Sau khi Viên Tiêu về nhà, Thang Viên cũng không có hỏi anh đi đâu, yên
lặng dọn thức ăn lên bàn, kêu anh ăn cơm. Hai người yên lặng ăn cơm,
Viên tiêu mới trở về từ mộ Hà Viên , cảm xúc chưa lắng xuống, còn Thang Viên thì không biết nên mở miệng như thế nào.
Ăn cơm xong, Viên Tiêu tự động dọn dẹp bàn cơm sạch sẽ, cũng đi phòng
bếp rửa chén. Thang Viên mở tủ lạnh lấy ra mấy quả táo rửa sạch rồi đặt
vào trong mâm đựng trái cây, sau đó ngồi ở trên ghế sofa mở ti vi, vừa
ăn táo vừa chờ anh.
"Viên Tiêu, ngồi ở đây nè." Thang Viên nhìn anh rửa tay sạch xong liền
vẫy tay để cho anh tới đây, thật ra thì cho dù cô không nói, Viên Tiêu
vẫn sẽ đi qua .
Viên Tiêu đoạt lấy quả táo trong tay Thang Viên, cắn một cái, hương
nước táo nhất thời tràn đầy khoang miệng, trong khoảnh khắc liền xua tan cay đắng bên trong. " Buổi tối anh đi đâu vậy?" Thang Viên cúi đầu cắn
trên quả táo anh đưa tới một cái rồi nói.
Viên Tiêu im lặng một chút mới nói: "Đi thăm mộ thôi." Thang Viên lập
tức hiểu, anh là đi thăm mẹ của anh rồi. Cô đưa tay cầm tay của anh:
"Sao đột nhiên lại đi vậy?" Mặc dù cô biết Viên Tiêu làm tất cả đều vì
mẹ anh, cũng rất ít nghe anh nhắc tới người phụ nữ đáng thương đó, thậm chí có thời điểm, cô có thể thấy rõ ràng hận ý trong mắt anh đối với
bà.
"Bởi vì, bởi vì anh muốn kết hôn." Viên Tiêu chợt mất tự nhiên, trên mặt nhuộm phấn hồng nhàn nhạt, mắt to ngượng ngùng, tựa như thiếu niên mới lớn. Nhìn Thang Viên thậm chí có loại kích động muốn xông lên cắn một
cái. Cô ho hai tiếng mới tìm được âm thanh của mình: "Mẹ em đã chọn ngày xong, là ngày 22 tháng 6, nghe nói là. . . . . . Ngày hoàng đạo." mày
Thang Viên hơi nhíu lại, có chút không lý giải được sự chấp nhất của các bậc cha mẹ cùng lứa với mấy thứ này.
"Còn không tới một tháng!" Viên Tiêu vui mừng nói, trong đôi mắt to ướt
nhẹp đều là vui mừng, nhưng lập tức biến thành lo âu: "Nhưng lễ phục
của anh còn chưa có chọn xong, đúng rồi, còn có nhẫn cưới, khách sạn,
danh sách khách mời dự tiệc. . . . . ."
" Còn chưa chọn xong lễ phục sao?" Thang Viên nghi ngờ, anh đã đi ba lần rồi mà còn chưa chuẩn bị xong? Ban đầu lúc thương lượng, anh chết sống
không đồng ý dùng lễ phục có sẵn, nhất định phải thiết kế, muốn độc nhất vô nhị. Nhưng anh lại không tin ánh mắt nhà thiết kế , cố tình muốn
mình chọn kiểu dáng phù hợp rồi để cho nhà thiết kế thiết kế lại. Hiện
tại thời gian còn lại không tới một tháng, anh lại vẫn mè nheo? Đến tột
cùng có muốn kết hôn hay không? ! Thang Viên nổi giận, đánh lên đầu Viên Tiêu một cái : " Gọi điện thoại nhanh lên! Kiểu dáng là cái lần trước
chúng ta chọn! Không cho kéo nữa! Nếu không anh tự kết hôn đi!"
"Nhưng. . . . . ." Viên tiêu uất ức nhìn Thang Viên, đây là chuyện đời
này anh coi trọng nhất, anh phải chọn kỹ lựa khéo chứ! Thang Viên sao
lại không hiểu cho anh chứ!"Anh. . . . . ."
"Nhanh đi!" Thang Viên trừng mắt liếc anh một cái."Được, được, anh lập
tức gọi!" dưới ánh mắt của Thang Viên Viên Tiêu gật đầu như con gà mổ
thóc, vội vàng móc ra điện thoại dặn dò bên kia một chút, cúp điện thoại lấy lòng cọ đến bên cạnh Thang Viên: "Thang Viên , xong rồi."
"Về sau không được lề mề như vậy!" Thang Viên cầm hộp điều khiển tv lên
đổi đài nhìn cũng chưa từng nhìn gương mặt Viên tiêu đang cầu xin khen
ngợi.
Anh có lề mề chỗ nào đâu ! Anh làm việc chưa từng lề mà lề mề ! Viên
Tiêu uất ức, đây không phải đại sự của bọn họ sao, cho nên anh mới thấp
thỏm như vậy, nhìn một kiểu dáng lại một kiểu dáng, chung quy lại cảm
thấy cái tiếp theo sẽ đẹp mắt hơn, cho nên mới chậm chạp không cách nào
xác định! Căn bản cũng không phải vấn đề về tính cách của anh! Viên Tiêu cảm thấy anh nên giải thích giải thích cho Thang Viên điểm này, vì vậy
——
"Viên Tiêu! Anh lại muốn làm gì?" Gương mặt Thang Viên đỏ bừng nhìn Viên tiêu chợt đè chính mình ở dưới người.
"Anh không lề mề!" Viên tiêu thổi hơi về phía lỗ tai Thang Viên , hô
hấp ấm nóng khiến Thang Viên trong lòng của anh run rẩy một hồi, lại như cũ không hiểu chuyện gì xảy ra. “Anh...anh chính là lề mề! Ba lần cũng
không quyết định được một chuyện nhỏ!"
Viên Tiêu không trả lời lời nói của cô nữa, mà dùng hành động thực tế để chứng minh ——
"Viên tiêu, đừng loạn sờ! Anh...anh tránh ra!"
"Ưm. . . . . . Không...không được ở chỗ này. . . . . ."
"A Tiêu. . . . . . ưm. . . . . . ưm a. . . . . . A Tiêu. . . . . ."
Viên tiêu bắt được môi của Thang Viên, quấn lấy cái lưỡi của cô hôn thật sâu, thắt lưng lại nhẫn tâm va chạm, sức lực lớn muốn đè Thang Viên
xuống dưới ghế sopha."Thang viên . . . . . . Thang Viên . . . . . ."
Viên Tiêu khẽ liếm khóe miệng ướt át của Thang Viên, một tay ôm vòng eo
mảnh khảnh của cô mãnh liệt dao động ."Anh không phiền phải không? Hả?
Muốn làm thì cứ làm phải không ?"
Lúc này chút lý trí của Thang Viên vẫn còn tồn tại, dĩ nhiên có thể nghe rõ lời nói của Viên Tiêu, không khỏi xấu hổ , dùng đôi tay mềm mại đẩy Viên Tiêu trên người ra.
"Xấu hổ?" khóe mắt Viên Tiêu ướt át, khắp khuôn mặt đều là xuân
sắc."Ngoan, cũng không phải lần đầu tiên, thẹn thùng cái gì?" Tay của
anh dao động trên thân thể mềm mại của Thang Viên, sắc tình vuốt ve,
phối hợp động tác trên người càng thêm dâm đãng! Lông mi Thang Viên run
rẩy, khóe mắt nhuộm màu hồng, quyến rũ đến kinh người! Tiếng thở dốc của Viên Tiêu càng thêm nặng nề, động tác càng lúc càng nhanh. Thang Viên
cắn mạnh môi khắc chế để không bật thốt lên tiếng rên, đại não còn nghĩ
phải phản bác Viên Tiêu.
"Anh. . . . . . Biến, cút. . . . . . ừm a, không...không được nhìn chỗ
đó !" Giọng điệu mềm nhũn quả thật là làm nũng, thần kinh Viên Tiêu bắt đầu nhảy lên thình thịch , hưng phấn gần như sắp bốc cháy."Thang Viên
nhi là ngại tư thế này chưa đã ghiền sao? Bảo bối, chúng ta đổi lại!"
Vừa dứt lời, anh chợt rút phân thân của mình lật Thang Viên lên, quỳ gối trên ghế sa lon, chính mình thì đứng ở dưới ghế sa lon, cầm mông của
Thang Viên chợt đâm vào, áp lên trên người Thang Viên mãnh liệt rút ra
đâm vào, mặt kích động ửng hồng: "Thang Viên . . . . . . Như thế nào?
Sướng hay không?? Hả? Trả lời anh?"
"A Tiêu. . . . . . Không...không được. . . . . . Đổi, đổi lại. . . . .
." Thang Viên khó chịu uốn éo người, muốn thoát khỏi tư thế mắc cỡ này,
nhưng hai tay của Viên Tiêu lại nắm thật chặt hông của cô, cô căn bản
trốn không thoát."A Tiêu. . . . . . Van cầu anh. . . . . ." Không biết
là kích tình quá mãnh liệt hay là nước mắt xấu hổ theo khóe mắt chảy
giọt xuống, Thang Viên mềm mại khóc, lời nói ra gần như khiến Viên Tiêu nổi điên.
"Lặp lại lần nữa!" Ánh mắt Viên Tiêu nóng dọa người, anh vỗ mông của
Thang Viên bành bạch rồi ra lệnh . Giữa bọn họ chưa từng có kịch liệt,
có lẽ là hai người không đủ kinh nghiệm, có lẽ là do không phóng túng,
nhưng lần này lại khiến Viên Tiêu kích động run rẩy tay."Nói mau!" Chậm
chạp không nghe được giọng của Thang Viên, Viên Tiêu không cam lòng,
chợt cắn mạnh một cái lên trên cái mông trắng nõn của cô, trên thịt non
mềm lập tức hiện lên dấu răng hồng, không ngờ dấu răng trong suốt như
thế lại cực kỳ sắc tình.
"Xin, xin anh. . . . . . Ô. . . . . . A tiêu, xin. . . . . . Xin anh. . . . .”
"Tiểu bảo bối thật ngoan!" Viên Tiêu đang kìm hông của cô chợt lật người cô lại, ép thân thể nặng nề xuống: " Thang Viên bé nhỏ ngoan ngoãn sẽ
được phần thưởng!"
"Ô ô. . . . . . Đừng, đừng như vậy. . . . . ." Thang Viên bất lực cầm lấy tay anh mà rên, khóe mắt đều là nước mắt kích tình.
Viên Tiêu đưa lưỡi ra liếm đi nước mắt của cô, ngón tay nắm được một chỗ đỏ hồng từ từ vuốt ve, eo ếch nhanh chóng chuyển động: "Cứ như vậy!
Chính là muốn như vậy! Khi dễ chết em!" Kích tình nóng rực bao thật chặt lấy hai người, hừng hực thiêu đốt, Thang Viên ở bên dưới Viên tiêu,
quên mất mọi thứ, chỉ nhớ người phía trên cô cho cô vui sướng cực hạn. . . . . .
Ngày ấy, Viên tiêu ôm Thang Viên từ phòng khách đến phòng tắm, lại từ
phòng tắm đến trên giường, cả người vô cùng kích động, quả thật giống
như ăn phải thuốc kích thích. Nếu không phải cuối cùng nhìn thấy Thang
Viên thật sự là không chịu nổi rồi, đoán chừng còn có thể làm mấy lần!
Rạng sáng ngày thứ hai , Viên Tiêu thức dậy thật sớm , líu lo xuống lầu mua điểm tâm, quay lại thấy Thang Viên vẫn chưa dậy. Anh đi tới bên
giường cúi người khẽ hôn lên trán Thang Viên: "Thang Viên bé nhỏ, (mặt
trời lên cao rồi! Mau thức dậy ăn cơm!"
"Ưmh. . . . . . Đừng quấy rầy!" Thang Viên lật người giấu đầu vào trong chăn không nhìn tới Viên Tiêu.
"Thang Viên bé nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời, đồ ăn sáng sắp nguội rồi."
Viên Tiêu chẳng những không tức giận, ngược lại rất hưởng thụ loại cảm
giác này. Lý trí của Thang Viên luôn tỉnh táo khiến Viên Tiêu có lúc
muốn thương cô cưng chiều cô đều không tìm được cơ hội, mà nay, cô mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, lộ ra một mặt vô cùng mềm mại mà anh chưa
từng thấy qua, phía dưới Viên Tiêu lại bắt đầu rộn rạo cả lên. Thang
Viên như vậy thật sự quá ngon miệng, để cho anh không nhịn được muốn
một hớp ăn cô vào bụng! Ăn thế nào cũng không chán!
Viên Tiêu có chút tà ác nghĩ, nếu sau này Thang Viên bé nhỏ đều nghe lời giống như tối hôm qua, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái
động tác gì liền làm ra cái động tác đó thì tốt rồi! Chỉ là nghĩ thì
nghĩ, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là gọi bảo bối của anh dậy ăn
cơm.
"Bảo bối, thức dậy ăn cơm, ngoan ngoãn nghe lời!" Viên Tiêu mang cả
người lẫn chăn ôm vào ngực, giọng điệu êm dịu tràn đầy tình yêu, rốt
cuộc mỹ nhân ngủ trên giường cũng tỉnh lại.
"Viên, Viên Tiêu, bây giờ mấy giờ rồi?" Thang Viên dụi mắt, tựa trán vào bả vai của Viên Tiêu.
"Gần tám giờ, thức dậy ăn cơm có được hay không?" Viên Tiêu nâng đầu Thang Viên lên, sửa sang lại đầu tóc bù xù của cô.
.
"Hưhm
Thang Viên mơ mơ màng màng đứng lên đẩy Viên tiêu ra, mắt mông lung đi tới về phía phòng tắm.
"Thang Viên bé bóng, quay lại!" Viên tiêu ở phía sau vội vàng kêu, qua loa cầm lấy mấy thứ trên giường rồi rời khỏi.
"Hả?"
"Em còn chưa mặc quần áo!" Viên Tiêu chớp mắt to đưa quần áo của Thang
Viên tới trước mặt cô , giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Cầm, Thang Viên
bé bỏng, không mặc quần áo sẽ bị cảm."
Rầm! Mặt của Thang Viên đỏ hoàn toàn, sau đó xem như tỉnh táo, cũng
không thèm nhìn tới trực tiếp kéo quần áo Viên tiêu đưa tới vào trong
ngực rồi nhếch nhác vọt vào phòng tắm. Đây là lần đầu tiên cô mất bình
tĩnh ở trước mặt Viên Tiêu.
Hôm nay không khí trên bàn cơm cực kỳ quỷ dị, Thang Viên chỉ lo cúi đầu
ăn cơm, thế nào cũng không ngẩng đầu, Viên Tiêu cười lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, mắt to cũng híp lại, giống như con hồ ly nhỏ trộm được gà.
Đợi đến lúc ăn gần no , tiếng chuông điện thoại cuả Viên Tiêu chợt vang
lên, anh nhận trực tiếp nhấn hands-free bỏ điện thoại lên bàn, đôi đũa
trong tay vẫn gắp thức ăn: "Viên Địch, chuyện gì?"
"Mau tới đi làm, đừng có lề mề!" lời nói lạnh lùng của Viên Địch từ đầu dây bên kia truyền tới.
Viên tiêu sững sờ, ngay sau đó cười lên: "Anh hai, em lập tức đến, bảo
đảm không lề mề!" Nói xong liền cúp điện thoại, nhìn đầu Thang Viên cơ
hồ muốn thấp đến trong bát, có thâm ý khác nói: "Thang Viên bé bỏng
biết, anh không lề mề đúng không ?"
"Cút!" Qủa táo đỏ tên là Thang Viên rốt cuộc bị chọc giận! Bắt đầu nổi đóa!
Viên Tiêu ảo não chuẩn bị xong chạy ra khỏi cửa nhà, gãi gãi đầu, quả
nhiên, Thang Viên vẫn còn quá xấu hổ, xem ra sau này anh cần"Mạnh mẽ
vang dội" mấy lần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...