Cho dù có Thẩm Tứ đồng hành cùng, Diệp Thư Từ vẫn không thả lỏng, cô luôn cảm thấy Lâm Nam có thể sẽ tìm cô nữa.
Một tuần nữa trôi qua, quả nhiên Lâm Nam đã gửi tin nhắn đến.
Đó là giấy chứng nhận bệnh trầm cảm.
Lâm Nam: [ Thư Từ, em thấy đấy, trạng thái tinh thần của tôi có vấn đề, tôi nghĩ em nên chịu một phần trách nhiệm.
]
Diệp Thư Từ phóng to bức ảnh, không phải giả, cô có chút chán nản, tim đập thình thịch, dường như có thứ gì đó vỡ vụn.
Càng lo sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy ra.
Diệp Thư Từ hít sâu một hơi: [ Anh Lâm, bệnh trầm cảm của anh có liên quan đến tôi sao? ]
Lâm Nam: [ Em dám nói không liên quan sao? Nếu em không cho tôi hy vọng, không yêu đương với tôi, khiến tôi buồn bực, tôi sẽ mắc bệnh sao? ]
Diệp Thư Từ đã giải thích vô số lần cô chưa từng cho anh ta hy vọng, hai bữa cơm đầu chỉ là quy tắc khi xem mắt, chẳng phải Lâm Nam nói anh ta đã từng đi xem mắt nhiều lần rồi sao, sao đến chuyện này cũng không hiểu?
Diệp Thư Từ: [ Anh Lâm, xin hãy đưa bằng chứng rằng tôi đang mập mờ với anh.
]
Lâm Nam: [ Đây là chính là sự gian xảo của em, không để lại bất kỳ bằng chứng nào trên mạng, nhưng ở ngoài lại cho tôi hy vọng.
]
Diệp Thư Từ nhất thời không nói nên lời, sợ mình nói khó nghe khiến anh ta tức giận, cô chịu đựng cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi, gõ chữ: [ Tôi nói vậy thì sao, anh muốn điều gì? ]
Diệ[ Thư Từ: [ Không bằng anh nói cho tôi biết anh đang nghĩ gì.
]
Lâm Nam: [ Tôi vẫn muốn ở bên em, tôi nghĩ nếu chúng ta có thể yêu nhau và lập gia đình, bệnh của tôi sẽ khỏi.
]
Diệp Thư Từ vốn tưởng Lâm Nam muốn moi tiền, có lẽ anh ta cảm thấy mình đã bị cô lừa, không lấy được chút tiền sẽ không vui, nhưng Lâm Nam lại đi đường vòng, mục đích cuối cùng là ở bên cô.
Sao Lâm Nam không nghĩ, sao cô vẫn có thể bằng lòng ở bên anh ta sau khi xảy ra những chuyện kinh tởm như vậy?
Diệp Thư Từ không trả lời Lâm Nam.
Cô hơi bất an, nói ngay cho Khương Hiểu chuyện này, Khương Hiểu cũng suy nghĩ giống cô, bệnh trầm cảm của Lâm Nam không liên quan gì đến cô, nên đừng lo lắng.
Khương Hiểu cũng đề nghị cô nói chuyện này với Thẩm Tứ, nhờ Thẩm Tứ giúp nghĩ cách giải quyết, dù sao người ta cũng đang cố đổ thêm dầu vào lửa.
Diệp Thư Từ mở khung chat với Thẩm Tứ, do dự mấy lần rốt cuộc vẫn không gửi tin nhắn.
Chuyện tình cảm rất riêng tư, mặc dù Thẩm Tứ biết có một đối tượng hẹn hò như Lâm Nam, nhưng Diệp Thư Từ vẫn không muốn đưa Lâm Nam đến gặp Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ xin nghỉ việc rồi đến tiệm vịt quay của bà nội.
Bà nội vui vẻ nói: "Tiểu Từ nhà mình về rồi."
Không để bà nội làm vất vả, Diệp Thư Từ gói hai phần cơm đến, hai bà cháu ngồi vào chiếc bàn nhỏ dùng bữa.
"Bà ơi, bà có mệt không?"
"Không sao." Bà nội cười nói: "Cũng vì phải truyền lại cái nghề này thôi."
"Nhưng bà này, bà cứ tiếp tục làm việc này cũng không phải biện pháp, chẳng lẽ hơn tám mươi tuổi vẫn phải làm như vậy sao?" Vẻ mặt Diệp Thư Từ vô cùng lo lắng.
Bà nội thở dài: "Tiểu Từ, con nói xem, vịt quay trong phạm vi mấy chục mét có ở đâu hơn vịt quay Tống Ký nhà mình?"
Diệp Thư Từ chớp mắt, suy nghĩ một chút: "Không có ạ."
Từ nhỏ, điều cô tự hào nhất chính là món vịt quay được truyền lại từ gia đình, luôn mở quán để cô được ăn món vịt quay ngon nhất.
"Đến khi không thể làm được nữa, bà nội dự định sẽ tuyển vài người học việc, cũng phải truyền lại nghề."
Sáu mươi tuổi thì thuận theo ý trời, bảy mươi tuổi thì thuận theo trái tim không theo khuôn phép, ở tuổi của bà nội, tiền bạc đã trở thành vật ngoài thân, có quá nhiều thứ đáng trân trọng hơn, đáng để gìn giữ cả đời.
"Đúng rồi, Tiểu Từ." Bà nội vỗ vai cô, quan tâm hỏi: "Con và Lâm Nam thế nào rồi?"
"Con không thích anh ta, bà nói với anh ta nhé."
Vốn nghĩ sẽ bị bà mắng, nhưng bà lại gật đầu, thậm chí còn tán thành.
"Tốt nhất là nên chia tay, cho dù đứa trẻ kia điều kiện có tốt đến mấy, cũng có thể sẽ không hợp với con."
"Mấy ngày trước, bà gặp một người hàng xóm cũ, có đề cập đến Lâm Nam, nói cậu ta có một người bạn gái đã hẹn hò được năm năm, hình như cậu ta vì lý do nào đó mà không còn tình cảm với bạn gái nữa nên đã đề nghị chia tay, sau đó thì cô gái kia sống chết xin quay lại, hình như rất yêu cậu ta, nhưng cậu ta thà đóng cửa lại rồi để cô gái đó đứng ngoài cửa cả đêm."
Diệp Thư Từ sửng sốt.
Tuy nhiên sau vài giây, cô lại cảm thấy không có vấn đề gì, Lâm Nam với cô coi như đã xé rách da mặt nhau, đối xử với người xa lạ đã vậy, huống chi là bạn gái sớm chiều ở chung như người thân.
Sau đó, Diệp Thư Từ kể cho bà nội về chuyện Lâm Nam bị trầm cảm, bà nội vuốt má Diệp Thư Từ càng thêm hối hận: "Tiểu Từ, đều là lỗi của bà, đã giới thiệu cho con một người như vậy, ôi trời, cũng do bà quá nóng lòng."
"Bà nội, bà cũng vì muốn tốt cho con mà." Diệp Thư Từ cong môi: "Bà nội, con đã có bạn trai..."
Mặt Diệp Thư Từ nóng lên, ánh mắt bà nội tràn đầy khao khát, đúng muốn nói tên Thẩm Tứ, đột nhiên có một vị khách đến -
"Xin chào, một con vịt quay ạ."
Diệp Thư Từ uống một ngụm canh, vội vàng lau miệng rồi nhanh chóng đứng dậy.
Người đàn ông đứng trước quầy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, không cài cúc trên cùng, xương quai xanh thẳng tắp gợi cảm, ngước lên, khuôn mặt càng thêm tuấn tú, ngay cả đường viền hàm cũng góc cạnh đẹp mắt.
"Thẩm Tứ, sao anh lại đến đây?"
Người đàn ông nhướng mày: "Mua vịt quay."
Nghĩ tới lời mình vừa nói với bà nội, Diệp Thư Từ hắng giọng muốn giới thiệu thân phận của Thẩm Tứ.
Không nghĩ, giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông đã vang lên: "Chào bà nội, con là Thẩm Tứ, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp Hải Đại, chuyên ngành luật, sau khi tốt nghiệp đã hợp tác với bạn bè mở công ty luật Thẩm Châu, hiện giờ lợi nhuận bình quân của những vụ án con xử lý là tám con số ạ."
"Bà nội, con cũng là bạn trai của Tiểu Từ." Nói đến đây, Thẩm Tứ cũng hơi xấu hổ, mang tai ửng đỏ.
Không biết vì sao, khi Thẩm Tứ nói ra lời này, Diệp Thư Từ cũng xấu hổ, ngoài xấu hổ ra cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Thẩm Tứ mang cho bà nội một ít thực phẩm bổ sung, bà nội kích động mời anh vào ngồi.
"Đứa trẻ này, bà nội biết con, con chính là đứa trẻ tốt bụng năm đó, thậm chí còn chỉ đường cho bà nội mà nhỉ, sau này, bà nội gặp rất nhiều nam sinh, cũng không có đứa nào đẹp trai hơn con, Tiểu Từ nhà mình thực sự rất may mắn." "
Thẩm Tứ cười khiêm tốn: "Bà nội, bà quá khen rồi ạ."
"Có thể ở bên Tiểu Từ là may mắn của con."
"Thẩm Tứ, con biết không, khi Tiểu Từ nhà mình học cấp ba..." Trên mặt bà nội đầy ý cười, ngay cả các nếp nhăn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Diệp Thư Từ lập tức nhận ra bà nội đang muốn nói gì, vội vàng kéo tay bà lại, bà nội biết cô xấu hổ, không muốn để bà nội nói ra.
Hiện giờ là đang là giai đoạn đầu khi yêu đương, cô không muốn kể cho anh nghe về mối tình thầm kín hẹn mọn của cô hồi cấp ba.
Hoặc có lẽ cô sẽ không nói ra cho đến khi Thẩm Tứ chủ động đề cập đến việc bản thân mình đã thích anh từ cấp ba.
"Đúng rồi, Thẩm Tứ, sao anh lại đến đây mua vịt quay?"
Thẩm Tứ cười nhìn cô: "Thật ra anh vẫn luôn mua."
Bà nội cũng cười: "Người ta là khách hàng quen ở đây, đến chỗ bà già này còn thường xuyên hơn cả cháu gái của bà nữa."
"Dù sao đã quen mặt bà nội, sau này có thể làm cháu rể của bà ạ."
Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, từng câu chữ đều chạm vào trái tim cô đầy dịu dàng.
Diệp Thư Từ cong khóe miệng, không khỏi bật cười.
"Bà ấy." Bà nội cười thật lòng, đôi mắt cũng cong cong: "Bà thích những đứa trẻ như con, ưu tú, tính cách cũng tốt, vừa nhìn đã biết rất yêu thương Tiểu Từ nhà mình."
"Con sẽ làm thế, bà nội."
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thư Từ vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Diệp Thư Từ cầm lên, bên kia nói rất nhanh: "Xin chào, tôi là bên hẹn trước của trung tâm của bệnh viện nhân dân thành phố Lâm, tháng trước cô đã hẹn với chuyên gia của bệnh viện, xin hãy đến đúng lịch hẹn ạ."
"Được, cảm ơn."
Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, khi cô nhìn thấy lọ thuốc trong ngăn kéo của bà nội, đó cũng chính là lý do khiến cô ở lại thành phố Tô.
Không ngờ, không những công việc suôn sẻ mà cô còn tìm được bạn trai.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Thư Từ phát hiện Thẩm Tứ và bà nội đang nói chuyện rất vui vẻ, Thẩm Tứ khiến bà cụ vô cùng hài lòng, cô nói: "Bà nội, cuối tuần này bà phải đóng cửa tiệm, con sẽ dắt bà lên tỉnh khám bệnh."
Thẩm Tứ cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại của Diệp Thư Từ, lo lắng: "Sức khỏe của bà nội có vấn đề gì sao?"
Diệp Thư Từ nói qua tình trạng sức khỏe của bà, cũng không quá nghiêm trọng, nhưng cô cảm thấy việc chữa bệnh ở đây không tốt như ở tỉnh, vẫn muốn đến các thành phố khác để khám xem.
Thẩm Tứ nói: "Được, đến lúc đó anh sẽ lái xe chở hai bà cháu đi."
"Có tiện không anh?"
Thành phố Tô cách thành phố Lâm không xa, có thể đi bằng tàu lửa đến đó, nhưng dù sao bà nội cũng đã lớn tuổi, lại không thích các phương tiện công cộng đông đúc, đương nhiên nếu có người lái xe chở bọn cô đến sẽ tốt hơn.
"Không sao." Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của người đàn ông lọt vào tai Diệp Thư Từ: "Anh chỉ cảm thấy rất vui vẻ khi được phục vụ bà nội và Tiểu Từ."
Một lúc sau, có khách hàng lớn, bà nội lại bận rộn, Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ ra ngoài đi dạo.
Hàng ngàn ngọn đèn đường đều sáng lên, và ánh đèn của muôn vàn gia đình bừng sáng trong mắt họ, như những tia sáng đang lan tỏa.
"Đã nhiều năm trôi qua, nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi." Diệp Thư Từ cảm khái nói.
"Không thay đổi, vẫn là con phố cũ, các cửa tiệm cũ." Mấy năm nay khi Thẩm Tứ có thời gian đều sẽ đến đây đi dạo, cho dù không mua gì nhưng anh vẫn thích những cửa tiệm cũ kỹ này.
Những hồi ức cũ kỹ này cũng làm nên thanh xuân của anh.
Diệp Thư Từ thở ra một hơi: "Không biết tương lai có thay đổi không."
"Anh không quan tâm những thức khác có thay đổi không." Bọn họ bước đến nơi ngược sáng, mái tóc đen của Thẩm Tứ rũ xuống trán, khuôn mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh sáng mờ ảo: " Anh chỉ hy vọng, tương lai chúng ta vẫn đứng đây."
"Đúng rồi, Thẩm Tứ, sao anh lại đến gặp bà nội sớm vậy?"
Người đàn ông ngoéo chóp mũi xinh xắn của cô, giọng nói trong trẻo: "Anh muốn ở bên Tiểu Từ cả đời, bà nội là người thân quan trọng nhất của Tiểu Từ, cũng là của anh."
Thẩm Tứ nói từng chữ một, giọng nói mang theo ý cười khẽ.
Tim Diệp Thư Từ đập thình thịch: "Đúng vậy, bà nội là người quan trọng nhất đối với em."
Còn quan trọng hơn cả ba mẹ.
Thẩm Tứ xoa đầu cô, cụp mắt, khẽ cười: "Vậy anh cũng sẽ giúp em chăm sóc tốt cho bà nội."
Diệp Thư Từ cong môi cười, đang định tiếp tục bước đi, nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, môi mỏng khẽ mở: "Tiểu Từ, anh muốn hôn em, được không em?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...