Đáy bồn để thêu hoa thược dược đỏ nhấc lên, bước qua bậc thềm Vĩnh Hòa môn. Xuân Cơ vịn tại thị nữ bước đi. Nàng ta ngẫn người rảo bước trên trường nhai, bên tai vẫn còn từng lời của Lệ phi:" Đứa bé mới chào đời ấy, chính là hòn đá chắn đường muội. Đứa bé không còn, Ý phi thấy thế, không còn nàng ta thì chuyện trở mình của muội chẳng qua chỉ là một bước chân mà thôi".
Xuân Cơ nhìn về phía ngói xanh tường son trùng trùng điệp điệp trước mắt. Nàng ta đi dạo qua Hoa viên, hương hoa thoang thoảng hòa vào trong gió. Xuân Cơ đến Khâm An điện, đến Khâm An môn, đến bên cây liên lý. Cây liên lý mọc chắn ngay cổng Khâm An môn, mọc lên từ hai cây, quấn với nhau như đôi xà ân ái. Nàng ta sờ vào gốc cây liên lý, tự hỏi:" Cây liên lý này mọc tại đây, chắn đường chắn lối, nhưng không ia chặt bỏ đi. Liệu khi ta trừ khử Đại a ca ta có tốt hơn không".
Một thị nữ chăm sóc hoa viên tiến đến cạnh Xuân Cơ. Nàng ta chỉ làm việc của mình, lại không để ý đến Xuân Thường tại. Thị nữ bên cạnh Xuân Cơ thấy thế, lên giọng chất vấn:" Tiểu cung nữ kia, ngươi không thấy tiểu chủ hay sao, sao lại không hành lễ".
Thị nữ kia ngẫng lên nhìn Xuân Cơ, nhìn vào y phục không quá nổi bật kia, song lại tìm kiếm xung quanh:" Cô nói có vị tiểu chủ ở đây sao? Ta có thấy tiểu chủ nào đâu chứ".
Xuân Cơ giật mình trừng mắt nhìn tiểu cung nữ kia. Thị nữ thân cận nàng giận dữ quát:" To gan, tiểu chủ đứng ngay đây lại nói không có ai".
Tiểu cung nữ ngơ ngác nhìn Xuân Cơ, hỏi:" Cô thật sự là tiểu chủ sao?".
Trong lòng Xuân Cơ như gợn sóng, hai mắt phát ra tia lửa, chân mái thanh cao chau lại, quát:" Cung nữ to gan, ta đứng ngay đây lại không hành lễ".
Cung nữ kia sợ hãi quỳ xuống thỉnh an, nàng ta vẫn nghi hoặc nhìn Xuân Cơ. Tuy hoa văn trên xiêm y có phần khác biệt với thị nữ thân cận nàng. Nhưng không xa hoa lộng lẫy như các tiểu chủ khác. Cung nữ kia bĩu môi, như uất ức. Xuân Cơ nâng cằm tiểu cung nữ, ánh mắt như muốn nuốt trọn kẻ trước mắt, cất giọng đầy căm phẫn:" Ngươi hãy nhớ cho thật kỹ, ta là Xuân Thường tại, thứ hạ tiện như ngươi lại dám phỉ bán ta sao".
Xuân Cơ vung tay giáng xuống một bạt tai, dấu tay hằng lên khuôn mặt trắng nõn của tiểu cung nữ. Ánh mắt nàng ta sắc lại, dần kiên định nói:" Phải, ta nhất định không để ai có thể phỉ bán bôi nhọ ta". Nói đoạn, nàng ta quay sang trừng mắt nhìn tiểu cung nữ kia, nói:" Ngươi cứ quỳ ở đây, để mắt của ngươi biết đâu là phượng đâu là ngang vịt".
Tiểu cung nữ chỉ biết lặng nhìn Xuân Cơ rời đi. Thị nữ Đông Mai bên cạnh Xuân Cơ đứng lại trông chừng tiểu cung nữ. Nàng ta ngoan ngoãn quỳ trước Khâm An môn. Nắng đầu hạ gay gắt khiến vầng tráng tiểu cung nữ ướt đẫm mồ hôi. Đông Mai vẫn đứng đấy trông chừng, nàng ta chán nản nhìn lên trời xanh biếc. Cái nắng hạ càng làm tâm trạng nàng ta tệ hơn.
Tiểu cung nữ quỳ dưới nắng gắt, không chịu được ngất đi. Đông Mai trông thấy, chẳng mấy để tâm, chỉ nhanh chóng rời đi. Tiếng nói cười dần tiến lại gần Khâm An điện. Một nữ tử kiều diễm mặc sưởng y màu lục thêu khổng tước trắng, đến cạnh. Bên tai vang lên giọng nói ấm áp, dịu dàng:" Ngươi có bị làm sao không?".
Trước mắt tiểu cung nữ mờ ảo, không nhìn rõ măt là ai. Đến khi nghe nữ tử kia gọi:" Liên Anh mang nước đến đây". Là Lan Nhi.
Tiểu cung nữ nhận lấy nước từ Liên Anh, uống liền một hơi. Lan Nhi giúp nàng vén gọn tóc mai lên mang tai, ân cần:" Ngươi bị phạt sao, đã đỡ hơn chưa".
“Đa ta nương nương giúp đỡ”, tiểu cung nữ lén nhìn các cung nhân bên cạnh Lan Nhi, nhận ra thân phận của nàng, có chút e dè, cung kính:" Ý phi nương nương rộng lòng chiếu cố, nô tỳ không có gì đền đáp. Sau này nếu người cần mạng hèn này giúp đỡ gì, nô tỳ nguyện dốc hết sức cho người".
Môi anh đào của Lan Nhi nhoẻn cười, đỡ tiểu cung nữ đứng dậy, bảo:" Ngươi tên là gì?".
Tiểu cung nữ nhanh nhạy, thưa:" Hồi nương nương, nô tỳ là Cảnh Điềm".
Lan Nhi nhìn trên khuôn mạt lanh lợi của nàng ta có chút hài lòng, lại nhìn thấy Đông Mai bên cạnh Xuân Cơ đang đứng lấp ló gần đấy, nói:" Sau này, ngươi có chuyện cứ đến Trữ Tú cung tìm ta".
Cảnh Điềm hai mắt ngấng lệ, dập đầu tạ ân. Lan Nhi mỉm cười không nói thêm gì, vịn tay Thải Châu rảo từng bước. Nàng chưa rời đi bao lâu, Đông Mai đã chạy đến Cảnh Điềm, quát tháo:" Ngươi còn dám đứng lên sao? Xuân tiểu chủ phạt ngươi quỳ ở đây, ta mới đi một tí, ngươi đã đứng lên rồi sao?".
Khóe miệng Lan Nhi nhoẻn cười, khẽ vào tai Thải Châu. Nàng ta cúi đầu tuân lệnh, quay lại Khâm An môn:" Đông Mai!".
Đông Mai trông thấy Thải Châu, có chút rụt rè lùi lại, lúi cúi như con chuột bị mèo vây:" Dạ, Thải Châu tỷ tỷ".
Thải Châu vênh mặt, đỡ Cảnh Điềm, lau nước mắt trên gò mắt ửng hồng của nàng ta. Xua tay bảo Cảnh Điềm lui ta, song lại quay sang trừng mắt nhìn Đông Mai:" Tiểu cung nữ đó là do Ý phi nương nương cho phép đứng dậy, không biết Đông Mai muội có ý gì sao? Hay là… Xuân Thường tại có ý gì".
" Không không…" sắc mặt Đông Mai rút đi không cò giọt máu nào, nói:" Không…không ạ Thải Châu tỷ tỷ đừng hiểu nhầm, là muội tự vênh váo, tự vênh váo". Nàng ta vừa nói vừa bạt tai vào mặt.
Thải Châu để nàng ấy đánh thêm vài cái, thả dạ bảo:" Được rồi, đánh mạnh như vậy, ngươi lại chạy về Khải Tường cung mách với Xuân Thường tại, Ý phi nương nương bắt nạt ngươi, mau cút đi".
Đông Mai sợ hãi chạy đi ngay. Thải Châu mãn nguyện nhìn theo. Nàng ta chạy thẳng về Khải Tường cung, chạy vào hậu điện, mếu máo:" Tiểu chủ, tiểu chủ".
Nàng ta ngẩng mặt nhìn quanh, sau từng lớp mành thủy mặc, lại treo những mảng lụa vàng với nhiều ký tự kỳ lạ. Đông Mai đến bên Xuân Cơ, hỏi:" Tiểu chủ, người định làm gì thế, những thứ này là gì?".
Xuân Cơ hai tay chắp lại đặt trước ngực, hướng về phía một bàn thờ nhỏ. Đông Mai nhìn lên bàn thờ chỉ thấy một hình nhân bằng vải, nàng ta chợt nhận ra điều gì, bảo:" Tiểu chủ, dùng tà thuật trong cung là điều cấm kỵ, nô tỳ giúp người ném nó đi".
" Không được!", Xuân Cơ vẫn không hề dao động, đọc thầm gì đó trong miệng, đoạn nói:" Ta nghe nói thứ này rất linh thiêng, vài ngày nữa ta sẽ gọi một pháp sư vào đây, đêm nay ngươi phải hét thật lớn, bảo trong Khải Tường cung có quỷ. Như vậy ta mới gọi pháp sư đến đây được"
Vài ngày sau đó, tiếng tụng niệm không ngừng trong Khải Tường cung. Không ai dám đi qua nơi đấy, các cung nhân còn truyền tai nhau, nói tiểu chủ trong Khải Tường cung phát điên, nên mới gọi pháp sư đến gọi hồn vía trở về lại xác.
Lan Nhi nghe thấy điều này cười phá lên, bảo:" Ả Xuân Cơ này thất sủng lâu quá nên phát điên sao, thật là nực cười mà".
Đức Hải cầm khay gỗ Tử Đàn, đặt đĩa bánh gạo mềm lên bàn, thưa:" Nương nương, Xuân Thường tại đó bảo thị nữ gặp quỷ, ai mà tin được chứ".
Lan Nhi cười phá lên, Ngô Tổng quản đẩy cửa tiến vào. Ông ta cười bồi căn dặn nàng chuẩn bị, đêm nay Hoàng đế sẽ đến Trữ Tú cung.
Đêm đó, Cảnh Điềm đi qua Hoa Viên. Đến một góc của Hoa Viên, đứng bên mai viên, cầu nguyện. Bỗng nhiên tiếng tụng niệm lại vang lên. Nàng ta sợ hãi nhìn quanh, tìm đến nơi âm thanh phát ra. Cảnh Điềm nép sau, cây ngô đồng gần đấy, trông thấy một pháp sư đang làm pháp. Một nữ tử quỳ trước bàn thờ, nàng ta nhìn kỹ lại nhận ra đấy là Xuân Cơ. Xuân Thường tại đứng dậy, đến bên bàn thờ, lấy lên một hình nhân bằng vải, cầm từng mũi kim bạc đâm vào hình nhân ấy. Cảnh Điềm trông thấy, sợ hãi chạy đi. Nàng ta chạy đến, đi vào cửa chái Trữ Tú cung. Xông vào chính điện, gọi:" Ý phi nương nương, Ý phi nương nương".
Đức Hải trông thấy nàng ta kêu hét ầm ĩ, đến kéo đi. Cảnh Điềm ra sức chống cự:" An công công, nô tỳ có chuyện muốn thông báo cho Ý phi nương nương, xin hãy cho nô tỳ vào đi ạ".
Lan Nhi đẩy cửa điện bước ra ngoài, trên người khoác lên áo choàng màu vàng, viền lông thú trắng. Nàng có chút hầm hực bảo:" Có chuyện gì, giữa đêm lại đến đây".
Cảnh Điềm quỳ trước điện, thưa:" Ý phi nương nương, nô tỳ trông thấy Xuân Thường tại dùng tà thuật ở gần mai viên"…
…•…
…Hết Tập 55…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...