Thanh Cung Bí Sử

Lan Nhi nép người vào hòn non bộ, cố gắng lắng nghe thật kỹ những gì Mân tần và tên thị vệ kia nói. Mân tần lén nhìn quanh, nàng ta tự thấy đã an toàn, mới nói: “Hoài ca, huynh gọi ta ra đây là có chuyện gì”

Trương Hoài tiến đến cầm chặt lấy tay Mân tần, vừa như âu yếm vừa như thành khẩn: “Diệp Nhi, muội nói thật với ta đi. Có phải đứa bé trong bụng muội là của ta đúng không”

Lan Nhi chút thảng thốt, chuyện kinh thiên như vậy mà Mân tần cũng dám làm. Nàng nhất thời giật mình, cố gắng đưa hai tay bịt chặt miệng để không một âm thanh nào có thể phát ra. Trương Hoài đưa tay đặt lên bụng của Mân tần. Nàng ta lo sợ mà gạt tay hắn ra, nói: “Hoài ca ca, huynh nói không sai đây đích thực là con của hai ta”

Trương Hoài nghe được vừa vui lại càng sợ. Hắn biết bản thân vốn đã sai, nay lại còn để lại một hậu hoạ lớn đến như vậy. Trương Hoài suy nghĩ một lúc, lại nói: “Diệp Nhi à, chúng ta vốn dĩ đã làm sai rồi, nay lại gây ra họa lớn như vậy… Diệp Nhi à, muội theo ta đi, chúng ta cao chạy xa bay, rời khỏi nơi đầy thị phi này”

Mân tần có chút do dự, nàng ta không dễ dàng gì mới có thể đạt đến vị trí như hiện tại, làm gì có chuyện nói bỏ là bỏ cơ chứ. Nàng ta xoa xoa cái bụng hơi nhô cao của bản thân, lại nhìn Trương Hoài, nói: “Hoài ca ca, ta với huynh giờ đã không còn như lúc bé nữa. Hai ta đều có cuộc sống riêng của mỗi người, muội còn là phi tử của Vạn Tuế gia, muội sợ…”

Trương Hoài như hơi giận dữ, bảo: “Diệp Nhi à, muội đang mang thai con của ta, không phải long tự của Vạn Tuế gia, chuyện này mà để Vạn Tuế gia biết, muội nghĩ cả nhà ta và muội có thể sống được nữa hay không”

Mân tần hơi do dự, nàng ta nắm chặt lấy tay Trương Hoài, nói: “Hoài ca ca, huynh nói phải, muội không thể ở lại nữa rồi”


Trương Hoài nghe đến đây liền vô cùng kích động, muốn kéo tay nàng ta đi ngay: “Diệp Nhi, muội quyết định như vậy là đúng lắm, nhanh chúng ta cùng đi trong đêm nay”

Mân tần đẩy tay hắn ra, bảo: “Hoài ca à! Huynh bình tĩnh chút đi. Giờ chúng ta ra ngoài, hai bàn tay trắng còn con của chúng ta nữa. Muội và huynh đều có thể sống cực khổ, nhưng huynh nỡ để hài nhi của chúng ta phải sống cực khổ sao”

Trương Hoài hơi buông lỏng tay, trong ánh mắt như rối bời: “Muội… muội muốn hài nhi của chúng ta sẽ sống tốt hơn sao… vậy muội định như thế nào?”

Mân tần hơi nhúng người, muốn tựa vào vòm ngực của Trương Hoài. Hắn bất giác mà choàng tay ôm lấy nàng ta, Mân tần đưa ngón tay xoa xoa lên y phục thị vệ của hắn, cất giọng lí nhí: “Hoài ca ca, huynh cứ ra ngoài trước, muội trở về Cảnh Dương cung lấy đi một ít tư trang, sau đó chạy theo huynh. Lúc đó không còn phải lo con của chúng ta phải sống khổ cực rồi”

Trương Hoài càng ôm chặt lấy Mân tân hơn, tựa đầu vào búi tóc của nàng ta, nói: “ Vậy huynh sẽ trốn ra trước, muội hãy cẩn thận, tường thành canh giữ rất nghiêm ngặt. Muội đợi khi các thị thay ca, lúc đó lén ra ngoài. Huynh sẽ đợi muội ở ngoài thành”

Lan Nhi đưa tay ra hiệu cho Liên Anh đến gần, thủ thỉ: “Liên Anh ngươi cho người theo sát Trương Hoài cho ta, nếu được lập tức bắt hắn lại. Sau này có việc phải dùng đến, nhớ kỹ tuyệt đối không được để hắn chết”

Liên Anh vâng dạ, Lan Nhi vịn tay hắn rời đi.


Phía kia, Trương Hoài cũng rời đi sau đó. Một mình Mân tần đứng nhìn theo bóng lưng dần xa của hắn, nàng ta vuốt lên cái bụng nhô cao của mình, nói: “Hài nhi à, con đừng trách ngạch nương vô tình. Ngạch nương không phải là không muốn con gặp mặt phụ thân ruột của mình. Ngạch nương chỉ muốn tốt cho mẹ con ta mà thôi. Con đừng trách ngạch nương nhẫn tâm”

Những ngày đầu năm mới, thời tiết thoải mái hơn rất nhiều. Lan Nhi cùng Như Uyển đưa Tải Thuần ra Hoa Viên dạo chơi. Nàng và Như Uyển ngồi trong đình, ma ma chăm sóc Tải Thuần bế cậu ta đi quanh chơi. Bà ta đưa Tải Thuần đi quanh hồ, dưới bóng cây ngô đồng, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo một mùi hương nhè nhẹ của phấn hoa. Lệ Hân cũng đưa Ngữ Yên công chúa đến Hoa Viên. Tiểu công chúa lanh lẹ đã nhìn thấy Tải Thuần từ phía xa. Cô bé níu lấy tay áo của Lệ Hân, nũng nịu: “Ngạch nương, Yên Nhi có thể qua chơi với tiểu đệ đệ không ạ”

Lệ Hân nhìn qua hướng tay của Ngữ Yên, nàng trông thấy chỉ có ma ma và Tải Thuần. Nàng ta liền dịu dàng ngồi xuống cạnh tiểu công chúa, ân cần dặn dò: “Con nhớ không được làm đau tiểu đệ đấy nhé”

Ngữ Yên vui vẻ vâng dạ, song liền chạy đến cạnh ma ma. Các thị nữ gần đấy trông thấy Ngữ Yên liền quỳ xuống thỉnh an, ma ma bế Tải Thuần cũng cẩn trọng mà quỳ xuống thỉnh an. Tiểu công chúa đến cạnh Tải Thuần, nói với vị ma ma kia: “Bà ơi con có thể chơi với tiểu đệ không ạ”

Ma ma hơi cúi người cung kính đáp: “Công chúa thân phận cao quý người muốn chơi với Đại A Ca không cần phải xin nô tỳ đâu ạ”

Lan Nhi cùng Như Uyển ngồi trong đình, trông thấy công chúa đến chơi cùng Tải Thuần. Lan Nhi có chút bất ngờ, bảo: “Uyển Nhi, muội nhìn xem, Lệ phi đó lại cho con gái của nàng ta chơi cùng Tải Thuần sao”

Như Uyển nhìn về phía Tải Thuần, hai tay ôm chặt lấy lò sưởi tay, trên đầu lại đeo thêm băng quấn bằng lông bạch hồ, chính giữa đính vào một viên mã não to như đầu ngón tay. Nàng ta hơi nghiêng đầu để trông rõ hơn, đáp: “Tỷ nói đúng, đúng là Đại công chúa đang ở cạnh Thuần Nhi, cũng lạ thật, sao Lệ phi lại có thể để công chúa một mình ra Hoa Viên chứ”


Lan Nhi từ tốn chỉnh lại trâm cài hồ điệp bằng vàng cánh hồ điệp đính đá mắt mèo, mắt làm bằng ngọc trai tinh xảo. Nàng nhìn thấy tiểu công chúa thân thiết với Tải Thuần, thoáng qua một ý nghĩ trong đầu: “Muội nghĩ Ngữ Yên công chúa có thích chơi với Thuần Nhi không”

Như Uyển cẩn trọng giữ ấm tay, từ tốn đáp: “Muội nghĩ chắc là có, trong cung này ngoài Thuần Nhi của chúng ta ra, thì cũng chẳng có ai trạc tuổi công chúa cả, công chúa có bạn cùng chơi có lẽ sẽ thích chơi với Tải Thuần”

Lan Nhi lặng nhìn họ một lát, lại nói: “Uyển nhi, muội lại gần đây một chút đi”

Lan Nhi khẽ vào tai Như Uyển, nàng ta có chút hoảng sợ, nói: “Tỷ tỷ, có cần thiết phải làm như thế hay không?”

Sắc mặt Lan Nhi dần nghiêm nghị, gật đầu. Như Uyển thoáng một chút hoảng loạn. Đến khi nghe tiếng Lệ phi gọi công chúa trở về, nàng ta mới mơ hồ bừng tỉnh.

Năm Hàm Phong thứ tám, Hàm Phong đế mở cuộc tuyển tú lần hai. Theo như quyết định ban đầu của Hoàng đế. Tứ xuân nương nương mang danh nghĩa tuyển tú được đón vào cung. Ngoài ra, còn bốn tú nữ khác được chọn lần lượt là Đông Mạn Nhu được phong Kỳ tần, biểu muội của Bình Thường tại Y Nhĩ Căn Giác La Thục Tâm được phong Dung Quý nhân, Đới Di Giai được phong Hâm Thường tại và cuối cùng là Diệp Hách Na Lạp Ngọc Nhi muội muội ruột của Thục tần được phong Ngọc Quý nhân.

Ngày đầu tiên được sơ phong, các tân phi đến Chung Tuý cung thỉnh an Hoàng hậu là các phi tần. Hoàng hậu đã từ sớm ngồi trong chính điện Chung Tuý cung. Thục tần và Ngọc Quý nhân đến sớm nhất sau đó là lần lượt những người khác. Hoàng hậu giữ nét đoan trang nghiêm nghị trên gương mặt. Hôm nay Hoàng hậu vận cát phục màu vàng thêu hoa mẫu đơn tím, búi tóc vân kế gọn gàng, bên trên cài bộ dao phượng hoàng bằng vàng ròng, tay đeo nhẫn đồng mạ vàng phía trên đính hạt hồng ngọc to bằng trứng bồ câu, hộ giáp pháp lang dài một tất. Nàng ta ngồi trên chính ỷ, lưng thẳng tắp, đầy trang nghiêm. Chúng phi tần đồng loạt thỉnh an, Tô Mạt cung kính đứng cạnh hầu. Kim Nhiên quét mắt một vòng, nhìn vào vị trí ngay đầu vẫn còn trống, nói: “Ý Quý phi vẫn chưa đến sao”

Tô Mạt cung kính, cúi người thưa: “Hồi Hoàng hậu, Ý Quý phi nói cảm thấy không khoẻ nên đến trễ ạ”


Hoàng hậu “ồ” một tiếng, song lại tán gẫu cùng các phi tần khác. Lát sau, một âm thanh đặc biệt vang lên: “Ý Quý phi đến”

Lan Nhi từ tốn vịn tay Thải Nguyệt bước vào. Nàng mặc xiêm y màu vàng thêu khổng tước trắng ở giữa áo, búi tóc cao cài thêm chiếc trâm phượng hoàng nhả ngọc rủ dài xuống mang tai, lĩnh cân màu trắng ngà đính thêm vài chuỗi ngọc trai xếp thành hàng dọc theo lĩnh cân. Lan Nhi đến trước mặt Hoàng hậu hơi khuỵ gối thỉnh an, lại ngồi vào chỗ. Các phi tần khác đều chăm chăm vào xiêm y của Lan Nhi. Mân tần trông thấy liền nói: “Quý phi nương nương, người không có ý gì đấy chứ, tại sao lại mặc màu vàng giống với trang phục của Hoàng hậu hôm nay cơ chứ”

Lan Nhi nhoẻn môi cười, một đường cong tuyệt hảo như vầng trăng lưỡi liềm. Nàng đưa tay nghịch đóa hoa ngâu bên hải dương, đáp: “Đây là xấp vải Vạn Tuế gia vừa ban cho bản cung, bản cung muốn tỏ lòng cảm kích với Vạn Tuế gia nên lấy mặc. Mân tần muội có ý kiến gì sao”

Mân tần không chịu thua liền phản bác: “Trước nay màu vàng đều dành cho Hoàng hậu. Quý phi nương nương người lại mặc như vậy… e là không hợp lễ”

“Muội muốn bản cung phải vứt bỏ ân điển của Vạn Tuế gia hay sao, bản cung chẳng qua là muốn tỏ thành ý với người mà thôi”, Lan Nhi bình tĩnh đáp.

Hoàng hậu trông thấy sự tình càng lúc tệ đi, liền phân giải: “Chỉ là một cái áo, cần gì phải ồn ào thế. Được rồi hôm nay đến đây thôi”

…•…

…Hết Tập 72…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận