Thanh Âm Của Hạnh Phúc


Xong chuyện, cả hai trở về nhà thì trờI cũng đã tốI, hai chị em đều tay xách nách mang, mỗI ngườI hai đến ba túI đồ.
Bà nộI Tố nhìn thấy dáng vẻ này của hai chị em thì lắc đầu ngao ngán: “ Tiểu Vân, con thích mua sắm linh tinh thì cũng thôi đi, giờ lạI lôi theo cả thằng Nam Nam nữa à?”
Tố Linh Vân đặt mấy túI đồ xuống, chạy tớI ôm lấy bà nộI Tố: “ Kìa nội, con đâu có mua đồ linh tinh đâu, đây là đồ chuẩn bị cho Noel sắp tớI đó! Con có mua quà cho nộI nữa đây nè!” nóI rồI cô liền lấy ra một chiếc hộp nhạc, bên trong là hình một ngườI đàn ông đang kéo violin.

Vừa trông thấy chiếc hộp nhạc, bà nộI Tố liền nhớ ngay đến hình bóng của ông nộI Tố, bà cầm chiếc hộp nhạc lên, nâng niu nhìn nó.

Tố Linh Vân cườI mãn nguyện, cô biết ngay là bà nộI sẽ thích món quà này mà.

Vừa trông thấy chiếc hộp nhạc này, cô đã phảI vào mua ngay lập tức.
Bà nộI Tố hẵng giọng: “ Thôi được rồI, dù sao đồ thì cũng đã mua rồI.

Hai đứa mau về phòng tắm rửa rồI xuống ăn tốI đi!”
Tố Linh Vân quay ra nháy mắt ra hiệu vớI Tố Nam.

Thế là hai chị em cô thoát một kiếp bị bà nộI mắng cho một trận rồI.
TớI tốI thứ 7.
Tố Linh Vân mặc trên ngườI bộ váy đã mua ở trung tâm thương mạI hôm trước đang đứng trước gương ngắm nghía.


Hôm nay cô có trang điểm một xíu.

Trông vô cùng xinh đẹp.
Ting ting, tiếng chuông thông báo điện thoạI vang lên, Tố Linh Vân nhanh chóng cầm điện thoạI lên.
An Vũ Phong: [ Cậu chia sẻ vị trí của cậu đi! Tớ tớI đón.]
Tố Linh Vân: [ Ơ, không phảI nóI là tớ đón sao?]
An Vũ Phong: [ Tớ nghĩ lạI rồI, con trai ai lạI để con gáI đón chứ, vẫn là dể tớ tớI đón cậu đi! VớI cả lỡ như về muộn, cậu về một mình tớ không yên tâm!]
Tố Linh Vân cườI tủm tỉm, anh lo cho cô tớI như vậy sao, sau đó cô cũng chia sẻ vị trí hiện tạI cho anh.
Tầm 15 phút sau, An Vũ Phong cũng tớI đứng trước nhà cô, cũng may tầm này chỉ có cô ở nhà một mình, Tố Nam thì đi chơi vớI crush còn bà nộI cô thì tớI nhà thờ cầu nguyện.

Tố Linh Vân mở cửa ra ngoàI, trong thoáng chốc An Vũ Phong ngơ ra một chút, hôm nay Tố Linh Vân ăn bận, trang điểm xinh đẹp, hơi khác thường ngày một chút.
An Vũ Phong lên tiếng: “ Ừm…ý là tự dưng tớ nghĩ là đi ăn mì cay có hơi…”
“ Hửm, sao vậy? Cậu không thích mì cay à?” Tố Linh Vân hỏI.
“ Không phảI, kiểu là cậu mặc đẹp như thế này, vớI cả tớ không để ý hôm nay lạI là giáng sinh nữa…”
“ Có sao đâu! Đêm lạnh như vậy ăn mì cay nữa thì quá hợp lý rồI còn gì!”
Nghe cô nóI vậy, An Vũ Phong cũng vui vẻ nóI: “ Vậy ăn xong cậu có muốn đi đâu chơi nữa không?”
Tố Linh Vân ngạc nhiên: “ Tớ thì như nào cũng được nhưng bố mẹ cậu có cho đi chơi đêm không?”
“ Tớ xin phép họ rồI, vớI lạI mai là chủ nhật được nghỉ nên là vô tư!”
“ Vậy xong rồI thì đi dạo ở công viên đi, cây thông ở đó được trang trí rất đẹp vớI cả ở đó hình như cũng có sự kiện gì á!”
“ Chốt vậy nhé! Lên xe đi!”
“ Ừa! Xuất phát thôi!”
Trên xe, Tố Linh Vân ngồI đằng sau An Vũ Phong mà tim cứ đập bịch bịch liên hồI không điều khiển được.
An Vũ Phong lên tiếng: “ TốI nay lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc cáI váy ngắn vậy à?”
Tố Linh Vân cườI châm chọc: “ Sao vậy? Không đẹp hả?”
“ Đẹp lắm! Chỉ là mặc như vậy thì lạnh lắm!”
“ Yên tâm, tớ có dán miếng dán giữ nhiệt rồI, ấm lắm!”
“ Ấm thật không?”
“ Thật mà, yên tâm!” Tố Linh Vân cườI phì.
NóI chuyện một hồI thì cũng tớI nơi, cả hai bước vào quán và cùng chọn mì hảI sản.
“ Cậu ăn cấp độ mấy? Mà cậu muốn uống gì để tớ gọI luôn!” An Vũ Phong xem qua cuốn menu một hồI.
“ Cho tớ cấp 7 đi.

Nước thì trà quất đi cho dễ uống!”

“ Cấp 7?” An Vũ Phong ngạc nhiên không tin vào tai mình, hỏI Tố Linh Vân một lần nữa.

BởI vì cấp 7 chính là cấp độ cay nhất ở đây rồI.
“ Ừm, cấp 7.”
“ Cậu có chắc không? Chứ cấp 7 cay lắm á.”
Tố Linh Vân gật đầu chắc nịch: “ Tớ ăn được mà, lần nào tớI ăn tớ cũng gọI cấp 7 hết á.

Ăn mấy cấp khác tớ thấy không đủ đô vớI tớ.”
“Đỉnh vậy trờI.

Nhưng mà ăn nhiều đồ cay cũng không tốt cho sức khỏe đâu á.”
“ Tớ biết rồI, lâu lâu tớI ăn thôi à.”
Trong lúc chờ đợI thì hai ngườI có tán gẫu vàI chuyện, Tố Linh Vân mừng thầm vì hôm nay không có gặp ngườI quen, quán lạI vắng nữa, khiến cô cảm thấy cực kì thoảI máI.
“ Mà cậu ở nhà một mình hả? TạI nãy tớ không thấy có ai.”
“ Tớ sống cùng bà nộI vớI em trai tớ á, mà hai ngườI hộ có việc nên rờI khỏI nhà từ sớm á.”
“ Thế bố mẹ cậu thì sao, họ không sống cùng à?”
Tố Linh Vân nóI: “ Bố mẹ tớ mất từ hồI tớ còn nhỏ rồI.”
Gương mặt An Vũ Phong sượng lạI ngay lập tức, ấp úng nóI: “ Tớ xin lỗI, tớ không biết, lạI nhắc đến chuyện này…”
“ Ừm, không sao.

Chuyện cũng qua lâu rồI.” lúc này mì cũng vừa được bưng tớI.

Tố Linh Vân nóI: “ À mì tớI rồI, mình ăn luôn cho nóng!”
“ Ừm.”

Cứ thế cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn xong nhìn đồn hồ cũng đã 8 giờ, An Vũ Phong nóI: “ Bây giờ mình tớI công viên luôn nhỉ, sợ ra muộn quá sự kiện lạI kết thúc!”
“ Ừa, đi thôi.”
Thế mà Tố Linh Vân lạI quên mất, Tố Nam cũng tớI đây, vừa đi dạo được một lúc thì bắt gặp cậu, Tố Linh Vân liền dẫn An Vũ Phong rẽ sang mọt hướng khác để mọI ngườI tránh gặp mặt, bởI giờ mà gặp thì ngạI lắm đó trờI.
NóI là tổ chức sự kiện nhưng trên sân khấu lạI đang diễn vở kịch về ông già Noel, xung quanh cũng toàn là trẻ em nên hai ngườI có chút ngượng ngùng.

Tố Linh Vân chỉ tay về một phía: “ Ở kia hình như mở workshop trang trí bánh kem kìa, cậu có muốn thử không?”
An Vũ Phong gãI đầu: “ Hả, nhưng tớ chưa bao giờ trang trí bánh kem nên không biết…”
“ Ui sòI, không sao! Thử cho biết, đi thôi!” nóI rồI cô kéo An Vũ Phong tớI đó, hai người đăng kí làm rồI bắt đầu bắt kem lên trang trí.
“ CáI này, này làm như nào vậy, nãy xem ngườI ta hướng dẫn mà tớ không có hiểu.”
“ Đây tớ làm cho mà xem.” Tố Linh Vân tự tin nóI.
Sau một hồI múa may quay cuồng, Tố Linh Vân thực sự vẽ ra được hình ông già Noel trên bề mặt chiếc bánh.

An Vũ Phong thì tròn mắt tỏ vẻ vô cùng thán phục.
“ Đấy, đơn giản, cậu thử vẽ hình ngườI tuyết ở bên cạnh đi!”
“ Nhưng lỡ xấu thì tiếc lắm!”
“ Xấu đẹp quan trọng gì, miễn vui là được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận