Thang Tiêu

Editor: Trúc Quân

Thang Viên bị bảo vệ giống như đại gấu mèo. Ngay cả tự mình rót chén nước Viên Tiêu cũng không cho, mặc kệ chuyện gì anh cũng đều thay Thang Viên làm, thậm chí đi toilet Viên Tiêu cũng muốn đi theo. Tuy rằng Thang Viên rất cẩn thận đối với Bảo Bảo, nhưng mà thật sự là không chịu nổi loại phương pháp chăm sóc này của Viên Tiêu, vừa lúc mẹ Thang nghe nói cô mang thai cũng mãnh liệt yêu cầu cô chuyển về nhà ở, Thang Viên liền nhân cơ hội này trở về nhà mẹ đẻ, đẩy Viên Tiêu một mình vào cái tổ nhỏ của bọn họ.

Hôm đó Viên Tiêu mua thức ăn trở về không thấy Thang Viên, ngay lúc lòng như lửa đốt, lại nhận được điện thoại của Thang Viên muốn ở nhà mẹ đẻ lâu dài. Viên Tiêu nóng nảy, càng cảm thấy từ khi có cục cưng thì càng về sau Thang Tiêu càng thêm lạnh nhạt với anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng sau này con còn chưa ra đời vị trí anh ở trong lòng Thang Viên đã đi xuống rồi! Nghĩ vậy, nhất thời Viên Tiêu đứng ngồi không yên, ở nhà thu dọn mấy bộ quần áo, khóa cửa đi thẳng xuống lầu, lái xe đến nhà Thang Viên.

Vợ anh ở đâu anh ở đấy! Hừ!

Thang Viên cũng không đến nỗi kinh ngạc đối với việc Viên Tiêu, cô sớm dự đoán được Viên Tiêu sẽ không ngoan ngoãn ở nhà một mình, quả nhiên đoán không sai.

Mẹ Thang là người từng trải, kinh nghiệm phong phú, bình thường có thời gian liền lôi kéo tay Thang Viên rồi nói với cô thời kì mang thai phải chú ý cẩn thận, Thang Viên nghe rất nghiêm túc, đứa bé này đến thật không dễ, cô tuyệt đối không cho phép cục cưng có bất kỳ ngoài ý muốn nào. Viên Tiêu nhìn dáng vẻ này của cô trong lòng không ngừng khó chịu, cho tới bây giờ Thang Viên chưa từng có để tâm với anh như vậy! Anh nhất định phải nhanh chóng đề phòng, đứa trẻ trong bụng tuyệt đối là đại địch với anh!

Khẩu vị Thang Viên không được tốt cho lắm, may mắn là không có phản ứng nôn nghén, cho dù là cái gì cũng đều có thể ăn, mẹ Thang cũng hay thay đổi làm đồ ăn đa dạng có dinh dưỡng cho cô, Thang Viên cũng không từ chối, chỉ cần đồ ăn tốt cho đứa nhỏ cho dù không thích cũng sẽ ăn, mẹ Thang nhìn vậy hết sức vui mừng.

Cục cưng thật hiểu chuyện, còn chưa sinh ra Thang Viên đã thuận lợi chăm sóc, ngoại trừ bụng từ từ lớn lên, Thang Viên cũng không có bất kỳ chỗ nào khó chịu, mẹ Thang thường xuyên vui mừng nói đứa bé này sau này lớn lên sẽ là một người con hiếu thuận, mỗi khi nghĩ đến giờ phút này Viên Tiêu đều thích thú ở trong lòng nguyên do đây là giống anh. Có một lần, khi mẹ Thang đang nói những lời này, Viên Tiêu không cẩn thẩn nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhất thời gặp ánh mắt kỳ dị của Thang Viên, dường như người này đã quên anh và cha anh đang trong tình thế căng thẳng.


Viên Địch cũng thường xuyên qua đây nhìn cục cưng, tuy rằng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mà mỗi lần tiếp xúc với cái bụng nhô lên của Thang Viên ánh mắt sẽ thay đổi dịu dàng. Viên Tiêu nhìn thấy liên tục ghen tuông, mỗi khi Viên Địch liếc mắt nhìn Thang Viên một cái, sẽ bị anh kéo đi. Nhưng mà Viên Địch càng bị áp chế lại càng hăng, Viên Tiêu càng không cho xem anh càng phải xem, còn cố tình thừa dịp đến lúc Viên Tiêu không có ở nhà, khiến Viên Tiêu tức giận nghiến răng nghiến lợi, hết cách với anh.

Mẹ Thang nói, trước kia thai đạp của Thang Viên đặc biệt sớm, bốn tháng thì có phản ứng. Nhưng đã sáu tháng cục cưng trong bụng Thang Viên vẫn không nhúc nhích. Thang Viên rất lo lắng, lôi kéo Viên Tiêu đi bệnh viện chụp hình màu, nhưng mà sau khi ra ngoài lại chẳng hề có vấn đề gì. Bác sĩ muốn Thang Viên chờ một chút, dù sao đứa bé đều đầy đủ. Nhưng mà Thang Viên chờ đợi tới mùa thu, Bảo Bảo cũng không có phản ứng. Điều này chẳng những Thang Viên, mà ngay cả Viên Tiêu luôn chỉ biết liếc mắt dao găm hướng về bụng Thang viên cũng nóng nảy.

Nhưng cho dù kiểm tra thế nào đều nói không có vấn đề, Viên Tiêu thầm hận trong lòng, nghĩ sau này khi con sinh ra nhất định phải hung hăng đánh đòn! Vì cục cưng mà mấy ngày nay Thang Viên gầy đi, làm anh thật vất vả bổ sung thịt cho cô.

Chỉ có điều có thể nghe được tiếng lòng của Thang Viên, vào một ngày lúc ăn cơm trưa, cục cưng trong bụng rốt cuộc lười biếng vươn chân nhỏ hung hăng đá mẹ mình một chút. Tâm Thang Viên vẫn treo ở giữa không trung rốt cuộc cũng buông xuống, mặc dù hơn mấy tháng mong đợi chỉ có như vậy, cô cũng thỏa mãn.

Từ sau khi mang thai Thang Viên luôn luôn kiên trì rèn luyện, để tránh sinh con khó khăn. Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể của cô cũng càng ngày càng mập mạp.Cuối năm, dưới chợ có một trận bão tuyết, nói cái gì thì Viên Tiêu cũng đều không cho cô ra ngoài, mặc dù tuyết trong khu chung cư đã được dọn dẹp một lần, nhưng đường vẫn rất trơn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao. Thang Viên cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ là mỗi ngày đều ở trong nhà đi vài vòng coi như là rèn luyện.

Lúc này hai người đã trở về nhà mình, bởi vì phải ăn tết, cho dù thế nào cũng phải làm gia đình mình có thêm chút sinh khí. Thang Viên ở trong nhà chỉ huy Viên Tiêu mua cái này cái kia, hơi có chút dáng vẻ đại nhân chỉ bảo. Viên Tiêu cũng không phản bác lời nói của cô, nói cái gì thì làm cái đó, đặc biệt nghe lời. Xét thấy anh biểu hiện tốt, thỉnh thoảng còn có thể được Thang Viên thơm một cái, khiến Viên Tiêu cho dù làm cái gì cũng hăng hái, hận không thể hai tư giờ đều là lao động! Chỉ vì được Thang Viên hôn nhẹ trên gương mặt.

Giao thừa hôm đó, Viên Tiêu vụng về nấu sủi cảo bưng lên bàn đang muốn gọi Thang Viên ăn cơm, lại phát hiện Thang viên ngồi ở trên ghế salon ôm bụng, biểu cảm trên mặt hết sức khổ sở. Anh cũng chẳng quan tâm đến bánh sủi cảo, trong đầu bùm lên một tiếng, sợ là Thang Viên sắp sinh rồi! Không để ý Thang Viên nói gì, lập tức đã lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Mấy ngày nay anh vẫn đều lo lắng đề phòng, buổi tối chưa bao giờ dám ngủ thật sự. Bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc cục cưng sẽ tới khi nào, sau khi ở cùng một chỗ, số lần họ làm rất nhiều, mỗi lần đều không có làm các biện pháp an toàn, cho nên ngày sinh dự tính của cục cưng cũng không định được, chỉ là ước chừng ngày.


Ba Thang mẹ Thang nghe được tin Thang Viên sắp sinh cũng không cần ăn cơm tất niên, vội vàng từ nhà chạy đến, ba người ở trong phòng bệnh lo lắng ngồi chờ. Ai ngờ chẳng qua là sợ chuyện không đâu, vẫn cố nhịn đến buổi sáng, Thang Tiêu cũng chẳng có một chút dấu hiệu sắp sinh nào, bác sĩ chỉ nói là thời kì cuối mang thai thường đau bụng sinh. Viên Tiêu ầm ĩ như Đại Ô Long, không những không ngượng ngùng, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng nhìn về phía Thang Viên tranh công, nhìn anh lo lắng nhiều cho cục cưng, về sau nhất định sẽ là một người cha tốt!

Thang Viên dở khóc dở cười sờ sờ đầu anh bày tỏ tán thưởng, làm sao cô không biết cái tiểu tâm tư của anh. Sợ là khi đó, ngay cả một chút ít tinh thần anh cũng không chia cho cục cưng, chỉ lo lắng cho cô. Cho tới bây giờ trong mắt Viên Tiêu đều chỉ có một mình cô, một người như vậy, cố chấp đáng sợ, lại cố chấp đáng yêu.

Từ sau khi mang thai, so với trước kia Thang Viên hoạt bát hơn rất nhiều, tâm tư có gì buồn cũng không để ở trong lòng, bao nhiêu cũng biểu lộ ra ngoài. Viên Tiêu thường xuyên đoán mò trong lòng, chính là nghĩ về điểm này, anh cũng muốn đối xử với con mình tốt hơn một chút.

Viên Tiêu nơm nớp lo sợ suốt một năm nay, chỉ sợ lúc nào đó đột nhiên Thang Viên muốn sinh con. Nhưng nói cũng kỳ quái, từ sau lần đó bụng Thang viên không còn quá đau nữa.

Tết Nguyên Tiêu năm đó, thành phố R giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều là hoa đăng nhiều màu, bỗng nhiên Thang Viên muốn đi xem hoa đăng, Viên Tiêu không đồng ý, trên quảng trường có quá nhiều người xem hoa đăng rồi, ngộ nhỡ đụng đến Thang Viên thì phải làm sao bây giờ? Thang Viêu có chút rầu rĩ không vui, cô cũng biết Viên Tiêu nói đúng, nhưng mà hôm nay cũng không biết là làm sao, ngay cả trong lòng cũng không thoải mái, muốn đi ra ngoài một chuyến.

Nhưng mà Thang Viên chưa bao giờ là người bốc đồng, cho dù là mang thai cũng không hay nổi nóng cái gì. Viên Tiêu không đồng ý đi, hai người ở nhà nấu bánh trôi chia đôi để ăn, lại ngồi trên ghế sô pha nhìn TV một lát mới đến phòng ngủ.

Đến nửa đêm, Viên Tiêu chợt thấy bên kia Thang Viên có động tĩnh, anh trở mình một cái đứng dậy, chỉ thấy Thang Viên đang dựa vào đầu giường thở hồng hộc. Anh lập tức xuống giường mặc quần áo đưa Thang Viên đi bệnh viện, lại bị Thang Viên ngăn cản, nói không chừng cũng giống lần trước, căn bản là không phải muốn sinh. Nhưng ai biết đau bụng lại ngày càng kịch liệt, cuối cùng Thang Viên cũng không nhịn được rên rỉ. Viên Tiêu vừa thấy chuyện không tốt, chạy nhanh đến ôm Thang Viên đi xuống lầu.

Lần này thật sự sắp sinh rồi! Viên Tiêu đưa mắt nhìn Thang Viên bị đẩy vào phòng sinh, trái tim giống như bị chảo dầu chiên lên, thật khó chịu. Cô đau đến mức độ như thế kia thì còn sinh thế nào? Có thể có sức lực sao? Còn nữa, lúc nào thì mới có thể chấm dứt? Đều nói sinh con là đau nhất, mà Thang Viên lại sợ nhất là đau, nếu anh có thể thay Thang Viên chịu đau thì thật tốt! Viên Tiêu siết cú đấm đứng ở hành lang, ánh mắt cũng phiếm hồng. Thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi, tại sao Thang Viên của anh còn chưa ra?


Vào lúc Viên Tiêu nhịn không được muốn đi phá cửa thì phòng sinh mở cửa, trong tay y tá ôm một cái tã lót vội vàng đi tới bên cạnh anh, muốn anh xác nhận giới tính đứa nhỏ, nhưng anh ngay cả nhìn đứa bé lấy một cái cũng không nhìn liền chạy ngay vào phòng sinh. Anh nhìn Thang Viên đang nằm ở trên giường cười với anh, cô nói: “Viên Tiêu, là con trai”

Anh gật đầu, lại không biết làm gì tiếp theo. Cô lại tiếp tục mở miệng: “Viên Tiêu, em đói, em muốn ăn cái gì đó.” Viên Tiêu đột nhiên quay đầu, nước mắt tràn mi.

Phòng sinh, bác sĩ… chuyện này bọn họ đã sớm dự tính tốt, cho nên dù là đêm đã khuya cũng không có xảy ra một chút hỗn loạn nào. Thang Viên trải qua bốn giờ, rốt cuộc cũng bình an sinh ra con trai của bọn họ.

Thang Viên chỉ cảm thấy rất đói, giống như bất kể là cái gì đều có thể nuốt vào bụng. Nhìn thấy Viên Tiêu bưng đồ ăn tới cô cũng không còn để ý, lập tức há miệng, để Viên Tiêu đút cho cô. Đợi đến khi bụng đã no cô mới cảm thấy mình như được sống lại.

Sau đó, Viên Tiêu nói cho cô biết, cô đã ăn chín quả trứng gà.

Cho tới khi bên ngoài đã sáng, Viên Tiêu mới gọi điện cho ba Thang mẹ Thang và Viên Địch. Đến lúc bọn họ đến bệnh viện, Thang Viên đã ngủ say, cục cưng của hai người nằm ở bên cạnh cô, ngủ cùng với mẹ rất say sưa, thân mình nho nhỏ còn hồng hồng, mắt còn chưa mở. Mẹ Thang nhìn thấy rất vui mừng cười toe toét, nói sau này cục cưng lớn lên nhất định cực kì xinh đẹp.

Sau ba ngày sinh, Thang Viên ra viện. Bởi vì vào thời gian mang thai được bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, sữa của Thang Viên rất nhiều, dư dả nuôi cục cưng.

Cục cưng rất nhanh đã có tên, tên là Viên Đoàn, tên mụ là Đoàn. Đảo lại vừa vặn là Đoàn Viên, có Viên Tiêu có Thang Viên. Viên Tiêu rất đắc chí với khả năng thiên phú đặt tên cho con của mình, mỗi ngày nhìn về phía cục cưng vẫn còn ngủ kêu Đoàn Đoàn. Thang Viên nhìn thấy thầm nghĩ chỉ muốn ném cu cậu ra khỏi phòng ngủ.

Đoàn rất yên tĩnh, không vì gọi tên mà lăn qua lăn lại, giống hệt thời gian ở trong bụng Thang Viên, khôn ngoan không giống một đứa bé, hầu như ăn no liền ngủ, tỉnh cũng không khóc, chính là mở to đôi mắt cử động xoay tròn cực kỳ giống Viên Tiêu, khiến Thang Viên yêu đến tận trong lòng.


Đúng thật là mẹ Thang nói trúng rồi, Đoàn càng lớn càng rất đẹp, xinh đẹp đủ để náo loạn giới tính. Khuôn mặt trắng mịn mềm mại, cặp mắt to tròn đen nhánh, tập trung hết tất cả ưu điểm của Viên Tiêu và Thang Viên, làm cho người khác vừa liếc nhìn một cái trái tim đã mềm nhũn. Viên Đoàn không thích nhất là bị người ta ôm, để một mình trên giường ngây ngốc cả ngày cũng không khóc, nhưng mỗi lần bị người ta ôm lên, lông mày nhỏ liền bắt đầu nhíu lại, mắt to tròn sẽ biến thành ướt nhẹp, mặc dù không có khóc lên, nhưng cũng đủ để nhìn ra là cu cậu cực kỳ mất hứng.

Ngoài Viên Tiêu và Thang Viên, ai ôm đều không được! Mà ngay cả Viên Tiêu cũng không được! Không biết sao lại thế này, Đoàn thực sự thích Viên Địch, chỉ cần Viên Địch đến gần, đôi mắt cục cưng sẽ tập trung vào Viên Địch, không bao giờ nhìn người khác nữa. Viên Tiêu tức giận giậm giậm chân, mấy ngày nay muốn bồi dưỡng tình cảm với con, sau khi ôm Đoàn xong, lại chỉ có thể ôm gương mặt đau khổ nhận thất bại. Làm cho Viên Tiêu thường xuyên uy hiếp Đoàn: Nếu con không để cho cha ôm, cha sẽ nói mẹ sinh một cục cưng khác, để mặc con! Đoàn mỗi lần trả lời anh đều là chớp chớp lông mi thật dài.

Vào ngày trăng tròn, Viên Tiêu làm cho Đoàn một cái khóa bằng vàng đeo ở trên cổ, Đoàn chớp chớp mắt nhìn, xưa nay chưa từng thấy Đoàn lộ ra vẻ tươi cười. Ba Thang trêu ghẹo nói đứa nhỏ này về sau nhất định là một tiểu tham tiền, Đoàn không để ý đến ông, nhìn thấy Viên Địch lại gần lập tức vươn đôi tay nhỏ bé muốn Viên Địch ôm. Ba Thang yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn Viên Tiêu, đều nhìn thấy trong mắt nhau một câu thơ: cùng một lứa bên trời lận đận!

Thang Viên chăm sóc cục cưng rất tốt, lúc nào Đoàn cũng đều sạch sẽ, vô cùng vui mừng. Nhưng mà khi cục cưng lớn lên một chút, Thang Viên luôn cảm thấy có một cảm giác kì lạ. Mỗi khi Viên Địch đến nhà ăn cơm, loại cảm giác kì lạ này cũng được giải thích: Đoàn nhà cô rõ ràng chính là phiên bản Viên Địch thu nhỏ sao!

Đều giống nhau không để ý đến ai cả, giống nhau đều không cười, thậm chí mặt lạnh cũng giống nhau!

Thang Viên rối rắm, nhìn Viên Tiêu bên cạnh dương dương đắc ý cười xuất hiện má lúm đồng tiền, lại xụ mặt nhìn Đoàn nằm trong nôi đang nhìn Viên Địch, một miếng cơm nghẹn ở cổ họng cũng không thể nào nuốt xuống được.

Khi Đoàn lớn lên, Thang Viên thường xuyên mang theo cục cưng đi tản bộ ở khu chung cư, thân thể của Đoàn rất tốt, chưa từng bị bệnh, cho nên Thang Viên cũng không lo lắng. Cô từ từ đẩy Đoàn chậm rãi đi tới khu chung cư, nghĩ tới đã đến giờ Viên Tiêu tan việc, chợt muốn đi ra cửa đón anh.

Vì thế lúc tan tầm khi Viên Tiêu trở về đã nhìn thấy Thang Viên đang đứng bên cạnh xe em bé chờ anh. Đã là cuối mùa thu, nhưng trong hoa viên hoa hồng vẫn đang nở rộ mềm mại, không có chút khuynh hướng lụi tàn.

Viên Tiêu để xe ở đó đi tới, cúi xuống hôn Thang Viên một cái, nhận xe trẻ con trong tay Thang Viên giúp cô đẩy, cùng Thang Viên chậm rãi đi vào nhà. Đoàn nhìn ba, lại nhìn mẹ, an tâm nhắm đôi mắt to lại nằm trong xe trẻ em từ từ ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui