Thằng Nhỏ Ngốc

Nghe La Bảo Điệp chỉ trích, La Vực chỉ cười nhạt.

“Chính bà ta muốn sống tiếp, chẳng lẽ chị không nhận ra sao?”

La Bảo Điệp cười, ấy vậy mà cũng đồng ý với La Vực: “Phải, rõ ràng mẹ tôi còn chẳng dám đánh rắm trước mặt mấy người, thế nhưng lại mạnh mẽ hơn vô số kẻ khác, sao có thể dễ dàng chịu chết được.”

La Vực gật đầu: “Về điểm này thì chị rất giống mẹ mình.” Y nói vậy ngay sau lời của La Bảo Điệp, nghe sao thoáng vẻ châm chọc, nhưng vẻ mặt lại chân thành tới thế.

La Bảo Điệp không giận, chỉ sửa lời La Vực: “Tôi không cố chấp như bà ấy, nhất định muốn thâu tóm mọi thứ của nhà họ La vào tay. Tôi thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ cần những người khác trong nhà họ La không có được là được.”

“Thế nên, chị giao trọng trách này cho La Bảo Phàm?” La Vực gật đầu.

La Bảo Điệp bất đắc dĩ, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét: “Nhưng nó luôn làm tôi thất vọng, tôi dạy nó hai mươi năm, kết quả vẫn dạy thành một tên phế vật.”

La Vực hiếu kỳ: “Tại sao chị không tự mình làm?”

“Cậu không hiểu tôi, La Vực. Mẹ tôi sống dưới cái bóng của mẹ cậu, tôi thì chỉ sống dưới cái bóng của cậu. Cậu không biết những năm ấy tôi đã bị truyền vào đầu những gì.”

La Bảo Điệp lắc đầu, không khỏi hồi tưởng.

“Tôi nhớ lần đầu tiên tới nhà họ La tôi mới có tám tuổi, trước đó, tôi chỉ sống trong một căn nhà cho thuê nhỏ. Với những người mình không quan tâm, La Kình Lãng đối xử keo kiệt hẹp hòi tới lạ, kể cả đó có là người phụ nữ đã sinh con cho ông ấy và con gái ruột của ông ấy.”

“Chị sống không tốt sao?” Tuy hai người đã biết nhau nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên La Vực có hứng thú tìm hiểu quá khứ của La Bảo Điệp. Đương nhiên, hứng thú của y với chuyện này cũng không phải quá lớn, y vẫn không dời mắt khỏi bức tranh mình đang vẽ.

La Bảo Điệp đáp: “Không tốt lắm. Như cậu nói đấy, mẹ tôi Phạm Khởi muốn rất nhiều thứ, nhưng tất cả những mong muốn ấy chỉ vì tôi không phải là con trai mà tạm thời không chiếm được. Bà ấy không hài lòng về tôi, đối xử nghiêm khắc với tôi, tôi không biết phải làm thế nào mới khiến bà ấy cảm thấy tôi là người hữu dụng.”

La Vực tỏ vẻ đã hiểu: “Cái này cần trách La Kình Lãng, trọng nam khinh nữ, bảo thủ vậy là không tốt…”

La Bảo Điệp cười: “Cậu hẳn là nên trách mẹ cậu. Nếu không phải bà ta giấu La Kình Lãng tình trạng tinh thần của mình, khiến ông ta sau khi kết hôn mới biết nếu đẻ con sẽ có khả năng di truyền bệnh tâm thần, La Kình Lãng sẽ không cương quyết tìm người khác để đẻ ra một người thừa kế. Nào ngờ, Phong Khởi mang thai tôi, Trương Chỉ Thiên thì âm thàm mang thai cậu. Nhưng mà… Nếu tôi là La Kình Lãng, tôi sẽ chẳng cần cả hai đứa bé này…”


“Đúng là ông ta không cần…” La Vực thoải mái nói: “Chỉ là chị thì được La Vũ Lan bảo vệ, còn tôi, là do mẹ tôi lấy cái chết ra ép mới được ra đời.”

La Bảo Điệp gật đầu: “Tôi biết, vì thế La Vũ Lan mới cảm thấy có lỗi với cậu, với mẹ cậu, mấy năm nay mới đối xử tốt với cậu như vậy.”

“Thực ra… Tôi không biết tại sao bà ấy lại hổ thẹn.” La Vực nhún vai. “Có mẹ chị và chị hay không thì cuộc sống của tôi vẫn vậy.” Dưới cái nhìn của La Vực, bệnh của Trương Chỉ Thiên sớm muộn cũng bùng phát, chỉ khác nhau ở nguyên nhân mà thôi, việc La Kình Lãng ngoại tình với Phạm Khởi chỉ vừa khéo là nguyên nhân ấy.

Thế nhưng, chính thái độ chẳng thèm để ý của La Vực khiến mặt nạ thản nhiên của La Bảo Điệp xuất hiện vết rách.

“Nếu thế, suốt bao năm qua chúng tôi bị La Kình Lãng thờ ơ, bị mẹ cậu giày vò, giễu cợt, bị cậu… Hô đến hô đi như con chó là cái gì đây?”

La Vực không hiểu: “Chị thấy tôi đối xử với chị và em chị không tốt sao?”

La Bảo Điệp cười gằn, vẻ mặt vặn vẹo: “Cậu dám khẳng định rằng, sau khi mẹ cậu qua đời, chúng tôi dọn vào nhà họ La, cậu không hận chúng tôi chút nào sao?”

La Vực ngẫm nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: “Tại sao tôi phải hận mấy người? Tôi chỉ chán ghét mấy người thôi.” Giọng điệu La Vực như nói chán ghét một món ăn, một kiểu quần áo, chẳng muốn nhìn thấy thứ đó một lần nữa.

La Bảo Điệp không cười nổi nữa, suy cho cùng cô ta không phải La Vực, không cách nào bình tĩnh nói chuyện với y, sự nhẫn nại của cô ta vẫn trong phạm vi người thường.

La Bảo Điệp sầm mặt: “Cậu có tư cách gì chán ghét chúng tôi? La Kình Lãng không yêu Trương Chỉ Thiên, thế nhưng ông ta vẫn yêu thương cậu. Rõ ràng chúng tôi cũng là con ông ta, rõ ràng là cậu cũng có bệnh giống Trương Chỉ Thiên, vậy mà ông ta vẫn thiên vị cậu, cuối cùng còn để lại công ty cho cậu. Chúng tôi thì được cái gì?”

Người ta thường nói mẹ kế hung hăng ác độc, nhưng Phạm Khởi và chị em bọn họ ở nhà họ La lại khác hẳn. Trước khi chết, Trương Chỉ Thiên không cho bọn họ được bước vào nhà, thường xuyên bắt nạt bọn họ. Thậm chí, Phạm Khởi còn bị Trương Chỉ Thiên đẩy từ tầng hai xuống, suýt nữa liệt nửa người, ấy vậy mà La Kình Lãng chẳng buồn hỏi han lấy một câu. Sau khi Trương Chỉ Thiên chết, Phạm Khởi cứ ngỡ cuối cùng mình cũng được làm bà chủ nhà họ La, nào ngờ lại phải xem sắc mặt La Vực. Đừng nói bọn họ dám hành hạ đứa con riêng là y, chỉ cần biểu cảm lời nói có gì làm La Vực không vui, La Kình Lãng có thể lập tức đuổi họ ra khỏi nhà.

La Vực thành thực trả lời: “La Kình Lãng không thiên vị, ông ta chỉ lợi dụng hợp lý mà thôi. Ông ta giao công ty cho tôi, bởi vì ông ta biết chỉ mình tôi có thể quản lý nó. Mấy người không chiếm được nó, bởi vì trong mắt ông ta, mấy người chỉ là kẻ vô dụng. Hơn nữa, La Kình Lãng đã đưa tôi đi kiểm tra rồi, ông ta nói tôi không có bệnh.”

La Kình Lãng nắm quyền uy tuyệt đối tại nhà họ La. Ngoại trừ Trương Chỉ Thiên phát điên, cả nhà họ La đều sợ ông ta. Tuy nhiên, La Vực không sợ ông La Kình Lãng. Trong mắt y, ông bố này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Ông ta làm gì La Vực không cần biết, cũng chẳng quan tâm, có khi còn chẳng coi trọng bằng một mô hình trong tủ kính. Chính tính cách thờ ơ, gặp biến không sợ này của La Vực đã khiến La Kình Lãng hứng thú, hơn nữa y còn rất thông minh, vì vậy La Kình Lãng tin rằng, La Vực có thể thành tài.

“Cậu có bệnh hay không tự cậu biết!” La Bảo Điệp cao giọng: “La Kình Lãng có thể thay đổi kết quả bệnh án, nhưng không thể thay đổi những chuyện cậu đã làm! Cậu là tên tâm thần dửng dưng nhìn mẹ mình uống thuốc ngủ tự sát! Không đúng, cậu vốn là đồng lõa!”

“Cạch.” La Vực đặt bút xuống, nhìn về phía La Bảo Điệp đã đến gần từ khi nào, tò mò hỏi: “Sao chị biết?”


Thấy La Vực không phủ nhận, La Bảo Điệp không khỏi nhìn y như nhìn ma quỷ: “Bảo Phàm tận mắt nhìn thấy, nó nói cậu ngồi bên cạnh giường, nhìn mẹ cậu uống từng viên thuốc một, sau khi bà ta chết cậu còn chơi đàn violin. La Vực… Cậu thật đáng sợ.”

“La Bảo Phàm…” La Vực không để tâm tới lời lên án của La Bảo Điệp, thậm chí còn tươi cười nói: “Khi đó nó mới có bốn tuổi, còn nhỏ vậy mà vẫn nhớ, trí nhớ khá đấy, xem ra cũng không phải không có ưu điểm gì…”

Rảnh rang khen ngợi người khác xong, La Vực quay đầu nói với La Bảo Điệp: “Được rồi, nó nói không sai đâu, tôi có mặt ở đó. Nhưng tại sao tôi phải ngăn cản một người không thiết sống? Lẽ nào cô không thấy bà ấy sống khổ sở thế nào sao? Chết đối với bà ấy không phải là chuyện xấu, chúng ta hẳn phải thỏa mãn bà ấy.”

“Vậy sao cậu còn sống, sao cậu không chết đi?” La Bảo Điệp nghiến răng hỏi.

La Vực gật đầu: “Tôi cũng tính thế, nhưng sau đó tôi tìm được lý do sống tiếp, không muốn chết nữa…”

“Lý do sống tiếp?” La Bảo Điệp nheo mắt, tiến lại gần La Vực thêm hai bước: “Là thằng ngốc kia sao? Kẻ biến thái như cậu cũng chỉ có thể thích một đứa ngu như thế thôi, nó là gì với cậu? Kẻ ngu không hiểu yêu là gì, mà cậu cũng chẳng xứng với yêu…”

Nói xong, La Bảo Điệp bất ngờ ném một cái chai trong túi về phía La Vực!

La Vực vốn đã phòng bị La Bảo Điệp. Ngay khi La Bảo Điệp ra tay, La Vực đã bật dậy, tránh về phía sau. Tuy không bị đối phương ném vào mặt, nhưng trước ngực và bả vai cũng dính không ít, lập tức, một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi y.

Là xăng.

Nhìn La Bảo Điệp móc bật lửa, La Vực nhíu mày, thất vọng nói: “Tôi tưởng chị biết dùng biện pháp nào thông minh hơn chứ.”

La Bảo Điệp cười nhạt: “Thông minh hay không không quan trọng, dùng được là được. Mày thử xem, mày có chạy nhanh hơn tao châm lửa không. Kể cả mày có không chết cháy, với khả năng miễn dịch bây giờ của mày, mày còn chịu được thêm bao nhiêu vết thương?”

La Vực chẳng hề kinh hoảng, chỉ quét mắt lên cửa kính phản quang bên cạnh, lắc đầu nói với cô ta: “Chị nợ bao nhiêu?”

“Sao, muốn đặt điều kiện với tao à? Vô ích thôi, tao biết mày sẽ không trả cho tao một xu, tao cũng chẳng cần, giờ tao không còn gì hết, chỉ muốn chết chung với mày…” Vẻ sát khí trên mặt La Bảo Điệp dần nguội xuống, trở lại nét khúm núm gọi dạ bảo vâng thường ngày, tay chầm chậm bật bật lửa.


Ngay lúc đó, trên cửa kính phản lại một cái bóng hoạt bát nhún nhảy. La Vực đang định mở miệng, cầu thang đã vang lên tiếng bước chân. Tiếng dép trong nhà kêu bình bịch vốn nhẹ nhàng đáng yêu, vậy mà bây giờ mỗi bước đều như giẫm thẳng vào tim La Vực, khiến nét mặt thản nhiên của y phút chốc trầm xuống.

La Bảo Điệp cũng nhận ra vấn đề. Cô ta nở nụ cười nhàn nhạt với La Vực, sau đó bất ngờ xoay người chạy về phía Hiểu Quả.

La Vực thấy vậy, mắt lóe hung ác, túm chặt gáy La Bảo Điệp quăng cô ta xuống đất, bật lửa cũng vì thế mà bắn ra ngoài.

Nam nữ hình thể khác biệt, kể cả khi La Vực có yếu đi chín phần mười thì La Bảo Điệp vẫn không phải là đối thủ của y. Dù vậy, thấy La Vực ra tay, Hiểu Quả sợ đối phương gặp nguy hiểm liền vội vàng chạy tới.

“Không được lại đây, đứng yên đó!”

Đây là lần đầu tiên La Vực quát Hiểu Quả hung dữ như thế, nhưng Hiểu Quả vậy mà chẳng thèm để tâm, vẫn nhào tới phía y.

“La Vực…La Vực.” Hiểu Quả lo lắng kêu.

Đúng lúc này, La Bảo Điệp ngã dưới đất chẳng biết cầm đâu được một món vũ khí sắc bén, nhổm dậy muốn đâm vào người Hiểu Quả!

Nháy mắt, tim La Vực như ngừng đập, y kêu to: “Dưa Hấu!”

Một giây sau, bóng đen vẫn luôn ẩn nấp tức thì xông đến, hệt như một cự thú nhào lên áp đảo La Bảo Điệp! Dưa Hấu cắn chặt tay đối phương, ép La Bảo Điệp phải thả vũ khí, kế đến cắn chặt vai cô ta!

Dưa Hấu được dạy là: Khi chủ nhân gặp nạn, nếu mục tiêu không ngừng giãy dụa, nó sẽ không ngừng tấn công!

Gần như cùng lúc, La Vực ôm lấy Hiểu Quả, bịt chặt hai tai cậu, dúi đầu cậu vào ngực mình, ngăn cậu không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Nghe được động tĩnh, Phương Tỉ và dì Chu cũng vội vã chạy xuống. Dì Chu vừa thấy cảnh tượng này đã sợ suýt hồn bay phách tán.

La Vực mặt không đổi sắc ôm Hiểu Quả. Tới khi Dưa Hấu nhả miệng, La Vực giao Hiểu Quả cho Phương Tỉ. Trên người y còn dính rất nhiều xăng, nên y bảo Phương Tỉ đưa Hiểu Quả đi thay quần áo, tiếp đó bảo dì Chu: “Báo cảnh sát.”

Phương Tỉ vẫn che kín mắt Hiểu Quả, không cho cậu xem, vội vã kéo cậu lên lầu. Dì Chu cũng vội vàng đi gọi điện. Chỉ còn mình La Vực đứng đó, bên chân là Dưa Hấu vẫn trong trạng thái cảnh giác.

La Vực chỉnh áo, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Dưa Hấu, vươn tay chạm vào nó.

Dưa Hấu không muốn bị y chạm vào lắm, cổ họng gầm gừ cảnh cáo, nhưng dù sao nó cũng biết La Vực là ai, cho nên không tấn công y.


La Vực nhìn nó, nở nụ cười, rồi lại quay qua nhìn La Bảo Điệp dưới đất, khuôn mặt khôi phục vẻ thong dong.

Mặt La Bảo Điệp be bét máu, đôi mắt trợn trừng nhìn La Vực.

“Con chó này… Là tôi tặng Hiểu Quả. Nó rất hung dữ, cũng rất nghe lời, nhưng chỉ nghe lời mình Hiểu Quả. Chị biết điều này nghĩa là gì không? Tức là… Chỉ cần Hiểu Quả nói một câu, nó có thể cắn đứt cổ bất cứ kẻ nào, là chị… Cũng có thể là tôi, chỉ cần cậu ấy muốn.”

La Vực vuốt lông Dưa Hấu.

“Không phải chị mới hỏi tôi cậu ấy là gì đối với tôi sao? Tôi có thể nói cho chị biết, Nguyễn Hiểu Quả, chính là người lượm cái mạng của tôi…”

La Vực nói xong, chậm rãi đứng dậy. Y quay đầu nhìn bức tranh dở dang, đã thấy trên đó dính máu chói mắt.

La Vực lắc đầu bất đắc dĩ, xé bức tranh đó xuống, đưa tới trước mặt La Bảo Điệp.

“Bức này bẩn rồi, nhưng mà không sao…Cho chị vậy.”

La Bảo Điệp kiệt quệ nhìn bức tranh, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng hai đứa bé. Hai đứa bé có đôi cánh dài, bay song song mặt đối mặt, nhưng một đứa là thiên sứ, một đứa… Lại là ác quỷ.

Đường nét và màu sắc quen thuộc này khiến La Bảo Điệp nhớ đến phòng tranh âm u, vẽ đầy thiên thần và yêu quái trong nhà chính nhà họ La. Đôi mắt cô ta bỗng rụt lại.

“Những bức tranh này… Thì ra là…” Cô ta vốn tưởng những bức tranh để lại nỗi khiếp sợ cho mình và La Bảo Phàm khi bé là do Trương Chỉ Thiên vẽ.

La Vực chỉ cười thờ ơ, nhẹ nhàng hỏi: “Chị tưởng rằng mình rất hiểu tôi sao?”

La Bảo Điệp run rẩy, cô ta nhìn La Vực đầy sợ hãi, khàn giọng nói: “Đồ điên…. Mày và mẹ mày… Là một lũ điên! Thằng bé kia, nếu nó biết… Nhất định sẽ bỏ đi…”

“Chị nói Hiểu Quả sao?” La Vực cắt lời, đôi mắt cười vui vẻ: “Chị không nhìn thấy ban nãy sao. Hiểu Quả yêu tôi như thế, bất chấp nguy hiểm cứu tôi, cậu ấy sẽ không rời bỏ tôi.”

La Vực nghĩ một lát, nói tiếp: “Tôi không cần biết đó là thứ tình cảm gì, tình yêu cũng tốt, tình thân cũng được, nếu đã dồn hết cho một người, vậy thì là thứ tình cảm gì còn quan trọng nữa sao? Chỉ cần cậu ấy không thể rời bỏ tôi là được.”

La Vực ném bức tranh dang dở lên người La Bảo Điệp, không nhìn tờ giấy đang dần nhuốm đỏ và đôi mắt tuyệt vọng kia thêm nữa, dắt Dưa Hấu lên lầu.

Bên ngoài biệt thư, tiếng còi xe cảnh sát dần dần tiến lại gần…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận