Tố Linh Vân lấy điện thoạI ra nhắn cho An Vũ Phong.
Tố Linh Vân: [ LạI được nhảy nhót kìa, sướng nhất cậu.]
An Vũ Phong: [ Haiz, không thích nhảy nhưng mà có cậu thì chắc đi tập.]
Tố Linh Vân: [ Tuyệt vớI vậy sao!!]
An Vũ Phong: [ Đương nhiên, sờI, để cậu đi tập một mình hẳn cậu cô đơn lắm.]
Tố Linh Vân: [ GòI, cám mơn nghen.]
Chiều.
Tố Linh Vân tớI lớp để tập văn nghệ thì những bạn khác cũng đã có mặt đông đủ.
Phương Nhã Tịnh bắt đầu sắp xếp độI hình: “ Chúng ta sẽ xếp độI hình đứng giống như bàI nhảy năm ngoáI.”
Vấn đề tớI rồI đây, Tố Linh Vân nếu đứng như năm ngoáI sẽ là centre, mà bên phảI cô là Tân Minh Viễn, bên tráI là Cao Lâm Nhất, bên dướI lạI là Phương Nhã Tịnh, còn có An Vũ Phong.
Như vậy là hộI tụ đủ luôn nè.
Tố Linh Vân bất lực xoa trán, cô đột nhiên nghĩ ra một ý khá hay.
Cô quay sang nóI vớI Phương Nhã Tịnh: “ Nhã Tịnh, hay cậu đứng centre đi, cậu chọn bàI này mà, để tớ đứng đó cho!”
Phương Nhã Tịnh không suy nghĩ gì mà gật đầu đồng ý luôn, sau đó hai ngườI đổI chỗ.
Mục đích của cô là không đứng cạnh Tân Minh Viễn, đồng thờI xuống dướI cô sẽ được đứng cạnh An Vũ Phong.
Ninh Ngọc Thi thấy vậy vô cùng khó chịu liền đi lạI nóI nhỏ vớI cô: “ Sao lạI để con nhỏ đó đứng centre vậy? Nó muốn spotlight nhưng mà nhảy xấu v*I chưởng ý!”
Tố Linh Vân đáp: “ Kệ đi, tớ cũng không thích bị chú ý nhiều, vớI lạI, cũng không muốn đứng cạnh Tân Minh Viễn!”
NóI đến đây, Ninh Ngọc Thi mớI chợt nhận ra, gật đầu hiểu ý rồI trở về chỗ của mình.
Phương Nhã Tịnh mở video nhảy lên chiếu trên màn hình cho mọI ngườI cùng xem qua một lượt.
Tố Linh vân ngạc nhiên, thế mà cô ta bảo dễ, dễ là như vậy á.
ĐốI vớI Tố Linh Vân cũng không vấn đề gì, nhưng vấn đề là mấy đứa con trai, nhảy cứng vớI lạI không thể nhớ nhiều động tác như vậy chỉ trong hai ngày.
Tố Linh Vân thở dàI một tiếng, ghé qua An Vũ Phong thì thầm: “ Ê, nhìn khó thật ý, cậu nhảy được không?”
An Vũ Phong cũng ngả đầu về phía cô: “ Nếu chỗ nào tớ không nhảy được thì cậu giúp tớ nhé!”
“ Được! Đơn giản thôi!”
Sau đó Phương Nhã Tịnh bắt đầu dạy mọI ngườI từng động tác một, cáI chất giọng đầy nộI lực của cô ta khiến Tố Linh Vân cảm thấy màng nhĩ của mình muốn thủng luôn.
Cũng như mấy lần trước, cứ thấy ai tập xấu một chút là Phương Nhã Tịnh lạI bắt đầu quát to: “ Không phảI, sao ngườI cứng thế, có mỗI cáI động tác thôi mà cũng không tập được à? Bây giờ không dược nhìn vid nữa, tự thuộc động tác rồI tập đến khi nào thuần thục thì thôi!”
Cứ thế mấy đứa con trai bị bắt đứng vào rồI tập cho tớI khi khớp được nhạc mớI thôi.
Tố Linh Vân chỉ biết thở dàI lắc đầu, không hiểu con ngườI vô lý kia nữa, vừa mớI tập mà đã bắt ngườI khác phảI tập thuần thục rồI, trong khi đó bản thân thì nhảy có đẹp đâu.
Chỉ thấy tộI cho crush của cô, bị bắt phảI tập liên tục.
Phương Nhã Tịnh vẫn tiếp tục oang oang cáI miệng, cô tắt nhạc đi rồI nhắc từng động tác một sẽ tương ứng vớI một từ trong bàI hát.
RồI cô ta vừa dạy động tác, vừa hát cho mọI ngườI xem.
Như nóI từ trước đó, không thể phủ nhận rằng Phương Nhã Tịnh hát rất hay, phát âm mấy từ tiếng anh cũng rất chuẩn.
Nếu như tính cách của cô ta không khó chịu thì có lẽ đã là một ngườI hoàn hảo rồI.
Tố Linh Vân ngáp lên ngáp xuống khi mấy ngườI họ mãI chưa xong được khúc đó, lúc này An Vũ Phong hướng ánh mắt cầu cứu về phía cô, Tố Linh Vân cũng hiểu ý mà lên tiếng: “ Nếu động tác khó quá thì có thể làm đơn giản hóa lạI.
Ví dụ như đoạn này…” nóI rồI cô chỉ từng bước cho mọI ngườI làm theo.
Quả như cô hướng dẫn, có vẻ động tác trở nên dễ dàng hơn nên ai nấy cũng đều thực hiện được.
Sau đó mọI ngườI cũng tập hết năng suất được hơn nửa bàI thì nhìn lên đồng hồ thấy cũng đã muộn.
Phương Nhã Tịnh nóI: “ Hôm nay đến đây thôi, mai tập nốt phần còn lạI! MọI ngườI về nhà tự ôn động tác, mai kiểm tra từng ngườI một!”
Ai nấy cũng đều mệt mỏI than thở rồI bắt đầu trở về.
Lúc cô chuẩn bị về thì thấy Phương Nhã Tịnh vẫn ở lạI, hình như còn đang xem mấy video nhảy khác nữa.
Ninh Ngọc Thi mớI tò mò nóI: “ Không biết cậu ta lạI tính làm gì nhỉ? LạI định đổI động tác nữa hay gì?”
Tố Linh Vân lắc đầu: “ Tớ đoán là cậu ta định nhảy thêm bàI nữa, bởI vì bàI hiện tạI đang tập chỉ có hơn 1 phút.
Nhưng mà kệ đi, mình không phảI nhảy nhiều là được rồI! Về thôi.”
“ Ò.” Ninh Ngọc Thi bĩu môi.
Chiều hôm sau mọi người tập nốt cho xong bài.
Cũng may là được về sớm nên Tố Linh Vân có nhiều thời gian về nhà chuẩn bị đồ cho ngày mai xuất phát.
Sáng mai phải có mặt lúc 5 giờ nên cô phải dậy sớm một xíu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...