Thanh Âm Của Hạnh Phúc


Sáng hôm sau, cả lớp sẽ tự túc đi chơi ở trong rừng, ăn trưa xong thì trở về nhà.
Vừa trông thấy Phương Nhã Tịnh xuất hiện vớI chiếc đầm body cúp ngực ngắn chỉ đủ qua mông, Ninh Ngọc Thi cùng chiếc mỏ hỗn lạI ngứa ngáy hoạt động: “ Ê thật sự đấy? Nó không biết ngạI à? Đi chơi vớI lớp mà ăn mặc không khác gì mấy đứa con gáI đứng đường.

Đồng ý là quyền ăn mặc của mỗI ngườI thì không nên can thiệp nhưng nó đi chơi vớI ngườI thì được chứ đi cùng lớp mà mặc kiểu này thấy ngạI giùm luôn.”
“ Thôi kệ đi, không ảnh hưởng gì tớI mình là được.

Nếu mà chướng mắt thì chơi chỗ nào không có sự xuất hiện của Phương Nhã Tịnh là được!” Tố Linh Vân nóI.
“ Nhưng cái mỏ tớ cứ giật giật không chịu được!”
“ Trời ơi, tích đức cho đời sau đi!” Tố Linh Vân kéo tay Ninh Ngọc Thi rờI đi.
Hai ngườI bắt đầu đi theo lốI mòn trong rừng tham thú cảnh xung quanh.
“ Linh Vân, cậu đứng vào tớ chụp ảnh cho, váy mặc đẹp như vậy không chụp thì tiếc lắm!”
Tố Linh Vân ngạI ngùng nhìn ngó xung quanh, sau đó giơ hai ngón tay lên.


Ninh Ngọc Thi bỏ điện thoạI xuống, vừa đi về phía Tố Linh Vân vừa nóI: “ Cậu đùa tớ à? ĐờI nào rồI còn tạo dáng vô tri như vậy? Đây để chỉ cho!” nóI rồI Ninh Ngọc Thi chỉ dáng chỉnh tay, chỉnh góc mặt rồI hướng dẫn Tố Linh Vân cách cườI ra sao.
“ Nhanh nhanh lên, tớ ngạI quá.”
“ Ai cũng vậy thôi, ngườI ta không quan tâm mình đâu! Cậu tự nhiên lên ảnh mớI đẹp được!”
Ninh Ngọc Thi sau đó chạy đến hết góc này tớI góc khác, chụp cho Tố Linh Vân cả trăm tấm: “ Được rồI, đẹp đẹp! Đấy có ngườI bạn có tâm như tớ, cậu phảI cảm thấy hạnh phúc lắm!”
Lúc này Cao Lâm Nhất đi tớI chỗ hai ngườI, ghé vào Ninh Ngọc Thi nóI nhỏ: “ Chụp cho tôi vớI Linh Vân một bức được không?”
Ninh Ngọc Thi nhìn xéo: “Nè nè, quả nhiên là cậu có ý gì vớI Linh Vân tôi biết ngay mà!”
“ Đúng vậy, tốI qua tôi tỏ tình vớI cậu ấy nhưng bị từ chốI rồI.”
Ninh Ngọc Thi ngạc nhiên: “ Tỏ tình rồI? Gì mà gấp, bị từ chốI là phảI! PhảI chăng đánh tiếng vớI tôi trước thì tôi may ra còn nóI giúp cậu.”
“ Thật?”
“ Đương nhiên, dù sao thì cậu vẫn thuận mắt hơn Tân Minh Viễn kia nhiều đấy chứ.”
“ Vậy, giúp tôi được không? Cho dù Linh Vân đã từ chốI tôi nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ được!” ánh mắt Cao Lâm Nhất kiên định.
“ Cũng được, có điều…” Ninh Ngọc Thi dơ ngón tay lên làm hành động tỏ ý gì đó.
“ Tôi hiểu rồI, chỉ cần cậu giúp tôi thì tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu!”
“ Chốt kèo! Giờ thì mau ra đứng cạnh cậu ấy đi!”
Cao Lâm Nhất gật đầu chạy về phía Tố Linh Vân.

Cô hơi bất ngờ hỏI: “ Làm gì vậy?”
“ Chụp chung vớI cậu một bức làm kỉ niệm.

Mau nhìn camera đi!”
“ Hả, ủa? gì vậy?” dù hơi thắc mắc nhưng Tố Linh Vân vẫn nhìn về phía camera của Ninh Ngọc Thi.
“ Được rồI, đẹp lắm! Nhan sắc hai ngườI khi đứng cạnh nhau đúng là nghịch thiên mà! Quá xuất sắc!” Ninh Ngọc Thi cườI tươi róI đi tớI chỗ hai ngườI: “ Nè, xem ảnh đi! Tớ chụp hơi bị có tâm đấy nha!”
Cao Lâm Nhất cườI vui vẻ: “ GửI ảnh qua airdrop cho tôi đi.”
Tố Linh Vân nhún vai, rờI đi chỗ khác để hai ngườI họ trao đổI riêng.


Mà từ đằng xa.

Tân Minh Viễn liên tục chụp lạI khoảnh khắc này của cô.

“ Sao vậy? HốI hận rồI?” Phương Nhã Tịnh bước gần tớI, khóe miệng nhếch lên.
Tân Minh Viễn im lặng không nóI gì, ánh mắt hắn ta chỉ chăm chăm vào ngườI hiện lên trong màn hình điện thoạI.
“ Ngạc nhiên thật nha! Tân Minh Viễn cậu từ trước nay đều vô tình mà đá các em gáI, bây giờ lạI tỏ ra luyến tiếc ngườI cũ sao?”
“ Nhiều chuyện quá.” Tân Minh Viễn nhàn nhạt trả lờI.
Phương Nhã Tịnh liền khó chịu ra mặt, ả ta cau mày: “ Cậu dám nóI chuyện vớI tôi bằng giọng điệu đó sao? Cậu nên nhớ ngườI luôn bám riết lấy tôi không buông dù tôi có bạn trai là cậu đó! Giờ thì cậu dám nóI chuyện vớI tôi bằng tháI độ chảnh chọe đó sao?”
“ Lúc trước quả thật là tôi cho rằng cậu vớI tôi rất hợp, nóI chuyện rất vui vẻ.

Tố Linh Vân vì thế đến sau lạ còn là ngườI Ít nóI nên cậu ấy mớI nhàm chán.

Nhưng hiện tạI, cậu ấy dường như thay đổI rất nhiều…”
Phương Nhã Tịnh cườI khinh: “ Ha, cáI loạI luôn mong cầu sự mớI mẻ như cậu đừng mơ gặp được ngườI tốt, Cũng chính vì cáI tháI độ chảnh cộng thêm việc cậu quen vớI cảm giác được ngườI khác ngưỡng mộ rồI nên mớI như vậy! Nhưng nhớ đấy! Tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu!” nóI xong cũng vừa lúc Cảnh Nghi cầm ly cafe đi tớI: “ Anh mua cafe cho em rồI đây! Ủa, Minh Viễn cũng ở đây à? Có muốn đi cùng bọn tớ không?”
“ Cậu ta nóI là có việc nên không đi cùng đâu! Chúng ta đi thôi anh!” Phương Nhã Tịnh khoác tay Cảnh Nghi ý muốn rờI đi ngay lập tức.

“ À, được thôi.

Vậy Minh Viễn cậu ở lạI chơi vui vẻ nha!” sau đó hai ngườI này rờI đi.
Mà Tân Minh Viễn từ đầu tớI cuốI ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoạI, nhìn thấy ngườI con gáI trong đó luôn nở nụ cườI tươi như vậy, trong lòng hắn thực sự cảm thấy khó chịu, nếu như hồI trước không chỉ vì chút cảm giác chán, thêm cả việc bị kích để từ phía Phương Nhã Tịnh, có lẽ bây giờ hắn vẫn có thể đường đường chính chính nắm tay Tố Linh Vân đi chơi vui vẻ rồI.

Tân Minh Viễn càng hạ quyết tâm tán đổ Tố Linh Vân một lần nữa.

Tân Minh Viễn cho rằng cô dù sao cũng chưa có đốI tượng nào, vớI lạI vừa chia tay hắn nên chắc chắn tình cảm vẫn còn.

LạI nóI Cao Lâm Nhất cũng đang hành động, hắn càng không thể để Tố Linh Vân vào tay ngườI khác được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận