"Thư Từ, cô không thích trẻ con lắm sao?"
Diệp Thư Từ gật đầu: "Tôi thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, có vài đứa trẻ tôi cảm thấy quá ồn ào, nếu phải sắp xếp cho tương lai, có lẽ tôi sẽ chọn không sinh con hoặc chỉ sinh một đứa."
Khóe miệng Lâm Nam giật giật, rất nhanh đã kiềm chế sắc mặt của mình, vờ bình tĩnh nói: "A, không sinh sao, nếu vậy thì không tốt lắm nhỉ?"
Diệp Thư Từ cười, ngước mắt nhìn anh ta, tầm mắt thẳng tắp: "Sao lại không tốt?"
"Cô xem, bề trên chúng ta nhất định sẽ thúc giục, nếu không sinh con, hàng xóm láng giềng sẽ cho rằng hai vợ chồng có bệnh."
Đôi mắt Diệp Thư Từ trong trẻo, cô mỉm cười bình tĩnh, bưng cho mình một bát canh Lửa Già*, cô nhấp một ngụm nhỏ: "Anh Lâm, anh xem những gì anh nói nãy giờ đều là cái nhìn của người ngoài, anh quan tâm làm gì, rốt cuộc chúng ta cũng sống vì bản thân mình mà."
Lâm Nam cau mày: "Cô xem những đứa trẻ đáng yêu bao nhiêu, nói không chừng về sau cô sẽ thích."
"Đó là chuyện sau này."
"Đúng vậy." Lâm Nam cười nhẹ nhõm: "Phải tôn trọng những ý kiến khác nhau giữa hai người."
Người đàn ông nâng ly rượu: "Cụng ly vì cuộc gặp gỡ và tình bạn của chúng ta."
Người phục vụ nhanh chóng dọn thức ăn lên, Diệp Thư Từ gọi sáu món mặn và một món canh, đều là đặc sản của nhà hàng này, giá cả cũng không thấp.
Khi Lâm Nam ăn thử món gà luộc, cau mày thật sâu: "Thư Từ, cô nếm thử xem, hương vị không đúng lắm thì phải?"
Diệp Thư Từ nhanh chóng gắp một miếng, vừa nhai lần đầu đã muốn nôn ra, rõ ràng đã thiu rồi, thịt gà có mùi tanh và rất mặn, có lẽ là nấu không kỹ, còn những món khác đều rất ngon, nhưng sao món này lại không ổn?
"Thực sự đã thiu rồi, rất khó ăn."
Lâm Nam trực tiếp đặt đũa xuống: "Món này cũng không rẻ, ít như vậy đã 88 tệ, còn đưa cho chúng ta một đĩa bị thiu nữa."
"Phục vụ!" Vẻ mặt Lâm Nam phẫn nộ, gọi phục vụ.
Nam phục vụ trẻ tuổi nhanh chóng đi tới, Lâm Nam đưa đĩa gà luộc cho người phục vụ, ngữ khí cũng không hòa nhã: "Anh nếm thử xem, món gà luộc của các anh bị thiu rồi."
Giọng Lâm Nam không nhỏ, còn hơi tức giận, không ít người nhìn lại đây.
Tầm mắt mọi người nhìn qua nhìn lại giữa hai người, sau lưng Diệp Thư Từ như bị kim đâm, nhỏ giọng nói với Lâm Nam nên giải quyết chuyện này một cách riêng tư, nhưng Lâm Nam lắc đầu, nhất quyết muốn giải quyết trong đại sảnh.
Người phục vụ lấy một đôi đũa, gắp một miếng rồi nếm thử.
Ánh mắt Lâm Nam đầy tự tin, khoanh tay đợi người phục vụ đánh giá, nhưng không ngờ người phục vụ lại đặt đũa xuống: "Xin lỗi, thưa anh, nguyên liệu ở nhà hàng chúng tôi đều được quản lý nghiêm ngặt, bảo đảm tươi mới mỗi ngày."
Lâm Nam chậc lưỡi: "Anh không nếm ra được nó đã thiu sao?"
"Xin lỗi, cá nhân tôi thấy món ăn này hoàn toàn không có vấn đề gì."
Diệp Thư Từ vô cùng xấu hổ cười: "Vấn đề nghiêm trọng như vậy, ăn một miếng liền muốn nôn ra ngay, anh thực sự nếm không ra sao?"
Người phục vụ bình tĩnh như núi, bất chấp mưa gió, thậm chí còn gọi người quản lý đại sảnh đến, quản lý đại sảnh cũng khăng khăng rằng món ăn vẫn ổn.
Lâm Nam tức giận vô cùng, trực tiếp lấy điện thoại ra bấm một dãy số, tức giận nói: "Nếu các anh vẫn có thái độ giải quyết vấn đề như vậy, tôi chỉ có thể gọi cho Hiệp hội Người tiêu dùng."
Quản lý đại sảnh thấy anh ta nghiêm túc, vội vàng ngăn lại: "Anh đừng vội, chúng ta cứ từ từ giải quyết."
"Đây là thái độ nên có khi giải quyết vấn đề của các anh sao?" Lâm Nam vẫn không từ bỏ con đường tìm đến pháp luật.
Quản lý đại sảnh và người phục vụ đưa mắt nhìn nhau, người phục vụ vội vàng tiến lên nói: "Chắc là đầu bếp của chúng tôi đã nấu nhầm cho anh nguyên liệu hôm qua, nhất định chúng tôi sẽ răn đe đầu bếp thật nghiêm khắc, đồng thời cũng sẽ tăng cường việc kiểm soát chất lượng món ăn trong tương lai, thế này đi, chúng tôi sẽ phục vụ lại cho anh một món khác, món này sẽ miễn phí cho anh được không?"
Đã thật lòng hối lỗi, Diệp Thư Từ cũng không phải người cố chấp, vừa định đồng ý, không ngờ Lâm Nam lại cười lạnh một tiếng: "Giờ mới biết sai sao? Muộn rồi."
Lâm Nam khoanh tay, chậm rãi nói: "Các anh nghĩ tôi không hiểu luật pháp sao? Các anh phải bồi thường cho chúng tôi gấp mười lần tiền thức ăn, nếu không chúng tôi sẽ nộp đơn kiện đến tòa."
Thái độ của người quản lý đại sảnh cũng không tốt lắm, đứng thẳng người, mất hết kiên nhẫn.
"Anh này, mười lần cũng hơi quá rồi, sao chúng tôi có thể làm được? Chỉ là chút chuyện nhỏ như hạt mè, anh có cần phải làm lớn chuyện đến vậy không?"
"Cô này, cô nên khuyên anh ta đi chứ?"
Diệp Thư Từ không làm quá lên như Lâm Nam, thái độ của người bán càng khiến cô khó hiểu hơn, cô đứng lên: "Các anh đã thừa nhận thức ăn có vấn đề, chúng tôi cũng không muốn làm rối lên, ít nhất vẫn nên có thái độ nhận lỗi, nói cả nửa ngày mà một câu xin lỗi cũng không có."
"Xin lỗi chuyện gì?" Quản lý lạnh lùng nói: "Tôi làm việc ở đây cũng không lâu lắm, nhưng rõ ràng hai người các cô đến đây kiếm chuyện, có đúng không mấy kẻ ngang ngược?"
Đang trả đũa sao?
Lâm Nam tức giận đến mức quai hàm run lên.
Quản lý đại sảnh có lẽ là người thân của ông chủ, nếu không thái độ cũng không tệ đến vậy, như thể có người chống lưng.
"Có vài người ăn mặc rất đẹp." Quản lý đại sảnh rũ mắt đánh giá Diệp Thư Từ: "Chắc vòng cổ và quần áo đều là đồ giả nhỉ, một đám nghèo khổ, còn không biết xấu hổ đến chỗ chúng tôi ăn cơm."
Chính mình không nói lý được mà ngược lại còn bị người khác chỉ trích, Lâm Nam đứng lên, vung nắm đắm muốn đánh nhau: "Anh..."
Một giọng nam nhàn nhạt đột nhiên vang lên từ phía sau-
"Thôi đi, tôi là luật sư của cô đây."
Diệp Thư Từ xoay người, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, như một bát nước lạnh hất vào mặt cô, mang theo chút mát mẻ.
Vẻ mặt Thẩm Tứ bình tĩnh, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, không ngăn được khí chất ưu tú, hơi nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn cô.
"Dựa theo lời tố cáo của cô Diệp với thức ăn của các anh, tôi đã giữ lại bằng chứng."
Lúc này Diệp Thư Từ mới để ý tay Thẩm Tứ đang cầm một chiếc bút ghi âm.
Vẫn là Thẩm Tứ suy nghĩ thấu đáo, hai người họ ở đây tranh luận nửa ngày trời, nhưng một chút chứng cứ cũng không có, vạn nhất xảy ra chuyện lớn người ta không thừa nhận thức ăn bị hỏng thì sao?
Đương nhiên quản lý đại sảnh không tin, người phụ nữ đối diện này có lai lịch gì, sao có thể thuê luật sư?
Thẩm Tứ cười khẩy, lấy danh thiếp của mình đưa cho người đàn ông, sau khi xem qua người đàn ông gần như bị dọa sợ, những người kinh doanh như bọn họ, đều có mạng lưới quan hệ rất chặt chẽ, biết ở thành phố Tô thậm chí là cả nước, Thẩm Tứ là luật sư lợi hại nhất.
Người quản lý lộ rõ vẻ ỉu xìu, nhưng nếu nịnh nọt lại thì rất mất mặt, gượng nói: "Bên chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, thế này đi, chúng tôi sẵn sàng bồi thường gấp mười lần."
"Không chỉ như vậy, mong anh xin lỗi cô này." Giọng điệu Thẩm Tứ không tức giận nhưng lại mang theo chút uy nghiêm.
"Này, chúng tôi đã sẵn sàng bồi thường rồi, tại sao phải xin lỗi?"
Thẩm Tứ giễu cợt: "Cô Diệp thân là người bị hại, đối xử với các anh rất lịch sự, nhưng anh lại xúc phạm cô Diệp, điều này đã cấu thành tội xúc phạm danh dự, nếu anh cứ nhất quyết không xin lỗi thì chỉ có thể hầu tòa."
Thật ra cô cũng không để bụng những lời xúc phạm đó, chỉ muốn dùng thái độ tốt nhất để giải quyết vấn đề, không nghĩ Thẩm Tứ lại để ý đến việc xin lỗi như vậy.
Diệp Thư Từ khó khăn xê dịch chân, nhìn Thẩm Tứ.
Không biết có phải ảo giác không, mặc dù Thẩm Tứ đã chủ động giúp cô, nhưng tâm trạng của người đàn ông hình như không tốt lắm.
Dường như áp suất xung quanh anh rất thấp.
Cô không làm anh tức giận đâu nhỉ.
Cuối cùng người quản lý đã xin lỗi, đồng thời cũng bồi thường số tiền gấp mười lần ngay tại chỗ, sự việc được giải quyết như vậy.
Thấy chuyện đã giải quyết xong, Thẩm Tứ cũng không nói gì nữa, quay người sải bước rời đi.
"Này!" Diệp Thư Từ muốn ngăn anh lại, nhưng thân hình người đàn ông chỉ hơi khựng lại, bước chân lớn hơn, đi ra ngoài.
Diệp Thư Từ vội vàng son môi, đuổi theo.
Gió đêm thổi vù vù, ánh trăng sáng treo trên trời cao, như một tấm gương sáng ngời.
"Thẩm Tứ." Diệp Thư Từ gần như chạy nước rút mới miễn cưỡng đuổi kịp người đàn ông, cô cười nói: "Vừa rồi cảm ơn cậu, nếu không tụi tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào."
"Không có gì."
Khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, hương gỗ trầm thấp trên cơ thể người đàn ông chậm rãi bay vào mũi Diệp Thư Từ, trầm ấm sâu lắng, rất phù hợp với khí chất của anh.
"Cậu đến đây làm gì vậy?"
Một tay Thẩm Tứ đút vào túi, nhàn nhạt nói: "Liên hoan công ty."
"À, ra là vậy." Diệp Thư Từ không biết nên nói gì với anh, nhưng quả thật vừa rồi ít nhiều gì cũng nhờ người ta, dù cô nói có lý đến đâu cũng không bằng một luật sư chân chính: "Vậy lần sau tôi mời cậu ăn cơm nhé."
"Không cần." Người đàn ông nói nhanh, giọng nói trầm thấp có khuynh hướng an ủi cảm xúc người khác: "Thật ra tôi có một đề nghị."
Diệp Thư Từ nhướng mày: "Chuyện gì?"
Thẩm Tứ híp mắt thật sâu, vẻ mặt không đổi nói: "Đề nghị bạn trai của cậu nên học thêm một ít kiến thức pháp luật."
Diệp Thư Từ ngơ ngẩn, sau đó lại nghe người đàn ông nhỏ giọng bổ sung: "Không phải thức ăn hỏng thì nhất định phải bồi thường gấp mười lần, cho dù là gấp mười lần, thì cũng là bồi thường gấp mười lần trên cơ sở hoàn lại giá gốc."
Diệp Thư Từ tính toán trong lòng, vậy tổng hết là mười một lần sao?
Cô lại ngẩng đầu, nhưng chỉ có thể nhìn bóng dáng thon gầy kia, cách cô ngày càng xa.
Diệp Thư Từ gãi đầu, Thẩm Tứ đang làm gì vậy? Thực sự không thể hiểu được thái độ vừa rồi.
Còn nữa.
Lâm Nam thành bạn trai cô khi nào vậy?
Diệp Thư Từ không nói nên lời mím môi, nhưng hình như không cần phải giải thích loại chuyện này với Thẩm Tứ.
*
Công ty luật Thẩm Châu.
Có thêm một tin mới lan truyền khắp công ty luật.
"Các cô có biết không? Chuyện thú vị hơn đây, đại luật sư Thẩm luôn xa cách, không bao giờ để mắt đến người khác giới, lại chủ động làm luật sư cho một người phụ nữ."
Tin đồn bắt chước giống như đúc, giọng điệu cũng chính xác: "Các cô không biết vẻ mặt của luật sư Thẩm thế nào đâu, nhìn thì có vẻ như mặt không cảm xúc nhưng thật ra lại đầy ghen tuông - Xin chào, tôi là luật sư của cô đây."
"Aiyo, giống một anh bạn trai quyền lực nhỉ?"
"Còn hơn một người bạn trai luôn, đại luật sư Thẩm của chúng ta vì yêu mà chấp nhận làm tiểu tam, các cô biết không? Điểm quan trọng đây, cô gái kia đã có bạn trai rồi, người ta đang ăn cơm với bạn trai."
"Ôi trời, luật sư Thẩm quá bá đạo rồi." Cô gái si mê cười: "Nhưng mà tôi thích!"
"Kích thích quá, tôi cũng thích cốt truyện tam quan bất chính thế này."
Thẩm Tứ từ trên cao nhìn Chu Ích Lăng, khóe môi kéo xuống, trên mặt viết đầy hai chữ: Không vui.
Chu Ích Lăng là người lan truyền chuyện này, anh ta nói không biết mệt, gặp người nào thì nói người đó, mọi người thấy đại luật sư chủ động nhiều chuyện, dẫn đến một làn sóng đàm tiếu.
"Chu Ích Lăng." Người đàn ông gõ nhẹ mười ngón tay lên bàn: "Giải thích một chút."
Toàn bộ công ty luật đều thuộc danh tiếng của Thẩm Tứ, cũng chính vì có Thẩm Tứ mà địa vị của công ty luật mới đứng đầu cả nước, cũng nhờ có Thẩm Tứ lãnh đạo mới có thể ngày càng phát triển.
Chu Ích Lăng không dám đắc tội Thẩm Tứ, khó khăn nuốt nước bọt, chột dạ không chịu được, màn hình lớn trong căn tin đang phát chương trình tạp kỹ ăn khách gần đây "Neon Night Walk".
Anh ta vội vàng chuyển chủ đề: "Thẩm Tứ, cậu xem TV đi, cô gái này thật sự khiến người khác đau lòng."
Người dẫn chương trình cười hỏi: "Cô Khủng Long cũng từng yêu thầm à, bạn có thể miêu tả cho chúng tôi biết một chút cảm giác khi yêu thầm không?"
Đối diện với MC là một cô gái mặc đồng phục cấp 3, đang đeo mặt nạ khủng long, cô gái buộc tóc đôi ngựa, dáng người mảnh khảnh, đang nói về trải nghiệm yêu đương thầm kín của mình.
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, chậm rãi gợn sóng, như thể đang chạm vào đáy lòng mọi người.
"Đại khái là muốn cậu biết, nhưng lại sợ cậu biết.
Mỗi lời bạn nói với cậu ấy đều hao tốn toàn bộ sức lực, từng câu chữ phải cân nhắc kỹ lưỡng."
"Thật sự không dễ dàng cho cô nàng Khủng Long này." Chu Ích Lăng thở dài: "Thẩm Tứ, cậu xem hiện giờ cậu đã có người trong lòng rồi, có bao nhiêu cô nàng Khủng Long phải tan nát cõi lòng đây."
Thẩm Từ nhìn thẳng vào cô gái trên màn hình, đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm như hồ nước lạnh.
Tất cả các khách mời trong chương trình đều đeo tai nghe vậy nên âm thanh hơi sai lệch.
Nhưng cô gái trên màn hình lại khiến anh có cảm giác rất quen thuộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...