Trong mơ mơ màng màng, Thái tử gia cảm thấy được ôm ấp ấm áp vây quanh mình tựa hồ rút ra, không khỏi nắm thật chặt, lại cọ cọ theo thói quen, vì thế, trong mơ mơ màng màng liền nghe được một tiếng cười nhẹ, mang theo sủng nịch cùng ôn nhu, có gì đó mềm mại dừng ở trên trán hắn, trên mũi, cùng trên môi.
Cố gắng mở to đôi mắt sương mù liền thấy đôi mắt sâu thẳm sủng nịch, vô ý thức gọi “A mã, sớm”
Đôi mắt Khang Hi đế chợt lóe, đem Thái tử gia ôm chặt đôi chút, mới không tha buông ra, thấp giọng nói “A mã phải vào triều sớm, Bảo Thành, ngươi ngủ tiếp một hồi”
Đôi mắt Thái tử gia buồn ngủ mông lung dạ một tiếng, cố gắng mở to mắt, chỉ là ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, vì thế, mở rồi cố mở tiếp, lại vẫn có chút buồn ngủ.
Khang Hi đế nhìn bộ dáng Thái tử gia mệt mỏi cực độ, có chút bất đắc dĩ có chút đau lòng, tối hôm qua mình thật sự có chút quá phận, nhưng nghĩ tới tính tình cậy mạnh của Bảo Thành, hôm nay nói không chừng lại giống lần trước, cường chống đi ra ngoài, vì thế lại nhịn không được mở miệng dặn “Hôm nay ngoan ngoãn ở trong cung, không được đi ra ngoài ngoạn nháo, nghe chưa?”
Thái tử gia theo bản năng dạ một tiếng, nhíu mày, trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ, hoàng a mã hảo dong dài, trở người lại tiếp tục hội ngộ Chu Công.
Khang Hi đế buồn cười nhìn hành động của Thái tử gia, cúi đầu hôn môi, mới quyến luyến không thôi nhẹ nhàng đứng dậy, mềm nhẹ kéo cao chăn, lại khẽ vuốt hai má Thái tử gia, mới đứng thẳng dậy, tự mình động thủ, động tác cực kỳ thuần thục mặc triều phục.
Khi rời đi nội thất, lại có chút lo lắng dịch hảo chăn cho Thái tử gia. Nhìn thụy nhan say sưa của Thái tử gia, nghĩ, vẫn nên đem Cố Hỉ lưu lại đi. Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Luật Tử bọn họ đều ứng phó không được Bảo Thành tùy hứng, chỉ có Cố Hỉ lão hoạt đầu này mới ứng phó được Bảo Thành tùy hứng.
Vì thế, bên ngoài, Cố Hỉ công công lại hồn nhiên không biết đã bị hoàng thượng để tại Thừa Kiền cung.
*************************
Bên ngoài, mưa một đêm qua, lúc này, sắc trời chưa rõ, nhưng bị mưa to cọ rửa sau liền có chút trong veo, hít một hơi không khí trong lành, có chút thích ý.
Đại a ca cùng tứ gia đứng ở ngoài điện, chờ vào triều, mắt nhìn không trung, đại a ca than nhẹ một hơi “Cơn mưa này cuối cùng cũng ngừng nha ”
Nghĩ tới khí trời mù sương ngày hôm qua cùng tối qua lại mưa to, còn có Thái tử gia đại hôn, còn có, bởi vì mưa to mà hủy bỏ yến hội, trong lòng đại a ca tổng cảm thấy có chút quái dị. Lại nhớ tới tính tình hoàng a mã gần nhất không tốt, đại a ca liền rối rắm.
“Lão tứ, ngươi nói, hôm nay hoàng a mã còn có thể mắng chửi người nữa không?”
Bởi vì bị tính tình không tốt của hoàng a mã chặt chém nhiều ngày, tứ gia quay đầu nhìn vẻ mặt đại a ca không yên, thanh lãnh mở miệng “Đại ca, đệ đệ cũng không biết.”
Đại a ca ngửa mặt lên trời thán một tiếng “Hoàng a mã rốt cuộc đang tức giận cái gì nha?”
Vấn đề này, gia cũng muốn biết. Tứ gia trong lòng tự nói, lại nghĩ tới hôm qua đại hôn lãnh lãnh thanh thanh của Thái tử gia, trong lòng lại hoang mang, tuy nói là do thời tiết không tốt, nhưng cũng phải nể mặt mũi của Thái tử gia, cho dù mưa to ngập đến tận cổ các triều thần, bọn họ cũng sẽ vẫn vội vàng chúc mừng Thái tử gia, nhưng ý chỉ nhất thời của hoàng a mã khiến cho các triều thần ngoan ngoãn về nhà.
Ý chỉ rất đơn giản, thời tiết không tốt cho nên hạ lễ này lưu lại, người, cũng nên trở về đi thôi!
Từ lúc Đại Thanh khai quốc tới nay chỉ có ý chỉ này làm người ta rối loạn nhất. Hoàng thượng, ngài đây là sủng Thái tử gia hay là biếm Thái tử gia nha?!
Nào có đạo lí đứa con thành hôn còn lão tử đuổi khách nha?
Vì thế, hình tượng ẩn hình bán trong suốt của Thái tử gia lại tiếp tục tăng lên.
Mà vị Thái tử phi kia vốn cũng rất trong suốt, giờ đã tiến hóa trở thành khoảng không
Vì thế, dấu chấm hỏi trong lòng tứ gia lại nổi lên: Hoàng a mã, ngài rốt cuộc tính toán gì với Thái tử gia? Ngài hiện tại đem hộ bộ cùng ngoại vụ tỉnh đều đưa cho nhi thần, là tính toán để nhi thần mệt chết sao? Nhi thần đã vài ngày không thấy tiểu bát nha.
Trong lòng Tứ gia, một tiểu nhân mặt than ngửa mặt lên trời tưởng niệm tiểu bát, một tiểu nhân mặt than ở trong bức tranh đi vòng tròn, vướng bận xem tiểu bát ở Vô Dật trai có bị tiểu lục kia khi dễ không, một tiểu nhân mặt than yên lặng cầm quyển vở nhỏ, ghi nhớ kỹ Khang Hi xx năm xx tháng xx ngày
Mà khi rốt cục cũng có thể vào triều, sau đó nghe hoàng a mã trên long ỷ dùng ngữ điệu bình thản không vội không hoãn bình luận các bộ tấu chương, cho đánh giá bén nhọn đúng trọng tâm, lại bình tĩnh hạ mệnh lệnh, đâu vào đấy an bài các hạng kế hoạch, biểu hiện đầy đủ rằng hoàng a mã nhìn đại cục rất khôn khéo cùng cơ trí.
Tứ gia trong lòng thật sâu kính phục, cùng chư vị thần công trong lòng đồng thời cảm khái, hoàng a mã [ hoàng thượng ] không hổ là hoàng a mã [ hoàng thượng ], đồng thời, đại a ca, tứ gia trong lòng còn thật sâu rối rắm vụng trộm nghi hoặc: Quả nhiên, trước kia hoàng a mã là bị cái gì gọi là tâm lí của phụ thân sao???
Thượng triều xong, Khang Hi đế trở lại Càn Thanh cung, ngồi ở trên tháp, tiểu thái giám tiến đến bẩm báo, Vương Thủ Nhân thái y ở ngoài điện cầu kiến.
Khang Hi đế trào phúng cười, hắn còn chưa triệu kiến, Vương Thủ Nhân hắn đã vội vàng đến đây. Hừ!
Miễn cưỡng phất tay “Tuyên!”
***************************
Mà tiểu bát được tứ gia tưởng niệm cùng vướng bận, lúc này đang làm cái gì nhỉ?
Hắn đang học Thái tử ca ca thường xuyên làm một động tác, hướng lên thiên không mà nhìn, lo lắng gần nhất đại a ca không ngừng đi tiệc tùng, hắn có nên tham dự hay không?
Hắn nghiêm trọng hoài nghi rằng mình bị người theo dõi. Theo dõi người của hắn là người hắn ghét nhất – Dận Tộ !
Nói nha, hôm nay hắn về hơi muộn, vì thế khi rời đi Vô Dật trai hắn cũng không dám nấn ná, vội vàng mang theo nhóm tiểu thái giám quay về A ca viện, muốn tránh né một con gián đánh mãi không chết nào đó [ Thái tử ca ca thường nói câu đó ]! Nhưng trước mắt nhoáng lên một cái, lục a ca miệng cười sáng lạn chắn ở trước người..
Tiểu bát trên mặt cười, trong lòng ngầm bực, người này sao phiền như vậy! Lại xác định, nếu hôm nay bình an vô sự vượt qua, hắn thế nào cũng phải quấn quít lấy đại ca dẫn hắn đi tham gia tiệc mừng!!
“Dận Tự, ngươi đang trở về A ca viện sao?” Dận Tộ cười tủm tỉm tiến lên, vài tiểu thái giám đi theo phía sau không dấu vết chặn đường.
Tiểu bát trên mặt tiếp tục ấm áp cười, khóe mắt nhìn quét bốn phía một chút, hôm nay hắn có chút vấn đề không hiểu, vốn muốn hỏi tứ ca, nhưng tứ ca gần nhất vội muốn chết, ngay cả cùng nhau dùng bữa tối đều không được, hắn cũng không muốn đi quấy rầy tứ ca đã bận đến mức không ăn hảo cơm, đành phải đến thỉnh giáo lão sư Vô Dật trai, không nghĩ tới chỉ ra chậm một chút, tiểu cửu tiểu thập cùng tiểu thập nhất tiểu thập nhị đã đi chơi!
Cũng dám bỏ lại Bát gia ta! Tiểu bát trong lòng cười gằn.
“Đệ đệ thỉnh an lục ca.” Tiểu bát ngoan ngoãn xảo xảo thỉnh an.
“Miễn đi. Huynh đệ chúng ta đừng khách sáo như thế .” Dận Tộ không chút để ý phất tay, lập tức cười “Dận Tự, ca ca cũng muốn quay về A ca viện, ta cùng nhau đi.”
Tiểu bát ngẩng đầu, đôi mắt nhíu lại, cười “Tốt.” Thanh âm thanh thúy lưu loát.
Thật làm cho Dận Tộ cười đến càng sáng lạn, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia âm độc.
Sau đó, sự tình liền đột ngột xảy ra như vậy.
Đi qua liên trì, tiểu bát âm thầm cẩn thận, cho nên, khi Dận Tộ bỗng nhiên nhảy vào hồ sen, hắn tức khắc cũng nhảy theo vào!
Tốc độ cực nhanh, động tác lưu loát, làm cho nhóm tiểu thái giám bên người đi theo phía sau cứng họng không kịp phản ứng, bởi vậy, cũng sai mất tiên cơ, đợi nhóm tiểu thái giám của Dận Tộ hô “Bát a ca, ngài sao lại đem chủ tử chúng ta kéo xuống nha”. Khi đó, bọn tiểu thái giám bên người tiểu bát mới phản ứng lại, vì thế, quay sang một tiểu thái giám dặn nhỏ, sau đó lập tức ở khi nhóm tiểu thái giám của Dận Tộ không kịp phản ứng, cũng nhảy vào liên trì, nhưng là, hướng Dận Tộ bơi qua.
*****************************
Lúc này, nội thất ở Thừa Kiền cung, Thái tử gia oai nằm trên tháp hưởng thụ cảm giác được ngủ thẳng qua giờ ngọ, nhìn Cố Hỉ công công nịnh nọt cười, hắc tuyến, gia hôm nay thiếu chút nữa ngay cả đi đều đi không dược, còn có thể ra cung đi bộ?! Hoàng a mã chân ái quan tâm. Lại nghĩ tới tối hôm qua, hắn mệt đến ngủ lúc nào cũng không biết, hôm nay khi thức dậy, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, cái địa phương kia tuy rằng rất đau nhức, chính là rất thanh lạnh , hẳn là được thượng dược đi. Nghĩ tới tối hôm qua hoàng a mã mất đi tự chế cùng điên cuồng, Thái tử gia trong lòng tự nói, về sau vẫn là không nên dụ dỗ hoàng a mã
Lấy lại tinh thần, thấy Cố Hỉ vẫn vẫn nịnh nọt cười, phất tay, có chút vô lực “Tốt lắm. Cố công công, cô hôm nay đều đi không nổi, cô muốn xem sách, ngươi lui trước đi.”
Trong lòng Cố Hỉ nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi, hắn thật không sợ rằng Thái tử gia sẽ đi ra ngoài tản bộ, xem vẻ mặt Thái tử gia mệt mỏi, ngạch, đại khái tối hôm qua không có ngủ bao lâu đi, phỏng chừng cũng không có tinh lực đi ra ngoài, hắn chỉ sợ Thái tử gia nhắc tới Thái tử phi và vân vân!
Nhưng tục ngữ nói thật chuẩn, sợ cái gì đến cái đó!
Cố Hỉ công công đem dược thang hoàng thượng dặn thật cẩn thận buông, bên tai chợt nghe Thái tử gia nói “Cố công công, Thái tử phi nơi đó thế nào?”
Cố Hỉ trong lòng nhảy dựng, Thái tử phi?! Lặng lẽ giương mắt nhìn Thái tử gia, thấy trên gương mặt thanh tú của Thái tử gia một mảnh lạnh nhạt, trong lòng không biết sao lại nghĩ tới hôm qua khi Thái tử gia thành hôn với Thái tử phi, hoàng thượng đứng ở cửa Càn Thanh cung, xa xa nhìn Thái tử gia, biểu tình bình tĩnh làm cho người ta mao cốt tủng nhiên trong lòng, còn có nắm trong nắm tay nắm chặt chảy ra máu, không biết buổi tối hôm qua Thái tử gia có phát hiện hay không, trong lòng bàn tay hoàng thượng có ấn móng tay?
“Nô tài đã an bài Lữ công công đi chiếu cố Thái tử phi.” Cố Hỉ nhẹ giọng trả lời. Trong lòng nghĩ, đợi không biết có nên đi bẩm báo hoàng thượng hay không?
Thái tử gia ngồi thẳng thân mình, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Cố Hỉ, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng “Làm phiền Cố công công.”
Cố Hỉ tâm đều nảy lên, vội vàng cười ngượng một tiếng, cáo lui.
Rời khỏi nội thất, Cố Hỉ lau mồ hôi, trong lòng bi thúc, hai phụ tử này sao chẳng có cái nào là có thể bớt lo chứ?
Ngoài cửa, Lữ Chính Tây nịnh nọt cười tiến lên “Cố công công” Có chút nghi hoặc, Thái tử phi bụng lớn kia rốt cuộc là sao? Làm công công ở Thừa Kiền cung, trong lòng hắn đối chuyện hoàng thượng cùng Thái tử gia cũng hiểu vài phần, bất quá, cái gì nên nói cái gì không nên nói, Lữ Chính Tây hắn cũng không phải ngốc tử! Chính là, chính là bởi vì hiểu, mới càng thêm mê hoặc, Thái tử phi bụng lớn như thế,hắn nên dùng thái độ gì a?
Cố Hỉ nhìn Lữ Chính Tây, nghĩ nghĩ, thấp giọng dặn “Lữ công công, Thái tử phi này ngươi nên cẩn thận chiếu cố.”
Cẩn thận chiếu cố? Nhìn thần sắc Cố Hỉ thản nhiên, Lữ Chính Tây trong lòng có vài phần lĩnh ngộ. Ân, hiểu được, cứ hảo hảo cung kính đi. Xem ra, Thái tử điện hạ rất quan tâm nha
Trong nội thất, Thái tử gia gõ bàn suy tư, y theo tính tình hoàng a mã là sẽ không để cho Uyển Dung sống sót, việc này, thật đúng là hảo khó nha, mình mặc dù có Lục Ưng, nhưng Thái tử gia vẫn cảm thấy không quá thỏa đáng.
Cân nhắc một trận, vừa cẩn thận đắn đo một phen, Thái tử gia mới thả lỏng, oai nằm ở trên tháp, trong lòng nghĩ, tuy rằng rất muốn trực tiếp mở miệng cùng hoàng a mã nói, thả Uyển Dung đi, nhưng lại sợ hoàng a mã sẽ bởi vì mình cầu tình mà càng thêm chán ghét Uyển Dung. Quên đi, trước tạm thời như vậy đi.
Tùy tay lấy sách một bên, là một ít thứ do mình nhàm chán mà viết ra, có tùy hưng mà cũng rất hợp tình hình chính trị đương thời, có thêm quan điểm đời sau, trở sách trở sách, liền trở đến cuối cùng, giương mắt vừa thấy là thứ mà trước mình khó chịu, rất tưởng niệm, rồi lại không dám gặp viết ra, đời sau nghe được một bài hát [ tương tư thập giới ], thời gian cửu viễn, hắn quên một ít, liền y tâm tình, cải biến một ít:
Tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.
Tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
Tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí
Vị tằng tương kiến, hà như bất kiến, kiến dữ bất kiến, hà tu bi hà tu oán?
( Tốt nhất không gặp nhau, như thế sẽ không yêu nhau.
Tốt nhất không hiểu nhau, như thế sẽ không nhớ nhung.
Tốt nhất không ái mộ, như thế sẽ không thất vọng.
Đừng nên gặp lại, thế nào là không gặp, đó là gặp như không gặp, sao phải bi thương sao phải oán hận?)
Nguyên bản tùy tay mở ra, thầm nghĩ chỉ để tiêu phí thời gian, lại không nghĩ tại sau thủ từ, nét chữ quen thuộc cứng cáp hữu lực viết:
Tương kiến nan vong, tương tri nan xá, tương ái nan khí, chích hận, ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão
Gặp lại khó quên, hiểu nhau khó bỏ, yêu nhau khó quên, chỉ hận, ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Thái tử gia kinh ngạc nhìn, lập tức trong lòng đau xót.
Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo.
( Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...