Dương Quyển hẹn với hắn sẽ mời hắn ăn cơm vào tối ngày mốt ở quán chuyên món Hồ Nam cạnh trường.
Tuy ngoài miệng Hạ Lãng chỉ đồng ý qua loa nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ tới chuyện này.
Vậy nên hôm sau, lúc lão Trần bảo muốn mời đám Hạ Lãng dùng cơm, nhưng thời gian lại trùng với lịch hẹn ăn bữa cơm kia với Dương Quyển, Hạ Lãng nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lên tiếng từ chối: “Mọi người đi đi, tối mai em bận rồi”.
Lão Trần mất hứng gọi điện thoại tới cho Hạ Lãng: “Lần trước anh mời chú ăn cơm, chú bảo có việc bận.
Lần này mời cơm chú lại bận nữa là sao”.
Hạ Lãng đã sớm quên mất chuyện lần trước, nghe lão Trần nhắc lại hắn mới nhớ ra.
Hình như lần trước không đi ăn cơm với lão Trần cũng là vì Dương Quyển.
Hắn giải thích qua loa với lão Trần qua điện thoại: “Tối mai em có hẹn đi ăn cơm với người khác rồi, cuối tuần em đi với anh sau”.
“Vậy được rồi”.
Lão Trần nói xong thì cúp điện thoại.
Bên này Hạ Lãng từ chối lời mời cơm của lão Trần, để trống lịch tối hôm hẹn dùng bữa.
Thế nhưng hắn căn bản không ngờ được, Dương Quyển lại là người cho hắn leo cây.
Chuyện này phải nói từ buổi tọa đàm của cựu sinh viên vào sáng ngày mốt.
Bởi vì mới đây công ty của Chu Huyên cung cấp một số dụng cụ thí nghiệm cho trường học nên cậu ta đồng ý với lời mời của trường, lấy thân phận cựu sinh viên về trường để diễn thuyết cho đám đàn em.
Lần nào Chu Huyên quay về trường cũng nhất định phải gặp Dương Quyển.
Cậu ta hẹn Dương Quyển cùng đi ăn cơm trưa, Dương Quyển cũng đã đồng ý rồi.
Kết quả là buổi trưa sau khi diễn thuyết xong, rời khỏi phòng tọa đàm thì Chu Huyên lại được lãnh đạo của trường mời đi dùng bữa.
Trong số những lãnh đạo cùng tham gia còn có cả giáo sư cũ của Chu Huyên, cậu ta không từ chối được nên chỉ có thể gọi điện cho Dương Quyển, hẹn cậu dời việc đi ăn chung xuống buổi tối.
Tối hôm đó Dương Quyển đã có hẹn mời Hạ Lãng ăn cơm nên cậu khó xử nói: “Tối nay tớ có hẹn với người khác rồi”.
“Ai thế? Còn quan trọng hơn tớ luôn à?” Chu Huyên hơi không vui.
“Khó khăn lắm tớ mới về trường một chuyến mà cậu lại muốn đi ăn với người khác à?”
Dương Quyển trả lời qua loa: “Bạn quen ở trong trường thôi”.
“Bạn trong trường thì hẹn lúc nào chẳng được.
Hôm nay tớ về rồi lại chuẩn bị phải đi công tác”.
Chu Huyên hừ nhẹ bất mãn.
“Lần gặp nhau cuối cùng của bọn mình đã là mấy tháng trước rồi.
Cậu thật sự không muốn đi ăn với tớ hả?”
Dương Quyển nghe vậy thì suy nghĩ trong lòng lập tức bị dao động.
Cậu do dự một lát sau đó đồng ý với Chu Huyên.
Buổi chiều, lúc trong phòng thí nghiệm Dương Quyển mượn điện thoại của bạn học để gọi điện cho Hạ Lãng.
Lúc này Hạ Lãng đang ở trong phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa trước khi ra ngoài ăn cơm tối.
Thấy có số lạ gọi đến Hạ Lãng cũng không nghĩ nhiều, hắn tiện tay nhấn nghe sau đó đưa điện thoại lên má, hỏi: “Ai thế?”
Đã mấy tháng rồi Dương Quyển mới được nghe lại giọng nói quen thuộc của Hạ Lãng qua điện thoại.
Cậu căng thẳng đến mức trong thời gian ngắn không thể nói được lời nào.
Hạ Lãng hơi khựng lại, đột nhiên có việc tốt đến thì trở nên sáng dạ, hắn cảm thấy kỳ quái hỏi: “Dương Quyển?”
Dương Quyển tỉnh táo lại, vội trả lời: “Là tôi”.
Hạ Lãng lấy điện thoại xuống, xác nhận nhìn rõ số điện thoại gọi đến trên màn hình, cảm giác lạ lẫm càng sâu: “Không phải số điện thoại anh cho tôi cũng là giả đó chứ?”
“Không phải, là thật”.
Dương Quyển cuống quýt giải thích rồi trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó cậu nhẹ giọng nhắc hắn: “Không phải cậu đã chặn mọi phương thức liên lạc của tôi rồi sao?”
Hạ Lãng cũng nhớ tới cái chuyện xấu này.
“Anh cúp máy trước đi, hai phút sau dùng điện thoại của anh gọi cho tôi”.
Dương Quyển nói: “Được”.
Sau khi cúp máy, Hạ Lãng xóa số điện thoại của Dương Quyển khỏi danh sách chặn.
Hắn nhìn thoáng qua cái tên của cậu trên danh bạ vẫn được lưu là “Gián điệp nhỏ” thì hơi dừng một lát.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, cuối cùng hắn lại đổi tên số điện thoại của cậu thành.
“Tên nhóc lừa đảo”.
Không bao lâu sau Dương Quyển đã gọi lại, mang đến một tin tức mà Hạ Lãng không muốn nghe: “Tối nay tôi phải gặp một người bạn rất quan trọng.
Chuyện mời cậu ăn cơm có thể chuyển sang ngày mai được không?”
Đột nhiên Hạ Lãng dừng lại, đến lúc hắn kịp phản ứng lại lời của cậu có ý gì thì ngay lập tức đã bị cảm giác thất vọng và hụt hẫng bao phủ toàn thân.
Trong nháy mắt tâm tình của hắn trở nên vô cùng hỏng bét.
Sự ấm ức và tức giận cùng va chạm kịch liệt trong lòng.
Hắn nhớ lại tình cảnh khuya hôm trước mình còn mặt dày gọi đối phương lại để hỏi về thời gian và địa chỉ thì càng cảm thấy giận dữ không thôi.
Đến lúc Hạ Lãng mở miệng thì đã giận đùng đùng: “Người nói muốn mời tôi ăn cơm là anh, cho tôi leo cây cũng là anh.
Anh thấy đùa giỡn tôi vui lắm đúng không?”
Còn chưa chờ Dương Quyển kịp lên tiếng giải thích, Hạ Lãng càng nghĩ càng giận.
Cuối cùng khi cơn tức đã tới cực hạn, hắn cười lạnh thành tiếng.
“Tùy anh”.
Tiếng xin lỗi của Dương Quyển vang đến từ đầu bên kia điện thoại: “Tôi không…”
Hạ Lãng không muốn nghe thấy giọng cậu thêm nữa, hắn vô cùng buồn bực cúp điện thoại sau đó vắt khăn tắm trong lòng lên ghế dựa.
Giờ hắn cũng không muốn tắm nữa luôn, chỉ biết tức giận đi tới đi lui trong phòng cố gắng bình ổn lại cảm xúc.
Dương Quyển cầm điện thoại đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm, cúi đầu nhìn điện thoại vừa bi ngắt cuộc gọi từ đầu bên kia.
Trong lòng cậu vừa mơ màng vừa hoảng loạn.
Giận rồi sao? Giờ cậu phải làm thế nào mới làm đối phương nguôi giận được đây?”
Dương Quyển chớp mắt một cái, cực kỳ lo lắng muộn phiền nhíu mày lại.
Mấy tiếng sau, Dương Quyển mang theo tâm trạng muộn phiền này tới gặp Chu Huyên.
Đối phương cũng không hẹn cậu ở quá xa, chỉ tìm một cái quán đồ ăn Hồ Nam ở ngay gần trường học, trùng hợp lại đúng là quán mà Dương Quyển định mời cơm Hạ Lãng luôn.
Chu Huyên đã thay bộ âu phục và áo sơ mi buổi sáng ra, mặc vào bộ đồ không khác gì với sinh viên của trường.
Lúc hai người xuất hiện ở quán đồ ăn Hồ Nam cũng không gây quá nhiều chú ý cho người khác.
Nhưng mà Dương Quyển không nghĩ tới cậu lại gặp phải Hạ Lãng và bạn đến ăn cơm ở đây.
Đối phương ngồi ở phía trong bàn dài cạnh hành lang, bạn hắn đang cúi đầu xem thực đơn, hắn thì cầm điện thoại bấm bấm với sắc mặt lười biếng.
Lúc thoáng thấy Dương Quyển bước vào cùng với một người đàn ông xa lạ, đầu tiên hắn hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt của Dương Quyển.
Chu Huyên đã đi đến cạnh bàn của họ, Dương Quyển đi theo phía sau cậu ta.
Sau khi nhìn thấy Hạ Lãng, bước chân cậu không tự chủ được hơi chậm lại, đôi môi hơi động đậy như thể muốn mở miệng nói gì đó với hắn.
Hạ Lãng lại thờ ơ ngoảnh mặt đi chỗ khác, chỉ để lại cho cậu gò má vừa cứng vừa lạnh lùng.
Đôi môi vừa mở ra của Dương Quyển liền mím lại, cậu chậm chạp nhận ra có vẻ giờ đối phương vẫn đang còn nổi nóng.
Thế là Dương Quyển đành trầm mặc đi ngang qua bàn hắn.
Hạ Lãng nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa dần thì nhịn xúc động muốn quay lại nhìn xuống.
Hắn cụp mắt nhìn về phía thực đơn trong tay lão Trần, sau đó lập tức nhướng mày hỏi với giọng điệu đùa giỡn: “Anh gọi nhiều rượu vậy để làm gì? Cãi nhau với bạn gái sao?”
Không ngờ lão Trần nghe vậy thì mặt mày lập tức trở nên đau khổ, anh nói: “Đúng vậy, cãi nhau rồi”.
Thiệu Diệp và lão Tứ đang lập đội chơi game ở đối diện cùng ngẩng phắt đầu lên.
Có vẻ hôm nay lão Trần không phải muốn mời họ ăn cơm mà là muốn họ cùng uống rượu với mình.
Lão Tứ thả điện thoại xuống treo máy, vốn dĩ cậu ta còn đang định tìm hiểu nguyên nhân lão Trần và bạn gái cãi nhau, không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy bóng người ngồi ở bên trái cái bàn trước mặt.
Cậu ta bất ngờ tới mức sững sờ tại chỗ.
Thiệu Diệp nhìn theo tầm mắt của lão Tứ về phía trước sau đó lập tức tỏ ra kinh ngạc hất cằm ra hiệu cho Hạ Lãng.
“Kia có phải người hôm nay cho cậu leo cây không?”
Hạ Lãng đoán được hai người đã nhìn thấy Dương Quyển, hắn không thèm quay đầu lại mà đáp: “Đúng là anh ta”.
Vẻ sững sờ trên mặt lão Tứ vẫn chưa biến mất hoàn toàn: “Sao ảnh cũng ăn cơm ở đây vậy?”
“Cậu quản được người ta chắc?” Hạ Lãng tỏ vẻ như thể không thèm để ý, đưa tay cầm điện thoại của lão Tứ lên, điều khiển nhân vật đánh nhau giúp cậu ta.
Lão Trần cũng biết chuyện hôm nay Hạ Lãng được mời cơm nhưng lại bị cho leo cây.
Nhưng anh chưa gặp Dương Quyển bao giờ nên chỉ biết ngoái đầu nhìn xung quanh, còn không quên mở miệng hỏi: “Người nào vậy?”
Lão Tứ nhìn về phía bóng lưng của Dương Quyển chép miệng.
“Bàn hai người kia kìa, cái người ngồi đưa lưng về phía chúng ta ấy”.
“Đó là bạn của Hạ Lãng sao?” Lão Trần quay đầu lại thuận miệng hỏi.
“Cũng không tính là bạn”.
Lão Tứ hơi lưỡng lự, cậu ta cũng không biết định nghĩa mối quan hệ của Hạ Lãng và Dương Quyển thế nào nên đành kể hết đầu đuôi câu chuyện Dương Quyển mời cơm Hạ Lãng ra.
Có vẻ Thiệu Diệp thấy rất có hứng thú với chuyện này, cậu ta chậm rãi bình luận: “Tiện đường chở anh ta một đoạn thì anh ta đã mời cơm để cảm ơn.
Xem ra đây là một người thật thà đó”.
Hạ Lãng không tỏ ý kiến gì với chuyện này.
Hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào game trên điện thoại, không hề có ý định tham dự vào đề tài bọn họ đang nói.
Lão Tứ đột nhiên trở nên thông minh bất chợt, cậu ta vỗ tay một cái: “Nói mới nhớ, mấy hôm trước anh Lãng nhận được một cái bánh ngọt giao tới, hình như cái bánh đó cũng là của người kia gửi đó”.
“Còn tặng bánh ngọt nữa hả?” Lão Trần cũng bị gợi lên hứng thú, “Còn gì nữa không?”
Lão Tứ bắt đầu đếm đầu ngón tay.
“Anh ấy còn giặt quần áo cho anh Lãng này, lần trước trong nhà thi đấu ở đại học thể thao, anh ấy còn chưa ăn sáng đã chạy đi mua cà phê cho anh Lãng rồi.
À đúng rồi,” Lão Tứ híp mắt nhớ lại.
“Có một lần bọn em đi ra từ bể bơi, người đó cũng đi cùng bọn em tới con phố sau trường, còn mua trà sữa cho bọn em nữa đó”.
“Người ta có nói lý do tại sao lại làm vậy không?” Lão Trần như đang nghĩ tới chuyện gì, hỏi lại.
“Hình như là vì cảm ơn anh Lãng á”.
Lão Tứ chống cằm trả lời.
Lão Trần “shhh” nhẹ một tiếng, vỗ đùi bốp một cái, kinh ngạc thốt lên: “Ôi định mệnh, sao mà cái trò mèo này anh thấy quen thế?”
Lão Tứ nhìn lão Trần đầy thắc mắc, ngay cả Thiệu Diệp cũng phân ra một tia chú ý từ game trên điện thoại, ngẩng đầu chen lời: “Trò mèo gì đấy?”
“Hai năm trước lúc anh đây theo đuổi bạn gái không phải cũng đi con đường y chang thế này sao?” Lão Trần trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhất thời Thiệu Diệp cũng kéo dài giọng: “Ý của anh là -”
Lão Trần nói có sách, mách có chứng kết luận: “Người ta đang theo đuổi Hạ Lãng đó”.
Thiệu Diệp nhíu mày như thể đang nghĩ gì, lão Tứ thì há mồm trợn mắt cố tiêu hóa tin tức này.
Còn Hạ Lãng, ngón tay hắn đột nhiên run lên, chiêu thức của nhân vật vừa tung ra đã đánh vào khoảng không.
Hắn đã sớm cảm thấy nghi ngờ Dương Quyển thích đàn ông, chỉ là trước mắt không có chứng cứ nào xác thực.
Giờ nghe lão Trần nói vậy, tuy rằng trên mặt Hạ Lãng không có biểu cảm gì quá khác biệt so với bình thường nhưng trong đáy lòng lại như thể chứa một cái đuôi cá.
Cái đuôi đó đang quẫy ùng ục ùng ục khiến lòng dạ hắn nổi lên từng đợt bong bóng nhỏ.
Bên trong mỗi bong bóng đều giấu sự vui mừng khó có thể giải thích dâng lên.
Tuy rằng bong bóng nhỏ bé khó có thể nhận ra nhưng dần dần lại tác động tới toàn bộ cảm xúc của hắn.
Thậm chí trong lúc Hạ Lãng hoàn toàn không biết gì chuyện này dần dần đã khiến hắn không thể không chế bản thân.
Ví dụ như hiện tại hắn không có tâm trí nào nào để tập trung chơi game, lại ví dụ như, dù bản thân hắn đã cố gắng kìm nén bằng mọi cách nhưng khóe miệng vẫn không thể bị khống chế mà cứ nhếch lên cao.
Lão Tứ nhìn hắn nửa muốn nói nửa lại không: “Anh Lãng, cậu cười gì thế?”
Sắc mặt Hạ Lãng đông cứng, đến lúc hắn ngẩng đầu lên lại thì mọi biểu cảm đã về trạng thái bình thường.
Thậm chí hắn còn tỏ vẻ hơi khó chịu.
“Tớ cười lúc nào chứ? Cậu đừng có mà nói lung tung”.
Lão Tứ dùng ánh mắt như thể nhìn sinh vật kỳ lạ đánh giá hắn, không nói gì thêm.
Đầu óc Thiệu Diệp nhảy số nhanh hơn lão Tứ, hơn nữa ngày hôm đó cậu ta đã từng nhìn thấy tận mắt hình ảnh Hạ Lãng lau khóe miệng cho Dương Quyển rồi.
Thiệu Diệp hạ quyết tâm mặt không biến sắc thăm dò, cậu ta bỗng nhiên mở miệng không đầu không đuôi: “Người ta vào quán lâu thế rồi cậu còn chưa quay lại nhìn, chắc vẫn chưa biết đối phương ngồi chỗ nào đúng không?”
Hạ Lãng miệng nhanh hơn não, mặt không đổi sắc mắng trả: “Anh ta thích chỗ nào, ngồi ở đâu cũng không liên quan gì đến tớ”.
Thiệu Diệp hỏi nhỏ: “Lẽ nào cậu không muốn biết người đàn ông đi ăn cơm với anh ta là ai sao?”
Mặt Hạ Lãng hơi tái đi.
“Không phải chính là người bạn quan trọng của anh ta sao?” Hắn nói một cách hời hợt, lúc nhắc tới hai chữ “quan trọng” lại không tự chủ nghiến răng.
Lúc này nhân viên phục vụ của quán mang rượu tới, Thiệu Diệp nhìn lướt qua nhân viên phục vụ đến vị trí của Dương Quyển.
Sau khi nhân viên đi khỏi cậu ta mới chậc nhẹ một tiếng, nhìn về phía Dương Quyển không nói lời nào.
Hạ Lãng ngồi im như tượng trên ghế sô pha, hắn quen Thiệu Diệp đã nhiều năm vậy rồi, chỉ cần đối phương hơi lộ ra cái đuôi là hắn đã có thể đoán được trong lòng cậu ta tính toán gì.
Lúc này cũng như vậy, Hạ Lãng lẳng lặng ngồi im xem Thiệu Diệp diễn trò nửa ngày cũng không phản đối, sau đó hắn xì khẽ một tiếng: “Cậu không cần cố hết sức thăm dò tớ đâu, tớ -”
“Bọn họ nằm cùng nhau”.
Thiệu Diệp có lòng tốt nhắc hắn.
Lông mày Hạ Lãng nhíu chặt, “Mắc mớ gì đến tớ”.
“Tên đó sờ tay Dương Quyển”.
Thiệu Diệp đá lông mày, “Người kia tên Dương Quyển đúng chứ?”
Xương quai hàm của Hạ Lãng hơi căng lại, “Không liên quan đến tớ”.
“Tên đó -” Thiệu Diệp mở miệng lần thứ ba, đột nhiên giọng cậu ta dừng một lát.
Trong nửa giây khi cậu ta dừng lại Hạ Lãng đã mất kiên nhẫn đặt điện thoại xuống.
“Không phải tớ đã nói, anh ta có như thế nào cũng không liên quan gì đến tớ -”
“Không đúng lắm”.
Có vẻ từ góc này không thể nhìn rõ tình hình bên kia, Thiệu Diệp cố sức nheo mắt lại, mở miệng lần nữa cắt ngang Hạ Lãng bằng giọng không quá chắc chắn: “Vừa nãy tên đó, hình như đã hôn xuống thật rồi”.
Trong đầu Hạ Lãng “ầm” một cái nổ tung.
Hắn hùng hổ đứng phắt lên chộp lấy chai bia trên bàn.Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay sói con vẫn tung ba chiêu mạnh miệng liên hoàn.
Lần thứ hai Huyên vẫn là “người công cụ”
(Sắp hết giận rồi, ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi có điều mọi người phải cùng nhau chờ một lát.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...