Khang Hi năm xx, tháng giêng.
Thái tử gia hôm nay thực buồn bực, nhìn thức ăn đầy bàn lại càng thêm buồn bực.
Không vui nhíu mày, Thái tử gia chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt lãnh đạm, phượng nhãn xinh đẹp lợi hại nhìn thẳng Lữ công công, thẳng đến khi Lữ công công trong lòng chột dạ cùng mồ hôi lạnh ứa ra.
“Lữ công công, đây là ý gì?” Thái tử gia ngồi ngay ngắn trên ghế, vóc người mặc dù đơn bạc nhưng khí thế kia trong nháy mắt phát ra làm cho người hầu kẻ hạ theo bản năng cúi rạp thắt lưng.
Lữ công công lại bính một tiếng quỳ xuống, lắp bắp mở miệng “Hồi Thái tử điện hạ, đồ ăn này đều là ngự thiện phòng đưa tới, cùng nô tài không quan hệ a.” Lữ công công trong lòng khóc không ra nước mắt, Thái tử gia sao phản ứng không giống trong tưởng tượng nha? Nghe nói hôm qua đại hoàng tử nhận được đồ ăn do hoàng thượng ban cho đã rất vui vẻ ! Ô ô, sao Thái tử gia lại sinh khí ngược lại chứ?
Thái tử gia hắc tuyến, ngự thiện phòng? Lại là nam nhân kia giở trò quỷ? Hắn mới tám tuổi, có dùng cũng chỉ dùng chút bánh bao, dùng nhiều như thế để làm gì? Dùng hết được nhiêu đồ ăn đó sao? Ăn không xong lại phí phạm!
Nam nhân kia có hiểu là làm ruộng rất vất vả không?!
Nam nhân kia có biết trong mỗi hạt gạo có đến bảy vị thần hay không?!
Lãng phí là đáng xấu hổ!!
Thái tử gia ở đệ nhất thế từng bị người ăn bớt chi tiêu mà đói bụng, nay phẫn nộ rồi !
Hai mắt nhìn quét thức ăn trên bàn, Thái tử gia cầm lấy chiếc đũa, mỗi món đồ ăn đều gặp một ít vào bát mình, sau đó chỉ vào đồ ăn còn lại, ra lệnh “Lữ công công, đem mấy món đồ ăn này đưa cho tam a ca cùng tứ a ca, nói, là thức ăn do tiểu trù phòng của Thừa Kiền cung mới làm ra, cô thỉnh bọn họ nếm thử! Còn có mấy đĩa kia, đưa đến chỗ ngũ a ca cho ta, nói giống như vậy, nói cô thỉnh hắn nếm thử đồ ăn, ân, đậu hũ này cũng đưa đến bên chỗ đại a ca đi!”
Lữ công công vẻ mặt cầu xin, Thái tử gia yêu, ngài như vậy, hoàng thượng mà biết sẽ sinh khí. Rất muốn rất muốn mở miệng khuyên can Thái tử gia, nhưng nhìn Thái tử gia thần tình lãnh đạm, Lữ công công rụt bả vai, ánh mắt phiêu đến trên người Bích Châu cùng Tiểu Thuận Tử đứng một bên, nhưng hai kẻ kia đều không lương tâm, đều mắt xem mũi mũi làm tâm, một bộ “Ta cái gì cũng không biết”………
Lữ công công bi thương đành phải chỉ huy tiểu thái giám đem từng đĩa đồ ăn đem đến các cung theo phân phó của Thái tử.
Đợi Thái tử gia ăn xong một chén cháo trắng với dưa muối, đang muốn buông bát đứng lên, Bích Châu khinh bước lên tiền, cười tủm tỉm mở miệng “Điện hạ, ngài còn chưa dùng bánh bao đâu.”
Thái tử gia lúc này tâm tình khó chịu, mắt lạnh đảo qua Bích Châu, Bích Châu đầu co rụt lại, trong lòng chột dạ, nhưng vẫn cắn răng tiến lên, cố gắng đem bước chân mình càng nhỏ đi càng tốt, tiếp tục mỉm cười “Điện hạ, thỉnh dùng.”
Thái tử gia trừng mắt, gia hiện tại không muốn ăn, được không?!
Nhìn bộ dáng Bích Châu , Thái tử gia rất muốn ném đi bánh bao chướng mắt kia nhưng tầm mắt đảo qua cổ tay Bích Châu, cổ tay bởi vì giơ chén đĩa lên cao mà lộ ra vết thương nhàn nhạt, vì thế, tự cường ức chế bực bội trong lòng.
Thái tử gia biết, bởi vì vấn đề dùng cơm của hắn, Bích Châu và Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử đều bị phạt mấy ngày nay.
Tuy rằng Bích Châu, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử cũng chưa nói, nhưng Thái tử gia vẫn biết, Cố Hỉ hôm trước ám chỉ hắn một phen, nguyên tưởng rằng người trách phạt bọn họ là ô khố mụ mụ [ thái hoàng thái hậu ], nếu là ô khố mụ mụ, Thái tử gia không sợ, ô khố mụ mụ trách phạt hạ nhân rất nhẹ, trách phạt bình thường cũng chỉ lôi ra la mắng, hơn nữa mình còn có thể đi cầu tình và tương tự. Nhưng Cố Hỉ ám chỉ cho hắn biết, nguyên lai người trách phạt bọn họ đúng là nam nhân kia!!
Bởi vì là nam nhân kia, Thái tử gia không thể không lo lắng, thủ đoạn nam nhân hắn từng kiến thức qua.
Khi nào thì nam nhân kia đối việc hắn dùng cơm cũng quan tâm đến thế ?! Là gần nhất nhàn rỗi không việc gì làm mà đi quản hắn sao?!
Nhớ tới đồ ăn sáng hôm nay, Thái tử gia hung hăng cắn miếng bánh bao, ta cắn chết ngươi!!
——————————————–
Nhìn Thái tử gia tuy rằng rất không tình nguyện nhưng vẫn miễn cưỡng ăn hết cái bánh bao, Bích Châu, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử liếc nhìn lẫn nhau, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ không sợ hoàng thượng trách phạt, chính là lo lắng thân thể Thái tử điện hạ, nhìn Thái tử gia tuy rằng trầm tĩnh lạnh nhạt, dáng người tú dật, nhưng vẫn là có chút đơn bạc thân thể, trong đầu ba người bọn họ đều biết, Thái tử gia rất gầy……….
“Bích Châu, ta muốn thay quần áo.” Ngây người một hồi, Thái tử gia không tình nguyện đứng dậy, thật sự, thật sự, không muốn thay quần áo a……….
Huy phất ống tay áo, thôi, hắn xưa nay không phải kẻ lâm trận bỏ chạy, lại càng không phải kẻ hay trốn tránh, nếu quyết định, sẽ không đổi ý.
Tầm mắt đảo qua một quyển kinh phật trên bàn, nhãn tình Thái tử gia sáng lên, có lẽ, hôm nay hắn có thể ngoạn đến vui vẻ….
Đúng vậy, hôm nay, là ngày thân thiết giữa Thái tử gia của chúng ta cùng Khang Hi đế vĩ đại, một ngày “ không thể không đi chơi “ ~~~~~
Tuy nói đi chơi là do chính Thái tử tự mình nói ra .
Vốn hắn chỉ là muốn thể hiện chút thiện ý, ai ngờ phải cùng nam nhân kia xuất hành a?! Lại không nghĩ đến Khang Hi đế lại an bài cho đi chơi thật ……….
Vì thế Thái tử gia rối rắm.
Tuy rằng tính toán phải cải thiện quan hệ một chút, nhưng hắn thật không thể cùng nam nhân kia trình diễn vở kịch phụ tử thân tình – gia đình luân lý a………. Tưởng tượng đến việc cùng nam nhân kia đi chơi, hắn áp lực rất lớn.
Vì thế, sáng sớm thức dậy, hắn liền buồn bực.
Nhớ tới tối hôm qua khi nam nhân rời đi đã nói “Bảo Thành, a mã thực chờ mong ngày mai.”
Hắn đã nghĩ đến phát điên. Ngươi chờ mong, gia thì không chờ mong a a a!
Bất quá, lúc này, nhìn chằm chằm quyển kinh phật, Thái tử gia cười hắc hắc trong lòng, tốt lắm. Vở kịch phụ tử thân tình và vân vân, gia sẽ cho ngươi như nguyện!
Lấy quyển kinh phật trên bàn, đi qua bàn học, Thái tử gia tiêu sái xoay người “Tiểu Thuận Tử, đi! Cùng gia thăm tam a ca đi!”
Ba người Tiểu Thuận Tử nhất tề há to miệng lắp bắp, Thái tử gia, ngài muốn làm gì?
Nhìn đôi mắt vốn ảm đạm bỗng nhiên tản mát ra ánh sáng chước nhân, Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử đồng thời cảm thấy áp lực rất lớn, Thái tử gia, ngài cũng đừng làm ra những chuyện như thiêu thân nha, lúc này ngài không phải phải đến Đông Môn chờ hoàng thượng sao???
Đi vào a ca viện, thuận thế trảo lấy tam a ca, kéo thêm lão đại vào.
Lại chuyển tới Vĩnh Hòa cung, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Đức phi, trảo đi tứ bánh bao. Không để ý tứ bánh bao giãy dụa, ném cho lão đại, lại vọt tới Từ Hòa cung, ở trong ánh mắt đầy tủm tỉm cười của thái hoàng thái hậu, trảo thêm ngũ bánh bao đang mờ mịt.
Sau đó, một hàng bánh bao vội vàng chạy tới Đông Môn.
Khang Hi đế cùng Nạp Lan tài tử đã đợi ở Đông Môn khá lâu, Cách Nhĩ Phân thấy lão đại cầm tay tam bánh bao, Thái tử cầm lấy tay tứ bánh bao, ngũ a ca bị tiểu thái giám ôm……..
Cái trán Nạp Lan tài tử có chút trừu đau, không phải chỉ có một mình Thái tử sao? Sao lại ……. Nhìn trộm sắc mặt biến ảo không ngừng của Khang Hi đế, trong lòng Nạp Lan tài tử cũng trừu đau, Thái tử, ngài sao không bớt việc đi chứ?
Cách Nhĩ Phân không muốn đi cùng nhiều người như thế, hắn chỉ cảm thấy, một tên Nạp Lan tài tử liền đủ phiền, sao còn thêm một đại a ca?!
Đại a ca vội vàng chạy tới trước mặt Khang Hi đế, bùm một tiếng quỳ xuống“Nhi thần đến chậm, mong hoàng a mã thứ tội.”
Khang Hi đế thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút sung sướng, huy phất tay “Không có việc gì, đều đứng dậy đi. Là trẫm đến hơi sớm, chuyện không liên quan tới các ngươi.” Tầm mắt cố ý hoặc vô tình đảo qua Thái tử gia đang cung kính, có chút ý vị thâm trường mở miệng “Tuy rằng….. Có chút vội vàng, bất quá, trẫm vẫn thực vui vẻ.”
Lời này có chút đột ngột, mọi người đều khó hiểu, duy độc Nạp Lan tài tử có chút hiểu ra, Thái tử gia phảng phất không nghe thấy, chính là thoáng xiết chặt tay.
—————————————————————————————————————–
Tứ bánh bao — Ung Chính gia có chút rối rắm, việc này sao cùng trí nhớ của mình không giống a
Đầu tiên là mình về bên người ngạch nương. Sau đó, hoàng a mã thế nhưng lại mang theo bọn họ cải trang đi tuần?!
Nhìn hoàng a mã ôm ngũ đệ đi tuốt đàng trước, Ung Chính gia có cảm giác nói không thành lời, nếu nói đi tuần thì cũng có, nhưng lần đó đi là vì công vụ, vả lại nhóm hoàng tử cũng đã trưởng thành, không giống như bây giờ, mang theo bọn họ đi dạo thành Bắc Kinh………
Việc này đến cuối cùng sẽ diễn biến thế nào?
Ung Chính gia hiện tại không dám tưởng tượng, đặc biệt, tiểu bát còn có thể sinh ra không?
“Tiểu tứ, hảo ngoạn lắm đi?” Nhìn tứ bánh bao mặt than, Thái tử gia cười tủm tỉm mở miệng, chỉ chỉ tiểu quán nặn tượng đất cách đó không xa.
Từng tiếp xúc qua với mấy trò game đánh nhau ở hiện đại nên Thái tử gia đối mấy trò mại nghệ ( làm xiếc / múa võ / ca hát ) cũng không mấy hứng thú, thật sự thì đối với việc nặn đồ chơi tượng đất thì có hứng hơn nhiều
Tứ bánh bao không để ý ứng thanh.“Ân.”
Cách Nhĩ Phân vẫn đi theo phía sau Thái tử gia xung phong nhận việc “Thái ….. Khụ khụ, nhị thiếu gia, nếu thích, nô tài đi mua đến cho ngài.”
Thái tử gia ngửa đầu, sáng lạn cười “Cám ơn, bất quá, ta muốn tự mình đi mua.”
Cách Nhĩ Phân có chút thất vọng nhìn Thái tử gia bị kích động chạy đi.
Lão nhân nặn tượng là một người trên năm mươi, thủ nghệ của lão nhìn qua tốt lắm, nháy mắt đã xong một cái.
Ngẩng đầu thấy Thái tử gia, cười tủm tỉm mở miệng “Tiểu thiếu gia, ngài muốn mua một cái sao?”
Thái tử gia có chút ngạc nhiên nhìn lão nhân đang nói, thế nhưng còn có thể vừa nói vừa nặn, ngẩng đầu hướng lão nhân cười “Nặn cho ta một cái.”
“Tiểu thiếu gia muốn nặn cái gì?”
Thái tử gia nghĩ nghĩ, chỉ chỉ tứ bánh bao cũng đi theo sau mình “ Liền nặn cho ta một, cho đệ ấy một.”
“Thêm một cái là ta nữa.” Bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp dễ nghe xen vào
Thái tử gia thân mình cứng đờ, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, hắn sao cũng lại đây ……..
Ngẩng đầu nhợt nhạt cười, tươi cười có chút cứng ngắc “A mã.”
Đôi mắt Khang Hi đế nhu hòa sờ sờ đầu Thái tử gia “Thích tượng đất?”
“Ngạch, Bảo Thành thích.” Thái tử gia cúi đầu nói, đối việc Khang Hi đế ôn nhu thì ngày càng thêm vô lực …….
“Nặn đi, nặn theo chúng ta đi.” Khang Hi đế thuận thế chỉ chỉ lão đại cùng tam bánh bao, ngũ bánh bao…………
Lão nhân nhìn nhìn Khang Hi đế, lại nhìn nhìn đám người Thái tử gia, ánh mắt có chút hưng phấn “Hảo, lão gia cùng vài vị thiếu gia chờ chút, chút nữa sẽ có.”
Nạp Lan tài tử nhìn nhìn Thái tử gia, lại nhìn trộm hoàng thượng, vừa mới nãy hắn luôn lưu ý , từ khi xuất cung bắt đầu, tuy rằng hoàng thượng tựa hồ vẫn ôm ngũ a ca, tuy rằng luôn luôn cùng đại a ca và tam a ca nói chuyện phiếm, nhưng tầm mắt lại chưa bao giờ rời đi Thái tử gia, cố ý hoặc vô tình luôn dừng trên người Thái tử gia, chính là, Thái tử gia không phát hiện, mặt khác, các hoàng tử cũng tựa hồ không phát hiện…….. Nếu không phải người vẫn đối chuyện phát sinh trong Càn Thanh có chút hiểu biết, sợ cũng rất khó phát hiện đi.
Hoàng thượng nếu thật sự thích, nhất định sẽ không đem người đó ra nơi có ánh nắng mặt trời.
Ai cũng biết được hoàng thượng sủng ái là nguy hiểm nhất ……. Đặc biệt là ở trong Tử Cấm thành ………
Cho nên, đây mới là lí do cho việc “Thái tử thất sủng” sao?
Nạp Lan tài tử nhịn không được nhìn đai a ca ra vẻ khinh thường nhưng vẫn nhìn chằm chằm lão nhân nặn tượng đất, đại a ca…….. Sợ sớm đã lâm vào trong nguy hiểm đi …………
Nạp Lan tài tử có chút ngũ vị tạp trần trong lòng.
———————————————————
Vì thế thời điểm các bánh bao hồi cung, trong tay đều cầm một cái tượng đất = =
Bánh bao cầm tượng đất, quay về cung với ngạch nương.
Thái tử gia chú ý tới, tứ bánh bao còn mua tấm vải tơ lụa màu bạc. Sợ là muốn tặng cho Đức phi đi. Ân, coi như tứ bánh bao có lương tâm.
Biết hiếu thuận với mẫu thân.
Huy phất tay, Thái tử gia cũng quay về Thừa Kiền cung.
Nhìn theo Thái tử gia đi xa, Khang Hi đế nhìn tượng đất trong tay, gợi lên khóe miệng cười.
Xoay người, nhìn chằm chằm Nạp Lan Dung Nhược, vô tình tản ra khí thế lạnh như băng, buộc Nạp Lan Dung Nhược mồ hôi lạnh ứa ra, quỳ rạp xuống đất.
Mới thản nhiên mở miệng “Dung Nhược, trẫm hy vọng ngươi quên điều ngươi đã thấy. Đừng quên bổn phận của ngươi.”
Nạp Lan Dung Nhược cúi đầu trả lời “Nô tài tuân chỉ.”
Nạp Lan Dung Nhược biết, hôm nay mình “Rình coi” sợ là phạm vào điểm mấu chốt của hoàng thượng, mà giờ cũng để lộ ra, hoàng thượng đối Thái tử là cỡ nào coi trọng…………
————————————————-
Đi vào Thừa Kiền cung, khi Bích Châu tiến lên hầu hạ thay quần áo, thấp giọng nói “Điện hạ, hôm nay trong cung có đại hỉ .”
Thái tử gia nhãn tình sáng lên “Là gia có thêm một đệ đệ sao ?”
Bích Châu có chút bất đắc dĩ nhìn Thái tử gia không chút nào che dấu hưng phấn cùng vui mừng trong mắt “Điện hạ, không phải một cái nga. Buổi chiều hôm nay Đông quý phi nương nương cũng sinh ra một a ca, Thành tần nương nương cũng…………”
Thái tử sửng sốt, lập tức nghĩ đến, là lão thất! Không khỏi cười hắc hắc, lão thất đến đây, lão bát cũng sẽ không xa, sau đó là lão cửu, lão thập …
Nhưng vui vẻ một hồi, lập tức phát hiện Bích Châu muốn nói lại thôi “Làm sao vậy?”
Bích Châu có chút ấp a ấp úng “Người ta nói, chân của thất a ca……….”
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, thiếu chút nữa đã quên, chân lão thất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...