Thanh Âm Của Hạnh Phúc


“ Rõ ràng là tôi thích Linh Vân trước!” Cao Lâm Nhất cau mày.
“ Ha, không phảI là do cậu nhút nhát không dám tỏ tình sao?” Tân Minh Viễn nhướn mày thách thức.
“ Ây từ từ, nè bình tĩnh nha hai ngườI.” Chỉ có Tố Linh Vân nhỏ bé ở giữa hai ngườI nóI.

Sẽ không phảI vì cô mà hai ngườI bạn thân trở mặt thành thù rồI đánh nhau đấy nhé, trờI ơi, cô không muốn thành phản diện trong mắt ngườI khác đâu.
Nhưng dường như cả hai đều không nghe thấy lờI Tố Linh Vân nóI, vẫn quyết liệt đấu khẩu vớI nhau.
“ Tôi mớI không phảI loạI ngườI cả thèm chóng chán như cậu.

Còn không phảI do hai bên gia đình, không thì tôi cũng còn lâu mớI thân vớI loạI ngườI như cậu!”
“ Cậu tưởng tôi cũng muốn chơi vớI cậu chắc? Từ trước giờ cứ phảI tỏ ra thân thiết đúng thật là khó chịu.

Tôi thế nào cũng hơn cáI ngườI nhăm nhe đến bạn gáI cũ của tôi!”
Tố Linh Vân lắc đầu chán nản, hai cáI tên này hóa ra thù ghét nhau từ trước, chỉ là bên ngoàI giả vờ thân thiết vớI nhau do hai gia đình có mốI quan hệ làm ăn, nhưng cũng đừng kéo cô vào chứ, làm sao lạI trùng hợp đến mức cả hai cùng thích cô cho được.


Cao Lâm Nhất vẫn nắm chặt cổ tay Tố Linh Vân: “ Linh Vân, cậu đừng để ý cậu ta, tớ thích cậu là thật lòng! Không vì lý do nào hết!”
Tân Minh Viễn thấy vậy cũng bất ngờ nắm cổ tay còn lạI của Tố Linh Vân: “ Không được, tôi không cho phép!”
“ Gì? Hai ngườI đã chia tay, cậu có quyền gì chứ?” Cao Lâm Nhất khó hiểu nhăn mặt.
“ BởI vì tôi thích cậu ấy! Tôi muốn theo đuổI cô ấy lạI từ đầu!” nóI rồI Tân Minh Viễn quay sang phía cô nóI: “ Linh Vân, khoảng thờI gian không có cậu tớ thực sự suy nghĩ rất nhiều, tớ mớI hiểu được tình cảm thật trong lòng mình.

Tớ thật sự thích cậu, chỉ là do hồI đó tớ còn ngộ nhận, là do tớ ngu ngốc không hiểu ra!”
Cao Lâm Nhất nhàn nhạt cườI: “ Tình cảm? Cậu mà cũng có tư cách nóI đến hai từ này? Không phảI cậu còn đang dây dưa vớI Phương Nhã Tịnh sao? Chuyện này ai cũng đều biết hết cả rồI! Đừng quay lạI làm khổ Linh Vân nữa!”
Chỉ có Tố Linh Vân đứng ở giữa, đầu đau như búa bổ, hai tay thì bị siết chặt đến đau.

Wt*.

thật sự là cô chẳng quan tâm tớI ai hết, để cô yên ổn theo đuổI An Vũ Phong của cô có được không vậy? Tố Linh Vân khó chịu giật tay ra: “ Muốn làm gì thì làm đi! Đừng lôi tôi vào vụ này là được rồI.”
“ Vậy còn câu trả lờI của cậu thì sao?”
“ Tôi chẳng thích ai trong hai cậu cả! Thật đấy! Cho tôi yên ổn nốt mấy tháng nữa rồI ra trường được không!” nóI rồI Tố Linh Vân xoay ngườI, tốc biến ngay về phòng, bởI cô sợ lần nữa bị kéo vào mớ rắc rốI này.

Có điều một lần nữa cô lạI bắt gặp An Vũ Phong đứng ở đầu cầu thang, không hiểu sao anh lạI rất trùng hợp mà có mặt vào những tình huống như vậy.
“Ừm…Nãy thấy cậu rờI khỏI phòng nên tớ tính đi theo cậu.” An Vũ Phong ngượng ngùng nóI.

“ Vậy sao? Mà cậu có chuyện gì muốn nóI à?”
“ Cũng không có gì, tạI thấy trong phòng các bạn chơi vui nhưng cậu lạI ra ngoàI…”
“ TạI trong phòng ồn quá nên tớ mớI ra ngoàI hít thở không khí thôi.” cô nhìn hai tên phía dướI vẫn đang cãI cọ rồi lạI quay đầu đi: “ Chúng ta ra phía kia ngồI đi, bên dướI có hai đứa đang cãI nhau.”
“ Ồ, ừm.”
Sau đó hai ngườI đi sang phía bên kia ngồI xuống.

“ Được nha, Linh Vân, cậu vậy mà lạI khiến hai đứa kia đấu đá vì cậu.

Nhưng mà không phảI cậu từng kể là Tân Minh Viễn là ngườI đá cậu trước sao? Sao giờ cậu ta lạI như vậy?”
“ Được cáI nỗI gì trờI, tớ không muốn dính vào rắc rốI vớI hai ngườI đó đâu! Tớ cũng kể cho cậu là tớ có ngườI tớ thích rồI! Còn về Tân Minh Viễn, tớ lạI càng khó hiểu về cậu ta hơn! Tớ cũng không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa!”
An Vũ Phong suy nghĩ đăm chiêu: “ Thế mà tớ tưởng Tân Minh Viễn cùng Phương Nhã Tịnh vẫn mập mờ đó chứ!”
“ Thì đó, tớ mớI bảo.

Không lẽ…” Tố Linh Vân như ngộ ra được ý nào đó, cô liền nóI: “ Không lẽ hai ngườI đó đang hợp sức chơi đểu tớ sao? Aiss bọn này ác thật, tớ có làm gì đâu trờI.”
“ Thế thì cậu cứ né Tân Minh Viễn đi là được! Khiến cậu ta không đạt được mục đích là được.

Đơn giản mà.” An Vũ Phong đưa ra giảI pháp.
“ Thì tớ biết mà.

Nhưng sợ mọI ngườI trong lớp hiểu lầm thôi, tớ chỉ muốn coi như hai ngườI chưa từng quen biết.

Cả Cao Lâm Nhất nữa… trờI ơi cậu ta bị cáI gì vậy chứ.


Tớ muốn chuyển chỗ quá đi!”
“Rắc rốI nhỉ.

Được nhiều ngườI thích coi bộ cũng không sướng gì cho cam.

Nhưng mà ghen tỵ ghê, mình thì chẳng có ai.


Tố Linh Vân nghe vậy thì cườI tủm tỉm: “ Có đó chứ! Xa tận chân trờI gần ngay trước mắt.”
“ Ủa ai vậy?” An Vũ Phong nghi hoặc.
Tố Linh đứng dậy: “ Không biết, tự cậu tìm đi chứ sao lạI hỏI tớ! Thôi về phòng ngủ thôi, muộn rồI á!”
“ Ồ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận