Chiếc xe chưa từng xuất hiện ở dưới lầu vào mấy ngày nay, hôm nay lại đậu ở vị trí ban đầu, bước chân Thang Viên tạm dừng, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ, dường như không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, ánh mắt tràn đầy mê mang và khổ sở.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến sẽ nhìn thấy anh ở chỗ này, mặc dù cô biết quan hệ giữa bọn họ sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, trái tim đều làm bằng thịt, mấy năm qua, cô làm sao không biết anh đối tốt với cô. Cho nên mặc dù sợ hãi tình cảm ràng buộc, cô vẫn cố gắng đáp lại, chỉ sợ người nọ ủy khuất.
Có ai mà không hoang mang sợ hãi chứ, người chung sống bảy năm với cô thế nhưng chưa từng lộ ra bộ mặt thật trước mặt cô, người mà cô tiếp xúc trong quá khứ hoàn toàn là một người khác. Người có thể có được tâm cơ như vậy sẽ là một người bình thường sao? Mà cô, vừa vặn ngược lại, cô chỉ muốn sống một cuộc sống thật đơn giản.
Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy vòng qua kia, Thang Viên nắm thật chặt túi xách trong tay, mặc kệ như thế nào, người này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Ngoài dự liệu của cô, Viên Tiêu cũng không xuống xe ngăn cản cô, anh chỉ từ từ lái xe chạy theo phía sau cô, đi qua hoa viên chung cư, xuyên qua một con đường, mãi đến khi tới trước trạm xe buýt. Thang Viên cố gắng xem nhẹ người đang ở phía sau, không nhanh không chậm bước đi trên con đường của mình. Cô biết đây là một cuộc chiến, người nào mở miệng trước người đó liền thua. Cô nhất định phải kiên trì lập trường của mình, không thể để cho tất cả dĩ vãng cùng thất bại trong gang tấc.
Cho tới bây giờ, cô căn bản không biết nên nói gì với anh, đã nói quá nhiều lời cự tuyệt rồi, thế nhưng anh lại giống như không hề nghe thấy, bây giờ Thang Viên chỉ hy vọng anh có thể chán nản trò chơi truy đuổi này nhanh hơn một chút. Thật may, chưa đợi bao lâu thì xe buýt đã đến, Thang Viên thở phào nhẹ nhõm, bước lên xe bỏ tiền vào hộp, nhưng cô chưa kịp đi vào bên trong, thân thể bỗng nhiên bị một nguồn sức mạnh lôi xuống, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người nọ kéo vào trong xe.
Cách cửa sổ xe, Thang Viên nhìn xe buýt càng lúc càng xa, bên tai nghe tiếng thở dốc nặng nề của người nọ, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Viên Tiêu, anh làm vậy là có ý gì?"
Viên Tiêu không nói lời nào, khởi động xe, Thang Viên quay đầu nhìn anh, thở dài: "Tôi tha thứ cho anh." Nghe vậy, tay Viên Tiêu run lên, chiếc xe lạng lách trên đường cái, thiếu chút nữa đụng vào hàng rào phòng vệ. Thang Viên làm sao cũng không nghĩ đến chỉ với một câu nói của mình mà sinh ra kết quả như vậy, tim cô đập thật nhanh, lại có chút ngơ ngác, cô không ngờ cô lại có phân lượng nặng như thế trong lòng Viên Tiêu.
"Thật sao? Bánh trôi nhỏ, em không lừa anh chứ, không, không đúng, em sẽ không lừa anh, vậy chúng ta có thể bắt đầu lại phải không? Phải không?!" Viên Tiêu dừng xe sát ven đường, nắm chặt bả vai Thang Viên, kích động đến mức nói năng lộn xộn. Lúc này là giờ đi làm cao điểm, xe tới xe lui trên đường cái, tất cả mọi người đều chạy đến địa điểm mình muốn đi, chỉ có một chiếc xe lẳng lặng dừng sát ven đường, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhiều ngày tra tấn như vậy, anh đã sớm không chịu nổi nữa rồi, nhưng vì có thể đổi lấy một câu nói khẳng định của cô vào giờ phút này, anh cảm thấy tất cả đều thật đáng giá, thật đáng giá. Trái tim Viên Tiêu đập loạn thình thịch, anh thật sự không ngờ, anh cho rằng mình còn phải chờ đợi trong thời gian rất dài, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng cô lại bỗng nhiên cho anh một niềm vui lớn như thế. Anh sẽ không lừa dối cô nữa, sẽ không giấu giếm cô bất kì chuyện gì nữa, anh muốn nói cho cô tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của anh! Thậm chí ngay cả chuyện anh không còn tè dầm vào mấy tuổi, anh đều muốn nói cho cô biết!
Người phụ nữ này là của anh! Là bảo bối duy nhất mà đời này anh muốn có, anh đã vô ý tổn thương cô, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa! Anh sẽ đối với cô thật tốt! Mặc kệ cô muốn gì, anh đều lấy cho cô! Đúng rồi, còn có mấy người kia, anh cũng không cần trả thù nữa, cô không thích phương thức như vậy, sau khi trở về, anh sẽ lập tức phân phó. Mặc dù tối hôm qua ra lệnh, nhưng thời gian mới qua một buổi tối, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh không quan tâm, chỉ cần cô trở lại, anh sẽ không quan tâm đến bất kì chuyện gì!
"Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè, giống như trước kia cũng rất tốt, anh sẽ tìm được người thích hợp với mình hơn." Giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, trong nháy mắt đông lạnh tất cả nhiệt tình tràn ngập trong thân thể anh. Viên Tiêu ngây ngốc nhìn Thang Viên, tất cả hành động đều cứng lại.
Đây đâu phải tha thứ, căn bản là kéo tơ lột kén. Chặt đứt tất cả quan hệ giữa bọn họ, không lưu lại cho anh một con đường nào dù chỉ là ảo tưởng. Sao cô lại nhẫn tâm đến thế, mỉm cười vứt bỏ tất cả những gì tàn nhẫn nhất trên thế giới lên người anh, trơ mắt nhìn anh máu tươi giàn giụa, tan xương nát thịt.
"Anh biết mà… Anh biết mà…" Viên Tiêu mất hết sức lực, toàn thân xụi lơ trên ghế ngồi, đôi tay che mặt, đau thương tột cùng, lời nói truyền ra từ giữa khe hở bàn tay: "Từ trước đến giờ, em đều nhẫn tâm như vậy, đối với người nào cũng không lưu tình, anh… Tại sao anh có thể không biết tốt xấu cho rằng mình bất đồng trong lòng em chứ… Nhưng, nhưng, em đã dung túng anh nhiều năm như vậy, tại sao lại không thể dễ dàng tha thứ cho anh một lần…" Nói tới chỗ này, anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung ác dừng trên người Thang Viên: "Anh chỉ xin em tha thứ một lần! Vì sao em lại không cho?"
Thang Viên chật vật né tránh ánh mắt Viên Tiêu, cô cảm thấy chính mình gần như trần trụi phơi bày trước ánh mắt anh, tất cả mọi chuyện đều bị anh nhìn thấu, cô nuốt nước miếng, nói không lưu loát: "Cuối cùng, một ngày nào đó anh sẽ quên được tôi, sau đó… Sau đó có thể sinh sống thật tốt."
Viên Tiêu không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn Thang Viên, nhìn ánh mắt né tránh của cô, nhìn mặt cô càng ngày càng đỏ, lồng ngực đau đớn như muốn nổ tung, một hồi lâu sau, anh mới dời ánh mắt đi, dùng một loại ngữ điệu tàn nhẫn và âm lãnh chưa bao giờ có nói: "Bánh trôi nhỏ, anh thật sự muốn bóp chết em."
Ánh mắt Thang Viên thoáng ảm đạm, cúi đầu ngồi yên không nói gì, mà Viên Tiêu cũng không mở miệng nữa, lái xe một đường bình bình ổn ổn đưa Thang Viên đến công ty, khi hai chân cuối cùng cũng tiếp xúc với mặt đất, trái tim thấp thỏm của Thang Viên mới hạ xuống, bây giờ Viên Tiêu, khí thế càng ngày càng mạnh, càng ngày càng khiến tim cô đập nhanh.
Viên Tiêu cũng không xuống xe tiễn cô, chỉ ở trên xe, lẳng lặng nhìn cô đi vào cửa chính công ty, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười quỷ dị. Thang Viên vừa mới bước vào phòng làm việc, để chiếc túi xách trong tay xuống, điện thoại di động liền vang lên, cô lấy điện thoại ra lơ đãng liếc mắt nhìn, chợt xụi lơ trên mặt đất, đó là một tin nhắn, chỉ có mấy chữ rất đơn giản: Đừng quên tiền đánh cuộc của chúng ta.
"Viên Tiêu, cậu thật ngoan độc, ngay cả đường sống của người khác cũng chặt đứt, chậc chậc." Trần Thịnh lưu manh hít một hơi thuốc, liếc mắt nhìn Viên Tiêu đang trầm mặt.
"Có sao? Tôi cảm thấy có thể cho bọn họ một cuộc sống khỏe mạnh đã coi như ban ân rồi." Viên Tiêu ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu, nhìn khói thuốc lượn lờ trong phòng làm việc, nhíu mày nói: "Đừng hút thuốc trong phòng làm việc của tôi!"
"Thế nào? Cậu sợ mùi thuốc lá?" Mặc dù Trần Thịnh có chút kinh ngạc nhưng vẫn dụi tắt thuốc.
Hô hấp Viên Tiêu ngừng lại, anh rũ mí mắt xuống. Cô chán ghét mùi thuốc lá, ngửi thấy sẽ ho khan, có một lần bởi vì làm ăn không thuận lợi, anh cũng học người khác hút mấy điếu thuốc, không ngờ sáng ngày mai đến đón cô liền bị cô ngửi thấy, né tránh anh chừng mấy ngày. Rõ ràng anh đã tắm nhiều lần tắm rồi, thế nhưng cô vẫn nhăn mũi, nói trên người anh nặng mùi. Trong lòng Viên Tiêu phát khổ, bây giờ cô đã không cần anh, vậy mà anh vẫn nhớ rõ thói quen của cô như cũ.
"Mấy người kia cũng xử lý tốt rồi?" Viên Tiêu day day huyệt thái dương dời đi đề tài.
"Dĩ nhiên!" Trần Thịnh tranh công tiến tới trước mặt Viên Tiêu: "Toàn bộ đều mất việc, cũng không có công ty nguyện ý tuyển bọn họ. Thảm nhất là người tên Chu Duy kia, thiếu nợ lãi suất cao cũng không phải là chuyện tốt gì." Trần Thịnh hả hê cười: "Aizzz, tại sao bọn họ lại đắc tội cậu?" (Các bạn còn nhớ người nào tên Chu Duy không? Hắn chính là tên đã tỏ tình với Thang Viên rồi bị anh Tiêu đập cho một trận và cũng chính là tên bày trò trong buổi họp lớp đó.)
"Người biết quá nhiều sẽ chết đấy." Câu nói nhàn nhạt của Viên Tiêu vừa dứt, cả người Trần Thịnh liền khẽ run rẩy, qua cầu rút ván cũng không nhanh như vậy đi! Anh lặng lẽ ngậm miệng lại, tâm tình ông chủ không tốt, người gặp nạn sẽ là cấp dưới anh đây! Nhìn nhìn Viên Tiêu, Trần Thịnh đứng lên từ trên ghế chuẩn bị đi ra ngoài, anh phải tránh mặt một chút, Viên Tiêu nổi giận thật sự rất đáng sợ, huống chi bây giờ anh mang lương nghỉ phép, phải thừa cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt mới được.
"Tên ngu xuẩn kia thế nào rồi?" Viên Tiêu chợt mở miệng nói.
"Yên tâm đi, chút nữa tôi sẽ đến gặp hắn." Trong mắt Trần Thịnh xẹt qua vẻ khinh miệt, với chỉ số thông minh như thế, nói hắn ta là anh em của Viên Tiêu quả thật là sỉ nhục! "Căn bản không cần tôi gài bẫy, chính hắn cũng tự gây chuyện trên mạng rồi, bây giờ hoàn toàn xem tôi là người một nhà, không có biện pháp, thịnh tình không thể chối từ, tôi cũng không thể lạnh nhạt hắn nha!" Trần Thịnh vẫy vẫy tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Rất tốt, chỉ là không nên đắc ý vênh váo." Viên Tiêu liếc mắt, cảnh cáo Trần Thịnh.
"Tôi biết!" Trần Thịnh khoát khoát tay, đi ra ngoài.
Viên Tiêu thuận tay cầm lên một phần tài liệu, vừa định lật xem lại bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên quấy rầy. Anh cầm điện thoại di động lên nhìn, trong mắt nhất thời tràn đầy chán ghét, hít sâu vài lần mới nhận điện thoại: "Cha."
"Hôm nay về nhà một chuyến." Ngồi ở trên cao lâu ngày, Viên Chiến vừa mới mở miệng đã ra lệnh.
"Con đã biết." Viên Tiêu lạnh nhạt khạc ra ba chữ liền trực tiếp cúp điện thoại. Khiến Viên Chiến bên kia luống cuống không biết phải làm sao. Từ trước đến nay, đứa con thứ hai vừa nhu thuận vừa biết nghe lời, hôm nay làm sao vậy? Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường, Viên Tiêu luôn luôn đơn thuần, chưa bao giờ biết che giấu tâm tình của mình, có lẽ hôm nay có ai chọc giận nó. Thật không biết tại sao đại tiểu thư bốc đồng của nhà họ Chu lại coi trọng Viên Tiêu, vốn ông định ghép con bé với Viên Địch thành một đôi. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao đứa nào cũng là con trai ông.
Viên Địch vừa về nhà liền cảm thấy không khí trong nhà có phần không đúng, anh biết Viên Tiêu cãi nhau với Thang Viên, nhưng mà hôm nay không giống như thế, vẻ mặt của Viên Tiêu tựa như muốn liều mạng trong khi giãy chết, trên tay Viên Tiêu còn cầm con dao kia, ánh mắt ngoan độc. Chẳng lẽ Thang Viên hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)? Viên Địch vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy chuyện tình không tốt, không có ai biết rõ tham muốn chiếm hữu của Viên Tiêu mạnh đến bao nhiêu hơn người anh trai này, chỉ cần là đồ của em ấy, em ấy sẽ không cho phép người khác chạm vào.
"Viên Tiêu, đã xảy ra chuyện gì?" Viên Địch đi đến ngồi xuống bên cạnh Viên Tiêu, giọng nói mang theo vẻ cẩn thận, chỉ sợ kích thích đến anh.
Viên Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi dao sắc bén kia, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Ông già chết tiệt đó dám bán em đi."
"Cái gì?" Viên Địch kinh ngạc.
"Kết thân."
"Đối tượng là ai?" Viên Địch rất nhanh hồi phục lại tinh thần từ trong kinh ngạc, anh biết mặc kệ là ai Viên Tiêu cũng sẽ không đồng ý, như vậy bây giờ chỉ còn cách thăm dò rõ ràng tình hình của đối phương mới có thể chuẩn bị sẵn sàng được.
"Chu Như."
"Có chút khó khăn." Viên Địch nhíu chặt chân mày. Thực lực nhà họ Chu gần như không phân cao thấp với nhà họ Viên bọn họ, nếu chỉ có như vậy thì cũng không hề gì, nhưng khó ở chỗ chính là người phụ nữ tên Chu Như của nhà họ Chu, từ trên xuống dưới nhà họ Chu, ai ai cũng nâng niu cưng chiều cô công chúa nhỏ này trong lòng bàn tay, muốn cái gì cho cái đó. Anh biết, nếu như không phải Chu Như bày mưu đặt kế, căn bản sẽ không có khả năng xảy ra chuyện kết thân này. "Em quen biết Chu Như khi nào?"
"Em chưa bao giờ gặp qua cô ta!" Vẻ mặt Viên Tiêu u ám, hận đến cắn răng nghiến lợi. "Ả đàn bà không biết xấu hổ! Cô ta mơ đẹp thật!" Chuyện tình xen vào giữa bọn họ đã quá nhiều, tuyệt đối không thể nhiều hơn nữa, nếu không bọn họ sẽ không thể chống đỡ.
"Muốn tính kế em?" Viên Tiêu chậm rãi dựng đứng con dao Thụy Sĩ đang cầm trong tay, thân dao thật mỏng lóe ra ánh sáng lạnh buốt: "Phải chuẩn bị tốt cái chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...