Thanh Âm Của Hạnh Phúc


Ngày học cuốI cùng của năm cũ cũng đã tớI, bởI vì từ ngày mai nghỉ lễ nên việc học chung quy cũng khá nhàn hạ, thậm chí có tiết học các cô còn không lên lớp để cho học sinh tự học.

Tố Linh Vân mệt mỏI nằm dàI trên bàn.

Tuy là ngày hôm nay Tân Minh Viễn cùng Cao Lâm Nhất không có đấu khẩu trực tiếp nữa, những hai ngườI này vẫn ngầm cạnh tranh thu hút sự chú ý của cô, nào là rủ cô học cùng rồI mua đồ ăn cho cô.

NóI chung là làm mấy cáI hành động lãng mạn khiến mấy bạn nữ trong lớp phảI thốt lên hai tiếng ghen tỵ.

Đương nhiên số đông có vẻ nghiêng về Cao Lâm Nhất hơn, bởI vì Tân Minh Viễn là ngườI cũ, và tính cách của hắn ta cũng không phảI dễ chịu gì, nhưng Tân Minh Viễn có vẻ không hề để ý lắm.

Tố Linh Vân cảm thấy Tân Minh Viễn dường như phát điên rồI, không cướp được Phương Nhã Tịnh nên hiện tạI trêu đùa cô khiến cô thấy xấu hổ.
Phương Nhã Tịnh đi tớI chỗ ngồI của Tân Minh Viễn, gõ nhẹ xuống bàn, biểu cảm trên gương mặt lạnh tanh nóI: “ Đi, cô chủ nhiệm gọI!”
Tân Minh Viễn chậc lưỡI nhưng cũng đành đi theo Phương Nhã Tịnh rờI khỏI lớp.

Phương Nhã Tịnh kéo Tân Minh Viễn vào trong góc cầu thang, tức giận vô cùng: “ Cậu rốt cuộc là bị làm sao hả Tân Minh Viễn?”
“ Sao là sao? Không phảI cô chủ nhiệm cho gọI sao? Cậu ép tôi vào đây làm gì?” Tân Minh Viễn nhăn mày nóI.
“ Tôi chỉ kiếm cớ để kéo cậu ra đây thôi.


Tôi nhắn tin cho cậu cậu cũng không trả lờI.

Rốt cuộc là cậu bị cáI gì?”
“ Chả bị gì cả.

Không muốn rep thì không rep thôi.”
“ TạI sao cậu lạI như vậy chứ? Sao đột nhiên cậu lạI trở nên như vậy? Rõ ràng chúng ta trước đó vẫn rất bình thường kia mà!” Phương Nhã Tịnh bất lực.
“ Bây giờ mớI bình thường, trước kia là bất bình thường.” Tân Minh Viễn vẫn giữ một tháI độ lạnh nhạt.
“ Bất thường? Rõ ràng cậu là ngườI chủ động tớI vớI tôi, giờ nóI muốn bỏ là bỏ sao? Cậu nghĩ tôi là loạI ngườI gì chứ? Không thích nữa là liền muốn vứt bỏ? Cậu đừng có mơ!” Phương Nhã Tịnh gằn giọng.
“ Phương Nhã Tịnh, tôi nghĩ chúng ta nên dừng lạI mốI quan hệ không tốt đẹp này đi! Cậu có ngườI yêu rồI.”
“ Vậy thì sao? Lúc đầu tôi nóI vậy nhưng cậu bảo cậu không quan tâm một mực vẫn muốn tiến tớI vớI tôi.

Rõ ràng ban đầu chúng ta sẽ có kết quả tốt, nhưng cậu lo sợ rằng bản thân sẽ bị tróI buộc bởI tôi thì sẽ không được các bạn gáI yêu thích nữa sao! Còn không phảI vì cậu quá tệ nên tôi mớI phảI đồng ý vớI Cảnh Nghi.”
“ Biết tôi tệ vậy rồI còn cố đâm đầu vào làm gì.

Giờ thì tôi buông tha cho cậu rồI đấy, cậu đi đi.”
“ À, cậu hiện tạI lạI đổ lỗI cho tôi? Buông tha? Cậu đừng có mơ! Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cậu!” mắt Phương Nhã Tịnh ngấn lệ.
“ Cậu đừng cư xử như vậy nữa đi! Thật đúng là nhàm chán, lúc nào cũng khóc lóc om sòm như vậy làm tôi phát bực.”
“ Ha? Giờ thì cậu chán tôi.

Quả nhiên cáI ngữ như cậu chỉ thèm của mớI lạ.

Không phảI ban đầu cậu cũng chê Tố Linh Vân nhàm chán, nhạt nhẽo, ở bên cậu ta không được thoảI máI như bên cạnh tôi sao.

Bây giờ lạI quay ra tán tỉnh lạI cô ấy không màng miệng lưỡI bên ngoàI.

Không lẽ…cậu thật sự thích cậu ta rồI?”
Tân Minh Viễn khựng lạI.

Quả thực là hắn đã có tình cảm vớI Tố Linh Vân.

Rõ ràng khi hai ngườI còn là ngườI yêu, trông cô nhàm chán, nhạt nhẽo, không có gì nổI bật, thậm chí những ngườI bạn của hắn còn cho rằng cô không xứng vớI hắn, bởI vẻ ngoàI cô có thể nóI là xấu.


Nhưng không biết từ khi nào lạI trở nên xinh đẹp, tràn đầy sức sống, đứng trên sân khấu lạI càng thu hút hơn, thành tích học tập cũng càng ngày xuất sắc, tính cách cởI mở, dễ chịu hơn.

Tân Minh Viễn thực không can tâm, tạI sao lúc hai ngườI còn bên cạnh nhau cô lạI không được như vậy, để tớI lúc mất cô hắn lạI bị cô thu hút như vậy, cũng là nóI sao hắn lạI không có đủ kiên nhẫn để tớI ngày được nhìn thấy dáng vẻ cuốn hút ấy.

Bây giờ hai ngườI chia tay Tân Minh Viễn thực sự rất hốI hận và nuốI tiếc.

LạI đem so sánh vớI Phương Nhã Tịnh, ngườI suốt ngày cáu gắt và lắm chuyện, còn thích kiểm soát ngườI khác thì Tố Linh vân mớI tuyệt vờI làm sao.

Nếu không phảI vì Phương Nhã Tịnh thì có lẽ hắn cùng Tố Linh Vân vẫn hạnh phúc tớI hiện tạI mà không phảI lo sợ sự tranh giành từ ngườI khác, mà lạI còn là bạn thân hắn Cao Lâm Nhất.
Tân Minh Viễn thẳng thắn nóI: “ Đúng, tôi thích cậu ấy, tôi thích Tố Linh Vân.

Giờ thì tôi hốI hận rồI, hốI hận vì ngày đó tôi chọn cậu chứ không phảI cậu ấy.”
Phương Nhã Tĩnh sững ngườI, đồng tử co lạI, không ngờ Tân Minh Viễn lạI đốI xử như vậy vớI cô.

Phương Nhã Tịnh gạt nước mắt, vẻ mặt hằm hằm tức giận nắm cổ áo hắn: “ Vậy thì sao? Cậu đừng có mơ mà yên ổn! Cả Tố Linh Vân cũng vậy!” nóI rồI cô ta xoay ngườI rờI đi.
Thấy vậy Ninh Ngọc Thi cùng Tố Linh vân liền tìm chỗ núp.

Vốn dĩ Tố Linh Vân muốn đi mua nước nhưng tình cờ lạI nghe thấy hai ngườI này nóI chuyện ở đây, Ninh Ngọc Thi liền kéo Tố Linh Vân ở lạI nghe lén.
“ Chậc chậc, đi mua nước thôi mà cũng nghe được chuyện thú vị ghê.

Không những Cao Lâm Nhất cùng Tân Minh Viễn đấu đá nhau vì cậu, mà cả hai ngườI Phương Nhã Tịnh kia cũng rạn nứt rồI kìa.” Ninh Ngọc Thi cườI khoáI chí.
Tố Linh Vân liếc nhìn: “ Có gì hay ho đâu.


Kệ bọn họ đi.

Mình đi mua nước thôi.”
“ Ơ kìa.

CáI bà này đúng là nhạt nhẽo thật.”
Tiết sinh hoạt đã tớI, sau khi cô chủ nhiệm phổ biến về lịch nghỉ và lịch quay trở lạI học thì cô nóI: “ Cô sẽ đổI chỗ cho cả lớp mình, coi như là ra tết các em sẽ ngồI chỗ mớI.

Cho nó mớI nha.”
Và cuốI cùng thì, chỗ ngồI mớI khá là thú vị, Tố Linh Vân được ngồI cạnh An Vũ Phong ở bàn 2, đằng sau là Ninh Ngọc Thi cùng một bạn khác, sau nữa là Cao Lâm Nhất ngồI cùng Tân Minh Viễn và cuốI cùng là cặp Phương Nhã Tịnh và ngườI yêu của ả ta.

Vậy là mấy ngườI chung một tổ.

Tố Linh Vân đầu đau như búa bổ, không những phảI ngồI chung để làm bàI nhóm vớI tụI kia mà cô lạI được sắp ngồI cạnh An Vũ Phong, cô đã quyết định uncrush cậu từ kì nghỉ Tết rồI, ngồI chung như vậy càng khó hơn.
An Vũ Phong ghé gần vào cô nóI: “ Bạn cùng bàn mớI, rất mong được cậu giúp đỡ!”
Tố Linh Vân cũng chỉ ậm ừ cho qua rồI cũng không nóI gì thêm.
BuổI học cuốI cùng kết thúc bằng sự thú vị như vậy đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận