Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Lúc này Giản Tần liền cuống lên, vừa hoảng lại vừa bực: “Ngươi! Chẳng qua ngươi chỉ là Thường tại, mặc dù được tấn vị, nhưng cũng chỉ là ngũ phẩm Quý nhân! Vậy mà cũng dám mơ tưởng đến Khải Tường cung của bổn cung sao? Bổn cung đường đường là chủ vị một cung, mặc dù ngươi chuyển đến, Khải Tường cung há có thể do ngươi định đoạt!”
“Giản Tần nương nương, người đây là nói gì vậy?” Miệng Vân Thường tại chứa ý cười nhạt, đôi mắt đắc ý xoay vòng: “Sao tần thiếp lại có ý kia được chứ? Dù Giản Tần nương nương rộng lượng, nguyện ý cùng tần thiếp cùng ở chung một cung, nhưng cũng không tiện cho Hoàng thượng mỗi khi đi gặp tần thiếp, còn phải phiền ngài ấy đến tẩm điện chủ vị ngồi một lát. Để Hoàng thượng lao lực như thế, chính là tội lỗi của người làm phi tần như chúng ta. Tần thiếp nghe nói hậu cung này có không ít cung điện đang trống chủ vị, đến lúc đó tần thiếp giúp người cầu Hoàng thượng tùy ý dọn đến một cung nào đó, người vẫn là nương nương chủ vị, đẹp cả đôi đường, phải không nào?”
“Ngươi, ngươi!” Lần này Giản Tần thật sự nóng nảy, thanh âm trên đại điện cũng cao lên một quãng tám: “Hoàng hậu nương nương, người nghe đi, người nghe Vân Thường tại nói đi! Nàng ta cậy sủng sinh kiêu, trước mặt nhiều người như vậy mà cũng dám nói ẩu nói tả như thế. Tần thiếp thân là Tần vị, nuôi nấng đích Công chúa duy nhất trong cung. Nếu phải cho một Thường tại hèn mọn ở cùng một cung, sau này trong hậu cung, tần thiếp còn mặt mũi nào để tồn tại đây?”
Nàng nói đến mức kích động, dứt khoát đứng lên nhanh chóng bộp một tiếng quỳ xuống đất: “Tần thiếp thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương làm chủ cho tần thiếp!”
Tới mức này, bất kỳ phi tần nào đang ngồi ở đó đều hiểu rõ, sở dĩ Vân Thường tại dám nói ẩu nói tả như vậy là do ỷ vào Hoàng thượng chống lưng. Mặc dù Giản Tần thân là Tần vị, sao có thể bằng một Vân Thường tại có ân sủng làm bệ đỡ được. Trong hậu cung này, suy cho cùng có ân sủng thì giống như có hết tất cả.
Lúc này không ai dám tùy tiện mở miệng nói giúp Giản Tần, chỉ sợ bây giờ chỉ trích Vân Thường tại, nếu như có ngày nào đó thực sự dời cung, mà dời cung là do ý của Hoàng thượng, vậy thì lời nói hôm nay sẽ trở thành đầu đề câu chuyện nghị luận Hoàng thượng không đúng, ai dám gây ra tai bay vạ gió chứ.
Lục cung im lặng, Vân Thường tại tóm lấy Giản Tần - chủ vị một cung để khai đao, mới hành động đã ra oai phủ đầu. Quả nhiên là một khi tăng thêm hoàng ân, thì có thể không coi ai ra gì, tùy ý làm bậy như thế.
Nhìn Thường tại đắc ý trước mắt, trong đầu Tú Nguyệt nhớ tới Tốn Tần nương nương còn đang gian nan sống qua ngày ở Diên Hi cung, trong lòng không khỏi thở dài.
Tính tình Vân Thường tại như vậy, tất nhiên là từ nhỏ được xem như đại tiểu thư nuông chiều ở trong phủ, đã không coi ai ra gì lại không có tâm cơ, vừa mới tiến cung lập tức được nâng lên cao như vậy, sau này một khi thất sủng, sợ là sẽ rơi đến thịt nát xương tan.
Trầm ngâm nửa ngày trong điện, Hoàng hậu vẫn còn chưa đưa ra quyết định đồng ý hay không, người mở lời nói trước lại là Hiền Phi.
“Được rồi! Giản Tần.”
“Chuyện dời cung này chẳng qua chỉ là Vân Thường tại nói thôi, ngươi đánh đồng lời nói của Vân Thường tại như thánh chỉ của Hoàng thượng, quả thực là hoang đường. Dù gì ngươi cũng là Tần vị, cãi nhau ầm ĩ với một Thường tại trong Trữ Tú cung, còn ngại chưa đủ mất mặt sao.”
Hiền Phi vân vê khăn gấm trong tay, miệng cười nhạt, hung ác nham hiểm liếc mắt nhìn Giản Tần đang quỳ một cái. Giản Tần sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình thất thố, cuống quýt bảo tỳ nữ bên người dìu lên, ngồi trở lại vị trí.
Nàng thân là Tần vị một cung, lại vì một Thường tại mà ngay trước mặt lục cung quỳ xuống xin Hoàng hậu thỉnh chỉ, vốn đã giảm thân phận. Bị một Thường tại ép đến mức này, như thế cũng đã thua.
Giản Tần tỉnh ngộ, lập tức cảm thấy mình vừa mới bị Vân Thường tại kích động một cái đã mất hết phong thái, cẩn thận nhìn liếc nhìn Hiền Phi, làm bộ không nói chuyện nữa.
Tú Nguyệt bất giác ngẩn người, vốn dĩ Giản Tần còn đang ở thế hạ phong, không ngờ vài câu nói của Hiền Phi đã thức tỉnh nàng ta, thuận đường giải vây cho Hoàng hậu nương nương, thật sự là cao minh.
Hiền Phi lại nhìn về phía Hoàng hậu: “Giản Tần so đo với Thường tại, chung quy là Giản Tần không phải. Uổng công nàng được Hoàng hậu nương nương người tự thân dạy dỗ nhiều năm như vậy, quả thực là cô phụ sự chỉ bảo của Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nói có phải hay không?”
Hoàng hậu vậy mà lại vẫn trầm ổn. Hôm nay Vân Thường tại là ở trong cung của Hoàng hậu lập uy đàn áp phi tần, cho dù có cố ý hay không, đều là xúc phạm đến thể diện của Hoàng hậu đến cực điểm.
Sắc mặt Hoàng hậu vẫn thong dong khoan dung như trước, Tú Nguyệt để ý nàng ta vừa rồi nhìn thấy chỗ ngồi của Tín Quý nhân bỏ trống, còn thoáng nhíu nhíu mày, lúc này lại không thấy nửa điểm không vui.
Hoàng hậu cười nói: “Hiền Phi nói đúng. Giản Tần, ngươi là lão nhân trong cung, Vân Thường tại là người mới tiến cung, đừng so đo với bọn muội muội mới đến. Hoàng thượng có thể có người hầu hạ vừa ý là chuyện tốt. Hoàng thượng yêu thích, chúng ta nên càng yêu thương nhiều hơn mới phải. Người trên đầu quả tim của Hoàng thượng, chúng ta cũng phải khoan dung nhiều hơn mới đúng.”
Thái độ của trung cung đã rất sáng tỏ, tuy Giản Tần có khó chịu, nhưng hôm nay nàng tự biết vì mình hồ đồ mà chịu chút thiệt thòi, đành phải cắn môi, cật lực nhẫn nhịn đáp lời: “Vâng.”
Hoàng hậu gật gật đầu, gọi một tiếng: “Uông Phúc Thọ.”
Lập tức từ cửa đại điện mấy tiểu thái giám lục tục đi vào, những người còn lại đứng ở cửa đại điện chờ ý chỉ. Tổng quản Uông Phúc Thọ phụng chỉ đi lên trước, Hoàng hậu nói: “Lấy vòng tay mới đưa đến cho bổn cung.”
Nàng xoay mặt nhìn chúng phi tần, khẽ cười nói: “Gần đây bổn cung mới được một vòng tay phỉ thúy rất tốt, nhưng màu sắc lại quá rực rỡ, vẫn là ban cho muội muội tuổi trẻ đeo mới tốt. Bổn cung thấy Vân Thường tại thanh xuân như hoa, lại được Hoàng thượng sủng ái, bổn cung liền ban vòng tay này cho ngươi. Còn việc chuyển hay không chuyển cung, vẫn là chờ sau khi muội muội được phong Quý nhân rồi nói sau.”
Vân Thường tại thấy Hoàng hậu không những không giáng tội, lại còn nói chuyện với mình, càng thêm vui sướng. Nàng liếc mắt ra hiệu cho Xuân Thường tại, Xuân Thường tại cũng quay đầu qua mỉm cười.
Trước toàn bộ lục cung, Hoàng hậu ban thưởng cho Vân Thường tại, cho nàng ta thể diện như thế, nàng ta vui vẻ không biết nói gì cho phải, hăng hái gật đầu một cái: “Vâng, tần thiếp, tần thiếp nhất định cẩn tuân ý chỉ của Hoàng hậu nương nương!”
Như vậy, Vân Thường tại không chỉ đơn thuần là được Hoàng thượng sủng hạnh, mà còn được Hoàng hậu ban thưởng hậu hĩnh, thực sự là khiến người ta đỏ mắt. Nhìn thế này, nói không chừng ngày sau leo lên chức Hoàng hậu cũng nên. Những người đang ngồi trong điện, e là có không ít người cực kỳ chua xót, cực kỳ căm hận, nhưng Tú Nguyệt lại chỉ cảm thấy khát vô cùng.
Nàng ngồi khô héo hơn nửa ngày, bất giác cầm chung trà trống rỗng lên, trong lòng tự giễu, đây là trông mơ giải khát [1] đi, nàng cũng là may mắn phong nhã rồi.
[1] Trông mơ giải khát (望梅止渴): ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi, bắt nguồn từ điển tích: quân lính trên đường hành quân rất khát, thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.
Nâng tay làm bộ muốn uống, trước mắt lại thấy một bộ y phục bằng gấm màu xanh lam, sáng ngời, có chút chói mắt. Tú Nguyệt ngước mắt, đối diện là một khuôn mặt thanh tú tái nhợt, đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy, môi mỏng thâm tím, nở nụ cười nhạt không có độ ấm, khoanh tay đứng đối diện nàng.
Tại sao hắn lại ở đây?
Trong lòng Tú Nguyệt hoảng loạn, ánh mắt nhất thời không biết nhìn vào đâu.
Bạch Nghiêu nhìn chung trà trống không của nàng, thấp giọng nói: “Không ngờ, ngươi còn có ý niệm uống trà. Trà ở Trữ Tú cung, uống ngon không?”
Tú Nguyệt hơi quẫn bách, lại thấy hắn phất phất tay ra hiệu phía sau, một tiểu thái giám bước lên trước, mang theo ấm trà, rót vào một ly.
Thật ra Bạch Nghiêu có thể không tiến vào chính điện này, chỉ là trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy nàng ngồi một mình ở cuối cùng trong góc, không còn giữ vẻ luôn phản kháng, không còn nét giương nanh múa vuốt uy hiếp hắn, ngược lại có vài phần đáng thương.
Vào đông chí tháng chạp, mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, dù Hoàng hậu thêm nhiều than trong cung, thế nhưng vẫn lạnh, nước trà ít ỏi, tỏa ra một làn khói nóng nhẹ.
Tú Nguyệt thấy hắn đứng ở đây, trong lòng hiểu rõ, hắn là tới giải vây cho nàng. Nàng cúi đầu nhìn về phía ly trà kia, mở nắp trà ra, nhìn chằm chằm khói nóng bay lên. Bị người lạnh nhạt quen rồi, càng quen với việc nghe nhiều lời nói vô tình, chỉ là được người đối xử tử tế thì lại không thích ứng cho lắm.
Ấn tượng sâu nhất chính là năm sáu tuổi ấy, nàng một mình đứng trong góc lúng ta lúng túng, có người kéo góc áo của nàng, hỏi nàng là ai. Khi đó nàng hạnh phúc đến mức không biết làm sao, nàng giống như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng dẫn lửa tự thiêu, trở thành chuyện đáng tiếc cả đời.
Đảo mắt đã qua sáu năm. Sáu năm sau, có người rót một ly trà nóng cho nàng dù nàng đang ngồi trong một góc.
Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười cảm kích với Bạch Nghiêu. Cảm giác được người khác chiếu cố, thật ra cũng rất tốt.
Tú Nguyệt ngồi ở vị trí cuối cùng, động tĩnh nhỏ xíu của nàng cũng không kinh động đến các phi tần khác trong điện. Bạch Nghiêu vốn chính là phó tổng quản Trữ Tú cung, khi hắn đang tới gần cửa đại điện để đứng canh, tình cờ có ánh mắt lướt nhanh qua bên này, cũng không cảm thấy gì.
Người duy nhất cảm thấy khác thường là Hiền Phi. Trong lúc vô ý nàng nhìn thấy nơi cuối điện Bạch Nghiêu xuất hiện, sắc mặt liền thoáng chốc trở nên khó coi. Tú Nguyệt quay đầu tinh tường phát hiện, từ nãy đến bây giờ Hiền Phi vẫn luôn thong dong đắc ý, không coi ai ra gì ở Trữ Tú cung, lần đầu tiên có vẻ đứng ngồi không yên, ngay cả cười cũng cười không nổi.
Tú Nguyệt chỉ lo nhìn Hiền Phi, nên không phát hiện Bảo Yến đứng phía sau mình. Sau khi Bảo Yến nhìn thấy Bạch Nghiêu xuất hiện, sắc mặt cũng nháy mắt biến đổi.
Tú Nguyệt nghĩ mãi mà không ra, nên có chút bất an. Bạch Nghiêu thấy Hiền Phi ở phía xa đang nhìn chằm chằm mình, hắn bèn lộ ra nụ cười trào phúng không rõ ý vị với Hiền Phi, không nói một lời xoay người đi ra chính điện.
Sau đó Hiền Phi có vẻ thất thần, những người khác thấy Hiền Phi như thế nên càng không dám nói nhiều, không khí dần dần trở nên lạnh lẽo. Hoàng hậu nương nương rất nhanh đã hạ lệnh giải tán. Thời gian này đúng là thời điểm Vân Thường tại phong quang vô hạn, lúc đi ra khỏi Trữ Tú cung, không ít phi tần hậu cung vây quanh hàn huyên, tiền hô hậu ủng.
Tú Nguyệt đang ao ước nhìn vòng tay của Vân Thường tại. Làm sủng phi thật là tốt, liên tục không ngớt thu vào túi vật phẩm đáng giá, ngược lại nàng thì nghèo rớt mồng tơi.
Bận rộn hơn nửa ngày, nàng và Bảo Yến đều bụng đói cồn cào. Bảo Yến đi thẳng đến Ngự Thiện phòng, một mình nàng vội về Diên Hi cung. Nửa ngày qua, nàng cảm thấy ổ vàng ổ bạc thật không bằng ổ chó của mình.
Trở về Tây Thiên điện, trước tiên nàng cuộn mình gần địa long [2] bên cạnh để sưởi ấm một lúc, mãi đến khi không còn thấy lạnh nữa, nàng mới đưa tay cởi đấu bồng [3] xuống. Lúc đó nàng lại thấy Bảo Yến mặt mày tối sầm cầm hộp đồ ăn đi vào cửa, bịch một tiếng ném trên bàn.
[2] Địa long: hệ thống sưởi ngầm dưới đất.
Tú Nguyệt vỗ vỗ đấu bồng yêu quý trong tay, cười trêu Bảo Yến: “Lại tức giận gì vậy, không phải Nội Vụ phủ lại bày trò mới gây khó dễ đấy chứ, mau nói cho ta nghe xem nào.”
Bảo Yến lạnh mặt, vẫn là dáng vẻ không cười: “Ban ngày thì nhìn tiểu nhân đắc chí ở Trữ Tú cung, nhìn dáng vẻ ngông cuồng của Vân Thường tại kia, bây giờ nhìn xem chúng ta đang ăn cái gì, người xem Nội Vụ phủ lấy vài món ăn ít ỏi để qua mặt Diên Hi cung này!”
Tú Nguyệt nhìn về phía cửa liếc mắt một cái, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người Bảo Yến nói: “Nội Vụ phủ cũng là có điều khó xử, nếu cho Diên Hi cung đồ tốt quá, chỉ sợ bọn họ sẽ phải không đầu ăn cơm rồi.”
[3] Hình ảnh đấu bồng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...