Nếu như cậu thích, tôi sẽ bảo vú ấy cho cậu thêm mấy cành.
Trong mắt Thẩm Tử Thiện khi đó, những gì diễn ra ở phủ Thành là câu đố không có lời giải đáp.
Không lâu sau, một gia đình có ô tô chuyển vào đó.
Sắp đến Tết rồi, người ta cũng đã bày thủy tiên ra bán từ lâu.
Thẩm Tử Thiện lên mười bốn, chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp trung học.
Bài vở ở trường chợt nhiều lên một cách đột ngột, nhưng Thẩm Tử Thiện vẫn học hành đâu ra đấy, nhất là văn viết rất hay.
Còn tiếng Anh thì giống những gì ông Thẩm từng nói, cậu học có hơi vất vả, kém hơn những môn khác một chút.
Cha của Thẩm Tử Thiện mời một giáo viên từng du học ở phương Tây đến dạy kèm cho cậu vào mỗi cuối tuần.
Vị gia sư này họ Hàn, tuổi ngoài ba mươi, đeo một cặp kính, mang vẻ ngoài nhã nhặn ôn hòa, còn biết chơi cả dương cầm.
Quê gốc của anh cũng ở vùng Giang Nam, vì vậy mà Thẩm Tử Thiện cảm thấy thân thiết với anh hơn nhiều.
Tháng Chạp, trường học đã cho nghỉ từ lâu, nhưng cha Thẩm Tử Thiện sợ cậu quên mất bài vở, nên đã trả thêm tiền lương để nhờ anh kèm cặp cậu đến mùng Mười.
Cho dù Thẩm Tử Thiện thích học đến đâu thì cậu cũng không chịu được cảnh buồn chán thế này.
Vậy nên đến chiều mùng Mười, khi bài vở xong xuôi, cậu liền vội vã tiễn thầy Hàn về nhà.
Thầy Hàn mỉm cười, như hiểu tất cả.
Sau khi đóng cửa nhà lại, Thẩm Tử Thiện nhìn thấy chiếc xích đu màu trắng.
Cậu lập tức nổi hứng muốn chơi, bèn ngồi lên đó.
Bây giờ cậu đã cao đến vai cha rồi, ông còn than rằng qua mấy năm nữa hẳn là cậu sẽ cao hơn cả cha.
Thế mà cậu vẫn ngồi vừa chiếc xích đu ấy, chỉ là không thể đung đưa lên cao nữa mà thôi.
Dây leo vấn vít chỗ khớp nối kêu "kèn kẹt", "kèn kẹt", cậu bèn để xích đu dừng lại, rồi vuốt tay lên thành xích đu bóng loáng.
Ánh nắng mùa đông chiếu lên người khiến Thẩm Tử Thiện cảm thấy thật ấm áp.
Cậu ngẩng đầu, bầu trời ngày đông vẫn luôn có thêm một tầng sương mù lửng lơ mờ đục.
Mặt trời chỉ còn lại một hình bóng mơ hồ nhưng vẫn sáng ngời chói mắt như cũ.
Thẩm Tử Thiện vươn tay che mắt.
Một lúc sau, giữa kẽ tay cậu chợt xuất hiện ánh nước long lanh.
Nhất định là do mặt trời.
Mười ngày sau đó, chủ yếu là do việc công bận rộn, cha Thẩm Tử Thiện không còn quản chặt cậu nữa.
Thẩm Tử Thiện ôn hòa, lại có thêm thân phận là cậu ấm nhà quan chức chính phủ, nên rất nhiều người muốn kết giao với cậu.
Cậu giỏi viết lách, vì vậy đã hẹn với Thanh Hòa và mấy người bạn có cùng sở thích, rằng cuối năm sẽ cùng đến một ngôi chùa ở ngoại thành để ngắm hoa mai.
Đến ngày hẹn, Thẩm Tử Thiện ra khỏi nhà từ sớm.
Mẹ cậu hỏi xem có cần cho ô tô đưa đón không, cậu lắc đầu.
Kết quả là vừa ra cửa cậu đã hối hận.
Người ta bày sạp bán hàng đầy đường, xe kéo tay thì cực kỳ đắt hàng.
Cậu đi chậm theo dòng người đông đúc, đợi đến cửa công ty bách hóa như đã hẹn thì đã sắp đến mười giờ.
Ngoài Thanh Hòa, nhóm bọn họ còn có thêm hai nam sinh là Hà Chỉ Vinh, Tề Hằng An, thêm hai nữ sinh là La Uyển Vân và Tôn Như Dụ, tổng cộng có sáu người.
Nhà Thanh Hòa mở đại lý xe, lúc đến, cậu mang theo một chiếc xe ngựa.
Sáu người liền lên xe một cách hứng chí vui vẻ.
Họ đều là những đứa trẻ bị nhốt trong trường học cả ngày, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài.
Cách một lớp rèm xe, cho dù chỉ nhìn thấy một ngọn núi hoang thì họ cũng cảm thấy mới mẻ.
Khi sáu người đến ngôi chùa nọ, quả nhiên thấy được mấy cây hoa mai đang kỳ nở rộ trong sân.
Có tới vài loại mai khác nhau, trên cành cây khẳng khiu thẳng tắp là vô vàn bông hoa đang khoe sắc, bên này vàng tươi, bên kia lại thắm hồng một khoảnh.
La Uyển Vân và Tôn Như Dụ khen ngợi không ngớt lời.
Nếu như có thêm chút tuyết rơi thì thật tốt, mai đỏ điểm xuyết trên nền tuyết trắng mới thật là đẹp tuyệt.
Thẩm Tử Thiện nghe vậy thì hứng thú trong lòng liền tàn lụi.
Cậu cụp mắt xuống, đó là năm nào nhỉ? Ồ, là Đông chí, hôm đó vừa hay có tuyết rơi.
Sáng sớm, mẹ Thẩm Tử Thiện nấu cho cậu một bát bánh trôi theo phong tục phương Nam.
Cậu vừa cắn một miếng bánh trôi thì tiếng trẻ con reo mừng phía phủ Thành cách vách đã vọng lại.
Thẩm Tử Thiện nhìn ra, không kiềm được mà mở to đôi mắt.
Người bên phủ Thành dựng bếp trong vườn hoa, cả nhà ngồi xung quanh chậu lửa cháy rực.
Có mấy cô hầu trẻ đứng bên chiếc lò cạnh đó để quạt lửa, trong lò hẳn là đang nấu thịt cừu.
Phía trước bếp có đặt một chậu mai đỏ thật lớn.
Giữa đất trời ngập trong băng tuyết, giữa những cành cây nâu sẫm khẳng khiu là vô vàn bông mai kiều diễm nở rộ tựa đốm lửa.
Chúng tươi đẹp như đào, lại sáng rỡ giống ráng mây, giữa màn tuyết bay bay, Thẩm Tử Thiện dường như đã được ngắm nhìn một bức tranh vậy.
Lúc rời khỏi ngôi chùa trở về, sáu người đi được nửa đường thì trời đã nhá nhem.
Một lúc sau, tuyết bắt đầu rơi xuống.
Họ nhìn nhau rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
La Uyển Vân vén rèm xe, ngạc nhiên nói rằng ở đây cũng có bán hoa thủy tiên, mà hình như còn đẹp hơn trong thành một chút.
Khi hai nữ sinh lên xe, họ không chỉ mang theo hoa thủy tiên mà còn có thêm vài cành mai mới hái.
Khuôn mặt Tôn Như Dụ đỏ hồng, La Uyển Vân liền cười bảo, có một anh chàng đẹp trai đang giúp người ta bán hoa.
Thẩm Tử Thiện nhìn mấy cành mai rồi mở rèm.
Sau đó, cậu nhìn thấy cậu Thành.
Xe ngựa đi qua cổng thành, Thẩm Tử Thiện bèn nói rằng mình vừa nhìn thấy người thân, nên muốn xuống xe ở đây, không về cùng họ nữa.
Năm người còn lại muốn đợi cậu, cậu liền khéo léo từ chối.
Trong màn tuyết tựa mưa phùn, dưới tường thành cổ kính, có một chiếc lán được dựng bằng vải dầu.
Trước lán bày một cái bàn, trên bàn là vài ba chậu thủy tiên.
Một bà cụ tóc bạc phơ ngồi phía trước, bên cạnh có thiếu niên đang cúi người, bê một chậu thủy tiên đặt lên bàn.
Cậu Thành đã cắt tóc ngắn, tóc mai che trán khiến khuôn mặt cậu trông càng nhỏ, nhưng đôi mắt lại càng to hơn.
Vẻ mặt cậu lãnh đạm, trên người vẫn mặc áo bào vải bông nhạt màu như cũ, nhưng tay trái lại cuốn một vòng vải đen.
Thẩm Tử Thiện dừng lại trước bàn.
Cậu Thành nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhướn mày hỏi:
- Thẩm Tử Thiện, sao cậu lại ở đây?
Thẩm Tử Thiện đáp:
- Đi ngắm hoa mai.
Cậu Thành chẳng nói chẳng rằng, chỉ “ừ” một tiếng.
Thẩm Tử Thiện lại nói:
- Thành… Thành Bích, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Hai người đứng chỗ chân tường thành cách đó không xa.
Cậu Thành không cần hếch cằm vẫn cao hơn Thẩm Tử Thiện một chút, thế nhưng lưng cậu thì vẫn đứng thẳng như xưa, tựa như một cây tre dài mảnh vậy.
Vẫn là điệu bộ liếc mắt nhìn Thẩm Tử Thiện, cậu Thành hỏi:
- Muốn nói gì thế?
Thẩm Tử Thiện muốn hỏi Thành Bích có sống tốt không, nhưng lại sợ bị trừng lại.
Thế nên, cậu chỉ nói:
- Hoa mai nhà cậu trồng đẹp lắm, đẹp hơn cả hoa hôm nay tôi đi ngắm!
Cậu Thành nghe thì ngẩn người, sau đó mới nhíu mày mà đáp:
- Ồ, đó là do vú Tống chăm sóc.
Nếu như cậu thích, tôi sẽ bảo vú ấy cho cậu thêm mấy cành.
Thẩm Tử Thiện sốt ruột đến mức suýt thì bật khóc.
Cậu không biết tại sao câu chuyện lại liên quan đến vú Tống, bèn giậm chân rồi vội vã vươn tay ra, nắm lấy tay cậu Thành, rồi lập tức rụt về.
Không đợi cậu Thành nói thêm gì, Thẩm Tử Thiện quay lại sạp hoa, trả vài đồng tiền, bảo vú Tống đóng gói cho mình mười chậu thủy tiên.
Cậu Thành cũng chậm rãi quay lại, nhìn thấy Thẩm Tử Thiện vẫn cứ cúi đầu mãi thì mỉm cười, quay người lấy thêm vài cành mai trên giá rồi tìm một chiếc bình sứ trắng cắm vào.
Thẩm Tử Thiện không buồn nhìn, đặt nó chung với chỗ thủy tiên nọ.
Lúc sắp rời đi, cuối cùng Thẩm Tử Thiện cũng dám ngẩng đầu, chỉ là vành tai nóng như phải bỏng.
Cậu nhìn cậu Thành đang bày bình hoa, nói:
- Thành Bích, tôi vẫn ở chỗ cũ.
Sau này tôi vẫn sẽ đến tìm cậu.
Cậu Thành thế mà lại gật đầu, cười và đồng ý.
Thấy cậu Thành cười, Thẩm Tử Thiện liền nghĩ đến những đóa nhài vàng rực rỡ đón xuân trong nhà.
Khi về đến nhà, mẹ Thẩm Tử Thiện thấy trên bàn bày tận mười chậu thủy tiên thì nghẹn cả lời.
Cậu bảo, thủy tiên ngụ ý tốt lành, trong nhà lại có nhiều phòng như thế, chia ra còn không đủ hoa mà bày.
Mẹ cậu lại nói bình mai đỏ cậu cầm trông đẹp lắm, cắm thêm hai cành ở phòng khách đi.
Cậu đáp, thế thì hai cành, chỗ còn lại cậu muốn bày trong phòng mình.
Thẩm Tử Thiện cẩn thận chọn hai cành đưa cho mẹ, sau đó sững người.
Đáy bình sứ trắng có gì đó lấp loáng.
Cậu mang bình lên phòng rồi đổ ra bàn, mới biết chỗ lấp loáng đó là tiền hôm nay mình đưa cho vú Tống.
Hết Tết, Thẩm Tử Thiện vừa hay muốn ra ngoài đi dạo.
Nhưng cha cậu lại tìm đến, nghiêm túc nói rằng gần đây tình hình phức tạp, nên ông đã mua vé tàu cho cậu sang phương Tây, tối nay sẽ khởi hành.
───────────
Lời tác giả: Còn hai chương nữa là kết thúc rồi, Thành Bích nhà chúng ta là cậu bé tsundere ngọt ngào.
Lời người dịch: Thật ra là ba chương.
Đồ Thành Bích mặc là đồ tang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...