Kha Âm nhận lấy nhưng không uống, chỉ đặt cốc trên bàn, Dạ Dung Lâm ngồi trên sô pha.
Tay cầm cốc nước càng làm nổi bật khớp xương thon dài: "Cô không biết từ chối người khác sao?"
Sau một lúc, Kha Âm mới ý thức được Dạ Dung Lâm đang nói với cô, quay đầu nói: "Không phải."
Việc gì cô không muốn, chẳng ai có thể ép cô cả, nhưng ba loại đồ uống kia, cô không muốn nói nhiều cùng Dạ Dung Lâm liền tùy tiện vậy.
Dạ Dung Lâm không tin lắm, chủ yếu là cô gái này làm anh cảm giác ai cũng cự tuyệt xa cách, chẳng lẽ anh lớn lên giống người xấu?
Kha Âm đợi trong chốc lát, không thấy anh nói chuyện, liền quan tâm hai con mèo.
Quả nhiên, đối với động vật cô không quá khẩn trương, động vật nhỏ đều mềm mại, vuốt ve bụng cho chúng, chúng liền thoải mái kêu meo meo.
Ở cùng Kim Giác và Ngân Giác cả buổi trưa, Dạ Dung Lâm cũng nhìn cô cả buổi, Kha Âm cảm thấy sắp đến giờ, muốn chào tạm biệt Dạ Dung Lâm, thì điện thoại anh vang lên.
Dạ Dung Lâm xin lỗi, thấy Dạ Vạn Nham gọi, tiếp điện thoại: "Sao vậy?"
Dạ Vạn Nham nói thẳng trọng điểm: "Mai công ty có tiệc, anh có tới không?"
"Sao?"
"Dạ Hàm bảo muốn gặp mèo của anh, khi tiệc kết thúc, anh vừa lúc có thể mang thằng bé đi."
Người đứng đầu Dạ thị là Dạ Dung chính là ba của Dạ Hàm, hiện giờ đang cùng vợ Giản An Khâm chưa trở về, nên Dạ Tiểu Hàm phải ở nhà Dạ Vạn Nham.
Dạ Dung Lâm không thích trẻ con lắm, liền từ chối: "Anh bận rồi, không đi được.
Ngày mai anh cho người đến đón nhóc nhé."
"Vâng." Dạ Vạn Nham cúp máy, Dạ Dung Lâm đi về phía Kha Âm.
Anh cười hỏi: "Cô muốn về sao? Tôi đưa cô đi."
Kha Âm từ chối: "Xe của anh không phải đang ở viện sao, tôi tự lái xe về."
Dạ Dung Lâm không nghĩ tới, Kha Âm muôn rời đi nhanh, liền tranh thủ nói: "Tôi còn xe khác mà......"
"Thật sự không cần tiễn", Kha Âm thật thà nói, "Tôi sợ anh đưa tôi về, xong chính anh cũng không về được nhà, tôi lại phải đi tìm anh."
Dạ Dung Lâm tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc! Cuối cùng chỉ trơ mắt nhìn Kha Âm rời đi, cảm thấy mình như cải trắng nhỏ bé gặp phải gió bắc hung hãn.
Hai con mèo cùng Dạ Dung Lâm đứng tiễn Kha Âm, Kha Âm quay đầu lại thấy hình ảnh này thật ấm áp.
Trước đấy, hai người có hẹn mai cô lại tới đây.
Trở về nhà, Kha Âm không nghĩ tới ba Kha lại gọi điện cho mình, ba Kha chính là một trong những lãnh đạo cao cấp của Dạ thị, hỏi Kha Âm: "Con gái, ngày mai ba có một bữa tiệc phải tham gia, con có thời gian đi cùng ba không?"
Kha Âm khó xử: "Ba, người cũng biết con không thích những nơi như thế...."
"Ai nha, nhưng con không nghĩ tới ba phải đi một mình sao? Người khác đều mang bạn gái theo, con nói ba đi một mình, thật là..."
Kha Âm không tình nguyện nói: "Mẹ con đâu....."
Giờ phút này mẹ Kha đang ngồi kế bên chồng, nháy mắt ra hiệu, còn chọc chọc tay ông, ý bảo ông tùy cơ ứng biến.
Ba Kha chỉ còn cách nói: "Gần đây, ba và mẹ con xích mích, bà ấy không đi cùng ta, ta cũng không dám tìm người khác.
Con gái, giúp cha già lần này đi." Lại thêm câu: "Ta cũng chưa có quần áo thích hợp...." làm Kha Âm không giãy dụa được.
"Lần trước, mẹ mua cho ba một bộ màu trắng đó sao, vậy ba mặc bộ đó đi, đêm nay không cần quá trang trọng."
Kha Âm không chịu được ba mẹ năn nỉ, cuối cùng đáp ứng.
Cúp điện thoại, ba Kha mẹ Kha đều cười đắc ý.
Cười xong, mẹ Kha nói: "Nhiều năm rồi tiểu Âm không có giao lưu gì cả, chỉ có mỗi Nguyệt Lượng, 26 tuổi rồi cũng không cùng ai hẹn hò.
Tôi nghĩ con nó cả đời chỉ làm bạn với mấy con thú cưng thôi."
Ba Kha cũng nghĩ vậy: "Về sau, tôi sẽ dẫn nó đi những bữa tiệc như này, không chừng lại quen thuộc.
Bà đừng quá lo lắng, Tiểu Âm nhà chúng ta là tốt nhất."
Hai người vừa lòng, nhưng Kha Âm thì lại thấy đau đầu vô cùng.
Đừng nói đến loại tiệc rượu này, những lần tụ họp đối với cô thật dư thừa.
Vò tóc, cô mở tủ quần áo, lấy chiếc váy trong góc tủ ra, ngắm nghĩa một lúc, lại vứt vào tủ.
Thôi, cùng lắm thì ngày mai cô trốn vào một góc, không nói với ai, đỡ phải xấu mặt.
Sáng hôm sau, Kha Âm bị đánh thức bởi tiếng đập bên cửa sổ, mới đầu cô còn tưởng là ảo giác.
Chậm rãi mở mắt, tiếng động vẫn còn, chẳng lẽ cửa sổ nhà mình có đồ nên chim chóc mới đến? Ngồi dậy, vén rèm thì thấy hai con mèo đang nằm dài trên cửa sổ, Kim Giác và Ngân Giác, sao chúng nó biết đường mà tới?
Cô mở cửa sổ ra, ngoắc tay với hai đứa, ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa sao lại ở đây? Dạ Dung Lâm đâu? Không phải anh ấy mang hai đứa đến đây chứ?"
Nhìn ra ngoài cửa sổ không có ai nha.
Hai con mèo một trước một sau nhảy vào nhà cô, Kim Giác hôm trước còn yếu ớt hôm nay đã hoạt bát, mới đến nơi này, cái gì cũng xa lạ nên rất tò mò, cong đuôi đi tới đi lui trong phòng Tiểu Tâm.
Ngân Giác cũng đặc biệt vui vẻ, chạy loanh quanh rồi kêu meo meo.
Kha Âm liền xác định Dạ Dung Lâm không biết hai con mèo này đến nhà mình, vì thế cô cầm điện thoại gọi cho anh.
"Uy? Bác sĩ Kha?" Dạ Dung Lâm cảm thấy, sáng sớm đã được Kha Âm gọi điện thực may mắn.
Kha Âm "Ân" một tiếng, "Hai con mèo của anh chạy tới chỗ tôi."
"Cái gì?" Dạ Dung Lâm còn đang chạy bộ, nghe Kha Âm nói lập tức dừng hẳn "Chúng nó đến bằng cách nào?"
"Không biết, lúc tôi tỉnh dậy, hai đứa đang gõ cửa sổ nhà tôi." Kha Âm nghi hoặc "Anh cũng không biết chúng nó đi chơi sao?"
Dạ Dung Lâm có chút bất đắc dĩ: "Hai đứa toàn chạy ra ngoài chơi, xong sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, sáng dậy không thấy chúng, tôi cũng không chú ý.
Không nghĩ tới hai đứa lại gây phiền toái cho cô, giờ tôi sang đón chúng."
Kha Âm nói địa chỉ, hỏi Dạ Dung Lâm: "Thế nào, anh có thể đến được không?"
Trong lòng Dung Lâm bi phẫn! Anh không mù đường đến mức vậy, đi vài lần là nhớ được a.
Ai biết trong lúc anh trầm mặc, Kha Âm liền kết luận: "Thôi, để tôi mang hai đứa về nhà anh vậy, anh ở nhà chờ đi"
Dạ Dung Lâm: ".........Vì cái gì mình cảm thấy Kha Âm lo lắng mình lạc đường nhỉ? Tốt xấu gì thì mình cũng lớn hơn cô ấy hai tuổi."
Kha Âm duỗi tay ôm hai đứa: "Đi, chị đứa chúng mày về nhà." Hai con mèo không tình nguyện, lăn lộn trên sàn nhà ra vẻ bán manh.
Kha Âm dở khóc dở cười: "Bọn mày bán manh cũng vô dụng, chủ nhân chúng mày đang đợi đó, đi mau." Hai đứa vẫn không nhúc nhích, làm bộ mệt mỏi, như là không quan hệ với việc sáng sớm trèo lên cửa sổ rất hang hái kia.
Kha Âm cầm chìa khóa: "Vậy chị đi nha!"
Hai đứa đều kêu meo meo, xong chạy nhanh như bay đến, như nói, đợi chúng em, chúng em đi cùng chị!
Kha Âm lái xe mang mèo đi trả thấy Dạ Dung Lâm đứng ở cửa chờ cô.
Nhận lại hai con mèo, chúng nó lại như ghét bỏ anh còn không cho anh ôm, ở trong xe Kha Âm chạy tới chạy lui.
Từ góc độ chuyên nghiệp Kha Âm nói: "Tôi cảm thấy bọn nó hết sợ hãi rồi, bệnh của Kim Giác cũng tốt rồi, chiều nay tôi không cần tới nữa."
Dạ Dung Lâm sửng sốt: "Này, sao được!"
"Ân?"
"A, không phải, ý tôi không phải là ai, mà chúng nó chưa hết bệnh mà.
Cô đợi tôi cùng hai đứa một lúc."
Kha Âm chớp chớp mắt, liền thấy Dạ Dung Lâm ngồi xuống cùng hai đứa.
Anh nhỏ giọng nói với Kim Giác và Ngân Giác: "Hai đứa nghe thấy chưa? Vì biểu hiện hoạt bát của hai đứa mà bác sĩ Kha sẽ không đến nữa."
Hai con mèo quả nhiên thông minh hiểu anh nói gì, liền ngã lăn xuống đất.
Mấu chốt là còn đem đầu hướng về phía Kha Âm nhìn tội nghiệp, như là đặc biệt khó chịu.
Dạ Dung Lâm đứng lên, chỉ chỉ: "Cô thấy không, chúng nó còn cần cô tới thăm."
Kha Âm xuống xe, kiểm tra từng chút một, lúc trước chỉ cần cô duỗi tay là hai cái đầu sẽ xấn tới đòi vuốt ve, thế nhưng giờ lại nằm trên đất, Kha Âm liền tin: "Xem ra chưa khỏi hẳn, chiều tôi sẽ qua đây."
Dạ Dung Lâm nhịn cười đến mắc nghẹn: "Được, chiều gặp lại."
Kha Âm gật đầu, dặn dò anh cho Kim Giác uống thuốc, rồi lái xe đến bệnh viện.
Xe đi không bao lâu, Kim Giác cùng Ngân Giác đứng dậy dùng sức giũ bụi bẩn trên người xuống.
Sau đó chúng kiêu ngạo nhìn về phía Dạ Dung Lâm, hưng phấn kêu không ngừng, như đang hỏi: "Chúng ta biểu hiện như thế nào?"
Dạ Dung Lâm phát mệt với hai đứa, vỗ trên đầu từng đứa: "Không phụ công nuôi chúng mày nhiều năm! Không cần tao nói đã biết đi tìm cô ấy rồi! Đáng khen ngợi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...