Thanh Âm Của Hạnh Phúc


Thoáng chốc đã tớI ngày có điểm, nhìn điểm số được gửI về điện thoại, Tố Linh Vân xem qua một lượt, vẫn như những lần trước, thấp nhất là 8 điểm.

Đây thực sự là minh chứng của một con ngườI không học mà điểm vẫn cao, căn bản là cô tiếp thu kiến thức rất nhanh, chỉ cần qua các bàI giảng trên lớp của thầy cô là đủ, sau đó luyện thêm chút bàI vận dụng cao là xong, cũng không cần luyện quá nhiều đề.

Tất nhiên là điều này lạI không thể áp dụng được cho môn hóa, cô cảm thấy môn hóa giống như giành cho ngườI ngoàI hành tinh học vậy, dù nghe giảng bao nhiêu lần vẫn không thể hiểu được, cố lắm điểm cũng ở mức khá rồI còn lạI phụ thuộc độ may mắn của cô khi khoanh bừa thôi.
Lúc sau, điện thoạI cô lạI ting ting tin nhắn.
An Vũ Phong: [ Nhờ cậu mà điểm văn của tớ cao lắm nè, suýt soát 8 điểm luôn.

Cảm ơn nhiều nhe!]
Tố Linh Vân: [ Được vậy thì tốt rồI, còn những môn khác thì sao?]
An Vũ Phong: [ Ổn lắm, tớ chỉ lo mỗI môn văn thôi.]
Tố Linh Vân: [ Ô sờ kê~~]
An Vũ Phong: [ À, hôm nào cậu rảnh?]
Tố Linh Vân: [ Tớ á, tốI nào cũng rảnh hết trơn, tạI cũng không học gì nhiều.

Mà để làm gì á?]

An Vũ Phong: [ Thì mờI cậu đi ăn mì cay chứ sao! Tớ hứa rồI mà! Thế thứ 7 tuần này nhe, thứ 7 tớ không phảI học gì.]
Tố Linh Vân: [ Ầu kêeee!]
Tố Linh Vân vui sướng nhảy tưng tưng trên giường, còn vui hơn khi biết môn hóa của cô được 8 điểm.

Cô nghĩ An Vũ Phong chỉ nóI suông vậy thôi, hóa ra thực sự giữ lờI hứa kìa.
An Vũ Phong: [ Mà cậu có biết chỗ nào ngon không? Tớ cũng Ít đi nên không biết.]
Tố Linh Vân: [ Tớ thì ăn quen ở quán S thôi, chỗ đó cũng được.]
An Vũ Phong: [ Chốt vậy nhe! Tớ đón cậu nhé.]
Tố Linh Vân: [ Để tớ đón cho, quán đó gần nhà cậu hơn, cậu mà đi đón thì ngược đường xa lắm.]
An Vũ Phong: [ Nhưng mà để con gáI tớI đón thì ngại lắm!]
Tố Linh Vân: [ Có gì đâu, nam nữ bình đẳng, ai đón mà chả được.]
An Vũ Phong: [ Cũng được thui.

TớI thứ 7 tớ gửI vị trí nhé.]
Mục đích Tố Linh Vân xung phong đi đón chính là để biết được vị trí nhà của An Vũ Phong.

Vậy là sau bao ngày nhắn tin tán tỉnh, cô cũng đã được đi ăn vớI crush rồI.

Nhưng cô cũng lo là gặp ngườI quen thôi, tạI mấy lần cô ăn ở đó đều gặp mấy đứa ở trong lớp, nếu mà gặp thì đúng ngạI thật, thể nào bọn nó cũng bép xép chuyện hai ngườI.

Tố Linh Vân chạy đến cửa sổ, chắp tay nhìn lên trờI cầu mong hôm đó quán vắng sẽ không gặp ngườI quen.
Lúc này một lần nữa Tố Nam lạI đạp cửa xông vào, Tố Linh Vân bất lực, đang chuẩn bị sức để chửI cho Tố Nam một trận thì cậu đã chặn lờI trước.
“ Chị, mau giúp em! Sắp tớI noel rồI, em rủ bạn kia đi chơi thì bạn ấy đồng ý rồi!”
Tố Linh Vân nhìn cậu em trai ngốc của mình bằng nửa con mắt: “ Thì?”
“ Giúp em lựa đồ để mặc rồI chọn quà, à có cách nào để gây ấn tượng vớI bạn ấy không? Em lo quá!”
Tố Linh Vân gõ đầu Tố Nam một cáI: “ Gì mà gấp, cứ từ từ thôi.”
“ Thứ 7 tuần này rồI, không gấp sao được.

Sợ mặc xấu hay chọn quà bạn ấy không ưng thì mất điểm sao!”

Tố Linh Vân ngạc nhiên trố mắt: “ Thứ 7 này Noel rồI á? Nhanh vậy?”
Lúc này cô lạI nhớ đến cuộc hẹn vớI An Vũ Phong, trùng hợp cũng là thứ 7 tuần này, không lẽ anh cố tình rủ cô đi chơi Noel? Nghĩ đến đây, Tố Linh Vân bất giác cườI như một con ngốc.

Anh lạI còn giả vờ là chỉ rảnh mỗI thứ 7 nữa chứ, muốn rủ cô đi chơi thì cứ nóI thẳng, việc gì phảI vậy chứ.
“Chị! Chị!” Tố Nam lay lay ngườI Tố Linh Vân: “ Chị đang nghĩ cáI gì mà cứ ngơ ngác vậy chứ! Mau nghĩ cách giúp em!”
Tố Linh Vân như nghĩ ra gì đó, vỗ vai Tố Nam một cách đầy vui vẻ: “ Đi, giờ đi luôn! Chị mày cũng phảI mua đồ mớI!”
Sau đó cả hai chị em cùng đi đến trung tâm thương mạI, trước tiên Tố Linh Vân dẫn Tố Nam vào shop quần áo nam trước rồI đi quanh một vòng, cô cũng chọn ra được một số bộ đồ đưa cho cậu.
“ Chị, nhiều thế này ư?”
Tố Linh Vân đẩy Tố Nam vào phòng thay đồ: “ Cứ thử đi, hợp thì mua tất, chị mày trả tiền!”
Hai mắt Tố Nam phát sáng: “ Phú,phú bà, chị từ khi nào hào phóng thế?”
“ Nhiều chuyện, mau thử đồ đi!”
Sau khi thử hết đống đồ đã chọn, Tố Linh Vân liền phán một cậu: “ Lấy hết nhé!”
BởI vì dáng ngườI Tố Nam cao ráo nên mặc đồ rất dễ, thậm chí trông còn rất đẹp.
Nghe thấy cô nóI vậy, Tố Nam vui sướng nóI: “ Thật á chị? Vậy bộ nào đẹp nhất để đến hôm Noel em mặc đi chơi?”
“ Bộ thứ hai, trông vừa lịch sự, lại năng động.

Nhanh, giờ thì đi vớI chị mày chọn đồ cho chị nữa!”
“ Chị, không lẽ chị cũng đi chơi vớI ngườI yêu ư?”
“ NgườI yêu cáI đầu mày, bạn thôi! Nhanh, không chị đòI mày số tiền quần áo này đấy!”
“ Ấy ấy, đây đây! Đi thì đi!”

Sau hơn một tiếng đồng hồ chật vật đi hết từ shop này tớI shop khác, thử hết bộ này tớI bộ khác, từ váy rồI quần áo, giày dép, bốt các kiểu, Tố Linh Vân cũng chọn được một bộ outfit vô cùng ưng ý.

Chỉ có Tố Nam mất sức vì cứ phảI chạy theo cô, vừa đi vừa thở hồng hộc.
“ Được rồi, giờ đi chọn quà! Chị nghĩ là một con Jellycat vớI một quả cầu tuyết là vừa đẹp!”
“ Tin chuẩn không ạ?” Tố Nam nghi hoặc hỏI.
“ Ơ mày lại nghi ngờ chị? Yên tâm, cứ làm theo cách chị bày, thể nào bạn kia của mày cũng đổ đứ đừ! Mà chị chỉ gợI ý vậy thôi, còn mẫu mã thế nào vẫn là mày phảI tự chọn!”
Tố Nam chăm chú nghe rồI cũng gật đầu lia lịa.

Bình thường bà chị này của cậu trẻ trâu, còn hay bắt nạt cậu, thế mà hôm nay lạI rất ra dáng một ngườI chị, cậu thầm cảm ơn anh trai bí ẩn nào đó đã giúp chị cậu thay đổI theo hướng tốt lên như vậy.

Từ giờ về sau có vẻ cuộc sống của cậu sẽ dễ thở hơn đây.
“ Đi chọn quà đê, thiếu bao nhiêu thì gọI chị, chị bắn tiền cho.

Giờ chị mày đi dạo ngắm đồ xíu.”
“ Tuân lệnh chị gái thân yêu!” nóI rồI Tố Nam liền chạy vút đi luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận