Thanh Âm Của Hạnh Phúc


Tố Nam theo chân Tố Linh Vân về phòng cô, không giấu được vẻ mặt vui mừng mà tỏ vẻ sùng bái: " Quả nhiên là chị, có thể dễ dàng làm lay động ý định của nội.

Chị gái đại nhân, em nguyên dâng sức mình để phục vụ chị!"
Tố Linh Vân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Tố Nam: " Thôi thôi, đừng ở đây nói linh tinh nữa! Nếu muốn cảm tạ vụ này thì mày hãy chiến thắng cho trận đấu sắp tới đi.

Bởi vì từ bây giờ, chị phải thực hiện tốt cả phần của mày đấy."
Tố Nam gật đầu lia lịa, cười rạng rỡ: " Xin tuân lệnh chị gái đại nhân!"
" Rồi rồi, giờ thì phắn về phòng đi, đừng ở đây làm phiền chị gái mày nữa."
Mặc dù bị đuổi đi nhưng Tố Nam cũng vui vẻ thuận theo.

Sau khi cậu rời khỏi phòng thì Tố Linh Vân đi đến cây violin đặt trên bàn.

Đây là cây đàn mà bố đã để lại cho cô, Tố Linh Vân đặt violin lên vai, nhắm mắt lại, toàn bộ cơ thể đều thả lỏng ra, bắt đầu kéo những giai điệu đầu tiên, cơ thể cô chuyển động dần theo tiếng đàn.


Âm thanh tiếng đàn du dương, vang vọng khắp các gian phòng, bà nội Tố ngồi dưới nhà cũng nhắm mắt, cảm nhận âm thanh mà Tố Linh Vân tạo ra.

Đúng vậy, chính là âm thanh này, âm thanh quen thuộc giống hệt như ngày xưa ông nội Tố đã chơi cho bà nghe, thậm chí nó còn du dương hơn cả ngày ấy.

Cuối cùng thì thâm tâm bà nội Tố cũng đã thoả hiệp rằng Tố Linh Vân chính là người hoàn toàn có khả năng kế nhiệm truyền thống của nhà họ Tố.
Đôi mắt Tố Linh Vân dần mở ra, dường như trong lúc cô đàn, cô đã cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ cô, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má người thiếu nữ.

Tố Linh Vân rất nhớ bố mẹ cô, nhưng cũng đồng thời thầm quyết tâm sẽ cố gắng hơn nữa để bố mẹ dù có ở trên kia vẫn sẽ luôn mỉm cười tự hào về cô.
Tố Linh Vân mở điện thoại lên, vừa hay thấy An Vũ Phong đăng tin, cô ngạc nhiên mở lên xem.

Một lúc sau liền bật cười thật lớn khi xem được ảnh thứ hai, đó là ảnh chụp tự sướng của anh ở trước gương, Tố Linh Vân vội chụp màn hình lại.
" Aaaa! Thực sự đẹp trai quá đi mất!!!" Tố Linh Vân thét lên trong sung sướng.
Cảm thấy mình có hơi thất thố, Tố Linh Vân liền tém tém lạI đôi chút, cô lạI mở lạI tin của An Vũ Phong, càng xem lạI càng mê hơn.

Cô nhanh chóng vào trả lờI tin của anh: [ Nhìn em nào mà bốI rồI thế?]
An Vũ Phong: [ Đoán xem nào.]
Tố Linh Vân: [ Eq tớ thấp cậu ạ, đoán không ra.]
An Vũ Phong: [ Dễ thế mà đoán không ra sao~~]
Tố Linh Vân bên này cứ cườI tủm tỉm mãI, ai mà không biết ngườI đang nhắc tớI ở đây là crush của An Vũ Phong cơ chứ.
An Vũ Phong: [ À nhưng mà, đăng story buồn mà bạn bè cứ vô thả haha, có chán không cơ chứ.]
Tố Linh Vân: [ Hẳn là story buồn sao… nhưng mà hình như tớ cũng thả haha á.]
An Vũ Phong: [Èo ơi, tệ.]
Tố Linh Vân: [ Hihi, xin lỗi mà, nhưng mà tớ có thả tim rồI mà.]

An Vũ Phong: [ Haiz, chán lắm cơ.]
An Vũ Phong: [ À tuần sau thi cuốI kì rồI đấy, cậu đã ôn gì chưa?]
Tố Linh Vân: [Trong đầu tớ lúc này chỉ có nghĩ cho chuyến đi chơi 2 ngày 1 đêm sắp tớI thôi.]
An Vũ Phong: [ TrờI ạ, thi xong mớI đi chơi chứ, lo mà học đi.

Tớ thì đang lo môn văn đây, nhiều tác phẩm quá không biết ôn cáI nào.]
Tố Linh Vân: [ Đây để tớ đoán đề cho, phần 2 của tác phẩm V ấy, chỉ cần học phần đấy thôi.]
An Vũ Phong: [ Sao cậu lạI chắc chắn như thế, có cơ sở nào không?]
Tố Linh Vân: [ Trực giác mách bảo a! Đằng nào thì cậu cũng chưa biết ôn cáI nào thì cứ ôn bàI đó đi.]
An Vũ Phong: [ Okee, tớ sẽ thử tin cậu lần này.

Điểm ở mức khá thì bao cậu đi ăn!]
Tố Linh Vân: [ Thật đó nhee.

Nếu vậy để tớ gửI cho cậu tàI liệu phần đấy cho mà ôn, đảm bảo điểm cao chót vót! Xong vụ này nhớ dẫn tớ đi ăn mì cay!]
An Vũ Phong: [ Chốt vậy nhé!]
ThờI gian trôi, các bạn trong lớp vẫn cật lực ôn bàI học bàI chăm chỉ cho kì thi tớI.


Nhưng vớI Tố Linh Vân, cô vẫn khá thoảI máI mà không hề thấy gấp gáp, sinh hoạt của cô vẫn như thường ngày, chỉ có điều, tần suất cô luyện đàn càng dày đặc hơn, không những phảI tự học ở nhà như hồI trước mà bà nộI Tố còn đăng ký một lớp luyện thêm cho cô một tuần bốn buổI học.
Thoáng chốc ngày thi đầu tiên đã kết thúc, là môn văn và ngoạI ngữ.

Tố Linh Vân nhanh chóng nhận được tin nhắn từ An Vũ Phong.

Anh có vẻ vô cùng phấn khích mà nhắn cho cô.
An Vũ Phong: [ Thật sự là đề vào đúng phần cậu đoán.

Tớ cảm thấy điểm lần này chắc chắn có thể rất cao luôn! Làm sao mà cậu có thể đoán được hay vậy?]
Tố Linh Vân mũI như nở hoa: [ Trực giác của con gáI đấy! Cố gắng thi tốt các môn còn lạI rồI chuẩn bị mờI tớ một bữa mì cay đê!]
An Vũ Phong: [ Tất nhiên rồI!].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận