【Tưởng Bách Liệt: “Tôi luôn có một cảm giác: cô một mực kiềm chế bản thân. Giống như nhét một con cá voi vào hộp cà mòi.”
Viên Tổ Vân: “hai người lãng phí thanh xuân, tưởng rằng đây là sự khởi đầu của cuộc sống tốt đẹp, thậm chí em còn, em còn rất tự phụ nhắc nhở chính mình, nhất thiết đừng nỗ lực yêu nhiều hơn đối phương, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng chiến thắng hơn. Em cho là dù mất đi cô ấy, thì vẫn còn có con đường tốt đẹp khác đang chờ em đi, một chút đau khổ có lẽ không đáng kể chút nào. Nhưng mà, có một ngày ——
—— em thật sự mất đi cô ấy. Nói đúng hơn, cô ấy bị mang đi, hơn nữa vĩnh viễn không trở về —— em có biết cái gì là vĩnh viễn không? Chính là toàn bộ thời gian mà em có thể tưởng tượng ra được, em phải đi đối diện, toàn bộ thời gian…
‘Chỉ là thích’ mà em vốn nghĩ lúc đầu đã biến thành nhớ nhung từng giây phút, lời nhắc nhở em từng nói với mình đã trở thành hối hận, sau khi trải qua sự mất đi mà em vốn coi là đau khổ nhỏ nhoi…thì nó đã trở thành hư vô mờ mịt, em thậm chí hy vọng chính mình cảm thấy đau khổ —— nhưng mà, em sẽ cảm nhận được một thứ càng đáng sợ hơn là đau khổ —— em có biết đó là cái gì không?”】
9.1
Edit: Sam
“Cô từng có kinh nghiệm yêu đương không?” Tưởng Bách Liệt cắm ống hút vào lon bia, như con nít mà hút uống.
“Tôi không biết nên trả lời anh thế nào —— nhưng nói chính xác —— là không có.” Thế Vân nhìn anh ta, không khỏi cười rộ lên. Rất nhiều lúc, trên người Tưởng Bách Liệt sẽ có một loại đáng yêu nằm ngoài dự đoán của người ta.
“Tôi rất khó tin, bởi vì cô không phải xấu xí —— tôi không có ý gì khác —— chỉ là cảm thấy cô cùng với hình tượng cô gái ít người để ý cách nhau khá xa, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cô thuộc loại phụ nữ rất có sức hấp dẫn cá nhân,” anh ta mở to hai mắt, như là rất kinh ngạc, “Hơn nữa tình yêu không phải là sinh mệnh của phụ nữ sao?”
“…Trong một số tình huống thì đúng vậy, có một số không phải.”
“Có thể nói về tình huống ‘không phải’ với tôi không, tôi rất hiếu kỳ.”
“Chính là…” Cô suy nghĩ rồi nói, “Khi anh không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ tới chuyện này.”
“Anh chàng kia thì sao?” Tưởng Bách Liệt đặt lon bia xuống, một tay chống cằm.
“Thạch Thụ Thần?”
“Ừm, anh ta yêu cô rất nhiều năm không phải sao, chẳng lẽ cô không động lòng chút nào?”
“Tôi chỉ coi anh ấy như là…một người bạn thân thiết.”
“Oh…” Anh ta hô lên, “Cô không nói thế với anh ta chứ?”
“Không có.”
“Bất cứ người đàn ông nào lúc bị từ chối mà nghe câu đó thì sẽ rất muốn chết.”
“Không, không đâu,” không biết tại sao cô rất khẳng định nói, “Thạch Thụ Thần là…một người kiên cường.”
“Cô thích anh ta, nhưng không yêu anh ta?”
“Ưm…cách nói này cũng không chính xác, nhưng anh có thể nói vậy,” Thế Vân nhìn ảnh phản chiếu lên ngọn đèn trên trần nhà, tưởng tượng ra khuôn mặt của Thạch Thụ Thần, “Tôi nghĩ không thể nói là tôi thích anh ấy, nhưng đối với tôi anh ấy là một người đặc biệt.”
“Người đặc biệt?”
“Ừm. Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào bị tổn thương…nhất là anh ấy.”
“Tôi không hiểu,” anh ta ngồi thẳng lưng, như là đang đến gần gì đó, “Kỳ thật cô rất quan tâm đến anh ta, nhưng không phải là sự quan tâm giữa nam và nữ?”
“…Cũng có thể nói vậy,” cô hơi lúng túng, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời, “Tôi chỉ là không có cách nào nảy sinh cảm giác giữa nam nữ đối với anh ấy, nhưng…tôi hy vọng anh ấy sẽ không vì tôi mà đau khổ.”
“Nhưng đó là điều tất nhiên, cô đã từ chối anh ta thì nhất định sẽ tổn thương anh ta…”
“Tôi rất mâu thuẫn, phải không?”
“Đúng vậy…ưm, đương nhiên đúng vậy, đó là cảm giác của tôi đối với cô từ trước đến nay.” Anh ta như là muốn tìm một từ hoặc là một câu thích hợp để đồng ý với cô, nhưng cuối cùng lại thấy rằng chỉ có lặp lại sự nhận thức chung, hoặc là nhấn mạnh khẩu khí, thì mới có thể biểu đạt tâm trạng hiện giờ của mình.
Thế Vân cười khổ, không chạm vào lon bia trong tay. Thật ra cô rất muốn uống, muốn dùng cồn khiến mình có thêm dũng khí, nhưng trong sâu xa cô nghĩ rằng mình không thể làm vậy, cô phải làm ình không nghe theo bất cứ ai hoặc là sự vật nào.
“Cô biết không, tôi nghĩ rằng ‘yêu’ là một loại thiên tính, cho dù là tận thế chúng ta cũng sẽ cần nó.” Ánh mắt Tưởng Bách Liệt nhìn qua hơi man mác.
Cô nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ cười cười: “Có lẽ vậy, nhưng đối với tôi thì không phải.”
“Thế thì đối với cô cái gì là quan trọng nhất?”
“…”
“…”
“Sống thật tốt.”
Trong ban đêm tĩnh lặng, khi cô nghe được lời nói của mình, cô cũng vô cớ giật mình.
Tưởng Bách Liệt bỗng nhiên khẽ thở dài: “Cái chết của chị cô, thật sự có ảnh hướng lớn như vậy đối với cô ư?”
“…”
“Nhưng mà con người luôn phải đối mặt với tử vong, cho dù là người khác hay là bản thân chúng ta. Rất nhiều chuyện, nhất là sinh mệnh, chúng ta không thể khống chế, chẳng lẽ bởi vì cái chết của cô ấy mà cô sẽ thay đổi cuộc sống của mình sao, Thế Vân?” Anh ta nhìn cô, trong mắt có tâm tình kích động mà trước đây chưa từng có, tựa như phẫn nộ, hoặc như là bất đắc dĩ, khác với Tưởng Bách Liệt tao nhã mọi khi.
Cách tết âm lịch còn có một tuần, các đồng nghiệp như là quên mất lên dây cót cho con rối, mọi hoạt động và suy nghĩ đều chậm lại một nhịp. Kỳ thật Thế Vân có rất nhiều việc phải làm, bởi vì qua tết Shelly sẽ trở lại đi làm, cô muốn giao lại tất cả văn kiện đã chuẩn bị xong, liệt ra mục lục và danh sách, nhưng cô thường xuyên bị bầu không khí đình trệ của văn phòng cuốn hút, nhìn thẳng màn hình máy tính ngây người, cho đến khi Viên Tổ Vân dùng câu “Này” trầm thấp mà vang dội đánh thức cô.
“Sau này sếp em hỏi em có sở trường gì, em có thể thật tự hào trả lời rằng ‘tôi rất biết ngây người’.” Một tay anh cầm tách cà phê uống từ từ, tay kia thì đút vào túi, biểu tình vẫn là “xấu xa” trước sau như một.
Thế Vân không tức giận, ngược lại trưng ra nụ cười giả lả: “Sếp tôi cũng không nhàm chán như anh.”
Viên Tổ Vân nheo mắt nhìn cô, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi trở về văn phòng mình, đóng cửa lại.
Vài giây sau, điện thoại trên bàn Thế Vân vang lên.
“A lô, xin chào.” Cô cùng giọng điệu chuyên nghiệp cầm điện thoại nói.
“Một giờ trưa theo tôi ra ngoài họp.”
Cô nhìn cánh cửa kia khép chặt, có thể tưởng tượng người ở bên trong có biểu tình gì vào giờ phút này, vì thế cô tức giận nói: “Vừa rồi sao không nói ——”
“—— thì nói đã định rồi.” Nói xong, anh không chút do dự cúp máy.
Thế Vân mở to mắt nhìn ống nghe trong tay, bỗng nhiên có nỗi xung động muốn thét lên.
Đây là cú phục thù cuối cùng của anh sao? Bởi vì qua mấy hôm nữa, cô sẽ không còn thuộc dưới quyền của anh, rốt cuộc anh không thể dùng giọng điệu ra lệnh bảo cô pha cà phê, cũng hết cách dùng tăng ca để uy hiếp cô, anh không phải cấp trên, cô cũng không phải cấp dưới, hai người chỉ là…đồng nghiệp có quan hệ không bình thường mà thôi.
“Xin hỏi…” Thế Vân theo Viên Tổ Vân bước xuống xe taxi, cô nâng tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ là một giờ rưỡi, nhưng mà kiến trúc trước mắt không phải là cao ốc văn phòng, mà là…một rạp chiếu phim?
“Đi thôi.” Anh không giải thích gì, thong thả xách cặp da đi vào, bóng lưng thờ ơ ung dung như là cậu thiếu niên đang muốn đi chơi bóng.
Lúc này xe taxi đã chạy đi, Thế Vân vẫn ngơ ngác đứng đó, do dự thật lâu, cô mới vội vàng theo vào.
“Này,” Viên Tổ Vân đứng trước một loạt áp phích phim, như là rất hao tâm tổn trí, “Bộ nào hay?”
“Bình thường anh ra ngoài họp là mở tại đây à?”
Anh mỉm cười, nháy mắt: “Em đoán đi…”
Cô trừng anh, rồi quay đầu đi chỗ khác không nói gì.
Viên Tổ Vân lấy ví ra mua hai tấm vé, sau đó túm lấy cánh tay cô mua bỏng ngô và nước ngọt, buổi trưa người trong rạp không nhiều lắm, bọn họ đứng ở một góc chờ soát vé, một cặp học sinh đi qua, anh vừa ngậm ống hút uống nước ngọt, vừa nhìn cô nữ sinh mặc váy ngắn kia, nói: “Bây giờ nữ sinh ăn mặc hot thật…”
Thế Vân cũng nhìn cặp đôi kia, nhai bỏng ngô: “Đừng nhìn người ta chằm chằm, sẽ bị coi là sắc lang đấy.”
Anh cười lạnh một tiếng, vừa định phản bác thì chợt nghe cô nữ sinh kia nói với bạn trai: “Ông chú này cứ nhìn em chằm chằm, kinh tởm, giống như sắc lang ấy…”
Cậu nam sinh quay đầu hung hăng trừng Viên Tổ Vân một cái, sau đó dắt bạn gái đi vào.
hai người tựa ở góc tường trầm mặc, cho đến khi Thế Vân nhịn không nổi nữa mà cười phá lên.
“Con nít bây giờ tệ quá…” Viên Tổ Vân ngạc nhiên.
Nhìn thấy bộ dạng bực bội của anh, cô cười càng dữ hơn, nước mắt gần như chảy ra.
“Không được cười!” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
“Ồ…tôi xin lỗi…” Thế Vân lấy ngón tay đè lại khóe mắt, cô cắn môi, cố nén cười.
“Bắt đầu rồi.” Anh bĩu môi, bực bội đi qua cho nhân viên soát vé.
Thật ra, cô rất muốn nói anh đáng yêu, một loại đáng yêu khác với Tưởng Bách Liệt.
Dưới bề ngoài trưởng thành ẩn chứa một trái tim như trẻ con —— cô không biết như thế là tốt hay không tốt, nhưng cô cảm thấy anh như vậy là chân thật…mặc dù đôi khi cũng xấu xa.
“Đây là bộ phim kinh dị…” Đèn tắt, phim bắt đầu chiếu, Viên Tổ Vân lặng lẽ sáp lại gần, nói bên tai Thế Vân.
“Ờ…” Cô gật đầu.
Một tay anh nâng cằm, nửa khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay còn lại: “Em không sợ sao?”
“Có gì phải sợ.” Cô điềm tĩnh tự nhiên ăn bỏng ngô.
Anh trầm mặc, nhưng trong bóng tối anh nhìn ánh mắt cô như là rất hoài nghi: “Thế thì người lần trước sợ đến mức không dám xem là ai?”
“Được rồi,” tế bào đùa dai trong cơ thể Thế Vân bắt đầu khởi động, “Nếu anh muốn nói trắng ra, tôi chỉ đành thừa nhận đó là để hùa theo cái gọi là ‘lòng hư vinh của đàn ông’ của anh mà cố ý giả vờ thôi.”
Nói xong, cô đắc ý nhìn khuôn mặt kinh ngạc của anh, tựa như mỗi lần anh thực hiện được trò đùa dai. Chẳng qua sự đắc ý này không kéo dài bao lâu, bởi vì bộ phim này còn kinh khủng ghê gớm hơn trong tưởng tượng của cô, cô khẩn trương nhắm mắt lại, hai tay bất giác túm cánh tay anh, khiến anh cười vài tiếng ác ý.
Lúc phim kết thúc Thế Vân xanh mặt đi theo sau Viên Tổ Vân ra ngoài. Người ban đầu hãy còn tức giận vì bị cô cười nhạo, lúc này tâm trạng của anh vô cùng tốt, anh đong đưa cặp da trong tay, có lẽ vừa mỉm cười vừa ngâm nga bài hát đang được yêu thích…
“Không được cười!” Lần này tới phiên cô gầm gừ.
Anh nghiêng mặt, dùng khóe mắt nhìn cô, chẳng có chút ý tứ thu lại nụ cười.
Bỗng nhiên, anh túm cánh tay cô trốn vào một ngõ bên cạnh rạp chiếu phim, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè cô trên vách tường, thấp giọng nói: “Tôi vừa thấy thư ký của ông chủ lớn.”
“…” Cô bị anh bao phủ trên vách tường, vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy râu mọc lúng phúng trên cằm anh, cô cảm thấy mình không thể hô hấp —— có lẽ là quên hô hấp?
Một lát sau, anh thả cô ra, ló đầu nhìn xung quanh: “Cô ta đi rồi, may quá…”
Anh xoay người nhìn cô, kinh ngạc nói: “Em đỏ mặt….”
“Không có.” Thế Vân đẩy anh ra, giẫm giẫm bàn chân bị tê rồi xông ra ngoài.
À, cô đỏ mặt, mặt cô thật sự đỏ, bởi vì cô cảm giác được hai má mình nóng lên, bởi vì cô cảm giác được trái tim mình nhảy loạn.
Hôm 30 tết, bầu không khí trong văn phòng giống như là đã bắt đầu ăn tết, gần như không ai làm việc, mọi người chỉ ráng chịu đựng tượng trưng cho qua buổi sáng mà thôi.
Viên Tổ Vân còn chưa đến, Thế Vân đem tất cả văn kiện danh sách đã chỉnh lý xong đặt trên bàn anh, chuột máy tính của anh nằm ở một góc trên bàn, vị trí mà bàn tay và ngón trỏ tiếp xúc đã phai màu sơn, anh thích cắm ngược thìa cà phê đã được rửa sạch, lộ ra bề mặt thìa màu bạc phai dần, bên cạnh là một gạt tàn thuốc bằng thủy tinh thật to, nhưng tàn thuốc của anh lại bắn vào một cái tách, trên giá áo tại góc tường luôn treo vài chiếc áo sơ mi và áo vest hiếm khi mặc, cứ cách hai tuần là đưa tới tiệm giặt ủi một lần… Anh chính là một người có rất nhiều thói quen kỳ quặc, hơn nữa anh không che dấu bản thân như vậy chút nào.
Cô kinh ngạc phát hiện, vô tình sự hiểu biết của cô đối với anh đã vượt quá tưởng tượng của mình.
“Xin hỏi,” âm thanh của Viên Tổ Vân vang lên phía sau cô, “Em đang nhìn vật riêng của người khác sao?”
Thế Vân khoanh tay, xoay người trừng mắt liếc anh, sau đó muốn đi ra ngoài nhưng bị anh chặn ở cửa. Cô đi qua trái, anh cũng đi qua trái, cô qua phải, anh cũng qua phải, cô không khỏi vừa tức vừa cười: “Anh thật nhàm chán.”
Anh nhìn cô, không nói gì, một lát sau mới tự động nhường đường.
Cô đi ra ngoài rồi, cầm lấy cái tách của mình trên bàn đi vào phòng trà nước pha cà phê.
Anh không hề che giấu bản thân, nhưng cũng không chủ động biểu đạt chính mình, cô rất khó phân rõ ràng cảm giác như gần như xa đối với anh rốt cuộc là chán ghét hay là…chán nản?
Buổi trưa, khi Thế Vân ăn cơm trở về, cô kinh ngạc phát hiện đa số đồng nghiệp đều đi rồi, cửa văn phòng của Viên Tổ Vân mở ra, người cũng không ở đó. Cô đợi một lúc, anh vẫn không trở về, vì thế cô quyết định cầm túi xách về nhà, buổi tối hẹn Tử Mặc ăn đồ nướng, cô muốn đi sớm một chút đi siêu thị mua đồ ăn.
Nhưng nửa đường Tử Mặc lại gọi điện nói đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cho nên Thế Vân quay xe, chạy về nhà.
“Cậu còn nhớ không,” Tử Mặc dùng giọng điệu cứng ngắc như mọi khi, “Hồi cao trung, bọn mình từng nướng đồ ăn trên đường, kết quả ——”
“—— bãi cỏ trên đường cháy sạch không còn một mảnh.” Hạng Tự vừa cười vừa nói.
“Sau đó, mấy bác tổ dân phố tới nơi, bọn mình liền trốn ở một bên, may mà có Thế Vân, bọn mình mới thoát được một kiếp.” Tử Mặc bày nguyên liệu đã mua ở siêu thị lên bàn, khóe miệng kéo ra nụ cười chất phác.
“Tớ?” Thế Vân phụ trách xem chừng lò nướng.
“Đúng vậy.”
“Tớ…làm thế nào?” Cô có phần không chắc hỏi.
“Cậu rất kinh người,” Hạng Tự từ trong phòng bếp bưng ra hai thùng bia lớn, “Sau ngày hôm đó tớ nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn khác xưa.”
“?”
“Ơ…” Tử Mặc kêu lên, “Cậu không nhớ ư?”
Thế Vân tỏ vẻ mờ tịt nhìn họ, nói không ra lời.
“Cậu ——” Động tác Hạng Tự chỉ vào cô trông rất tuấn tú, “—— mấy bác tổ dân phố này thích nhất là ‘học sinh ba tốt*’, cậu thế mà mặt không biến sắc tim không đập nhanh nói với họ, ban nãy cậu nhìn thấy bốn năm anh chàng thanh niên khoảng hai mươi tuổi ở đây nướng đồ ăn, sau đó làm cháy bãi cỏ, trước khi mọi người đuổi tới thì đã tản ra chạy trốn rồi.”
(*) “ba tốt” bao gồm tư tưởng phẩm đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.
“…” Thế Vân mở to mắt, như là không thể tin mình từng làm như vậy.
“Những bác gái này lập tức chia nhau truy lùng những người mà cậu nói, thế là bọn mình được nghênh ngang đi về nhà.”
Tử Mặc cười ha ha, như là nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vô cùng hưng phấn. Hạng Tự liếc mắt nhìn cô, nhịn không được mà vươn tay véo má cô: “Cậu đó, chỉ biết cười ngây ngô, nếu không phải cậu nhao nhao đòi ăn đồ nướng, bọn mình sẽ đi sao?!”
Tử Mặc bị véo đau cũng không để ý, vẫn là bộ dạng vui vẻ tự đắc, làm cho Hạng Tự trừng mắt liên tục. Thế Vân bị biểu tình của hai người kia chọc cười, giống như tìm về một đoạn hồi ức thời thanh xuân.
Tối nay, đã có người bắn pháo hoa, Thế Vân nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Cô kéo ra bức màn ở đầu giường, nhìn chếch lên căn hộ của Tử Mặc ở tầng trên, đèn còn sáng, cô bèn cầm điện thoại bấm số.
“A lô?” Tử Mặc nhanh chóng nhận máy, không giống như là sắp ngủ.
“Là tớ.”
“Ừ, tớ đã thấy tên cậu hiện lên màn hình.”
“Còn chưa ngủ sao?”
“Ừm, thế nào?”
“À…” Thế Vân trầm ngâm, “Không có gì, chỉ là cảm ơn đồ nướng của cậu…”
“…”
“Còn nữa…cảm ơn cậu và Hạng Tự, còn nhớ nhiều chuyện của tớ như vậy.”
“Thế thì không cần nói cảm ơn đâu…” Trong âm thanh chất phác của Tử Mặc mang theo chút ngượng ngùng.
“Kỳ thật không chỉ riêng việc này…còn có rất nhiều rất nhiều, đôi khi tớ muốn nói cảm ơn cậu, nhưng không biết mở lời thế nào.”
“Thế Vân,” Tử Mặc nhạy cảm hỏi, “Cậu sao vậy, bọn mình là bạn thân mà.”
“Ừm,” Thế Vân ôm chân tựa vào đầu giường, tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Tử Mặc, cô bỗng nhiên cảm động muốn rơi lệ, “Bọn mình là bạn thân…”
“…”
“Tử Mặc,” cô lau khóe mắt, mỉm cười nói, “Nếu có việc gì tớ có thể làm cho cậu thì hãy nói cho tớ biết, được không?”
“Ừm!”
Cô không nhìn thấy biểu tình của Tử Mặc, nhưng cô có thể cảm giác được, Tử Mặc đang mỉm cười ở đầu dây bên kia.
“À, đúng rồi, cậu cùng tớ đi coi mắt nhé…”
“Coi mắt?” Thế Vân kinh ngạc.
“Ừm,” Tử Mặc như là rất bất đắc dĩ, “Mẹ tớ đó, canh tớ lâu rồi, cuối tuần trước về nhà, tớ hết cách rồi đành phải đồng ý thử xem.”
“Nhưng mà,” trong đầu cô lập tức hiện ra khuôn mặt ẩn giấu cơn thịnh nộ của Hạng Tự.
“?”
“Tớ nói này, cậu đã thương lượng chuyện này với Hạng Tự chưa?”
Tử Mặc trầm lặng, qua thật lâu mới không được tự nhiên hỏi: “Tại sao phải…thương lượng với cậu ấy…”
“…Được rồi,” cô đầu hàng, “Tớ đi cùng cậu.”
“Ừm!” Âm thanh Tử Mặc lại có tinh thần gấp trăm lần.
Thế Vân cười rộ lên, cô không chỉ suy nghĩ một lần, mình hâm mộ Tử Mặc như vậy, hâm mộ sự đơn thuần và chất phác của cô ấy, cũng hâm hộ sự thiện lương và thỏa mãn.
So với Tử Mặc, Thế Vân cảm thấy mình giống như là một con ruồi xấu xí, khốn đốn trong chai thủy tinh.
“Nói thật, con không phải…cũng nên suy nghĩ một chút về vấn đề cá nhân đi chứ?” Khi về nhà bà ngoại ăn cơm tất niên, mẹ bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Bàn tay Thế Vân đang cầm đùi gà bỗng run lên, đó có thể gọi là một cái đùi gà “thật lớn” cứ thế tiến vào trong “nồi dầu” nóng hổi, bắn tới tay mọi người, nhất thời vang lên tiếng thét sợ hãi.
Thế Vân cắn đũa, cười gượng gạo, mẹ bận rộn giúp bà ngoại và em họ giặt quần áo, như là đã sớm đem câu nói vừa rồi quăng lên chín tầng mây.
Được rồi, trong lòng cô thừa nhận, có lẽ cái cô muốn chính là hiệu quả như vậy.
Cô lén nhìn khuôn mặt của mọi người, không ai đặt chuyện vừa rồi ở trong lòng, vẫn vui vẻ ăn bữa cơm tất niên này —— đúng vậy, bữa ăn cuối cùng mỗi năm một lần sẽ không bị phá hỏng bởi chuyện nhỏ này.
Nhưng đối với cô cũng không phải mỗi năm một lần, mà là cách tám năm mới ăn một lần.
“Con có nghe mẹ nói không hả?” Ăn xong, lúc rửa chén, mẹ lại nói nữa.
“Dạ?” Thế Vân dùng cách giả ngu như mọi khi để ứng phó.
“Lời mẹ nói ban nãy đấy!” Mẹ hình như phát cuồng rồi.
“Ồ,” cô nhận chén mà mẹ đưa qua, dùng sức lau khô, “Con biết rồi, không vội mà.”
“Sao không vội? Con cho là mình bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con thấy ổn mà…rất nhiều người bằng tuổi con còn chưa tính đến chuyện này.”
“Con đó,” mẹ trợn mắt, “Khuyết điểm lớn nhất là tính tình quá chậm chạp, chẳng biết chủ động.”
“…”
“Còn nữa, con với bạn con cũng như nhau, như là Thi Tử Mặc đó, còn có cái cậu họ Thạch tên là gì nhỉ ——”
“—— Thạch Thụ Thần.” Cô cắn răng nhắc nhở.
“Đúng rồi, tất cả đều chậm chạp, mấy đứa không xem lại mình nhiều chút, cứ kén chọn như vậy, mẹ ở bên cạnh nhìn mà cũng nôn nóng.”
“…” Vậy thì mẹ có thể không nhìn mà.
“Đúng rồi,” mẹ bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt tỏa ra một lực lượng, như là rốt cuộc nói đến trọng điểm, “Cậu Thạch Thụ Thần đó, vẫn còn độc thân ư…”
“…Người ta đi Mỹ du học rồi.”
“A…” Mẹ trông có vẻ bị đả kích, “Thế à…”
Thế Vân bất đắc dĩ mím môi, không định tiếp tục đề tài này, vì thế cô tùy tiện kiếm cớ, chuồn đến phòng khách xem tivi.
Ban đầu mẹ bảo cô dọn đến nhà bà ngoại ở cùng, cô mỉm cười từ chối, như là đã không thể ép buộc chính mình hòa nhập với bọn họ. Nhìn khuôn mặt hơi thất vọng của mẹ, cô ôm chặt bà, hứa rằng nhất định về nhà ăn cơm nhiều hơn.
Mẹ tiễn cô ra cửa, dưới lầu có rất nhiều người lớn mang theo con nít đang bắn pháo hoa, cô nhớ hồi bé mình và Thế Phân cũng thường đi theo sau người lớn, hưng phấn khoa tay múa chân, chỉ vì một tia sáng nở rộ trong chớp mắt. Cẩn thận ngẫm lại, so với màn pháo hoa vào đêm giao thừa tại sông Thames, thật sự là kém quá xa, nhưng cô vẫn bất giác nhớ về thời điểm kia.
À, khác với Thạch Thụ Thần, cô biết rõ ràng mình nhớ nhung những gì, không phải vô ưu vô lự của khi ấy, mà là người cùng cô ngắm pháo hoa. Ba mẹ, Thế Phân, còn có cô, trong chớp mắt, cảnh còn người mất.
Trên đường trở về, cô ngồi trong xe nhìn mọi người trên đường, bỗng cảm thấy cô đơn.
Cô chợt nhớ tới một người, vì thế lấy di động ra bấm số.
“A lô?” Khác với dự đoán của Thế Vân, Tưởng Bách Liệt ở đầu dây bên kia mang theo giọng điệu hưng phấn mà nhận điện thoại, âm thanh xung quanh hơi ồn ào.
“Ừm…” Cô cài bluetooth, lúc đèn xanh bật lên cô tăng tốc chạy qua đường, “Tôi còn tưởng rằng anh rất đáng thương, một mình mừng năm mới, cho nên muốn gọi điện cho anh.”
“Sao thế được,” anh ta cười to, “Người muốn cùng tôi mừng năm mới, xếp một hàng dài từ bến Thượng Hải đến Từ Gia Hối đấy.”
“…Được rồi, vậy chúc anh năm mới vui vẻ.”
“Cung hỉ phát tài!”
Cúp máy, cô ngừng lại trước đèn đỏ, ngay cả Tưởng Bách Liệt đang ở tha hương cũng không cô đơn, ngược lại cô là người trở về cố hương lại như rơi vào cạm bẫy của cô đơn, làm thế nào cũng không trèo ra được.
Lúc xe chạy đến dưới lầu, cô đặc biệt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ánh đèn lờ mờ trên tầng cao nhất, Tử Mặc và Hạng Tự còn chưa trở về sao? Nhưng chạy đến cổng gara, cô cười rộ lên, bởi vì một chiếc xe việt dã màu đen đột nhiên ngừng trước mặt cô, như là lịch sự đang đợi cô đi vào.
Cô chạy xe vào, lúc dừng hẳn bước xuống thì Tử Mặc, Hạng Tự, còn có Hạng Phong mang ra rất nhiều đồ ăn từ trong xe, ríu rít thảo luận loại cá nào ăn ngon hơn.
“Viên Thế Vân,” Hạng Tự ra vẻ phong tình nháy mắt với cô, xem ra đã uống không ít, “Muốn đi cùng không?”
Cô giả vờ nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó cười gật đầu.
“Hôm nay người lớn tuổi nhất phải phát lì xì đó.” Hạng Tự nói.
“Đồng ý!” Tử Mặc hùa theo.
“À…chuyện là vầy,” Hạng Phong vươn một tay ra bụm mặt, điềm tĩnh nói, “Anh đột nhiên nhớ tới còn một bản thảo chưa gửi đi, mấy đứa, anh đi trước nhé.”
Tử Mặc và Hạng Tự đương nhiên không chịu buông tha anh, hai người xếp thành hàng cầm một thùng lớn đứng trước mặt anh, cười hì hì, cực kỳ giống đứa nhóc tinh quái đang đòi lì xì.
Thế Vân đi qua giúp cầm bia, bọn họ đi vào thang máy, Hạng Phong thì giả vờ muốn đi bất cứ lúc nào, Tử Mặc và Hạng Tự thì cười rạng rỡ, cô nhìn màn hình điện tử đang nhảy số, bỗng nhiên có cảm giác kỳ quái: cô không thuộc về bữa tối tất niên ấm áp ở nhà bà ngoại, cũng không thuộc loại khách tha hương vui chơi hết mình như Tưởng Bách Liệt, không thuộc loại bạn bè tụ họp như Tử Mặc, Hạng Tự và Hạng Phong…
Cô không thuộc về nơi này, bắt đầu từ rất lâu trước kia, đã không thuộc về bất cứ nơi nào.
Có lẽ, cô chỉ thuộc về một…tinh cầu cô đơn.
Cửa thang máy mở ra, Hạng Tự lao ra mở cửa, đây là lần đầu tiên Thế Vân đi vào căn hộ của Hạng Tự, ngoài dự đoán của cô, căn hộ của anh ta so với cô và Tử Mặc thì sạch sẽ hơn nhiều.
Hạng Tự bảo cô vào phòng bếp tìm ly, cô lục tung nhưng chẳng tìm thấy.
“Ở đây.” Âm thanh Hạng Phong vang lên phía sau cô, sau đó anh mở ra cái tủ nằm trên tủ lạnh, từ trong đó lấy ra bốn cái ly.
Thế Vân gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, cô mở vòi nước của bồn rửa mà rửa sạch ly.
“Có phải bất ngờ lắm không? Em trai của anh nói thế nào nhỉ…thực ra có một số điểm trong ngoài không đồng nhất, trên thực tế rất ít người tin rằng nó là người nghiện sạch sẽ.” Hạng Phong dựa vào tủ lạnh, âm thanh rất ấm áp.
“Nghiện sạch sẽ?” Cô vừa rửa ly vừa quay đầu nhìn anh, “Anh chỉ về phương diện nào?”
“Được rồi,” Hạng Phong giơ tay đầu hàng, nhẹ giọng nói, “Anh thừa nhận ngoài phương diện phụ nữ ra, bởi vì anh cũng không hiểu trong đầu óc của nó rốt cuộc suy nghĩ cái gì.”
Thế Vân rướn cổ nhìn Tử Mặc trong phòng khách, cô ấy và Hạng Tự đang vui vẻ tháo ra các loại đồ ăn vặt, giống như hai đứa trẻ.
“Thật ra cũng không có ai hiểu được rốt cuộc Tử Mặc suy nghĩ cái gì…” Thế Vân lau khô ly, đặt dưới ngọn đèn.
“Có lẽ, nói không chừng hai đứa hiểu lẫn nhau.” Hạng Phong vừa dựa vào tủ lạnh, hai tay đút túi, nụ cười nơi khóe miệng có thể chinh phục sức hấp dẫn của người khác.
Thế Vân nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Anh biết không, dáng vẻ vừa rồi của anh thật sự giống như thám tử, thám tử ở trong sách của anh cũng giống như anh sao?”
Nói mới nhớ, cô đã tự đào hố.
Nhưng Hạng Phong không để ý chút nào lắc đầu: “Hoàn toàn tương phản, thám tử dưới ngói bút của anh không phải là loại trí tuệ —— cũng không phải nói bọn họ không thông minh, ngoài trí tuệ cần thiết ra, sở trường của bọn họ chính là vũ lực.”
Trong đầu Thế Vân tưởng tượng ra một Hạng Phong đang cầm súng máy, cô cảm thấy hơi buồn cười.
“Bởi thế, sách của anh được khá nhiều giới nữ hoan nghênh, họ thường thích nam chính thô bạo, như vậy có vẻ rất có khí khái nam nhi.” Anh nói thêm.
“Nhưng em biết cũng có giới nam thích sách của anh.” Cô không nghĩ ngợi nói.
“Thật sao? Là người thế nào? Không phải là học sinh chứ…”
Cô bật cười lắc đầu: “Không phải, cũng bằng cỡ em, chính là một người…đàn ông bình thường mà thôi.”
Hạng Phong nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt dường như có rất nhiều lời muốn nói.
“?”
“Em biết không, từ trong miêu tả của em anh có thể cảm nhận được, anh ta đối với em mà nói tuyệt đối không bình thường.”
“…”
“Đừng hiểu lầm, anh không có ý nghe ngóng nhiều chuyện,” anh giơ tay lên, “Chỉ là nói ra ý nghĩ của mình thôi.”
Thế Vân cười khổ, gật đầu: “Rốt cuộc em hiểu được rồi, trò chuyện với tiểu thuyết trinh thám gia là một chuyện rất nguy hiểm.”
“Bởi vì anh rất thẳng thắn ư?”
Cô nhíu mày suy nghĩ rồi mới nói: “Không.”
“?”
“Là bởi vì ánh mắt của anh.”
“Ánh mắt.”
“Ừm,” cô gật đầu, “Ánh mắt anh như là đang nói, anh là người mỗi một phút giây đều đang tìm tòi nghiên cứu chân tướng.”
Hạng Phong khoanh tay sờ cằm, dường như cảm thấy lời cô rất thú vị: “Thế thì, em có chân tướng gì không muốn để người khác biết?”
Thế Vân nhìn anh, dùng giọng điệu không chút hoang mang mà ngay cả bản thân cô cũng không ngờ, nói: “Anh đoán đi.” 9.2
Edit: Sam
Tối nay, bọn họ uống rất nhiều, kỳ lạ là, bốn người nhìn qua đều không có dấu hiệu say sưa. Tới gần nửa đêm, Hạng Phong lại như là kỳ tích lấy ra mấy bao lì xì đưa cho bọn họ, Hạng Tự quay đầu qua, nhe răng trợn mắt ra hiệu với Tử Mặc và Thế Vân: Hạng Phong say rồi, hơn nữa say khướt.
Thế Vân lại lặng lẽ nhét bao lì xì vào trong túi áo khoác của Hạng Phong, sau đó thừa dịp đầu óc còn tỉnh táo, cô tạm biệt bọn họ, trở về căn hộ dưới lầu. Tiếng pháo bên ngoài nhất thời nổ to, chính là thông báo: nửa đêm đến rồi.
Cô mở vòi nước, dùng nước ấm rửa mặt mình, cảm thấy hơi chóng mặt. Cô lau khô mặt, suy sụp ngã trên giường, cô thấy mình bỗng nhiên mất hết tất cả sức lực, cho dù muốn trở người cũng khó khăn.
Cô nhìn trần nhà, cười rộ lên, không biết đang cười gì, cơ mặt làm thế nào cũng không kiềm chế được sự run rẩy.
Di động bỗng nhiên vang lên, nhắc nhở có một tin nhắn, cô chậm rãi cầm lấy, dùng ngón tay cứng ngắc ấn nút.
“00: 15: 41 đã ngủ chưa?”
Chỗ người gửi tin hiện lên một dãy số, đó là dãy số thuộc về Viên Tổ Vân.
Cô ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên nhấn nút gọi, tiếng pháo bên ngoài có thể dùng “đinh tai nhức óc” để hình dung, nhưng mà cô không nghe thấy.
Cô chỉ nghe từng đợi giai điệu thật dài, mỗi một âm tựa như nhịp tim của cô, quanh quẩn bên tai.
“A lô?” Rốt cuộc anh nhận máy, như là có phần ngạc nhiên.
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Thời gian cô bé lọ lem hiện ra nguyên hình.” Anh hài hước trả lời.
“À,” cô ợ lên, nói năng không rõ ràng, “Nếu đã biết, tại sao còn muốn quấy rầy cô bé lọ lem…”
“Chỉ là muốn biết cô bé lọ lem đang làm gì?” Anh bị giọng nói của cô chọc cười.
“Người này, thật là…”
“?”
“Rất, xấu xa…” Cô cảm thấy nhức đầu, chóng mặt.
“Tại sao? Xấu xa thế nào?” Anh vẫn còn cười.
“…” Cô lại không nói ra được nguyên do.
“…”
“…”
“Này,” anh nhịn không được nói, “Cô bé lọ lem, em còn ở đó không?”
“Ai gọi tôi đó…”
“Em nói đi?”
“Cô bé lọ lem bận rộn nhiều việc, ngoài hoàng tử ra thì không tiếp điện thoại…của bất cứ ai khác.” Cô kéo âm thật dài, giống như ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì.
“Được rồi,” anh nhịn cười nói, “Cô bé lọ lem uống say rồi, bây giờ là hoàng tử đang gọi em đấy.”
“Gạt người.”
“?”
Cô nhớ tới cô gái lấy chồng Ý, còn có lời nói của Carol: chúng ta vì muốn gặp hoàng tử, không biết phải hôn bao nhiêu con ếch…
“Anh không phải hoàng tử,” cô cười ha ha, “Anh là ếch…”
“…”
“Một con ếch xấu xa…” Cơ mặt trên gò má cô thậm chí bắt đầu đau nhức.
“Vậy em có bằng lòng tới cứu tôi không?”
“?”
“Trong truyện cổ tích có nói, chỉ cần một cái hôn thì sẽ biến trở về hoàng tử.”
“Anh thật là…thật là…vô cùng ngu xuẩn!”
Anh rất muốn ủi đầu lưỡi của cô, nhưng vẫn nhịn cười hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì…bởi vì…”
“?”
“Cô bé lọ lem và Hoàng tử ếch…hoàn toàn không phải vai chính trong cùng một quyển sách, làm sao gặp được nhau…”
Viên Tổ Vân trầm mặc vài giây, bỗng dưng phát ra tiếng cười còn vang dội hơn pháo nổ, khiến cho Thế Vân lập tức ngồi dậy, tỉnh táo một chút.
Chờ anh cười đủ rồi, cô mới day huyệt thái dương nói: “Cảm ơn cách làm tỉnh rượu của anh, rất kích thích… bây giờ cúp máy được rồi.”
Âm thanh anh còn mang theo ý cười nồng đậm: “Nếu bây giờ em không ngoan ngoãn ở nhà mình, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ chạy sang đó bóp cổ em.”
“May mà,” giọng nói của cô vẫn không rõ ràng, “Tôi đang ngoan ngoãn ở nhà.”
“Được rồi, thế thì chúc mừng em đạt được ‘giải thưởng cô gái tốt’, giải thưởng này chỉ khen ngợi cô gái sau khi uống say không ra ngoài làm càn.”
“Phần thưởng đâu?” Cô lại bị choáng váng đánh bại ngã trên giường.
“Một chiếc vớ thối của một anh chàng đẹp trai.”
“Vì sao…”
“Có thể để em ôm ngủ, dùng an ủi tâm hồn thiếu nữ cô đơn.”
“Buồn nôn…” Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, tiếp theo xin bạn hãy lựa chọn vớ thối của một trong những anh chàng đẹp trai sau đây, ấn ‘1’ chọn Tom Cruise, ấn ‘2’ chọn Leomardo DiCaprio ——”
“—— khoan đã, không phải Leonardo sao?”
“Đúng vậy, vị tiểu thư này,” anh dùng giọng nói tiêu chuẩn của nhân viên điện tử viễn thông nói, “Nhưng bởi vì những năm gần đây anh ta không ngừng mập ra, cho nên phải đổi tên thành ‘Leomardo’.”
“?”
“Ấn ‘3’ chọn Nicolas Cage,” anh nói tiếp, “Ấn ‘4’ chọn Ben Affleck, ấn ‘5’ chọn Matt Damon ——”
“Chờ chút,” cô lại nhịn không được ngắt lời anh, “Tại sao các người chỉ cung cấp trai già thôi, chẳng lẽ không có Jonas Brothers hoặc là Robert Pattinson sao?”
“Vị tiểu thư này, là như vầy,” giọng điệu tiêu chuẩn kia của anh nghe ra rất muốn đánh người, “Bởi vì những người nhận được phần thưởng của chúng tôi đa số đều là ‘phụ nữ lớn tuổi’, bởi vậy đặt ra nhân vật theo gu của ‘phụ nữ lớn tuổi’ làm chính.”
“Vậy…” Cô nhất thời nghẹn lời, không biết vì sao mình phải chịu đựng nhức đầu cùng anh tiếp tục đề tài buồn cười này, “Được rồi, mời tiếp tục…”
“Ấn ‘6’ chọn Sean Connery, ấn ‘7’ chọn Hugh Jackman, ấn ‘8’ chọn Brad Pitt,” anh bỗng nhiên dừng một chút, sau đó không ngoài dự liệu của Thế Vân mà nói tiếp, “Ấn ‘9’, chọn Viên Tổ Vân…”
“…Tôi có thể ấn ‘0’ không?” Cô chần chờ vài giây mới nói.
“Không được.” Nhân viên điện tử viễn thông trả lời máy móc.
“…” Cô dùng vài giây gần như không suy nghĩ quyết đoán nói, “Hugh Jackman, tôi chọn Hugh Jackman.”
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô đã xác định sự lựa chọn của mình rồi phải không?”
“Đúng vậy…” Cô cười lên, không phải bởi vì hai má run run sau khi say, mà là bởi vì cảm thấy bọn họ rất nhàm chán.
“Được, cô đã lựa chọn số ‘7’ Hugh Jackman…”
“?”
“Chúng tôi rất vinh hạnh thông báo với cô, bởi vì cô là người thứ chín đêm nay được nhận phần thưởng, từ số 1 tới số 8 đã được tám vị nhận thưởng trước đó chọn rồi, hiện tại chỉ còn số 9 Viên Tổ Vân, cho nên hệ thống đành dành cho cô một chiếc vớ thối của Viên Tổ Vân tiên sinh. Cám ơn!”
Cô bị anh chọc cười, cười đến gần như hết hơi, nói không ra lời.
“Này,” trong tiếng pháo mông lung, anh chợt nói, “Những lời em nói vừa rồi đều là thật ư?”
“Cái gì…” Đầu óc cô còn chưa hoạt động.
“Hiện tại em đang ngoan ngoãn ở trong nhà?”
“Muốn tôi dùng điện thoại nhà gọi cho anh để kiểm chứng không…” Cô nhìn trần nhà, cố hết sức đảo mắt khinh thường.
“…” Anh không nói gì, như là đang cười.
“…”
“Tối hôm đó lời tôi nói cũng là thật.”
“?”
“Tối hôm tôi uống say ấy.”
“…”
“Chúc mừng năm mới! Ngủ ngon.” Nói xong, anh cúp máy.
Thế Vân chỉ nghe từng đợt “đô đô” dồn dập, mỗi một âm như là nhịp tim của cô, quanh quẩn bên tai.
Sáng sớm hôm sau cô bị tiếng pháo đánh thức, đầu cô nhức nhối như muốn nứt ra, từ trong ổ chăn cô uể oải chui ra, đến phòng bếp rót một ly nước lạnh, ngửa đầu uống hết.
Sau đó cô vọt qua bồn rửa, nôn ra tất cả nước vừa uống vào.
Nhìn thấy nước chầm chậm chảy xuôi trong bồn, cô chợt nhớ tới lúc Viên Tổ Vân uống say, cũng từng làm việc ngốc nghếch giống cô. Cô ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai cánh tay, có chút ảo não. Không phải bởi vì họ làm việc ngu xuẩn giống nhau, mà vì người tối qua uống say là cô, khi nghe anh nói “Tối hôm đó lời tôi nói cũng là thật”, cô không biết chính mình nên phản bác ra sao.
Cô chậm rãi đứng lên, phân vân nên đánh răng trước hay là ngủ tiếp, cô nhìn ngoài cửa sổ tầng 31, bầu trời u ám, thế là cô thả người lên giường, hy vọng tạm thời không cần tỉnh lại.
Ba giờ trưa, Thế Vân còn đang ngủ say thì nhận được điện thoại, là Tưởng Bách Liệt gọi tới, nhắc cô bốn giờ tới đúng hẹn. Thế là cô lấy tinh thần, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì ra ngoài.
Vào tết âm lịch học viện y khoa im lặng khác thường, con đường sạch sẽ gọn gàng, có lẽ là vì không ai đốt pháo ở đây, nếu không giấy vụn màu đỏ nhất định trải đầy hai bên đường, giống như tấm thảm đỏ cũ nát.
Thế Vân gõ cửa phòng khám, Tưởng Bách Liệt đè huyệt thái dương vội tới mở cửa cho cô, cô đi vào ngồi lên ghế da, nói với anh ta: “Đêm qua tôi uống say, cho nên hôm nay chỉ có thể uống sữa nóng.”
“Tôi cũng vậy,” Tưởng Bách Liệt đặt ly thủy tinh ấm áp trên bàn trà kế bên tay cô, “hai cô gái Ý bị tôi đẩy ngã.”
Nụ cười Thế Vân có vẻ mập mờ: “Thế thì chắc là anh đã trải qua đêm giao thừa ‘phấn khích’ nhỉ?”
“Thật đáng tiếc,” anh ta ngồi lên ghế sau bàn, hơi nản lòng nói, “Sau khi đẩy ngã họ, ngoại trừ về nhà, tôi chẳng còn sức lực làm gì.”
“A…” Cô cười thở dài, “Tiếc quá!”
“Cô thì sao, uống với ai, người nhà hả?”
Thế Vân lắc đầu: “Không, ở trước mặt người nhà tôi đóng vai một cô gái ngoan hiền, không hút thuốc, không uống rượu, không phóng túng với đàn ông, cũng không phải đồng tình luyến ái, cố gắng học hành, chăm chỉ làm việc, mặc dù có chút ngoan cố nhưng không tranh luận với người lớn… Anh hiểu được không?”
Tưởng Bách Liệt nhún vai, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun thường, nhưng không biết tại sao lại khiến người ta cảm thấy so với lúc mặc áo sơ mi thì anh ta càng tao nhã hơn.
“Như vậy trên thực tế cô là cô gái như thế nào?” Anh ta nhìn cô, có vẻ rất hứng thú.
“Trên thực tế…” Cô ngước mắt nhìn trần nhà trên đầu, khóe miệng có tia cười khổ, “Trên thực tế, cũng gần thế, chẳng qua…”
“?”
“Chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy chán ghét.”
“Ghét gì?”
“Không biết,” cô cười khổ, “Có lẽ là ghét bản thân tôi.”
“Cô sẽ có chuyện cầm lòng không nổi mà muốn làm không?”
“Có…đương nhiên là có…”
“Ví dụ như?”
“…”
“…”
“Ví dụ như…” Cô suy tư, nghiêm túc suy tư, “Ví dụ như muốn rời khỏi thế giới này.”
“?”
“Không, tôi không phải ý đó, chỉ là muốn đến…một không gian khác, một không gian hoàn toàn khác với thế giới hiện tại của tôi.”
“Nghe ra rất hư ảo.”
“Có lẽ vậy, bởi vì đó thật sự chỉ là một ảo tưởng mà thôi.”
“Cô mang mục đích như vậy đến Anh sao —— rời khỏi nơi này, đến một nơi hoàn toàn khác biệt.”
“Ừm…coi như là vậy đi.”
“Thế thì có thành công không? Đó là nơi cô muốn đến ư? Bất đồng ngôn ngữ với người xung quanh, không ai quen cô, không ai yêu cô, cũng không có ai hận cô.”
“Lúc đầu tôi…” Cô vẫn nhìn trần nhà, “Tưởng rằng đó là nơi tôi muốn đến, tưởng rằng đó là cuộc sống mà tôi muốn…nhưng cuối cùng tôi hiểu được, nó không phải, căn bản không phải.”
“Là điều gì khiến cô hiểu được?”
Cô lắc đầu, cười khổ: “Không biết.”
“…”
“Có lẽ tôi vốn đã hiểu rồi, luôn luôn hiểu được, chỉ là không dám đối mặt mà thôi.”
“Cô biết không,” Tưởng Bách Liệt trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói, “Tôi luôn có một cảm giác.”
“?”
“Cô một mực kiềm chế bản thân,” anh ta làm một động tác tay, “Giống như nhét một con cá voi vào hộp cà mòi —— đương nhiên có lẽ sự so sánh này có phần khoa trương hoặc là không thích hợp cho lắm —— nhưng tôi luôn cảm thấy, rất nhiều lúc, mỗi một câu, một ánh mắt hoặc là một động tác của cô đều như ẩn chứa một thứ gì khác.”
“…”
“Tôi cố gắng muốn tìm kiếm một con người khác của cô trong nội tâm, tôi cho là mình tìm được rồi, thấy được rồi, nhưng chỉ chớp mắt, tôi lại cảm thấy hoàn toàn không phải vậy. Loại cảm giác này giống như…” Anh ta dừng một chút, như là tìm tòi trong đầu một tỉ dụ khác thích hợp hơn, “Sau khi khui nắp ra, phát hiện bên trong không phải là cá mòi được đóng hộp, mà là một miếng thịt cá voi.”
“…Lẽ nào không phải anh mua sai đồ hộp rồi sao?” Thế Vân đưa ra một giả thuyết khó khăn.
“Nhưng trên đó viết ‘cá, mòi, đóng, hộp’.” Anh ta dùng ngón trỏ chỉ vào không khí, giống như trong không khí thật sự viết bốn chữ này.
“…Được rồi.” Cô nhún vai, không biết tiếp lời thế nào. Nhưng có lẽ cô không cần tiếp tục, chỉ cần chờ anh ta nói tiếp.
Tưởng Bách Liệt một tay chống trên tay vịn ghế xoay, một tay sờ cằm: “Nhưng điều tôi muốn biết là ——”
“?”
“Thịt cá voi trong hộp kia có thật sự biết mình là cá voi không?”
Khi Thế Vân lái xe chạy ra khỏi học viện y khoa, hai bên con đường đã bật đèn sáng trưng, khắp nơi đều nghe được tiếng pháo, nhưng lúc này bầu không khí tại ngã tư đường, khác với ngày đầu năm mới của những năm trước, như là có sự ấm áp không thể nói rõ.
Cho đến khi có rất nhiều nam nữ đang cầm bó hoa đi qua trước mặt cô, cô mới nhớ tới hôm nay là ngày 14 Tháng 2 —— lễ tình nhân.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, cô lấy ra một đĩa CD trong túi xách, đó là cô nhờ đồng nghiệp ghi âm lại giúp cô trước tết. Dạo này cô bận rộn nhiều việc, đã lâu không lắng nghe tiết mục của Thư Lộ, luôn nghĩ rằng khi cô muốn nghe thì có thể lấy ra nghe lại, giống như giữa hai người không cách nhau một Thái Bình Dương rộng lớn.
“Các vị thính giả thân mến ở bên kia sóng điện từ, tuần này của các bạn thế nào, hy vọng mọi việc đều tốt đẹp. Các bạn đang ở Trung Quốc sắp chào đón tết âm lịch, Thư Lộ ở đây xin gửi lời chúc mừng năm mới đến các bạn trước, đồng thời tôi cũng muốn thông báo với mọi người, bởi vì lần này Thư Lộ sẽ trở về ăn tết, cho nên ba tiết mục kỳ sau đều là thu âm trước, không thể dùng cách phát sóng trực tiếp để giao lưu với mọi người. Nhưng tôi nghĩ thế cũng không sao, bởi vì nếu các bạn có gì muốn nói với Thư Lộ, có thể trực tiếp gửi thư đến hộp thư riêng của tôi, nếu có thời gian tôi sẽ lần lượt hồi âm.
Thật ra gần đây Thư Lộ nhận được rất nhiều thư điện tử của các bạn thính giả, việc này đối với tiết mục của chúng tôi là một sự tích cực, cũng đưa ra ý kiến trọng tâm, tại đây Thư Lộ rất cảm ơn mọi người. Nhưng đồng thời, đối với sự biến mất của hai nhân vật thần bí trong tiết mục, mọi người cũng cảm thấy hứng thú —— đó chính là ‘Vân đạm phong khinh’ và ‘Tinh cầu cô đơn’. Đúng vậy, thật ra Thư Lộ cũng cảm thấy hơi cô đơn, dường như là hai người bạn lặng lẽ đồng hành với tôi bỗng nhiên biến mất, đương nhiên ngoài tôi ra, các bạn thính giả khác cũng nảy sinh hứng thú với hai vị này.
Ví dụ như ‘A Sam’ gửi thư nói ‘tôi luôn cảm thấy hình như bọn họ quen biết nhau, không phải hai người xa lạ đâu’, ‘Cưa gỗ’ nói —— tên này rất đặc biệt —— ‘sao hai người kia không tiếp tục hỏi một câu đáp một câu nữa, tôi có chút mất mát’, ‘Vancouver’ nói ‘tôi rất muốn biết kẹo vào giấy gói kẹo rốt cuộc là ý gì’, ‘Khang ti thản ti’ nói ‘Thư Lộ, chị không cảm thấy bọn họ đang tán tỉnh nhau sao?’, cũng có một vài thính giả, ký tên là ‘Veronica’ và ‘Daisy’ không hẹn mà cùng gửi thư đưa ra kết luận rằng ‘bọn họ nhất định có một chân’…
Ở trên là những ý kiến của thính giả nghe đài, không liên quan đến Thư Lộ, cũng không liên quan đến đài phát thanh của chúng tôi. Nhưng mà, ‘Vân đạm phong khinh’ và ‘Tinh cầu cô đơn’, hai bạn vẫn đang lắng nghe tiết mục ở bên kia sóng điện từ chứ? Nếu đúng vậy, Thư Lộ muốn nói rằng, kỳ thật tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc kẹo và giấy gói kẹo là một câu chuyện như thế nào? Nếu, tôi chỉ nói là nếu, các bạn bằng lòng, xin hãy kể lại câu chuyện này cho tôi nhé, không chỉ ‘Vân đạm phong khinh’ hoặc là ‘Tinh cầu cô đơn’, mỗi một thính giả lắng nghe tiết mục của chúng tôi, nếu bạn bằng lòng, thì hãy kể cho chúng tôi một câu chuyện của bạn nhé —— nói vậy, Thư Lộ cảm thấy rằng hành tinh này sẽ chẳng còn cô đơn… Sau đây, chúng ta hãy lắng nghe một ca khúc, đó là ‘Chasing Pavements’ của Adele.”
Đèn xanh trước mắt sáng lên, Thế Vân thả phanh ra, chậm rãi di chuyển về phía trước. Bài hát vang lên trong loa xe chính là ca khúc từng khiến cô mê mẩn ——
Should I give up,
Or should I just keep chasing pavements?
Even if it le nowhere,
Or would it be a waste?
Even If I knew my place should I leave it there?
Should I give up,
Or should I just keep chasing pavements?
Even if it le nowhere…
Thế Vân tưởng rằng bầu trời nổi mưa, nhưng cô nhanh chóng biết được không phải vậy, bởi vì không phải cơn mưa nhòa đi mọi thứ trước mắt cô mà là nước mắt của cô. Cô đỗ xe tại ven đường, khi giọng nữ đầy từ tính khẽ ngâm nga cô không thể kiềm chế mà khóc lên, dường như…đó chính là cô, con người chân thật nhất, một con người chưa từng để lộ trước bất kỳ ai, ngay cả cô cũng cảm thấy mình đang sợ hãi.
Cô nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới ba mẹ bi thương trong cơn mưa dầm, nhớ tới mình đi một mình trên sân trường, nhớ tới những giấc mộng kỳ lạ, nhớ tới khung ảnh kia trong phòng Viên Tổ Vân, nhớ tới bức thư màu vàng nhạt mà Thạch Thụ Thần viết, nhớ tới Tử Mặc và Hạng Tự cười nói nhắc lại chuyện xưa, nhớ tới Tưởng Bách Liệt từng nói “Chẳng lẽ bởi vì cái chết của cô ấy mà cô sẽ thay đổi cuộc sống của mình sao”…
Còn có một bóng dáng, đó là bóng dáng của “người ấy”, cô nhìn thấy “người ấy” xoay người mỉm cười với cô, vẫy tay, sau đó…bước đi trên con đường không thể quay lại nữa.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không nghe được tiếng tạm biệt của Thư Lộ trong loa xe, cô chỉ nhìn thấy mọi người ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, cô đơn đến nỗi…gần như tưởng rằng mình sắp chết.
Lúc Thế Vân về đến nhà, cô mua một túi lớn đầy mì ly trong cửa hàng tiện lợi, lại thuê mấy đĩa phim, sau đó mới có dũng khí đối mặt với đêm dài dằng dẳng. Nhưng khi ra khỏi thang máy, cô ngơ ngác dừng bước chân, không biết nên giả vờ như chưa phát hiện, hay là xoay người chạy trốn.
Viên Tổ Vân vốn ngồi trước cửa đã đứng dậy, anh cũng ngạc nhiên nhìn hai mắt sưng đỏ của cô. Anh hé miệng muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, làm bộ như không để ý, đút hai tay vào túi, cong khóe miệng: “Tôi suýt nữa tưởng rằng em đi hẹn hò rồi.”
Thế Vân cười khổ, vẫn đứng tại chỗ: “Anh tìm tôi à?”
Anh không trả lời cô, mà sụt sịt mũi, âm thanh như là mất kiên nhẫn: “Có thể đi vào trước không, ở đây rất lạnh.”
Cô cắn môi nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không có lý do từ chối anh. Vì thế cô chỉ đành mở cửa, thay dép, mở điều hòa, cuối cùng bắt đầu đun nước.
“Có túi chườm nóng không?” Anh đứng phía dưới nguồn gió của điều hòa hỏi.
“Không có.” Cô trả lời máy móc, đi đến ngăn tủ ở góc tường lấy ra một cái miếng giữ ấm, bắt đầu làm nóng.
“Ban nãy em đi đâu?”
“…Chỗ một người bạn.”
Anh dừng động tác chà tay, nhìn cô: “Nam hay nữ?”
“…Nam.” Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, mở nắp ấm ra, muốn nhìn xem nước đã sắp sôi chưa.
Anh bĩu môi, không nói tiếp, qua một hồi lâu, anh mới nói: “Là…Thạch Thụ Thần ư?”
“Hả?” Cô quay người, nhất thời không phản ứng lại, cách vài giây mới lắc đầu: “À, không phải…”
“Là ai?” Anh nhìn cô, giống như một cậu bé đang ghen.
“…Là bác sĩ,” cô cố gắng lơ đi nhịp tim hỗn loạn của mình, bình tĩnh thốt ra lời nói dối không gây hại, “Tôi nhờ anh ấy kê thuốc.”
Nói xong, cô quay người lại, không dám nhìn anh.
Cô không biết anh có tin hay không, có lẽ có, có lẽ không. Nhưng anh không hỏi tới cùng, mà là cầm miếng giữ ấm bắt đầu tìm đồ ăn trong túi nhựa.
“Em đừng nói cho tôi biết đêm nay em định ăn những thứ này…” Anh ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin.
“Có sao đâu.” Cô dùng nước vừa nấu xong pha một tách cà phê cho anh, nhưng mình lại không uống một giọt, bởi vì phần nước còn lại cô muốn dùng để nấu mì ly.
“Tôi giúp em thêm đồ ăn.”
Khi nói lời này, biểu tình trên mặt anh tràn đầy tự tin, nhưng cô tưởng rằng anh nói đùa. Cho đến nửa tiếng sau, khi anh đem trứng luộc cùng với thịt hun khói đã chiên xong đặt trước mặt cô, cô mới chợt phát hiện: anh thật sự định ở lại đây, cùng cô ăn mì ly coi như bữa tối…
“Chẳng lẽ anh không có chuyện gì khác để làm sao?” Cô nhịn không được hỏi.
Anh không trả lời, tự mình ăn mì.
“Anh có thể tìm một cô gái ra ngoài ăn bữa cơm, tùy tiện đến nơi nào đó chơi, sau đó về nhà… Đây mới là những chuyện anh nên làm.” Cô cắn môi, không rõ mục đích mình nói lời này là gì, nhưng cô có thể khẳng định mình bắt đầu chán ghét anh dùng hành vi…không rõ ràng mà lấy cô làm trò cười.
“Em đang giận sao?” Anh bình tĩnh nhìn cô, đặt đũa trên mặt ly, sau đó xoay người nhìn cô.
“…”
“Em đang giận cái gì?”
“Không có.” Cô khoanh tay, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn neon xa xa lấp lóe, cô nhíu mày.
“Không có?” Anh đi đến bên cạnh cô, vươn tay nắm cằm cô, cười rộ lên, “Ngay cả hàm răng cũng cắn chặt, còn nói không giận?”
Cô giãy khỏi tay anh, hậm hực đến trước tivi, bắt đầu bỏ đĩa vào xem.
“Này,” anh lại gọi cô như vậy, “Ăn xong rồi hẵng xem.”
“Không muốn…” Cô hờn dỗi ấn nút mở, sau đó ngồi trên sofa.
Viên Tổ Vân nhếch khóe miệng, như là hết cách với cô, anh đi vào phòng bếp bưng mì và đồ ăn ra rồi đặt trên bàn trà ở trước mặt cô, còn mở ra miếng đậy ly mì, đưa đũa cho cô.
“Ăn đi.”
Thế Vân nhìn anh, lại nhìn đồ ăn trước mặt, cuối cùng vẫn gượng gạo cầm lấy.
Bọn họ cứ vậy lặng lẽ ăn bữa tối lễ tình nhân, nhưng Thế Vân nghĩ, có lẽ đối với bọn họ chỉ là một bữa tối bình thường mà thôi, chẳng qua hôm nay trùng hợp là lễ tình nhân.
À, vì sao cô nổi giận với anh chứ?
Đúng, chỉ là nổi nóng với người không có lý do rõ ràng cùng mình ăn tối…
Trên màn hình tivi đang chiếu bộ phim Thế Vân đã mở, cô không biết tên, chỉ cảm thấy nam chính hơi hói đầu nhìn rất quen mắt, nhất là cơ bắp khoa trương trên người.
“Thời gian em ở Anh…” Viên Tổ Vân chợt hỏi, “Sống thế nào?”
“?”
“Ngày lễ, tất cả những ngày lễ…nhất là hôm nay, trôi qua thế nào?” Giọng điệu anh mang theo một chút không xác định, như là thật sự muốn biết.
“…Nếu có người mời thì đi chung,” cô cắn đũa, không biết tại sao mình phải trả lời, “Nếu không thì ở một mình.”
“Có người theo đuổi em không?” Anh cụp mắt, chuyên tâm ăn mì trong tay.
“…Tại sao anh hỏi điều này?” Cô giả vờ vô ý liếc nhìn anh.
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Cô có phần hoài nghi với câu trả lời này của anh, vì thế cô nhìn anh, nói: “Thế anh thì sao?”
“?”
“Vì sao không tìm một cô gái tốt, yêu đương, kết hôn, sinh con.”
“…”
Anh trầm mặc, rất lâu rất lâu, lâu đến mức Thế Vân tưởng rằng anh không trả lời, nhưng anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô nói, “Em có từng gặp qua chuyện như thế này chưa…”
“?”
“Lúc em chưa thật sự hiểu được cái gì gọi là ‘yêu’, thì em đã thích một người.”
“…”
“Đó chính là một loại thích, không phải ngoài cô ấy ra thì không chứa được những người khác trong mắt, nhưng không phải vì cô ấy mà đi làm bất cứ chuyện điên cuồng nào —— không phải, hoàn toàn không phải, tôi nghĩ đó thật sự là một loại thích. Khi nhìn thấy cô ấy, em sẽ muốn hôn cô ấy, muốn ôm cô ấy, hơn nữa, em thích nhìn cô ấy cười, rất thích, thích cô ấy đứng một bên tươi cười gọi tên em, sau đó chính em cũng lộ ra nụ cười ngây ngô.”
“…”
“Em sẽ nghĩ rằng cô ấy không phải là tất cả trong cuộc sống của em, bởi vì em còn rất trẻ, có nhiều chuyện đang chờ em làm, em cảm thấy cuộc sống vừa mới bắt đầu, cô ấy chỉ là một phần trong cuộc sống của em —— nhưng có lẽ là một phần quan trọng nhất. Thỉnh thoảng em cũng sẽ khát khao về tương lai, tương lai của hai người, tưởng tượng thấy được khuôn mặt của em và cô ấy trở nên già dặn, hai người nắm tay nhau đi trên con đường có nắng chiều chiếu rọi, nói không chừng sau này còn có một đứa con, nhưng đây chỉ là nói không chừng, tất cả đều còn chưa xác định.”
“…”
“Đương nhiên cũng có lúc cãi nhau, em sẽ giận dỗi không thèm quan tâm đến cô ấy, để cho cô ấy biết sự đau khổ trong tình yêu —— mặc dù em vẫn chưa thừa nhận với bản thân đó là tình yêu, bởi vì em cảm thấy đó chỉ là thích, tất cả đều là một loại thích, hoàn toàn chưa nói tới ‘yêu’.”
“…”
“hai người lãng phí thanh xuân, tưởng rằng đây là sự khởi đầu của cuộc sống tốt đẹp, thậm chí em còn, em còn rất tự phụ nhắc nhở chính mình, nhất thiết đừng nỗ lực yêu nhiều hơn đối phương, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng chiến thắng hơn. Em cho là dù mất đi cô ấy, thì vẫn còn có con đường tốt đẹp khác đang chờ em đi, một chút đau khổ có lẽ không đáng kể chút nào. Nhưng mà, có một ngày ——”
“?” Cô nhìn anh, nói không ra lời.
“—— em thật sự mất đi cô ấy.” Anh nghẹn ngào, âm thanh bình tĩnh chợt run rẩy.
“…”
“Nói đúng hơn, cô ấy bị mang đi, hơn nữa vĩnh viễn không trở về —— em có biết cái gì là vĩnh viễn không? Chính là toàn bộ thời gian mà em có thể tưởng tượng ra được, em phải đi đối diện, toàn bộ thời gian…”
“…”
“Cho đến khoảnh khắc đó, em mới hiểu được…em coi tình yêu quá nông cạn rồi! Em luôn tưởng rằng ‘yêu’ chẳng qua là một người đàn ông bằng lòng từ bỏ những người phụ nữ khác, đi thực hiện một lời hứa hẹn gọi là ‘anh muốn đối tốt với em suốt đời’ —— nhưng đó hoàn toàn không phải là ‘yêu’, chỉ là người đàn ông tỏ vẻ tự kiêu trước mặt người phụ nữ của mình, trước mặt nội tâm của mình, mượn cớ để trở nên vĩ đại mà thôi.”
“…”
“Thế nhưng, khi em đối mặt với sự mất đi thình lình xảy ra, ‘chỉ là thích’ mà em vốn nghĩ lúc đầu đã biến thành nhớ nhung từng giây phút, lời nhắc nhở em từng nói với mình đã trở thành hối hận, sau khi trải qua sự mất đi mà em vốn coi là đau khổ nhỏ nhoi…thì nó đã trở thành hư vô mờ mịt, em thậm chí hy vọng chính mình cảm thấy đau khổ —— nhưng mà, em sẽ cảm nhận được một thứ càng đáng sợ hơn là đau khổ —— em có biết đó là cái gì không?”
Thế Vân há hốc miệng, muốn gọi tên Viên Tổ Vân, nhưng cô chỉ nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh. Anh nhoài người qua, cúi đầu hôn cô.
Bờ môi anh khô khốc mà dịu dàng, cô cảm thấy mình đối với anh mà nói tựa như một viên trân châu đã đánh mất nhưng nay tìm lại được, khiến cho đêm ngày nhớ nhung nhưng lại không dám tới gần.
Anh mút môi cô, tựa như mối tình đầu của cậu thiếu niên, lẳng lặng chờ đợi cô gái bị anh hôn, chờ đợi cô gái hôn trả, hoặc là cái tát từ chối của cô gái.
Cô gần như theo bản năng hôn trả anh, trong lòng dâng lên ấm áp, muốn ôm anh, cũng để anh ôm lấy mình, tựa như rất nhiều, rất nhiều năm về trước…
Bỗng nhiên, cô đẩy anh ra, muốn dùng hết tất cả sức lực của mình, nhưng làm thế nào cũng không được.
“Này…” Anh dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn gọi cô, nắm lấy cánh tay cô không cho cô tránh né.
“Anh buông ra!” Cô hét lên, giãy dụa, trong lòng có một loại tuyệt vọng khó mà nói ra.
À, cô biết, thứ càng đáng sợ hơn đau khổ theo lời anh nói, đó chính là tuyệt vọng, sự tuyệt vọng dài đằng đẵng mà cô độc.
“Người anh yêu không phải là tôi!” Cô nhìn anh, kinh ngạc phát hiện mình không rơi nước mắt, không chảy một giọt nào.
Viên Tổ Vân cũng nhìn cô, nhìn cô rất sâu, vẻ mặt điềm tĩnh mà bi thương: “Em có thể làm chuyện em muốn làm, em có thể trở thành người em muốn trở thành, em có thể lừa gạt ba mẹ, bạn bè hoặc là mỗi một người quen biết em, em cũng có thể lừa gạt anh…”
“…”
“Nhưng tại sao em muốn lừa gạt chính mình, em thật sự có thể lừa gạt bản thân em sao…Thế Phân?”
Hết Chương 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...