Thanh Âm Này Dành Riêng Em
Edit: RoseLý Như là người đầu tiên được biết, không có chút ngoài ý muốn nào cả.
Cô tận tình dạy dỗ: “Dù sao cũng phải xem rõ, cảnh giác cao độ, không thể là một bà mẹ ‘bảo bối’ như tớ.”
Chân Tích: ‘Sẽ không đâu, anh ấy mới đây còn cãi nhau với người trong nhà.”
Lý Như: “…”
Từ khi Phó Dật Hạo và Chân Tích bên nhau, hình như thấy được nhiều thay đổi, chạng vạng mỗi ngày đều đến nhà Chân Tích báo danh đúng giờ, sau đó xoa bóp nơi này của Chân Tích lại ôm ấp nơi khác, giống như thế nào cũng không đủ. Chân Tích xua tay ý bảo anh đừng phiền: “Anh một chút cũng không giống với trên mạng.”
Nghĩ một chút, cô lại mở miệng bổ sung: “Chẳng qua mọi người đều có tương phản, anh không cần lo lắng sẽ mất người hâm mộ. Em còn là tiểu mê muội vô cùng trung thành của anh nè. À… tiểu mê muội âm thanh của anh.”
Phó Dật Hạo nghe cô bổ sung cũng không phản đối, chỉ kéo tay Chân Tích, cười yêu nghiệt y như một con sói đuôi to: “Không giống như thế nào?”
Chân Tích cân nhắc mở miệng: “Weibo của anh rất đơn giản, ít đăng bài, khi phỏng vấn YY cũng nói rất ít, em đã nghĩ anh rất lạnh lùng nha.”
“Em cũng không giống với trên mạng.”
Chân Tích “Hả” một tiếng, quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Khác nhau như thế nào?”
“Ở thế giới thật mỗi ngày buổi sáng luôn luôn rời giường chạy bộ, lại hay giương nanh múa vuốt nữa.”
Chân Tích: “…”
Đúng không?
Sau đó cúi đầu cười ra tiếng, Phó Dật Hạo nhìn má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt Chân Tích, hầu kết vừa động, một chiếc hôn khẽ rơi xuống. Chân Tích đột nhiên bị hôn nóng bỏng đến hoảng sợ, đầu óc như chết máy, theo phản xạ mở miệng: “Anh làm gì thế?”
“Hôn vợ anh.” Khóe miệng như muốn toe toét đến tận ót, phản ứng vui vẻ hiện lên trên gương mặt vốn hiếm khi thể hiện cảm xúc, Chân Tích nhìn anh như bệnh thần kinh.
Phó Dật Hạo còn cảm thấy chưa đủ, anh đứng ở phía sau Chân Tích, kề sát vào tai cô: “Anh cảm thấy ngọt ngào muốn chết.”
Vì sao lại đến sát như vậy mà nói chứ?
Vì sao cô cũng cảm thấy ngọt ngào muốn chết?
Chân Tích hết sức thờ ơ, thật ra là bị kích thích đến quên phản ứng, quay đầu nhìn anh.
“Ngọt như thế nào?”
Phó Dật Hạo bĩu môi, ý bảo cô nhìn bơ trong tay.
“Bơ ngọt, không khí ngọt, vừa mới thử một chút, em cũng ngọt.”
Chân Tích: “…”
Thuận tay đưa một viên kẹo cho anh.
“Lại ngọt một chút nữa.” Viên kẹo cứng vị táo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của anh. Cô xoay người, tiếp tục đánh bơ, cô nghe thấy âm thanh giấy bạc gói kẹo bị bóc ra.
Giây tiếp theo, cả người bị xoay lại.
Cằm bị nâng lên.
Khuôn mặt tuấn tú được phóng đại.
Trên môi nóng lên.
Chân Tích kinh ngạc hơi há mồm, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt vào khoang miệng đang hé mở.
Trong miệng đầy vị táo, nháy mắt kích thích đầu lưỡi Chân Tích.
Ôi, thật ngọt ngào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...