Khuôn mặt Viên Tiêu trắng bệch, một tay che trán cố gắng đứng lên, hai chân không còn sức lực chống đỡ sức nặng toàn bộ thân thể, chỉ có thể khổ sở cuộn thành một đoàn nằm trên mặt đất. Khách khứa xung quanh nhất thời nhỏ giọng nghị luận, ân oán hào môn, bọn họ cũng không hiếm lạ gì, nhưng rất ít khi phát sinh trước mặt đám đông như thế này.
"Khốn kiếp!" Viên Chiến hất cánh tay đang giữ lấy ông của Bạch Nhiễm Nhiễm ra, đi đến bên cạnh Viên Tiêu, cẩn thận đỡ Viên Tiêu dậy, giọng nói đặc biệt dịu dàng: "Không sao chứ?"
Viên Tiêu cũng không nói chuyện, chỉ khổ sở cau mày lắc đầu. Viên Chiến nhìn anh đau đớn như vậy, làm sao còn dám trì hoãn nữa, vội vàng xoay người muốn tìm bác sĩ gia đình mang tới, ai ngờ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Viên Địch, mà giọng nói của anh so với ánh mắt còn lạnh lùng hơn: "Tôi đưa cậu ấy đi."
Đây là thái độ nên có với cha mình sao? Viên Chiến vốn định khiển trách Viên Địch, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sổ của Viên Tiêu, lại thấy Viên Địch lấy khăn tay ra, che ở trên đầu Viên Tiêu, cẩn thận chăm sóc anh, ông chỉ có thể miễn cưỡng nhường lại vị trí bên cạnh Viên Tiêu, khi nhìn sang Viên Sanh lại mặt lạnh nói: "Mày tới đây cho tao!"
"Làm gì?" Hai tay Viên Sanh bỏ vào túi, cà lơ phất phơ bước tới.
Viên Chiến bị hắn chọc giận, hận không thể một tát đập chết hắn, nhưng lại ngại nhiều người có mặt ở chỗ này nên cũng không tiện làm lớn chuyện, chỉ có thể nhỏ giọng khiển trách: "Mau nói xin lỗi với anh mày!"
"Nói xin lỗi?" Viên Sanh nhíu mày, âm dương quái khí nói: "Tại anh ta giống như đàn bà, mới đụng một chút đã gục rồi, liên quan gì tới tôi!"
Bốp, Viên Chiến tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, giơ tay lên hung hăng tát Viên Sanh, xoay người nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm quát: "Đưa cái thứ khiến tôi mất mặt này về đi, cũng không cần đến công ty nữa, chờ Viên Tiêu khỏe rồi liền tiếp nhận vị trí của nó!" Lại nhìn Viên Địch còn đứng tại chỗ, sắc mặt càng thêm không tốt: "Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không đưa Viên Tiêu đi bệnh viện!"
"Không được! A Sanh còn…" Sắc mặt Bạch Nhiễm Nhiễm thoáng thay đổi.
"Câm miệng!" Viên Chiến quát lên, ngắt lời Bạch Nhiễm Nhiễm, chuyển sang Viên Địch: "Nhanh lên! Đầu em con bị thương là giả sao?"
Viên Địch hơi mím môi, cũng không nói gì, đỡ Viên Tiêu ra ngoài dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, vừa mới ra khỏi cửa, ánh mắt anh liền nhìn thấy khóe môi thoáng cười của Viên Tiêu.
"Thế nào? Hả giận chưa?"
"Đó là đương nhiên!" Trong mắt Viên Tiêu không có một chút ý cười, anh quay đầu lại nhìn sâu một cái mới tiếp tục đi về phía trước: "Chỉ bằng tên ngu xuẩn kia mà muốn đấu với em? Hừ! Mấy ngày nữa em có thể đến công ty của ông già, xem em có đào sạch vốn liếng của hắn hay không!"
Viên Địch nghe thấy lời nói của anh, giương mắt nhìn khăn tay nhuộm máu đỏ thẫm, không đồng ý cau mày lại: "Vết thương trên đầu thế nào rồi?"
"Không đáng ngại!" Viên Tiêu cười cười, không thèm để ý chút nào, mắt nhìn vết máu đọng lại ở đầu ngón tay, trong mắt lóe ra ánh sáng thâm độc: "Một ngày nào đó em muốn hắn ta trả lại gấp trăm nghìn lần!"
"Về sau không được làm chuyện như thế." Viên Địch đẩy anh vào trong xe, rồi cũng lên xe theo, vết thương không thể tiếp xúc với gió lạnh, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì không xong.
"Không làm?" Viên Tiêu cười nhạo, trực tiếp vứt khăn tay trên trán ra ngoài: "Vậy anh có biện pháp nào lấy được một xu một đồng từ trong tay ông già keo kiệt đó không?"
Viên Địch đẩy đẩy mắt kính, trong mắt lóe lên vẻ khổ sở.
"Được rồi! Đừng lải nhải nữa, mặc kệ chiếm được như thế nào, thu vào trong tay là tốt rồi." Viên Tiêu có chút không kiên nhẫn, anh đưa tay vén tóc trên trán, lại không cẩn thận đụng phải vết thương: "Ahhh, thật đau! Cái giá phải trả cho chức quản lý cũng không nhỏ."
Viên Địch đạp ga, xe chạy như bay về phía trước, thân thể Viên Tiêu nghiêng ngã, đầu thiếu chút nữa lại đụng vào cửa thủy tinh, anh vừa định oán trách một tiếng, lại nuốt xuống khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Viên Địch, tại sao anh lại quên, người đang ngồi trong xe này là anh ruột của anh, là người mà anh nương tựa từ nhỏ đến lớn, lần này là do anh quá tùy hứng.
Mồng hai đầu năm, ba mẹ Thang đều đi ra ngoài với bạn bè, chỉ còn một mình Thang Viên ở nhà. Một người nhàn rỗi vô sự như cô liền đắp chăn đi ngủ, buổi tối mấy ngày nay đều không ngủ được, Viên Tiêu luôn xuất hiện ở trong đầu cô, một chốc thì cười, một chốc làm nũng, hại cô không có cách nào đi vào giấc ngủ. Ai ngờ mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, liền bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Thang Viên cau mày tức giận nhấn nút trả lời: "Ai vậy?"
Đầu dây bên kia là giọng nam trước nay chưa từng nghe qua, vô cùng lạnh nhạt, giống như gió thổi lạnh lẽo từ khu vực cực hàn, khiến Thang Viên liên tiếp rùng mình ở trong chăn: "Viên Tiêu bị thương, ở phòng bệnh 806 trung tâm bệnh viện." Nói xong bộp một tiếng cúp điện thoại.
Nhưng làm sao Thang Viên còn có thể nhớ đến cái gì lễ phép hay không lễ phép vào lúc này nữa, trong đầu cô đều là năm chữ "Viên Tiêu bị thương", tay cô run rẩy đến mức gần như không cầm được điện thoại, đã nói tại sao anh ấy chưa liên lạc với cô từ sau khi anh đi, một người bám người như anh ấy, tại sao lại có thể không gọi điện thoại cho cô trong thời gian dài? Tại sao cô lại ngốc như vậy, bây giờ mới phát hiện có gì đó không đúng.
Thang Viên ném điện thoại di động đi, chạy nhanh ra ngoài, trong hốc mắt đã đong đầy nước, Viên Tiêu, thiếu niên có đôi mắt to và má lúm đồng tiền đó, giống như mặt trời nhỏ chiếu sáng sinh mệnh cô một lần nữa, không thể có chuyện, anh ấy tuyệt đối không thể có chuyện!
Vừa mở cửa ra, gió lạnh liền gào thét thổi vào, Thang Viên khẽ run rẩy, lúc này cô mới phát hiện mình vẫn còn mặc đồ ngủ. Cô dùng sức xoa xoa đôi mắt ngấn lệ, xoay người, trở về phòng thay quần áo. Trái tim đau đớn như muốn vỡ ra, tình cảm chôn dấu sâu nhất dưới đáy lòng phun trào mãnh liệt như núi lửa. Cuối cùng cô cũng biết, cái người đi theo cô bảy năm như hình với bóng đó có bao nhiêu quan trọng trong lòng cô. Hai chữ bạn bè không thể nào khái quát hết được.
Đón xe chạy thẳng đến trung tâm bệnh viện, Thang Viên vô số lần thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn một chút trên đường đi, khiến tài xế cũng có chút bực mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô lại không nói thêm gì. Chỉ im lặng tăng nhanh tốc độ. Thang Viên chưa bao giờ liều mạng như vậy, cho dù ở đại hội thể dục thể thao, cô cũng chưa từng chạy nhanh như thế, cô như người điên, một bước ba nấc thang mà chạy, nhiều lần xém chút ngã xuống lầu, rước lấy từng đợt ánh mắt kỳ quái của những người đi ngang qua. Nhưng cô lại hoàn toàn không để ý. Chỉ có một âm thanh vang lên ở trong lòng, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa! Viên Tiêu đang đợi cô!
Cuối cùng cũng đến phòng 806, Thang Viên thở hổn hển, mặc dù rất muốn nhìn thấy anh, thế nhưng cô lại không dám đưa tay đẩy cánh cửa kia ra. Cô sợ không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, cô sợ anh sẽ không cười với cô nữa, cô sợ anh sẽ vứt bỏ cô trong thế giới hào nhoáng này một mình sau khi anh hứa hẹn với cô…
Hít vài hơi thật sâu, Thang Viên nhắm mắt lại, rốt cuộc hạ quyết tâm, đưa tay, dứt khoát đẩy cánh cửa kia ra.
Không có người bệnh yếu ớt nằm trên giường, không có không khí khẩn trương đầy phòng, người mà cô tâm tâm niệm niệm lại đang ngồi ở đầu giường gặm quả táo răng rắc, lúc nhìn thấy cô, con ngươi thoáng qua vẻ vui mừng, buông quả táo trong tay ra, liền muốn chạy xuống giường.
Sao Thang Viên có thể để anh làm càn được, dù sao cũng không biết anh bị thương thế nào, vội vàng chạy tới ngăn cản hành động của anh: "Cậu bị thương ở đâu? Cho tớ xem một chút!"
"Nơi này!" Viên Tiêu chu môi chỉ chỉ trán mình, trong đôi mắt to tràn đầy uất ức: "Bánh trôi nhỏ, anh đau quá…"
Lúc này Thang Viên mới phát hiện trên đầu Viên Tiêu quấn một tầng băng gạc, toàn bộ tóc mái bị áp sát lên đầu, ánh mắt ngập nước càng mở càng lớn, dù ai nhìn thấy cũng không thể không than một tiếng ở trong lòng: bộ dáng đứa nhỏ này thật khiến người khác ưa thích. Cũng may, anh ấy không có việc gì, Thang Viên thở phào nhẹ nhõm. Miễn cưỡng áp chế nóng nảy trong lòng, cô nhẹ nhàng sờ đầu Viên Tiêu, nhìn vẻ mặt híp mắt hưởng thụ của anh, không khỏi cảm thấy ấm áp: "Sao lại bị thương?"
"Anh… Không sao, là, là anh không cẩn thận đụng trúng." Viên Tiêu cắn môi, ánh mắt lóe sáng, đầu cúi thấp xuống.
Làm sao Thang Viên lại không nhìn ra anh đang nói dối? Đứa nhỏ đơn thuần này ngay cả nói dối cũng không biết, cô đi đến bên cạnh anh, tựa đầu lên bả vai anh: "Viên Tiêu, nói thật với tớ, nếu không tớ sẽ đau lòng."
Viên Tiêu trầm mặc một hồi, sau đó ấp úng mở miệng: "Bị em trai đánh."
"Cái gì?" Thang Viên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Tại sao cậu ta lại đánh cậu?" Người mà cô cẩn thận che chở suốt bảy năm, sao có thể mặc cho người khác khi dễ như vậy.
"Anh… Cậu ta chán ghét anh, bởi vì bọn anh không cùng một mẹ."
Thang Viên nhất thời sững sờ, không cùng một mẹ? Nếu người kia là em trai của anh, như vậy nói cách khác, Viên Tiêu kỳ thật không có mẹ ruột? "Viên Tiêu, cậu…"
"Mẹ anh đã qua đời vào năm anh 7 tuổi." Viên Tiêu nặn ra một nụ cười yếu ớt, tay nắm Thang Viên từ từ buộc chặt: "Bánh trôi nhỏ, anh không có mẹ, đã sớm không còn… Có phải… Có phải em sẽ ghét bỏ anh hay không?"
Trong lòng Thang Viên đau nhói, chợt ôm lấy anh: "Không đâu, tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu." Thương cậu còn không kịp, làm sao lại ghét bỏ cậu chứ? Lòng cô tràn đầy thương tiếc đối với thiếu niên đơn thuần này, thế nên cô đã quên mất Viên Tiêu viện cớ gì để đeo sợi dây chuyền lên cổ cô kia. Thật lâu về sau, Thang Viên vô số lần nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, cũng sẽ tự hỏi trong lòng: nếu ngày đó cô cẩn thận hơn một chút thì kết quả giữa bọn họ sẽ ra sao. (các bạn còn nhớ anh ấy viện cớ gì k, “Mẹ tớ đi mua quần áo rút thưởng được tặng” =]])
"Bánh trôi nhỏ, em thật tốt." Viên Tiêu đưa tay, đặt đầu Thang Viên lên ngực mình, giọng nói giả bộ đáng thương, ánh mắt lại tràn đầy châm chọc và kiên quyết. Anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày anh dùng người phụ nữ kia để đổi lấy sự đồng tình của bánh trôi nhỏ, không ngờ lại thành công thế này. Viên Tiêu nhếch môi cười lạnh, cái người mà anh gọi là mẹ đó cuối cùng cũng có một chút tác dụng.
Chỉ là, anh lừa dối cô như vậy, cô có đau lòng không?
"Bánh trôi nhỏ, nếu có một ngày anh giấu giếm em chuyện gì đó rất quan trọng, em sẽ thật đau lòng sao?"
"Ừ!" Thang Viên gật đầu không chút do dự, giọng nói tràn đầy kiên quyết.
"Vậy… Vậy, nếu sau khi em biết thì thế nào?" Giọng điệu Viên Tiêu có chút chua chát, lại có chút sợ hãi, nhưng lúc này làm sao Thang Viên có thể nghe ra?
"Tớ sẽ không tha thứ cho cậu, vĩnh viễn cũng không, tớ ghét nhất bị người khác lừa dối!" Thang Viên nói không chút do dự, giọng điệu thuần thục tựa như đã diễn luyện thật nhiều lần.
"Như vậy à…" Viên Tiêu lầm bầm trong miệng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, đôi mắt hiện đầy lo lắng. Vậy thì vĩnh viễn không cho cô cơ hội phát hiện, cho dù phát hiện, cô cũng đừng mơ thoát khỏi tay anh, coi như phải khóa, anh cũng muốn khóa cô ở bên người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...