Nguyễn Miên Miên trở nên mềm nhũn, ý thức của cô lần lượt bị rút đi cả người như là đang nằm trên mây,chậm rãi bay,thật thoải mái, thật thoải mái……
Lam Dạ Ảnh nở nụ cười nhạt nằm ở trên người cô,hắn muốn cô nhiều lần hơn nửa,đến giờ hắn vẫn chưa thấy no nha?
Nhìn cô vô cùng thẹn thùng lộ vẻ mặt phong tình,toàn thân đều nhuộm màu cánh hoa hồng,hắn lại cười một tiếng,kìm lòng không được hôn lên phong cảnh trứơc ngực…
Cô gái này…… Thật sự rất đẹp nha,tuy có chút rụt rè và hay nói chuyện không thuận theo hắn nhưng không ngờ chen giấu bên trong cô là vẻ đẹp duyên dáng đến thế….
Hắn rất may mắn mới có thể phát hiện ra một bảo bối như vậy,hơn nữa…… nơi đó rất thơm nha,thật sự là thấm vào ruột gan,thật sự làm cho hắn không nỡ buông tay ra ……
Bất luận là thân thể, hay là của đầu óc ngây ngô của cô đều sinh ra mê luyến…
Tự nhiên lúc này hắn lại mê thân thể của cô nhìn lên đôi môi đó giống như dụ người phạm tội….
Nguyễn Miên Miên thét lớn một tiếng,cảm giác trước ngực mình thật ẩm ướt,cô mê mang mở to mắt nhìn thấy Lam Dạ Ảnh nằm trước ngực cô đang mút chặt điểm nhạy cảm,mặt cô lập tức đỏ hồng,cắn môi hỏi hắn,“Anh,anh đang làm gì?!”
Có phải bị đàn ông muốn thân thể mình,cô gái sẽ có cảm giác làm nũng và e thẹn không?!
Nguyễn Miên Miên cảm thấy mình hiện tại là như vậy,đêm qua,cô chỉ có một chút ấn tượng, nhưng mà, vừa mới…… ôn lại một lần, hoặc là nói trong đầu cô đang rối loạn,cô có cảm giác với người đàn ông này….
Người đàn ông đầu tiên..
Nhất định là…… Không phải tình cảm như vậy.
A,mặc dù lúc này vô cùng chán ghét hắn, nhưng mà, hiện tại,cô thật sự không biết làm sao…..
Lam Dạ Ảnh tà ác nâng ngực của cô vừa xoa nắn vừa hôn lên, Nguyễn Miên Miên chấn động kêu lên,tim đập loạn nhịp, người đàn ông này…… sao có thể đẹp như vậy, đẹp đến cô cảm thấy không công bằng……
Con mẹ nó!
Mặt của cô đỏ hồng, giọng nói khàn khàn:“Anh đang làm cái gì?!”
Lam Dạ Ảnh cúi đầu cười xấu xa,“Cô nói đi? Đương nhiên là chiến đấu hăng hái……”
Nguyễn Miên Miên liếc hắn, cô của cô có chút đau, nếu nếu làm nữa,cô sẽ mất tiếng a.. ……
Cô vội vàng đẩy hắn,“Không cần,tôi quá mệt mỏi ……”
Lam Dạ Ảnh cười nhẹ cúi lên thân thể cô,đỡ môi của cô hướng về phía hắn,sau đó thản nhiên phun hơi thở đến cổ cô,đôi môi xấu xa khẽ nhếch lên,“Ý của cô là…… dời lại tối mới tiếp tục sao?Hay là trước thiếu ….?!”
Nguyễn Miên Miên một đầu hắc tuyến,người đàn ông này…… Da dày đến không cách nào đo được!
Nhưng mà,cô cũng chỉ có bất chấp liều mạng gật đầu,thở hổn hển nói:“Trước thiếu a……”
Nếu cô lắc đầu,nhất định sẽ bị hắn ăn đến xương cốt cũng không chừa …… Cô thật sự mệt mỏi quá a……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...