"Anh nói anh thích em." Viên Tiêu nắm chặt lấy cổ tay Thang Viên, ánh mắt kiên quyết khiến Thang Viên không khỏi kinh hãi. Từ khi nào thì thiếu niên đơn thuần như tờ giấy trắng kia đã trở nên rực rỡ sắc màu như vậy? Anh bây giờ, giống như một bức tranh xinh đẹp, bất luận ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui tai vui mắt, vậy mà trước đây cô lại bỏ lỡ.
Thiếu niên xa lạ như thế, căn bản không phải bộ dáng trong trí nhớ của cô, tại sao lại thay đổi? Tại sao bất luận thứ gì cũng không thể duy trì dáng vẻ từ đầu đến cuối?
Cô cố sức hất bàn tay như xiềng xích của Viên Tiêu ra, lòng bàn tay như thể bị đun trong nước sôi, nóng đến kinh người, nhiệt độ trong nháy mắt lan tràn khắp cả chân tay, đốt nóng toàn bộ thân thể cô.
"Bánh trôi nhỏ…"
"Đưa tớ về nhà!" Cô nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trong mắt, im lặng trước sau như một, an tĩnh đến mức khiến Viên Tiêu dần dần hoảng hốt. Sau khi phản ứng kịp mới biết mình làm ra chuyện kinh thế hãi tục đến cỡ nào, một nụ hôn thôi cũng đã đủ rồi, huống chi…
"Đừng nói gì hết." Thang Viên cởi áo khoác của anh ra, ném lên người Viên Tiêu, xoay người bước nhanh về phía xe: "Tớ không muốn nghe gì hết, cho nên cậu đừng nói nữa."
Viên Tiêu nhìn theo bóng lưng dần dần chìm vào bóng tối của cô, nắm chặt quả đấm, hơi nhếch môi đuổi kịp bước chân cô. Cho tới bây giờ chuyện đã không thể tiếp tục trốn tránh được nữa, từ khi bắt đầu đi bước đầu tiên anh đã không muốn quay đầu trở lại, cho tới bây giờ kết cục chỉ có một, không có sự lựa chọn nào khác. Anh chỉ có thể đi về phía trước, giam cầm cô ở bên cạnh anh. Anh chưa bao giờ theo đuổi ai đó, không hiểu uyển chuyển cũng không biết dịu dàng. Anh nhất định phải chiếm được cô.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, mấy lần Viên Tiêu muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống khi nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Thang Viên. Rất đau, đau đớn khiến cho người khác điên cuồng, hận không thể moi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực ra cho cô xem. Anh cực kỳ yêu thích tính cách lạnh nhạt này của cô, thế nhưng lúc này anh lại hận nó đến cực điểm, cho dù là chút phản ứng mạnh cô cũng không bộc lộ với anh, ngoài ra lại càng thêm lạnh nhạt.
Sống trong gia đình đó từ nhỏ đến lớn, anh đã luyện thành một thân bản lĩnh ngụy trang, cũng không dễ dàng lộ ra cảm xúc chân thật của mình trước mặt người khác, trừ khi anh tự nguyện, không ai có thể nhìn thấu ngụy trang của anh. Anh tự cho là đã có thể nắm bắt được lòng người, nhưng bây giờ, cho dù anh có chú ý ra sao, một giây cũng không rời nhìn chăm chú vào gò má cô cũng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Là chán ghét hay không chán ghét? Anh chưa bao giờ yêu cầu xa vời là cô sẽ vui mừng, nhưng mà tình cảm chôn giấu quá lâu, sẽ biến thành bom hẹn giờ, đến một thời khắc nào đó, nhất định phải bùng nổ, không nổ đến tan xương nát thịt quyết không bỏ qua!
Quãng đường càng lúc càng ngắn, ít nhất Viên Tiêu nghĩ như thế, anh chỉ mới thất thần một chút mà đã đến dưới lầu nhà Thang Viên rồi. Chiếc xe hơi dừng lại, ngay cả Đức Phật cũng luyến tiếc đoạn đường này, kì kèo mè nheo rồi cuối cùng cũng đến. Thang Viên mở cửa xuống xe nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng về phía ngôi nhà kia. Viên Tiêu mới đầu chỉ ở trong xe nhìn cô, nhưng cuối cùng lại càng ngày càng ngồi không yên, dứt khoát xuống xe đuổi theo cô trước khi cô lên lầu 1 giây:
"Bánh trôi nhỏ…"
"Trở về đi! Khuya lắm rồi." Giọng nói của Thang Viên cực kỳ dịu dàng, dịu dàng không khác ngày trước bao nhiêu, nhưng lại càng khiến cho Viên Tiêu tâm phiền ý loạn, cô ấy không nên phản ứng như vậy.
"Anh... Anh không biết nói như thế nào." Anh bước nhanh đến trước mặt cô, thật cẩn thận nâng mặt cô lên, tựa như đang nâng niu một món báu vật rất dễ vỡ: "Anh thích em, mặc kệ thế nào cũng thích. Cho dù hôm nay không nói ra thì cũng có một ngày phải nói, em… Có chán ghét anh hay không?"
Thang Viên nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, lộ ra một nụ cười: "Sẽ không, cậu yên tâm, đã mồng một đầu năm rồi, tớ thật sự phải về nhà, cậu cũng trở về đi có được không?" Giống như thật lâu trước kia, khi anh ăn vạ với cô, cô lại dỗ dành anh, sau đó thỏa mãn yêu cầu bốc đồng của anh. Trong lòng Viên Tiêu vui mừng, vội vàng gật đầu không ngừng: "Anh trở về, anh trở về, đừng không để ý tới anh là tốt rồi." Vài giây sau, khi Thang Viên cho rằng anh sẽ rời đi, thì anh lại chợt mở miệng, vẻ mặt thoáng hiện một chút ngượng ngùng: "Bánh trôi nhỏ… Kia, anh anh đi rồi, anh… Anh sẽ nhớ tới em."
Thang Viên ngạc nhiên nhìn bóng lưng chật vật xa dần của Viên Tiêu, đưa tay phải ra nhìn một lúc lâu mới xoay người đi vào hành lang, bây giờ mới bắt đầu ngượng ngùng? Dường như cái người có vẻ mặt bá đạo cương quyết kia không phải là anh vậy. Cô thở dài thu hồi tâm tư rối bời, cô thật sự phải suy nghĩ cẩn thận rồi.
Đêm giao thừa, lần đầu tiên Thang Viên chân chính hành động theo độ tuổi của mình, dù sao nằm ở trên giường cũng không ngủ được, cô dứt khoát đứng lên đi đến phòng khách xem chương trình được chiếu vào mỗi cuối năm. Ba mẹ đều đã ngủ, Thang Viên điều chỉnh âm lượng TV đến mức nhỏ nhất, ngồi ở trên ghế sofa nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người.
Âm thanh tiết mục vô cùng náo nhiệt nhưng lại không lọt vào lỗ tai cô một chút nào, một màn ở quảng trường mới vừa rồi kia không ngừng lặp lại trong đầu cô. Mỗi một lần mỗi một lần cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng trong đêm tối của Viên Tiêu, nghiêm túc mà lại kiên quyết như thế.
"Bánh trôi nhỏ, anh thích em!"
"Anh thích em…"
Thang Viên thất bại thở dài, đôi tay liều mạng vò vò mái tóc của mình, làm sao bây giờ? Trong đầu đều là Viên Tiêu! Đáng chết, tự nhiên nổi điên lên làm gì! Lại còn lây bệnh điên qua cho cô! Thang Viên vẻ mặt đau khổ chôn đầu dưới gối, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cái người tựa như em trai này lại tỏ tình với cô! Làm sao cô có thể nói chuyện yêu đương với anh, không thể nào! Cô chỉ xem anh là em trai, nhưng… Cô không thể giải thích được sự vui sướng trong lòng khi nghe anh nói anh thích cô.
Nhưng với tính tình trầm tĩnh dịu dàng, cô lại cứng rắn đè xuống kích động dưới đáy lòng, cô không tỏ thái độ gì sau khi nghe anh tỏ tình, thật giống như không để ý đến bất kì thứ gì, nhưng trên thực tế, trong lòng của cô đã sợ đến mức thiếu chút nữa muốn bước đi cũng không bước đi được.
Từ bạn tốt đến người yêu, đây là ranh giới cô không muốn vượt qua, không phải là không thể, mà là không dám. Huống chi đối phương là một người không hiểu gì hết. Anh ấy thật sự có thể phân rõ cái gì là tình yêu cái gì là tình bạn sao?
Thừa nhận đi, Thang Viên, đây mới là vấn đề mà mày lo lắng nhất, sợ anh ấy không phải thật thích mày, sợ anh ấy chỉ là tính tình trẻ con…
Cùng lúc đó, Viên Tiêu cũng lăn qua lộn lại không ngủ được ở trên giường giống như vậy. Lẽ ra anh phải trở về nhà chính của nhà họ Viên vào đêm giao thừa, nhưng bởi vì lần này Viên Sanh đang ở nhà, cho nên Viên Tiêu và Viên Địch chưa có qua bên đó. Ở nhà họ Viên, ai cũng biết Viên Địch và Viên Sanh như nước với lửa, Viên Chiến căn bản không có khả năng để hai đứa con trai khiến cho ông ngột ngạt trong lúc sắp sang năm mới, huống chi, ông ta cũng không có tình cảm gì với Viên Địch, tính cách đứa con trai cả do vợ trước sinh này thật sự quá cứng rắn, luôn luôn đối chọi với ông, không giống như đứa con thứ hai, sẽ làm nũng với ông, thân mật với ông.
Cho nên, Viên Chiến chỉ dùng một cuộc điện thoại liền quyết định hướng đi của Viên Địch trong đêm giao thừa, thật ra thì ý định ban đầu của ông là muốn cho Viên Tiêu trở về, nhưng Viên Tiêu lại nói phải ở cùng với anh trai của mình, Viên Chiến nghĩ cũng phải, dù không tốt cũng là con trai ruột của ông, cho nên liền vung tay đồng ý. Cứ như vậy, Viên Tiêu mới có thể mang theo Thang Viên đi xem pháo hoa trong đêm giao thừa.
Trước đó, anh chưa từng nghĩ sẽ nói ra tiếng lòng của mình cho Thang Viên nghe, nụ hôn cùng lời thổ lộ trong nháy mắt kia thật sự là một hành động ngoài ý muốn. Mặc dù cuối cùng Thang Viên bày tỏ chắc chắn sẽ để ý đến anh, thái độ cũng không khác biệt gì so với bình thường, nhưng Viên Tiêu vẫn rất lo lắng. Anh ảo não ôm chăn ngồi ở trên giường đấm đầu mình, nhịn đã nhiều năm như vậy, làm sao lại thổ lộ không hoàn mĩ như thế. Ít nhất cũng phải cho anh chuẩn bị một chút chứ! Tại sao lại bị mê hoặc thế này!
Anh có thói quen vạch ra một kế hoạch thật tốt trước khi làm một việc gì đó, tất cả các biến cố đều được cân nhắc trong kế hoạch, mà bây giờ lại đột nhiên xảy ra một chuyện khiến cho anh không kịp ứng phó, thông minh như anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ đợi ngày mai đến, tìm một cái cớ đến nhà cô thử dò xét phản ứng của cô. Nhưng màn đêm dài đằng đẵng này mới là thứ dày vò chân chính.
Không biết cô ấy nghĩ thế nào, không biết cô ấy có thể tiếp nhận anh hay không… Trọng lượng của rất nhiều thứ không biết góp lại tựa như quả cân nặng nhất thế giới, dần dần có xu hướng ép vỡ Viên Tiêu mình đồng da sắt này.
Viên Tiêu không ngừng suy nghĩ, thật vất vả mới chịu đựng đến trời sáng. Điện thoại di động nắm trong tay cân nhắc thật lâu mới nhấn phím gọi.
Thời gian vài giây chờ đợi ngắn ngủi đối với Viên Tiêu lúc này mà nói dài như mấy năm. Vì sao lại không nhận điện thoại? Là ngủ thiếp đi hay không muốn nhận? Viên Tiêu thấp thỏm cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng ngủ, khớp xương đều đã phiếm trắng. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Không ai nghe máy, Viên Tiêu mím chặt môi, cặp mắt lóe lên sắc bén, mấy lời cô nói vào mấy giờ trước vọng về rõ ràng ở bên tai, nhưng mà bây giờ cô lại không nhận điện thoại của anh, kẻ lừa đảo! Cô là kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ lừa đảo! Đôi mắt Viên Tiêu chợt đỏ, ném điện thoại liền muốn xông ra ngoài! Anh muốn đi hỏi cô một chút, không phải nói tốt ư, vì sao lại bỗng nhiên thay đổi? Vì sao lại không cần anh nữa?
Mà trong khoảnh khắc anh ném đi chiếc điện thoại kia, anh chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền ra từ điện thoại. Viên Tiêu vội vàng nhào lên giường, run rẩy cầm lấy điện thoại, thận trọng để vào bên tai: "Bánh trôi nhỏ?"
Thanh âm hàm chứa giọng mũi rõ ràng truyền đến từ bên kia điện thoại:
"Mới sáng sớm làm cái gì thế?"
Thì ra cô cũng vừa ngủ mà thôi, Viên Tiêu chỉ cảm thấy trái tim treo giữa không trung lập tức liền hạ xuống, anh vội vàng thở hổn hển mấy cái mới tìm về giọng nói của mình: "Bánh trôi nhỏ, chúc mừng năm mới!"
"Cút đi!" Thang Viên tức giận rống lên một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
Người này ở trong đầu cô suốt một buổi tối thì đã thôi, bây giờ còn muốn quấy rầy giấc ngủ mà cô thật vất vả mới có được à!
Viên Tiêu sững sờ nhìn màn ảnh điện thoại hiện lên kết thúc trò chuyện, suy nghĩ về tiếng rống kia của Thang Viên một chút, bỗng nhiên ghé vào trên chăn nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ cực kỳ vui sướng mà ẩn hiện, anh gắt gao ôm lấy chăn, gò má nhẹ nhàng cọ xát lên đấy, giữa đôi môi phát ra vài tiếng nỉ non, dịu dàng mà triền miên: "Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...