Thang Tiêu

Ba mẹ Thang đều thật
cao hứng về chuyện con gái chuyển công tác về thành phố R, bọn họ chỉ có mình Thang Viên là con. Vốn muốn nâng trong lòng bàn tay yêu thương
thật tốt, nhưng đứa nhỏ này lại không cho bọn họ cơ hội, từ khi còn học
trung học đã mang dáng vẻ tiểu đại nhân, hiểu chuyện vô cùng, bọn họ
muốn quan tâm cũng không biết xuống tay từ chỗ nào. Mà sau khi thi cao
đẳng xong, đứa nhỏ này lại càng sống có kế hoạch, khi những đứa nhỏ nhà
khác đang do dự về các nguyện vọng, thì con gái nhà bọn họ chỉ nói bâng
quơ một câu: “Con thi đại học J!”

Nhiều năm qua, bọn họ vội vàng buôn bán, vội vàng kiếm tiền, đối với con gái ở xa ngàn dặm căn bản
quan tâm không đủ, nhưng đứa nhỏ này cũng chưa từng oán giận qua một
lần, mỗi lần gọi điện thoại đều thân thiết như áo bông nhỏ. Còn bây giờ, rốt cuộc đã có cơ hội rồi. Trong lòng ba mẹ Thang muốn dùng hết sức bồi thường cho con gái thật nhiều, cho nên khi Thang Viên nói sẽ chuyển
công tác về chi nhánh ở thành phố R, ba mẹ Thang nhiệt tình đến mức muốn lên thành phố J giúp con gái thu dọn hành lý.

Thang Viên bị hăng hái của ba mẹ làm hoảng sợ, vội vàng khéo léo từ chối. Đùa gì chứ, cô
làm sao có thể để ba mẹ vì mình mà đặc biệt đi một chuyến, huống hồ cô
cũng không có nhiều hành lý, chỉ mấy bộ quần áo mà thôi. Căn nhà ở thành phố J kia cô cũng không có ý định cho thuê, bên trong đó có dấu vết
sinh hoạt của cô, cô không muốn để người khác xóa những dấu vết kia đi.

Sau khi trở về thành phố R Thang Viên lập tức dọn về nhà ở, cũng không nói
đến chuyện muốn dọn ra ngoài, điều này khiến ba mẹ Thang đang thấp thỏm
cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật ra, đừng nói nhà mình rất gần công ty, cho dù có xa công ty đi nữa Thang Viên cũng không muốn ra
ngoài thuê phòng, nói thế nào cũng là một khoản chi nha! Có thể hiểu một chút rằng đó là nguyên tắc nhất quán của Thang Viên. Nói nghe xuôi tai
thì là tiết kiệm, không xuôi tai thì đó chính là keo kiệt!

Công
ty cô rất gần công ty Viên Tiêu, thậm chí thị lực tốt còn có thể nhìn
thấy người trong văn phòng đối diện đang bận rộn làm việc. Thang Viên
cảm thấy thực cao hứng, giống như quay lại vài năm trước khi hai người
còn cùng một chỗ, đi xuống lầu liền có thể gặp mặt, cô sẽ không thừa
nhận thật ra điều này cũng là một trong những nguyên nhân cô quyết định
tới chi nhánh công ty. Ở trong lòng Thang Viên, Viên Tiêu vĩnh viễn mang dáng vẻ khi bọn họ mới gặp, cô cự tuyệt tiếp nhận việc Viên Tiêu thay
đổi, cũng cự tuyệt loại cảm xúc khác trong lòng.

Thang Viên chưa
bao giờ phát hiện, khi cô vì cuộc hẹn cuối tuần với Quý Vân Phong mà cảm thấy nôn nóng, bất an, vì vướng mắc với Quý Vân Phong mà không kiên

nhẫn. Nhưng lại không hề cảm thấy buồn bực khi Viên Tiêu bám cô mỗi
ngày, cô không có ác cảm với cái ôm của Viên Tiêu, thậm chí vui mừng
tiếp nhận. Cô luôn luôn nói với lòng mình, rằng chỉ coi Viên Tiêu như
một người em trai. Nhưng cô lại không nghĩ tới, vì sao Viên Tiêu người
cô gọi là em trai này muốn quấn cô liền quấn đến bảy năm.

Hơn nữa gần đây, Thang Viên phát hiện một vấn đề, đó chính là nhà họ Tiêu cách
nhà cô không xa, thậm chí còn có thể nói là rất gần. Nhà Thang Viên ban
đầu vốn ở thành đông, họ ở trong một khu chung cư bình thường, về sau ba mẹ Thang buôn bán bất động sản càng ngày càng phát đạt liền mua căn nhà mới. Bản thân làm trong cái nghề này, đương nhiên biết nhà ở đâu tốt
hơn, vì thế ba mẹ Thang liền chuyển nhà tới thành đông cho đến bây giờ,
mà chỗ này vô cùng gần với nhà họ Viên.

Từ sau khi Thang Viên trở về thành phố R, liền bắt đầu đi làm chung xe cùng Viên Tiêu, vốn ba
Thang muốn mua cho Thang Viên một chiếc xe, như vậy sẽ cự kỳ thuận lợi,
nhưng Thang Viên lại ngại phiền toại nên từ chối, cô nhát gan, tiếc sinh mệnh, biết bản thân mình không tư chất lái xe gì, cũng không muốn đi
thử. Huống chi công ty cũng không xa nhà, chỉ cách khoảng mười trạm xe
buýt (*), nếu xe buýt quá đông thì có thể ngồi chen một chút, Thang Viên cảm thấy như vậy là được rồi. Không nghĩ tới sau khi kết thúc ngày đầu
tiên đi làm, ở ngay dưới lầu công ty Thang Viên phát hiện xe của Viên
Tiêu, các đồng nghiệp nhìn thấy đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người, Thang Viên giả bộ bình tĩnh đón lấy, hỏi Viên Tiêu vì sao lại ở chỗ
này.

Viên Tiêu chớp chớp mắt mở cửa xe, Thang Viên nhìn động tác
này của anh cũng chỉ có thể bước lên xe. Mãi đến khi thắt chặt xong dây
an toàn, khởi động xe, Viên Tiêu mới nói về sau muốn cùng cô đi chung
xe, Thang Viên vốn không muốn đi nhờ xe, dù sao công ty cũng gần đó, hai nhà cũng cách nhau rất xa.

Ai biết Viên Tiêu lại mang vẻ mặt
không cần lo lắng, trực tiếp lái xe tới dưới lầu nhà anh, lúc này Thang
Viên mới phát hiện hai người ở gần nhau như vậy, cũng gật đầu đáp ứng,
để cho Viên Tiêu đưa cô trở về, cũng quên suy nghĩ vì sao Viên Tiêu lại
biết địa chỉ nhà mình.

Ngày hôm sau, đúng giờ Viên Tiêu liền xuất hiện dưới lầu nhà cô, Thang Viên sau khi lên xe liền ném cho Viên Tiêu
mấy cái bánh bao nhân nấm hương thịt gà mẹ Thang vừa làm xong, nhìn Viên Tiêu vừa gặm bánh bao vừa cười tít mắt trong lòng cô cũng cảm thấy vui
vẻ, cô biết Viên Tiêu có thói quen không bao giừo ăn bữa sáng, đi xuống
mang theo mấy cái bánh bao này đúng là hành động sáng suốt.


Hai
người bắt đầu lấy đó làm phương thức sống chung, bình thường đi chung
xe, chủ nhật rảnh liền đi ra ngoài chơi, tìm kiếm những món ăn ngon ở
thành phố R, chẳng mảy may cảm thấy có cái gì đó không ổn. Hai người rất ăn ý, thời gian dường như không hề để lại chút dấu vết nào người hai
bọn họ, bọn họ vẫn như hai học sinh cao trung năm đó, một đôi bạn tốt
ngồi cùng bàn.

Hai người chưa bao giờ đề cập đến vấn đề tình yêu
hay hôn nhân, dù rằng bọn họ vẫn phải trải qua những chuyện đó, không
biết là trong tiềm thức không nghĩ tới hay bởi vì một cái gì khác, đối
với vấn đề này Thang Viên cùng Viên Tiêu đều im miệng không nói. Mãi đến một ngày mẹ Thang cực kỳ hứng thú giữ chặt Thang Viên đang muốn xuống
lầu hỏi: “Viên Viên à, con kết giao bạn trai lúc nào mà không cho mẹ
biết thế? Chàng trai này mẹ nhìn, bộ dáng không tệ, ngày nào đó mời lên
nhà chơi để mẹ gặp một lần đi!”

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Thang Viên giật mình mở to hai mắt nhìn mẹ mình, động tác đi giày lập
tức dừng lại: “Con với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”

“Bạn bè? Con
cho rằng mẹ già rồi thì cái gì cũng không biết sao?” mẹ Thang cười tít
mắt vỗ vỗ Thang Viên: “Nào có bạn bè như vậy, mỗi ngày đều tới đón con
đi làm, sau đó lại có trách nhiệm đưa con trở về? Người bạn này cũng quá xứng chức rồi.”

“Thật chỉ là bạn! Công ty bọn con gần nhau nên cùng đi thôi.”

“Được, được, con nói cái gì thì chính là cái đó.” Mẹ Thang lắc đầu đứng dậy đi dọn dẹp bàn ăn, trong lòng còn không ngừng lẩm bẩm, đứa nhỏ này, yêu
đương mà vẫn liều mạng lừa gạt ba mẹ, chẳng lẽ bà còn có thể phản đối
sao? Ai, con cái lớn rồi, quan tâm cũng bằng thừa.

Thang Viên bất tri bất giác đi xuống lầu, đối diện với gương mặt tuấn tú của Viên Tiêu trong lòng nhất thời cảm thấy hoảng hốt, chẳng lẽ quan hệ giưa hai
người thật sự ái muội như vậy? Ngay cả mẹ cô cũng cảm thấy được, những

người khác thì sao?

“Thang Viên nhi, nghĩ gì vậy? Nhanh lên xe
đi!” Viên Tiêu không chút khác khí nhận lấy cặp lồng giữ ấm từ trong
Thang Viên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt nơi Thang Viên vừa nãy đặt tay, mím
môi cười mở nắp ra, hương vị cháo thịt nạc trứng muối nhất thời tràn
ngập khắp xe, hơi nóng mềm mai lượn lờ xung quanh mặt Viên Tiêu, sưởi ấm tảng băng ngàn năm lạnh lẽo trong đôi mắt anh. Mũi Viên Tiêu chua xót,
đột nhiên phủ cái nắp lên, giữ lại toàn bộ ấm áp của cô. Ngẩng đầu, lúc
này mới phát hiện Thang Viên vậy mà vẫn đứng ngoài cửa xe: “Thang Viên
nhi!”

“A! Tớ vừa mới suy nghĩ chút chuyện.” Thang Viên vội vàng
hồi phục tinh thần, nhanh chóng ngồi vào vị trí. Bên người truyền đến
nhiệt độ của Viên Tiêu, trong thời điểm lạnh nhất năm này mà vẫn cảm
nhận được, Thang Viên nhắm mắt lại, thật ra cũng không có gì, người ta
suy nghĩ thế nào kệ họ, giữa hai người căn bản không có quan hệ tình
cảm, bản thân hai người biết rõ là được rồi.

Viên Tiêu nhìn
thoáng quan Thang Viên đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần liền khởi
động xe, chắc là tối qua lại chậm chân trên mạng rồi, về sau phải đem
thói quen thức đêm của cô sửa lại thật tốt mới được!

Ai cũng
không biết, giờ phút này, một người luôn an tĩnh mà cơ trí như Thang
Viên, trong lòng có bao nhiêu vùng vẫy, có bao nhiêu lưu luyến sự ấm áp
của người bên cạnh, vừa hạ quyết tâm lại mặc kệ lòng mình.

Sau
khi đưa Thang Viên tới công ty Viên Tiêu mới quay trở lại công ty của
mình, nghĩ ngày mai chính là chủ nhật, anh lại có thể cùng Thang Viên đi chơi, tâm trạng liền trở nên hưng phấn, nhưng phần tâm tình tốt đó đã
bị tiêu tan hết ngay trong một giây khi vừa mới mở cửa bước vào phòng
làm việc của mình. Anh nhìn người phụ nữ đang công khai ngồi trên ghế
dựa, trong ánh mắt chợt lóe lên: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Tới kiểm tra
công việc của con sao?” Viên Tiêu rất nhanh lộ ra hai lúm đồng tiền, vui mừng chạy tới bên người Bạch Nhiễm Nhiễm.

Bạch Nhiễm Nhiễm cười
đắc ý, cho dù để lại hai đứa con trai thì thế nào, tuy nói con lớn không muốn gặp bà, nhưng cái thằng nhỏ này đúng là hết sức dính bà mà. “Viên
Tiêu, ngoan, anh trai con gần đây làm gì vậy?” Bạch Nhiễm Nhiễm sờ sờ
đầu anh, nhìn ánh mắt Viên Tiêu cong cong như vầng trăng non cằm của bà
giương cao hơn đầu rồi.


“Ai biết anh đang làm cái gì! Hừ, cho tới bây giờ mẹ chưa từng quan tâm con, chỉ quan tâm ạnh trai!” Viên Tiêu
cong miệng lên, giống như giận dỗi dùng lực đẩy cánh tay bà. “Bốp” một
tiếng giòn vang, trên cánh tay trắng nõn của Bạch Nhiễm Nhiễm đột nhiên
xuất hiện một dấu màu hồng nhạt, lửa giận trong người bạch nhiễm nhiễm
lập tức dâng lên, vừa muốn răn dạy Viên Tiêu, lại thấy Viên Tiêu ngồi
chồm hỗm cầm cánh tay bà kích động thổi khí: “Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, con không phải cố ý...” Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc
nức nở.

Nhìn Viên Tiêu như vậy, Bạch Nhiễm Nhiễm không thể không
áp chế lửa giận đang dâng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”
Chẳng qua, bà lườm Viên Tiêu một cái, trong ánh mắt kia là sự khinh
thường trần trụi, dù Viên Chiến là người thấu đáo như vậy nhưng không
phải tất cả các con ông ta sinh ra đều thông minh, như này, trước mắt
chính là một người đần độn, hừ, may mắn đây là thằng ngốc không não!
“Viên Tiêu, anh con gần đây làm cái gì?”

“Uống rượu! Còn có oán
giận! Phiền đến chết mất thôi!” Viên Tiêu bất mãn nhăn mày, lại chuyển
hướng quay sang than vãn với Bạch Nhiễm Nhiễm: “Con không muốn ở với anh nữa, mẹ, con muốn về nhà.”

“Không được!” Bạch Nhiễm Nhiễm lạnh
lùng quát, dọa Viên Tiêu nhảy dựng, lông mi anh run rẩy, ngẩng đầu cẩn
thận nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi xuống, dáng vẻ kia chọc
người yêu thương cực kỳ, dù là mẹ kế như Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không thể nhẫn tâm nói những lời ngoan độc với anh, đành phải vỗ vỗ đầu vai anh:
“Viên Tiêu nghe lời, anh trai con ở một mình rất tịch mịch, con là em
trai ruột của nó, nhất định phải chăm sóc nó cho thật tốt.” Nói xong bà
đứng lên, cầm lấy chiếc túi tinh xảo: “Anh trai con gần đây tâm tình
không tốt, mẹ sẽ không nó, con cũng đừng nói cho anh con chuyện mẹ đến
đây tìm con, tránh cho tâm tình nó càng tệ, nhớ chưa?”

Viên Tiêu ra sức gật đầu, ánh mắt ướt sũng nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm: “Mẹ, mẹ đi luôn sao?”

“Vâng, hôm nào về thăm các con sau.” Bạch Nhiễm Nhiễm nói xong liền tao nhã
xoay người rời khỏi phòng làm việc của Viên Tiêu, mục đích chuyến đi này đã đạt được, Viên Địch quả nhiên vì một khoản lớn làm ăn bị nhà họ Bạch bà cướp mất mà tinh thần sa sút. Hừ, cho dù dày dặn kinh nghiệm cũng
chỉ là một đứa trẻ còn hôi mùi sữa mà thôi, muốn đấu cùng bà? Vẫn còn
non lắm!

Trong phòng làm việc, ánh mắt Viên Tiêu sâu thẳm như bầu trời trước buổi bình minh, bên trong ẩn giấu ánh mắt tà tứ mà ngoan
độc. Anh chán ghét nhìn qua chiếc ghế dựa Bạch Nhiễm Nhiễm vừa ngồi đè
phím điện thoại: “Thư ký Dương, đổi một bộ ghế dựa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận