm, tiểu thư, không thể chậm trễ được."
"Chúng ta đến sơn trang tránh nóng ở Thừa Đức đi."
Tú Nguyệt ôm một đống lọ thuốc trong lòng, nói như chém đinh chặt sắt: "Đi ngay bây giờ, nhất định là Hoàng thượng gặp nguy hiểm gì ở hành cung, chúng ta đi cứu giá."
Cái gì mà đột nhiên bị cảm nắng, đúng là lời nói vô căn cứ, Trần Đức hành thích, Thuần Tần mưu hại mà Hoàng thượng vẫn bình yên vô sự, một bệnh nhẹ như vậy sao có thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở Thừa Đức.
"Ta không tin." Tú Nguyệt lắc đầu: "Hoàng thượng luôn như vậy, bây giờ không biết lại nhất thời nổi lên hứng thú muốn trêu đùa người khác, tám phần là thử xem chúng ta có đi cứu hắn hay không?" Tú Nguyệt cười với Bảo Yến: "Hoàng thượng cũng đã sáu mươi rồi, vẫn còn thích chơi trò này."
Nói xong nàng muốn đi ra ngoài cửa, Bảo Yến nhìn nàng, bỗng chốc rơi nước mắt, Bảo Yến ra sức kéo Tú Nguyệt lại: "Tiểu thư, tiểu thư người đừng như vậy, Hoàng thượng ngài, ngài thật sự..."
Tú Nguyệt lắc đầu, nàng nhìn quần áo rơi vãi trên giường la hán.

Lúc đi Hoàng thượng đã dặn, trước khi hắn về Viên Minh viên, muốn nàng vá xong thường phục, dẫn nàng đi bắn tên.
Đi muộn, lại bỏ một mình Hoàng thượng ở nơi nào đó, hắn sẽ thất vọng đau khổ.
Khắp Viên Minh viên đều là tiếng khóc, Tú Nguyệt trước sau vẫn không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ là đi hành cung tránh nóng mà thôi, mấy ngày nữa sẽ về, nhưng chỉ có chút nóng này, sao lại còn chưa về chứ.
Nàng không tin.
Trên đường hồi cung, từ trên xuống dưới đều khóc thành người làm từ nước mắt, Hoàng hậu và Quý phi dọc đường thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tú Nguyệt, năm lần bảy lượt trầm mặc, ngay cả bọn nô tài cũng kín đáo phê bình chủ tử của Vĩnh Thọ cung.
Đối với việc này Tú Nguyệt cũng không hay không biết, nàng chỉ biết, giao ước ngầm giữa nàng và Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ quay về.

Trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, Ngũ A ca mới sáu tuổi, vẫn còn ở độ tuổi chưa hiểu chuyện, sao Hoàng thượng lại nhẫn tâm bỏ rơi nàng và con.
Ngày đầu tiên trở lại Vĩnh Thọ cung, nàng dùng xong bữa tối liền đến cửa, lệnh cho Nhu Hạnh dời một cái ghế đến cho nàng, lẳng lặng nhìn về phía cửa Vĩnh Thọ cung.
Buổi tối ngày thứ hai cũng thế.
Tối ngày thứ ba cũng vậy.
Tú Nguyệt nhìn cánh cửa kia, tựa như giây tiếp theo nó sẽ đột nhiên được mở ra, sau đó là bóng dáng màu vàng sáng của thiên tử, phía sau là một đám cung nhân ồ ạt đi theo, ra vẻ kiêu căng đi vào cửa.
Trước nay hắn đều không thông báo trước.


Từ ngày nàng vào cung trở đi, Hoàng thượng vào cung nàng lần đầu tiên, hắn đã như vậy, lần nào cũng cố ý khiến nàng trở tay không kịp, sau đó tìm cơ hội trêu chọc nàng.
Có mấy lần, nàng ngồi ở cửa sắp ngủ rồi, dường như nghe được tiếng Hoàng thượng đang gọi tên Tú Nguyệt của nàng.
Hoàng thượng nhất định sẽ quay về, trong cung truyền đến tin tức linh cữu của hắn đã chuyển về.
Ngày đó Bảo Yến đứng ở phía sau nàng, vô cùng cẩn thận dò hỏi, có muốn đi nhìn Hoàng thượng hay không.
"Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thái hậu dẫn theo các Thái phi đang quỳ ở ngoài Càn Thanh cung, tân đế đã kế vị, hiện tại chúng ta không còn nơi nương tựa, có phải cũng nên qua đó hay không."
Tú Nguyệt chỉ nhìn Bảo Yến, rồi lại như xuyên qua nàng ấy nhìn đến một nơi khác, Bảo Yến nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng hoảng hốt: "Tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ."
Đêm đó Bảo Yến có hơi không yên tâm nên đến cửa nhìn, đúng là không thấy chiếc ghế kia cùng với bóng dáng ngày ngày vẫn canh giữ ở cửa nữa.
Bảo Yến luống luống, tân đế thượng vị, một đời vua một đời thần, cũng không phải là Hoàng thượng che chở cho tiểu thư, bây giờ không phải là lúc tiểu thư có thể tùy ý làm bậy.
Tình cảm giữa tân đế và Hoàng Thái hậu tựa như mẫu tử, chỉ cần một câu của Hoàng Thái hậu, cuộc sống sau này của tiểu thư và Ngũ A ca ở trong cung sẽ là sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục, sao tiểu thư lại còn ra ngoài chạy loạn chứ.
Buổi trưa nàng nghe bọn nô tài trong cung đồn đãi, Hoàng Thái hậu và Hàm Quý Thái phi vô cùng bất mãn với việc Vĩnh Thọ cung không đến túc trực bên linh cữu của Hoàng thượng, nàng vẫn luôn giấu đi, bây giờ ngàn vạn lần đứng xảy ra sơ sót gì.
Bảo Yến vô cùng hốt hoảng, vội khoác thêm y phục, giữa đêm khuya chong đèn ra ngoài tìm người.
Những nơi trước đây Hoàng thượng thường hay đi cùng với tiểu thư để giải sầu, nàng tìm từng nơi một, tìm mất hai, ba canh giờ cũng không thấy bóng dáng.

Sau cùng nàng tĩnh tâm nghĩ lại, vẫn đi đến nơi không có khả năng nhất kia.
Nửa đêm, vinh quang của Tử Cấm thành đã vây quanh chủ nhân mới của Dưỡng Tâm điện, đám người khóc tang cũng đã thối lui, Càn Thanh cung không ngớt tiếng kêu rên ban ngày, ở trong màn đêm chợt trở nên điêu tàn.
Ngoại trừ mấy nô tài ở lại canh giữ, trước điện yên tĩnh như tờ.
Từ rất xa, Bảo Yến trông thấy bóng dáng mỏng manh ngây ngốc đứng nơi đó.
Nàng không thể đi vào, lẳng lặng đứng ở cửa, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm vào chiếc áo quan nằm bên trong.
Hoàng thượng ở trong đó.

Cách lớp áo quan thật dày, giam cả người hắn ở bên trong.
Tú Nguyệt nhìn áo quan một lúc lâu, cuối cùng thử thăm dò, nhẹ nhàng gọi vào bên trong: "Hoàng thượng".
Không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng.
Nàng đột nhiên muốn chạy vào bên trong, hất tung phong ấn thật dày kia lên, cứu hắn ra ngoài.
Hắn ở bên trong, hoàn toàn tối đen, nhất định là rất khó chịu.
Lần trước, Hoàng thượng cũng là dáng vẻ không vui không giận nằm trong Dưỡng Tâm điện, khiến nàng nhìn mà tan nát cõi lòng.
Trong khoảnh khắc khi hắn bật dậy giữ chặt lấy nàng, Tú Nguyệt có gắng giữ sắc mặt bình tĩnh, không ai biết lúc đó lòng nàng hạnh phúc vui mừng thế nào.
Bây giờ, Tú Nguyệt cực kỳ hy vọng hắn lại như vậy lần nữa, nói cho nàng biết, tất cả mọi thứ đều chỉ là âm mưu do trẫm sắp xếp.
"Ông trời ơi." Tú Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời tối đen trên đỉnh đầu, khàn giọng hét lên: "Nếu như có thể khiến Hoàng thượng quay về, dù chém đi hai đùi của ta, chém đứt hai tay ta cũng được, từ nay về sau không thể nói chuyện, có biến thành người điếc ta cũng bằng lòng, cầu xin ông, dù là cho Hoàng thượng thêm mấy ngày thọ mệnh cũng được."
Ngay cả lời từ biệt, hắn cùng không kịp nói với nàng.
"Tiểu thư."
Bảo Yến vẫn luôn âm thầm quan sát, nàng thấy Tú Nguyệt phát cuồng ngưỡng mặt la hét lung tung vài tiếng, cả người đột nhiên ngã xuống bèn vội chạy nhanh lên trước.
"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại đi."
...
"Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu có nghe nói chưa." Hàm Quý Thái phi quỳ gối bên cạnh Nữu Hỗ Lộc Khởi Tuyết, dập đầu, hơi ngẩng lên dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: "Người ở Vĩnh Thọ cung kia đêm qua đã ngất ở Càn Thanh cung."
Quý Thái phi bĩu môi, lộ ra nụ cười lạnh: "Lúc còn sống không phải Hoàng thượng coi trọng hồ ly tinh đó nhất sao.

Bây giờ xem ra nàng ta cũng chỉ có thế, Hoàng thượng về trời, ngay cả đến nàng ta cũng không thèm đến."
"Giả vờ ngất cho ai xem chứ."
Cả người Hoàng hậu tiều tụy đi không ít, đôi mắt sưng đỏ, thoạt nhìn đã biết ban đêm về cung khóc không ít, nàng vẫn quỳ như cũ, dập đầu, giọng điệu không để ý: "Đáy huyệŧ [*] của Hoàng thượng sẽ đặt ở Càn Thanh cung hết hai mươi bảy ngày, sau hai mươi bảy ngày sẽ chuyển đến Táng cung chuẩn bị hạ táng.

Bổn cung muốn canh giữ bên cạnh Hoàng thượng hai mươi bảy ngày này.

Còn nàng muốn đến thì đến, không đến thì không đến."
[*] 梓宫: Chỉ quan tài của Hoàng thượng, Hoàng hậu hoặc các quan chức quan trọng.
"Coi như lúc còn sống Hoàng thượng nhìn nhầm người."
Hàm Quý Thái phi hừ một tiếng: "Thái hậu nương nương có nghe không, những lời vị ở Vĩnh Thọ cung chỉ trời thề trước khi ngất, cái gì mà mất tay mất chân." Nàng một năm một mười kể lại lời Tú Nguyệt nói đêm đó.
Thân thể Hoàng hậu cứng đờ, bỗng chốc nhớ lại lúc Hoàng thượng còn sống, trong một lần nàng đã không kìm được mà hỏi Hoàng thượng.

Nếu người ở Vĩnh Thọ cung bị hủy dung, biến thành tàn phế, Hoàng thượng có còn thích nàng ta hay không.
Lúc đó chỉ có nàng và Hoàng thượng, lời Hoàng thượng nói, nàng chưa bao giờ nói với người khác, cả đời này cũng sẽ không quên câu nói đó.
Hắn nói: Hoàng hậu, trẫm thích chính là con người Tú Nguyệt, dù nàng không đúng tí nào.


Nàng ấy già một chút cũng tốt, đỡ phải nhìn vào lại thấy trẫm luôn không xứng với nàng ấy.
Hàm Quý Thái phi còn đang cố nói gì đó, Hoàng hậu gục đầu xuống, nặng nề dập đầu trên đất.

Mắt của nàng gần chạm đến mặt đất, nếu Hoàng thượng ở dưới suối vàng có biết, hắn sẽ nhìn thấy, chỉ có nàng mới thật lòng với hắn, hơn Vĩnh Thọ cung kia trăm ngàn lần.
Trong Vĩnh Thọ cung, sau khi Tú Nguyệt tỉnh lại vẫn không ra khỏi cửa như trước, cả ngày nhìn bộ y phục chưa vá xong kia mà ngây người.
"Tiểu thư, Hoàng Thái hậu dẫn các Thái phi đến ở trong Thọ Khang cung rồi, chúng ta cũng sẽ rất nhanh dọn đến gần đó, vẫn nên dọn dẹp một chút."
Bảo Yến thấy Tú Nguyệt không nói lời nào, tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu thư, không thể mãi không ra ngoài được, quốc tang của Hoàng thượng người không quan tâm, Hoàng Thái hậu vốn đã không thích người, nghe nói các Thái phi đều ở tam cung tứ sở của Thọ Khang cung, chỉ có tiểu thư bị sắp xếp đến Thọ An cung."
Tú Nguyệt còn chưa trả lời.

Nhu Hạnh ở bên ngoài đi vào, nói: "Nương nương, Thường Vĩnh Quý công công đến, nói là muốn gặp nương nương."
Mắt Tú Nguyệt bỗng sáng lên, nàng ở trên giường la hán chống người dậy: "Mau để hắn vào."
"Vâng."
Nhu Hạnh ra ngoài mời Thường Vĩnh Quý đến, chỉ nửa tháng, Thường Vĩnh Quý cũng không còn tươi cười hớn hở như khi hầu hạ Hoàng thượng, hai bên tóc mai nhiễm phong sương.
Hắn tiến đến, cung kính hành lễ với Tú Nguyệt, đôi mắt cũng sưng lên, cụp mắt, môi mấp máy run rẩy nói: "Như Phi nương nương."
"Thường công công," Tú Nguyệt đi chân trần xuống giường la hán, bước lên bắt lấy tay áo hắn: "Hoàng thượng ngày ấy có lời gì nhắn gửi cho ta hay không."
Thường Vĩnh Quý giương mắt, im lặng lắc đầu.
"Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, lúc hấp hối các đại thần quỳ đầy đất truy hỏi di chiếu Thái tử, nhưng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu, ai nghe cũng không hiểu.

Đến sau cùng, tân đế suýt chút nữa không thể đăng cơ."
"Lúc đó nô tài quỳ ngay bên cạnh, loáng thoáng nghe được dường như Hoàng thượng gọi tên Như Phi nương nương, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, nói lại những lời Hoàng thượng nói cho nương nương nghe."
Tú Nguyệt dùng sức nắm lấy tay áo của hắn, như muốn xé nó ra: "Hoàng thượng nói gì vậy, Thường công công."
Thường Vĩnh Quý nhíu mày, cố gắng nhớ lại: "Lúc đó Hoàng thượng đã nhắm mắt, đầu óc cũng mơ màng, chỉ lặp lại vài câu kỳ lạ một cách đứt quãng, nói cái gì tần thiếp phụng mệnh vào cung hầu hạ Hoàng thượng, tối nay đã có ta thị tẩm, Hoàng thượng Đại Thanh không thể chết cô đơn chật vật như vậy được, ta nhất định phải chết ở bên cạnh Hoàng thượng, ngươi gϊếŧ Hoàng thượng, ngày mai tất nhiên sẽ có Nhị A ca kế vị, cung nữ vẫn là cung nữ, triều thần vẫn là triều thần, bá tánh vẫn có cuộc sống của bách tính, chẳng qua chỉ là có chút thay đổi quyền lực mà thôi, Hoàng hậu biến thành Thái hậu, phi tần biến thành Thái phi."
Thường Vĩnh Quý nói xong, bị nước mắt ràn rụa trên mặt Tú Nguyệt làm cho giật mình.
Đều là những lời đại nghịch bất đạo nàng nói để đối phó với Trần Đức trong lần đầu tiên gặp hắn, qua hơn hai mươi năm, Hoàng thượng vậy mà một chữ cũng không quên.
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt đột nhiên không thể khống chế mình được nữa, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay: "Xin lỗi."
Nếu như thời gian có thể quay lại, nàng tuyệt đối sẽ không mãi chọc hắn tức giận như trước nữa, không đặt hắn vào trong lòng, nửa đêm mộng về, Tú Nguyệt lại trở về đêm giao thừa kia.

Hoàng thượng nằm bên cạnh nàng, bỏ đi tôn nghiêm của thiên tử cao cao tại thượng, vô cùng cẩn thận hỏi hàng, có thích bản thân hay không.
Nàng thật sự hận bản thân lúc đó, chỉ muốn tự bảo vệ mình, hết lần này đến lần khác làm hắn đau lòng, vờ như không thấy ánh mắt buồn bã trong khoảnh khắc đó của hắn.
Bảo Yến bắt đầu càng ngày càng không nhìn thấu người ở cùng vài chục năm.
Từ sau ngày đó, Tú Nguyệt như đã thay đổi, bắt đầu nghe các cung nhân bàn luận mấy chuyện quái lực loạn thần, triệu rất nhiều thuật sĩ giang hồ vào cung, nghe bọn họ truyền thụ thuật cải tử hồi sinh, ngay cả những đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể nghe biết họ là giang hồ bịp bợm, chút của dài dành dụm hơn hai chục năm của Vĩnh Thọ cung sắp bị nàng dùng hết.
Bảo Yến chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông, áo quan của Hoàng thượng đã đặt ở Càn Thanh cung gần hai bảy ngày, sắp phải chuyển đến Táng cung.
Lúc còn lại hai ngày cuối cùng, Bảo Yến từ Ngự Thiện phòng trở lại Thọ An cung lại không thấy mấy loại người đó đâu.
Nàng vô cùng kinh ngạc đi vào nội thất, lại thấy Tú Nguyệt đang ở bên bàn lẳng lặng sao chép kinh văn.
"Tiểu thư." mấy ngày nay Bảo Yến vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng mà có một số lời nếu không nói, thì sẽ không còn kịp nữa.
"Đáy huyệŧ của Hoàng thượng từ nay sẽ chuyển qua Táng cung, sau này tiểu thư sẽ không thể nhìn thấy nữa." Giọng của nàng nhẹ đi, cố gắng gượng cười: "Nếu như tiểu thư có đồ gì muốn chôn theo, vẫn còn hai ngày nữa, nên sớm..."
Tú Nguyệt ngừng bút, nhẹ nhàng nhìn Bảo Yến.
"Bảo Yến."
"Có, nô tỳ ở đây, tiểu thư."
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, người đã chết có lẽ linh hồn vẫn còn tồn tại, có thể sau này ta xuống địa phủ vẫn còn có thể gặp lại Hoàng thượng, cho nên mấy ngày nay ta vẫn luôn cố gắng tìm bằng chứng, nhưng tối hôm qua, ta mới cẩn thận suy nghĩ lại."
Nàng quay đầu, khóe mắt ngập nước: "Dù là gặp lại, chúng ta cũng vĩnh viễn không thể quay lại đời này nữa rồi.

Ái Tân Giác La Ngung Diễm và Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, vĩnh viễn vĩnh viễn không thể trở về như trước đây."
Có lẽ là hai cô hồn dã quỹ phiêu đãng gặp nhau ở Hoàng Tuyền, có lẽ hắn đầu thai thành một người khác, thoáng gặp qua chuyển thế của nàng, đều đã quên tất cả nhân duyên đời này.
Nước mắt của Tú Nguyệt rơi trên kinh văn, từ nay về sau, sẽ không bao giờ có hắn sao chép kinh văn cho nàng: "Một phần Vãng Sinh Chú của Hoàng thượng, ta muốn tự tay mình chép xong."
"Tiểu thư."
"Ta không sao." Tú Nguyệt rưng rưng nước mắt cười với Bảo Yến: "Bảo Yến, ta nghe nói, Hiếu Thục Hoàng hậu hoăng trước Hoàng thượng, nàng có thể chôn cùng với Hoàng thượng, Hoàng thượng chôn vào địa cung, cửa đá sẽ vĩnh viễn đóng lại."
"Tiểu thư." Trong lòng Bảo Yến mơ hồ có dự cảm không lành: "Tiểu thư người không phải là muốn...!người đừng làm chuyện điên rồ."
Tú Nguyệt cúi đầu, nỉ non: "Sống không thể cùng chăn, chết cùng huyệt đối với ta mà nói, có lẽ chính là kết cục tốt nhất."
"Tiểu thư người điên rồi sao, Ngũ A ca chỉ mới sáu tuổi đã không còn a mã, người có thể nhẫn tâm khiến ngài mấy không có ngạch nương luôn sao?"

"Quan tâm nhiều như vậy." Tú Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ: "Đời này của ta lo lắng quá nhiều việc và người.

Bây giờ, ta không muốn lo gì cả, chỉ muốn toàn tâm toàn ý đưa ra một quyết định vì Hoàng thượng."
"Bảo Yến, Miên Du nó còn nhỏ, sau này đều nhờ vào ngươi."
...
"Cái gì?"
Thái hậu ở Thọ Khang cung đánh đổ chén trà, nàng liếc mắt nhìn Quý Thái phi bên dưới: "Ngươi nói lại lần nữa xem, Như Thái phi tuẫn táng theo tiên đế?"
"Vâng." Uông Phúc Thọ khom người nói: "Hôm nay từ trên xuống dưới Thọ An cung đều truyền ra, nô tài xác nhận không thể nghi ngờ."
"Nàng ta muốn chết." Hàm Quý Thái phi hừ một tiếng: "Thái hậu và bổn cung còn chưa tìm nàng ta tính sổ mấy năm gần đây, bản thân nàng ra cũng biết thức thời."
Hàm Quý Thái phi vốn muốn nói là chết rất tốt, lại nhớ đến Bạch Nghiêu.

Nghiêu nhi của mình, vậy mà vẫn luôn tin tưởng hồ ly tinh này, ở trong hoàng cung hắn cũng chỉ vừa ý mỗi một người này.
Nếu tiện nhân này chết đi, không biết Bạch Nghiêu sẽ đau lòng thành dạng gì.

Viên thuốc nàng cất giấu hơn ba mươi năm bên mình, lại vì Thuần Tần mà đưa cho tiện nhân kia.
"Không bằng." Hàm Quý Thái phi khụ một tiếng, do dự nói: "Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt kia từ trước đến nay chưa làm chuyện gì quá giới hạn, chỉ là được sủng ái mà thôi, tiên đế đã đi rồi, chuyện này hay là cho qua đi."
Sủng ái của Hoàng thượng, bảo tọa Thánh Mẫu Thái hậu, bây giờ nàng chẳng tranh được gì nữa rồi.
Đột nhiên tiếng đập bàn khiến Hàm Quý Thái phi giật mình, Hoàng hậu tức giận lạnh băng nói: "Nàng ta muốn chôn theo Đế lăng, muốn ở cùng Hoàng thượng vĩnh sinh vĩnh thế, không được, bổn cung quyết không cho phép."
"Uông Phúc Thọ, ngươi đến Thọ An cung nói với Như Thái phi, nếu nàng ta cứ an phận đợi ở hậu cung, tân đế tấn phong phi tần của tiên đế, ai gia sẽ tự thỉnh chỉ tấn nàng ta làm Quý phi, phong Ngũ A ca là Quận vượng, đợi sau này Ngũ A ca thành thân sẽ ban tước vị Thân vương cho hắn.

Nếu nàng ta có gì bất chắc, ai gia sẽ lập tức hạ chỉ giao Ngũ A ca cho Đỗ Thường tại nuôi nấng."
"Đi."
"Vâng, vâng."
Uông Phúc Thọ chạy chậm ra ngoài, Hàm Quý Thái phi ngơ ngác nhìn Thái hậu.

Đỗ Thường tại kia vốn có ân oán cũ với nàng, lại là Thường tại xuất thân cung nữ, chiêu này chính là dùng cuộc đời của Ngũ A ca để uy hiếp Như Phi, hoàn toàn bóp nghẹt yết hầu của nàng.
Nữu Hỗ Lộc thị sẽ lựa chọn thế nào, không cần chờ Uông Phúc Thọ quay lại, nàng ta có thể đoán được.
Ngũ A ca, là cốt nhục duy nhất trên đời này của tiên đế và Như Phi.
Giống như Hàm Quý Thái phi đoán, Tú Nguyệt nghe ý chỉ của Thái hậu, trầm mặc nhìn Càn Thanh cung cả đêm, thì ra số mệnh đã định, cuối cùng nàng cũng không thể ở cùng hắn.
Vậy cũng chỉ có thể chọn đồ bồi táng, thay nàng ở bên cạnh hắn.
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt cố gắng mỉm cười: "Những sai lầm trước đây thần thiếp phạm phải, dù có lớn thế nào ngài cũng đều tha thứ cho thần thiếp, miệng ngài luôn nói muốn chém ngón tay của thần thiếp, thần thiếp làm ầm ĩ một trận, ngài bèn giảm xuống phạt thần thiếp sao chép."
Tú Nguyệt nhắm mắt lại, giơ đao lên, nặng nề hạ xuống, ngón trỏ tay phải rơi trên thớt gỗ.
"Để nó thay thần thiếp, vĩnh viễn ở cùng Hoàng thượng."
Nàng lại giơ đao lên cao.
Tiếng thanh đao bị đánh rơi trên đất vang lên, Bạch Nghiêu đẩy mạnh nàng một cái: "Nàng điên rồi sao, nàng điên rồi phải không?"
"Đừng lo cho ta." Tú Nguyệt căm tức nhìn hắn nói: "Ta ngay cả chết cũng không được, ngươi cũng muốn quản ta sao, đi ra ngoài!"
Máu từ tay phải của nàng chảy ào ạt xuống, Bạch Nghiêu nhìn mảng máu lớn kia, cũng mặc kệ nàng nói gì, không nói lời nào kéo nàng bắt đầu băng bó.
Ban ngày người khác đưa tin tới, nói nàng muốn tuẫn táng, y cảm thấy không an tâm, nửa đêm là lúc dễ xảy ra sơ sót nhất, may mà y đến đây, nếu không ngón tay kia...
Thì ra khi nàng nhẫn tâm, còn nhẫn tâm hơn y đối với bản thân.
"Hắn không còn nữa, sau này." Bạch Nghiêu ngồi xổm dưới đất, cầm máu cho nàng, nhẹ nhàng nói một câu: "Ta sẽ trông coi nàng."
Tuy rằng hắn kém Hoàng đế, nhưng hắn sẽ dùng mạng mình để giữ lời hứa này.
Mấy ngày sau, ngày 23 tháng tám, tấn tôn Hàm Quý phi Lưu Gia thị là Hàm Hi Hoàng Quý phi; Như Phi Nữu Hỗ Lộc thị làm Như Quý phi; Tín Tần Lưu Giai thị làm Tín Phi; sách tôn Vinh Quý nhân Lương thị làm Vinh Tần, Ân Quý nhân Ô Nhã thị làm Ân Tần; An Thường tại Tô Hoàn Ni Qua Nhĩ Giai thị làm An Tần.
Ngày 2 tháng mười hai, kính tặng Thánh Mẫu huy hiệu Cung Từ Hoàng Thái hậu.
Hoàng hậu trước đây, đương kim Cung Từ Hoàng Thái hậu vẫn phong quang có một không hai, Bạch Nghiêu từ Phó tổng quản Thọ Khang cung phong quang vô hạn chuyển vào Thọ An cung quạnh quẽ, có hắn ở đây, có thân phận Quý Thái phi chống đỡ, cuộc sống của Tú Nguyệt và Ngũ A ca nhìn chung cũng không quá khó khăn.
Tú Nguyệt để Tiểu Lộc Tử làm một chiếc xích đu ở hoa viên ở gần Thọ An cung, có đôi lúc nàng sẽ để Bạch Nghiêu im lặng ngồi ở bên cạnh, nàng nhắm mắt lại, người ngồi bên cạnh thật sự giống như vẫn là Hoàng thượng.
Ban đầu nàng còn lải nhải với Bảo Yến, nói tháng trước Hoàng thượng vẫn còn ở đây.
Về sau dần biến thành hai tháng, ba tháng, hai năm, ba năm, sau đó càng ngày càng không nhớ rõ, rốt cuộc Hoàng thượng đã rời đi bao lâu.
Mãi đến khi có một lần, Bảo Yến đỡ nàng đi tản bộ trong hoàng cung, gặp một người đi ra từ Dưỡng Tâm điện, ôm một mớ đồ linh tinh đi đốt, từ bên trong đó nàng thấy được hai bộ quần áo dính máu quấn vào nhau.
"Thưa Quý Thái phi, đây là đồ Hoàng thượng đột nhiên phát hiện ra ở một ngăn bí mật trong Dưỡng Tâm điện, là vật cũ của tiên đế, Hoàng thượng thấy trên hai bộ quần áo này đều là vết máu, lâu ngày biến thành màu đen nên lệnh cho chúng nô tài mang ra đốt."
Tú Nguyệt rút hai bộ quần áo kia ra, tay áo buộc chết vào nhau, vai áo của nữ có vết rách, Tú Nguyệt nhận ra, đây là quần áo nàng mặc vào đêm nàng bị Trần Đức đâm bị thương.
Vốn đã không còn nhớ rõ, lại bị Hoàng thượng lén giấu nhiều năm như vậy.
Tú Nguyệt chợt không còn nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, chỉ còn giọng nói châm biếm của người nọ trong mơ: "Sự chán nản, chật vật không chịu nổi của trẫm đều bị ngươi nhìn thấy."
"Trẫm vừa nghĩ tới dáng vẻ chật vật, xấu xí kinh khủng ở trước mặt ngươi, thật hận không thể khiến ngươi như tên cẩu nô tài kia, lập tức biến mất khỏi cuộc đời này."
Thì ra Hoàng thượng lại khẩu thị tâm phi như vậy.
Tú Nguyệt bỗng dưng muốn khóc, nàng lại nở nụ cười, một đám nô tài sợ hãi quỳ quanh mình.
Nàng bị bệnh khoảng một tháng, trong lúc bệnh tình trầm trọng, nếu không có Bạch Nghiêu ngăn cản, người trong cung hầu như đều muốn đẩy nàng đến Cát An sở.
Đến sau cùng, nàng vẫn khỏi bệnh, trở thành kỳ tích không chết.

Nhưng càng ngày nàng lại càng không nhớ rõ giọng của Hoàng thượng, không nhớ rõ những việc vặt giữa nàng và hắn.
Rồi sau đó, Hàm Hi Hoàng Quý Thái phi cũng đi.
Lúc còn sống nàng ta nở mặt hơn nửa cuộc đời, sau cùng chỉ có thể chờ chết trong Cát An sở, nàng ta rất muốn gặp mặt Bạch Nghiêu lần cuối.


Tú Nguyệt không biết cuối cùng Bạch Nghiêu có hoàn thành tâm nguyện của nàng ta hay không, chỉ là mấy ngày nay, hắn nó có việc phải ra khỏi cung một chuyến, lúc trở về trên tay có thêm một chiếc hồ lô sứ bảy màu.
Tú Nguyệt hỏi hắn đó là gì, từ trước đến nay hắn đều biết gì nói hết với nàng, lúc này dù thế nào cũng không chịu nói.
Tháng ngày cứ thế trôi qua như nước chảy, rất nhiều phi tần cùng thời với Tú Nguyệt đều lần lượt ra đi.
Có lẽ sự ràng buộc giữa Hoàng Thái hậu và Hoàng Quý Thái phi quá sâu, Hoàng Quý Thái phi sống đến bảy mươi tư tuổi, tháng mười hai năm Đạo Quang thứ hai chín, Hoàng Thái hậu từ hành cung về thì bệnh liệt giường, ngày 11 hoăng tại Thọ Khang cung, cũng hưởng thọ bảy mươi tư tuổi.
Nhưng lần này, có hai việc khiến Tú Nguyệt không thể ngờ tới.

Một là đương kim Hoàng thượng vì Hoàng Thái hậu hoăng thệ mà quá đau buồn, một tháng sau cũng băng hà tại Thận Đức đường.

Thứ hai là lăng tẩm của Hoàng Thái hậu được xây ở giữa Xương lăng và Xương lăng phi viên tẩm.
Dù chết nàng ta vẫn muốn chắn giữa nàng và Hoàng thượng.
Tú Nguyệt trở thành người có bối phận cao nhất trong hậu cung, là Tổ Thái phi cao hơn các Thái phi một bậc.

Nàng thỉnh chỉ với tân đến, muốn dẫn theo Bạch Nghiêu và Bảo Yến dọn đến ở Viên Minh viên, chuyện này cũng hợp với tâm ý của tân đế.
Qua hai triều, mọi người thỉnh thoảng sẽ nhắc tới chuyện năm Đạo Quang, tên Gia Khánh đế lại ngày càng trở nên xa xăm, tân đế và phi tần mỗi khi ăn tết sẽ vây quanh gọi nàng là bà bà, ngay cả diện mạo của gia gia họ cũng không nhớ rõ lắm.
Tú Nguyệt ở Viên Minh viên tìm bóng dáng của hắn ở khắp nơi, thoắt một cái lại qua mười năm.
Năm này, đương kim Hoàng thượng dẫn các phi tần hậu cung vào Viên Minh viên du ngoạn, trong đó có Ý Quý phi Diệp Hách Na Lạp thị sinh hạ Hoàng tử, đúng ngay tuổi phong quang vô hạn, mùng 3 tháng tám là ngày tốt, Hoàng thượng vì thể hiện lòng hiếu thảo, đặc biệt vì Tú Nguyệt mà mở tiệc ở Viên Minh viên.
Trong bữa tiệc Hoàng hậu trẻ tuổi bị bỏ qua một bên, Hoàng đế và Ý Quý phi thân thiết nóng bỏng.
Tú Nguyệt bị một đám phi tần trẻ tuổi vây quanh, uống mấy chén rượu ngon được dâng lên, nàng cười với mọi người, nghe các nàng kể chuyện bị Hoàng thượng vắng vẻ.
Mãi đến khi có một quả thiên sơn tuyết tiên được trình lên, vốn đây là một đôi, thái giám hầu bữa cẩn thật trình một quả cho Hoàng đế, một quả dâng cho Hoàng hậu.
Hoàng đế trẻ tuổi vuốt tóc Quý phi, yêu thương mà gắp trái cây trên bàn mình cho vào đĩa của Quý phi.
Tú Nguyệt cười cười, đứng lên, nói cảm thấy khó chịu, để Bảo Yến dìu mình về Thiệu Cảnh hiên.
"Bảo Yến, lấy một chiếc ghế dựa lại đây."
Bảo Yến cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống: "Tiểu thư, người uống nhiều rồi."
Tú Nguyệt lắc đầu, nàng nhìn ra cửa: "Ngươi đi ngủ đi, ta muốn ngồi đây hóng gió một lát."
Bốn mươi năm, bốn mươi năm trước, nàng chờ người kia đi tới cánh cửa này, thoắt cái đã bốn mươi năm, hắn đã quên đoạn duyên phận này từ lâu rồi.
Hắn và nàng đã giao ước với nhau, hắn muốn sống đến trăm tuổi, chờ đến lúc hắn trăm tuổi, nàng đã bảy mươi tư.
Tú Nguyệt đứng lên, phát hiện Bạch Nghiêu đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, lặng lẽ nhìn nàng.
"Vừa mới ngủ gật." Tú Nguyệt nhìn Bạch Nghiêu cười nói: "Ta lại vừa mơ thấy hắn về.

Hắn phạt ta chép sách ở Dưỡng Tâm điện, ta mệt mỏi ngủ mất.

Lúc tỉnh lại, hắn còn đang giả vờ lên mặt với ta."
Tú Nguyệt đến gần hắn vài bước, cúi đầu cười nói: "Hắn ở cùng ta hơn hai mươi năm, ngươi lại ở bên cạnh ta vừa tròn bốn mươi năm, vẫn là duyên phận của chúng ta lâu hơn một chút."
Bạch Nghiêu chỉ nhìn nàng, không lên tiếng.
Tú Nguyệt vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn: "Ta muốn đi ngủ.

Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."
Nàng đi vào cửa, sau cùng xoay người lại nhìn Bạch Nghiêu.
"Chỉ mong chúng ta còn có thể gặp lại." Tú Nguyệt sâu sắc nói.
"Sẽ gặp." Hắn chỉ nói hai chữ này.
Tú Nguyệt đóng cửa lại.

Nhìn quanh khắp phòng, giường la hán, bàn nhỏ, ghế, ấm trà, chúng chắc là sẽ không biến mất, nơi nàng từng ngồi rồi sẽ có người mới ngồi lên, không biết chủ nhân mới của chúng, có yêu quý những thứ đã từng làm bạn với nàng hay không.
Thứ nàng từng có, mười năm, trăm năm sau, không biết chúng còn được bày ở đây hay không.
Gặp lại sau.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Yến đẩy cửa phòng ra, phát hiện người trên giường đã không còn thở, trong tay đang cầm bộ y phục còn chưa vá xong.
Bảo Yến ở trong phòng khóc đến đau tim đau phổi, Bạch Nghiêu đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bạch Nghiêu xoay người, gọi Sơ Lục rồi giao hồ lô cho hắn.
Năm nay Sơ lục cũng đã bảy mươi, đây là việc cuối cùng Bạch Tổng quản giao cho hắn làm, hắn cầm bình sứ trong tay, ngưng trọng gật gật đầu.
Giữa trưa cùng ngày, phát hiện một thái giám treo cổ trên thân cây ở cạnh Thiệu Cảnh hiên ở Viên Minh hiên.
Thụy hào của Tú Nguyệt là Cung Thuận, trước khi Cung Thuận Hoàng Quý phi được táng vào Xương Lăng phi viên tẩm, Bảo Yến phát hiện Sơ Lục lặng lẽ bỏ một chiếc hồ lô sứ vào trong số vật bồi táng.
"Ngươi làm gì vậy?" Nàng ngạc nhiên giận dữ nói.
"Đây là tâm nguyện của Bạch Tổng quản." Sơ Lục sầu thảm cười nói: "Hòa Dụ Hoàng Quý phi biết tâm nguyện của ngài ấy, đã để bình hồ lô sứ này lại cho Tổng quản, để cho tro cốt của ngài ấy được chôn theo Cung Thuận Hoàng quý phi thôi."
Ái Tân Giác La Ngung Diễm, hoăng năm 1820, chôn ở Xương Lăng của Thanh Tây Lăng, Cung Thuận Hoàng Quý phi Nữu Hỗ Lộc thị, mất năm 1860, chôn tại Xương lăng phi viên tẩm của Thanh Tây lăng, ở phía Tây Nam của Xương Lăng.
Hai người, không biết còn có thể gặp lại nhau hay không.
...
Thời gian như sóng biển đãi cát, luân phiên thay đổi, không biết còn có ai đó nhớ lại, trong dòng sông dài lịch sử, bọn họ từng chiếm một khoảng thời gian, năm đó, trong vi phòng cạnh Thần Vũ môn, hắn từng bị một nô tài bao y bắt cóc, chật vật bị nhốt trong phòng.
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ, trong ánh nến chập chờn, nàng cười ngọt ngào đi vào, gọi: "Là ta, là ta nha."
Đêm ấy của năm đó, ánh trăng ngoài phòng sáng rực.
---TOÀN VĂN HOÀN---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận