Thanh Cung Bí Sử

Thấm thoát một năm đầy biến động cũng trôi qua. Một năm đầy trắc trở với đại Thanh, Trung Hoa trở thành mẫu bánh ngon cho các cường quốc xâu xé. Triều chính biến động không ngừng. Hậu cung lại càng là một bãi bùn lầy lội, Đế Hậu bất hoà, đã hơn bốn tháng Hoàng đế không đến Chung Tuý cung. Lan Nhi đắc sủng, lại được quyền cai quản hậu cung. Kẻ phía trên bất lực không thể can thiệp, người dưới lại đua nhau nịnh hót, ganh ghét. Trữ Tú cung ngày ngày náo nhiệt không thôi. Lan Nhi cùng Như Uyển ngồi hưởng trà cùng Kỳ tần và Hâm Thường tại. Đông còn chưa rời đi, xuân đã đến ngưỡng cửa. Những tia nắng ấm đầu tiên trong năm dần soi rọi xuống nền đá lưu ly trước sân. Bạch mai vẫn lặng lẽ toả sắc trong tuyết trắng. Lan Nhi nhìn ra cửa sổ, cười bảo: “Sắc trời đã thoải mái hơn nhiều rồi nhỉ”

Kỳ tần chúm chím cười duyên, đáp: “Vâng, hôm nay tuyết đã tan đi nhiều rồi ạ. Tiết trời cũng đã ấm hơn nhiều rồi. Nhưng Quý phi nương nương ở Trữ Tú cung này thì cần gì phải sợ lạnh cơ chứ. Than Hồng La trong điện bao giờ cũng đỏ hỏn, trong điện lại ấm áp tựa mùa xuân. Quý phi nương nương được Vạn Tuế gia sủng ái, nên việc than củi này làm sao có thể thiếu hụt được chứ”

Lan Nhi chỉ cười “hì” một tiếng. Những lời nịnh hót này nàng nghe đến mức chán nản rồi. Lan Nhi lấy lò sưởi tay của Như Uyển đặt thêm vào một ít than nhỏ. Hâm Thường tại trông thấy liền nói: “Quý phi nương nương và Uyển tần nương nương đúng là tỷ muội tình thâm. Thật hiếm có”

Lan Nhi nhìn Như Uyển cười nhạt, nói: “Bản cung và Uyển Nhi nhập cung đã quen biết nhau, cùng trải qua thăng trầm chốn thâm cung. Tình cảm đương nhiên có chút khác biệt”

Kỳ tần mỉm cười, lưu tô lụa màu lựu đỏ rủ xuống bên vai, đóa hoa ngọc lan cài trên búi tóc cao. Nàng ta nhẹ nhàng lấy mẫu bánh phù dung cắn nhẹ một miếng, nói: “Thần thiếp và Hâm Thường tại muội muội nhập cung không được bao lâu, thân cô thế cô, thật sự rất mong được nương nương chiếu cố nhiều hơn”

Lan Nhi mân mê chiếc khóa bằng đồng mạ vàng của Tải Thuần, đáp: “Kỳ tần và Hâm Thường tại muội đều xuất thân cao quý cả. Hai người đều là Mãn Châu Tương Hoàng Kỳ Đông Giai thị và Đới Giai thị. Xuất thân cao quý như vậy sợ gì không có chỗ dựa cơ chứ”

Hâm Thường tại cung kính, nói: “Quý phi nương nương thật quá lời. Chúng thiếp làm gì có xuất thân cao quý gì đâu chứ. Dù có làm gì cũng không thể nào so được với Quý phi”

Lan Nhi chỉ cười không đáp. Cảnh Điềm đẩy cửa tiến vào trong, cẩn trọng thông báo: “Xin các vị tiểu chủ thứ lỗi Quý phi phải đến giờ nghỉ trưa rồi ạ”


Kỳ tần và Hâm Thường tại nghe vậy liền nhanh chóng rời đi ngay. Họ rời đi được ít lâu, Như Uyển mới nói: “Tỷ tỷ, hai kẻ này chỉ biết tuôn lời nịnh hót, nhất định là kẻ thượng đội hạ đạp”

Lan Nhi cười phì, đáp: “Họ là gì cũng được, chỉ cần ngoan ngoãn an phận thủ thường thì tỷ tuyệt đối không bạc đãi họ”

Như Uyển liếc nhìn Lan Nhi, nhẹ bảo: “Tỷ tỷ nói cũng phải, địa vị hiện tại của tỷ khó tránh những kẻ xu nịnh mong muốn được hưởng một ít lợi ích từ tỷ tỷ”

Lan Nhi cùng Như Uyển chuyện trò một lúc lâu trong điện. Nắng xuân như tấm lụa vàng óng trải dài từng mảng lớn như giăng kín lấy Tử Cấm Thành. Ánh nắng đã dần chiếm trọn vùng trời cũng là lúc mai trong Hoa Viên dần vơi đi. Thục Quý nhân và Ngọc Quý nhân dìu nhau dạo quanh Hoa Viên. Ngọc Quý nhân vịn tay Thục Nhi, nói: “Vị biểu tỷ này của chúng ta thật sự không tầm thường”

Thục Quý nhân nhìn Ngọc Quý nhân một cái, bảo: “Muội muốn nói gì”

Ngọc Nhi khoé môi nhếch lên tạo một đường cong tuyệt hảo: “Lần này tỷ ấy không phải đã thắng lớn hay sao. Một mũi tên trúng ba con nhạn, tỷ nói phải, nữ nhân này thật sự không phải ăn may”

Thục Quý nhân vuốt vuốt ngực. Nàng ta nắm chặt lấy tay Ngọc Nhi ôm ngực ho liên tục không ngừng: “Bây giờ… Hoàng hậu nương nương đã thất thế chúng ta… chúng ta tuyệt đối không được lơ là… phải… phải tìm cách giúp người…”


Ngọc Nhi vỗ vỗ lưng cho Thục Nhi, nói: “Tỷ tỷ, gần đây muội cứ thấy tỷ ho liên tục, thái y đã xem qua hay chưa”

Thục Nhi rút chiếc khăn tơ trong xiêm y, nhẹ lau miệng, bảo: “Thái y đã xem qua, chỉ là cảm thông thường thôi. Do đang chuyển mùa, nên tỷ có chút không khoẻ thôi”

“Tỷ đã ốm thành thế này, còn lo cho Hoàng hậu nương nương”. Ngọc Nhi vỗ vỗ nhẹ lưng cho Thục Nhi. Thục Quý nhân càng lúc càng ho nhiều hơn. Nàng ta lấy khăn tay che kín miệng lại. Thục Nhi mệt mỏi đành trở về Vĩnh Thọ cung.

Những ngày xuân trôi qua nhanh chóng. Ánh nắng ban mai tuôn xuống như thác đổ dưới mái hiên Trữ Tú cung. Tia nắng ấm áp len lỏi qua khe cửa giấy. Lan Nhi và Như Uyển chơi cùng Tải Thuần trong gian phía Tây chính điện. Đức Hải từ từ đẩy cửa điện tiến vào, cúi người cung kính: “Chủ tử, bên phía Vĩnh Thọ cung có biến rồi ạ”

Hắn liếc nhìn các ma ma trong điện, Lan Nhi hiểu ý liền xua tay cho các ma ma bế Tải Thuần ra ngoài. Lan Nhi ngồi lại lên sạp, khẽ gật đầu. Đức Hải tiến đến gần hơn, khẽ thưa: “Chủ tử, người trong Vĩnh Thọ cung đã sắp không xong rồi ạ”

Lan Nhi nhoẻn môi cười nhạt. Nàng nghịch chiếc trâm hồ điệp bằng san hô đỏ rực trên búi tóc, bảo: “Ngươi bảo người bên đó dọn sạch sẽ mọi thứ đi, đừng để lại bất kỷ thứ gì”

Đức Hải “vâng” một tiếng liền lui ra ngay. Như Uyển đặt tách trà sứ trắng lên bàn, cẩn trọng bảo: “Tỷ tỷ, liệu Hoàng hậu có nghi ngờ chúng ta không”


Lan Nhi cười hì một tiếng, từ tốn đẩy lăn ngọc trên tay dọc theo sườn mặt, chậm rãi nói: “Hoàng hậu biết thì đã sao chứ. Muội cũng không phải không biết tính của Hoàng hậu, một quân tốt mất đi nàng ta có tiếc hay không”

Như Uyển cười phì, đáp: “Tỷ nói phải, Hoàng hậu lại để bản thân chịu thiệt sao”.

Vĩnh Thọ cung kẻ ra người vào liên tục. Thái y và các cung nhân bận rộn không thôi. Ngọc Quý nhân luôn túc trực bên cạnh Thục Quý nhân. Các thái y ra sức níu kéo lấy sinh mạng như tơ giữa giông tố của Thục Nhi. Nàng ta đến thở cũng không còn là chuyện dễ dàng gì. Sắc mặt nhợt nhạt như không còn giọt máu, từng tơ máu như hiện rõ trên gương mặt, môi khô ráp lại tái đi. Thục Quý nhân cố gắng kìm cự, gắng gượng thốt lên vài lời: “Ngọc… Ngọc Nhi… Vạn Tuế gia đã đến chưa…”

Ngọc Nhi trông thấy tỷ tỷ ruột lại thành ra nông nổi này, không khỏi kìm được xúc động, rưng rưng đáp: “Tỷ tỷ, tỷ ráng lên Vạn Tuế gia sắp thượng triều xong rồi, sẽ đến ngay thôi”

Thục Nhi mơ màng, cất giọng thều thào như tiếng gió thổi vào khe cửa: “Vậy… còn Hoàng hậu…”

Ngọc Nhi nắm chặt lấy tay Thục Nhi, vừa giận vừa nức nở: “Từ lúc tỷ thành ra thế này Hoàng hậu đó có bao giờ đến đây lần nào đâu chứ. Sao tỷ cứ mãi phục tục bà ta thế. Như vậy có đáng hay không”

Thục Quý nhân sức cùng lực kiệt, dùng hết tất cả những sức lực còn sót lại hất tay Ngọc Nhi ra, giận dữ bảo: “Ta… ta không cho phép muội nói Hoàng hậu nương nương như thế… ta không cho phép…”

“Tỷ tỷ! Tỷ điên rồi sao?”


Thục Quý nhân hơi khom người muốn ngồi dậy, Ngọc Nhi liền vội can ngăn: “Tỷ tỷ, tỷ không thể ngồi dậy đâu, tỷ nằm xuống đi mà”

Thục Quý nhân lắc đầu, vẫn cố chấp, khó khăn lắm nàng ta mới có thể ngồi dậy. Thục Nhi thở hổn hển, nói: “Hoàng hậu nương nương không thể đến đây… thì ta… ta… ta sẽ đến gặp Hoàng hậu…”

Ngọc Nhi giận đến phát khóc, nàng ta không kìm được mà quát: “Hoàng hậu đó có gì tốt đẹp tỷ lại tốt với bà ta như vậy? Tỷ tỷ à! Muội xin tỷ, tỷ hãy nằm xuống đi mà”

Thục Nhi không để tâm đến lời nói của Ngọc Nhi, đặt hai chân xuống giường. Nàng ta chập chững mới bước đi được vài bước: “Ta… ta phải đi gặp Hoàng hậu… người… người sẽ giúp ta…”

Một tiếng “choảng” lớn phát ra, Thục Nhi ngã xuống làm rơi chiếc thao đồng bên cạnh giường. Ngọc Nhi hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Thục Quý nhân. Thục Nhi cố gắng đẩy có hai mi mắt mình có thể mở ra, nàng ta đưa tay vuốt lấy má Ngọc Nhi, yếu ớt bảo: “Muội muội… muội nhất định phải trung thành với Hoàng hậu…”

Ngọc Nhi khóc nấc, cánh tay Thục Nhi không còn sức lực nữa mà buông xuôi. Ngọc Nhi nghẹn ngào vỡ oà: “Tỷ tỷ…”

…•…

…Hết Tập 77…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận