Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Trong mắt người ngoài, Thẩm Hạo Thiên là bạn trai hờ của Vi Lam, thực ra anh là bác sĩ tâm lý của cô.

Tại sao nữ Tổng Giám đốc của công ty Vân Thiên lại có vấn đề về tâm lý? Không ít người cho rằng, gặp vấn đề về tâm lý đồng nghĩ với việc mắc bệnh tâm thần.

Một thời gian Vi Lam cũng nghĩ như vậy. Cô luôn cảm thấy sợ hãi, lo lắng, bất an.

“Hàng ngày hết giờ làm việc em về đến nhà, cảm thấy toàn thân rã rời, mệt không chịu nổi, nhưng lại không thể ngủ được. mắt mở chong chong nhìn trời sáng!”

Cô ngồi thu lu trên chiếc ghế sofa của Thẩm Hạo Thiên, không biết phải làm thế nào, vô cùng chán nản.

“Anh nói đi, có phải em mắc bệnh tâm thần rồi không? Hoặc là triệu chứng của bệnh trầm cảm?”

“Không sao đâu”. Thẩm Hạo Thiên ngồi đối diện với cô, mỉm cười với vẻ thấu hiểu, an ủi: “Theo kinh nghiệm của anh, chắc chắn là em bị chấn động hoặc bị tổn thương rất nặng. Lần trước hình như em có nói, một năm trước em bị tai nạn ô tô đúng không?”

Hàng mi của Vi Lam rủ xuống, tạo bóng dày phía duới.

Thẩm Hạo Thiên phát hiện ra rằng cô có một đôi mắt rất đẹp, hàng lông mi dài bao quanh, tựa như hồ nước sâu thẳm không thấy đáy.

“Em có thể kể cho anh nghe kỹ hơn về vụ tai nạn đó được không? Ví dụ xảy ra từ bao giờ? Nguyên nhân gây ra tai nạn là gì?”

Vi Lam càng thu mình sâu hơn trên ghế sofa, vẻ mặt ngơ ngác, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa.

“Vụ tai nạn đó xảy ra vào ngày 25 tháng 3… Sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt, hai tay nắm chặt vào nhau, “tai nạn xảy ra vào lúc nửa đêm, không, vào lúc 2 giờ sáng!”

Thẩm Hạo Thiên nhìn Vi Lam bằng ánh mắt khác với lúc trước, thảo nào hàng ngày cô đều gọi điện thoại cho anh vào 2 giờ sáng! Đây có lẽ là di chứng do vụ tai nạn đó để lại.

“Vậy thì, lúc đó trên xe có những ai?”

Một luồng sức mạnh không thể kiểm soát trong cơ thể trào lên, Vi Lam thở hổn hển, người run rẩy…


“Không!” Cô hét lên thất thanh, lấy tay che chặt mặt, “em không biết, em không nhớ được nữa…”

Thẩm Hạo Thiên bước đến bên cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, khẽ nói: “Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Vi Lam, em làm mình quá căng thẳng đấy”.

Vi Lam từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt của người đàn ông trước khiến cô nhìn thấy một biển sâu không đáy.

“Con người sống trên cõi đời này, đều phải trải qua một số chuyện không vui, để lại một số vết thương. Nếu chúng ta biết giải quyết tốt, vết thương này sẽ biến thành một luồng sức mạnh của cuộc đời”.

“Thật ư? Em vẫn còn hy vọng ư?”

“Đúng vậy, anh tin vào em!” nét mặt Thẩm Hạo Thiên trở nên chăm chú, “số phạn nằm trong tay mình. Những cái thuộc về quá khứ đều đã trôi qua, tương lai của em do chính em quyết định. Vi Lam, anh hy vọng em có thể bỏ qua tất cả những cái thuộc về quá khứ, bước ra khỏi bóng tối u ám!”

Sự chân thành của anh khiến Vi Lam quay đầu lại.

Không, cô không muốn bỏ qua.

“Quá khứ” của cô có Thiên Lãng, nếu bỏ qua, cô sẽ không còn gì nữa!

Thẩm Hạo Thiên không những là bác sĩ tâm lý của Vi Lam, mà họ còn là bạn của nhau.

Có thời gian, gọi điện cho đối phương. Cuối tuần cũng hẹn nhau chuyện trò.

Hôm nay là sinh nhật của Vi Lam, cô hẹn Thẩm Hạo Thiên gặp nhau ở quán bar “Trái tim thuỷ tinh”.

Các đôi tình nhân thi nhau biểu diễn tình yêu ngọt ngào trước mặt họ.

Vi Lam gọi rất nhiều bia, uống với Thẩm Hạo Thiên.

“Anh biết không? Năm nay em 28 tuổi rồi”. Cô cười nói, “hồi 18 tuổi, em tưởng rằng đến năm 28 tuổi chắc chắn em có thể lấy chồng. Thế nhưng bây giờ, vẫn một mình lẻ bóng!”


Thẩm Hạo Thiên bưng cốc bia lên, chạm cốc với cô, nói: “Chúc mừng sinh nhật của cô gái trong trắng 28 tuổi!”

Cô lắc đầu, thẳng thắn nói: “Em không còn trong trắng nữa, năm em 20 tuổi đã không còn là gái trinh nữa!”

Thẩm Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt chứa đầy vẻ thương cảm.

“Vi Lam, tại sao em không bắt đầu tình yêu mới?”

“Vì tình yêu, đã khiến em được quá nhiều, đồng thời cũng mất quá nhiều!”

Đèn xe bên ngoài nườm nượp, vẻ mặt cô thẫn thờ, ánh mắt vô hồn.

Trong đêm trước đây một năm, cũng là dòng xe như mắc cửi này, chỉ có điều có thêm màn mưa. Nước mưa của đêm hôm đó rơi xuống mặt, có vị mằn mặn, như nước mắt.

Và thế là, cô không còn tương lai nữa, và thế là, từ đó cô rơi xuống địa ngục không nhìn thấy ánh sáng.

Không thể quên được tối hôm đó, tại “Trái tim thuỷ tinh”, cô để mặt mình chạy trong đêm đông gió lạnh, Thiên Lãng ở phía sau lưng, trong tích tắc đuổi được cô, liền ôm chặt lấy cô.

- Nếu muốn đi, thì anh đã đi từ lâu rồi, tội gì phải đợi đến ngày hôm nay”.

Thế nhưng, Thiên Lãng vẫn ra đi, để lại ta một mình và ra đi.

Giây phút này đây, cùng một cảnh tượng như thế, ngoài nước mắt không có gì khác.

“Vi Lam…”, gương mặt Thẩm Hạo Thiên, lộ ra vẻ yêu thương.


Vi Lam quay đầu lại mỉm cười lặng lẽ với anh. Nước mắt lã chã rơi xuống, nụ cười trên môi vẫn chưa vụt tắt.

Cô dùng tay che chặt mắt mình: “Xin lỗi, em yếu đuối quá!”

Thẩm Hạo Thiên đứng dậy, nói gì đó vào tai cô. Vi Lam không nghe thấy, chỉ cảm thấy lòng anh có sự ấm áp yêu thương.

Đây không phải là ý muốn ban đầu của cô, nhưng giây phút này đây, sự ấm áp của Thẩm Hạo Thiên là tia nắng trong cuộc sống tối tăm của cô, lướt qua bầu trời âm u, dừng lại trong lòng bàn tay nhợt nhạt.

Cô muốn được nắm chặt hai tay như thế này, giữ lại cảm giác ấm áp mong manh này, để đối kháng với sự trống trải của sinh mệnh.

Vi Lam nhắm hờ mắt lại, nhìn Thẩm Hạo Thiên một mình lái xe, rất bình tĩnh, rất trầm mặc.

Nếu không có Thiên Lãng ở bên cạnh, anh thực sự là một người có thể yêu.

Ra khỏi quán bar, Thẩm Hạo Thiên không đưa cô về nhà.

Anh đưa cô lên sân thượng của khách sạn quốc tế, đây là tòa nhà cao nhất trong thành phố này.

Từ đây nhìn bao quát toàn thành phố, tất cả mọi ánh đèn đều nằm dưới chân mình, và bốn xung quanh không có đèn, ánh trăng lạnh lẽo, đơn côi.

Vi Lam dựa vào thành lan can, gió đêm thổi tóc cô rối bời. Có cảm giác hơi chuếnh choáng, dường như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Thẩo Hạo Thiên nắm chặt tay cô, lần đầu tiên, nhưng cô không kháng cự.

Cô cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh, lạnh giá và ẩm ướt, trong đêm tối đầu xuân như thế này.

“Đây là lần đầu tiên anh leo lên tòa nhà cao như thế này. Anh mắc chứng sợ độ cao, hồi nhỏ ngay cả thang máy cũng không dám đi”.

Vi Lam quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt yếu đuối. Đó là Thẩm Hạo Thiên mà cô chưa bao giờ được nhìn thấy, mang chút gì đó ngơ ngác và ưu tư.

“Hóa ra, anh cũng có điểm yếu”. Cô nói với vẻ châm chọc, “em tưởng rằng bác sĩ tâm lý đều là những ngườii giải quyết vấn đề thay người khác, còn mình thì không có vấn đề gì hết!”

“Thế gian không có người nào kiên cường thực sự, ai cũng đều có lúc mềm yếu”. Anh nhìn cô với vẻ da diết, đôi mắt sáng như ngôi sao lạnh trên bầu trời đêm, “tuy nhiên, chúng ta phải học được cách dũng cảm đối mặt, chứ không phải tìm cách trốn tránh, để mình suốt đời phải sống trong đau khổ”.


Vi Lam biết tại sao anh lại đưa mình đến đây. Cô muốn chạy trốn, muốn nhanh chóng rời khỏi chốn này.

“Ở đây gió lớn quá. Chúng ta về thôi!” Cô cố gắng nói bằng giọng thoải mái, quay người đi.

Trong tích tắc Vi Lam quay người đi, Thẩm Hạo Thiên đã ôm chặt lấy cô.

Cô cảm nhận được sự chấn động của Thẩm Hạo Thiên, và sự kinh ngạc của mình.

Cánh tay anh ôm vòng qua người cô, khẽ nói: “Đừng kìm chế mình nữa! Vi Lam, trong lòng có điều gì em hãy hét ra đi!”

Anh đã nhìn thấu cô, trước ánh mắt dịu dàng của anh cô không thể trốn chạy.

Thẩm Hạo Thiên kéo cô ra trước mặt mình, thở dài nói:

“Anh đưa em đến đây để trút hết nỗi lòng. Mặc dù anh không thể chia sẻ cùng em, nhưng vẫn tốt hơn là để một mình em chìm sâu trong đau khổ!”

Vi Lam đẩy mạnh anh ra, quay người, hướng lên màn đêm đen kịt bao la, hét lớn,: “Thiên Lãng! Thiên Lãng! Thiên Lãng! Em yêu anh, Thiên Lãng!”

Bốn xung quanh lặng yên như tờ, không có âm thanh gì vọng lại.

Thiên Lãng, Thiên Lãng, anh sẽ mãi mãi không bao giờ nghe thấy.

Cô ngả vào lòng Thẩm Hạo Thiên và khóc, nước mắt thấm ướt áo anh.

Anh ôm cô, họ đều thích ôm nhau như thế này.

Không có tương lai càng không có trách nhiệm… Họ chỉ cô đơn, chỉ lưu luyến với cuộc sống ấm áp này.

Vượt quá giới hạn của mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhưng lại không phải là tình cảm nam nữ.

Vi Lam biết rõ hơn bao giờ hết, thế gian này không ai có thể thay thế được Thiên Lãng.

Thiên Lãng là sự chuộc tội duy nhất trong kiếp này của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui