Thấy La Vực chỉ nhìn ly rượu trước mặt, không động đậy gì, Hoàng Mậu Đình cũng không hề có ý nhượng bộ. Quản lý Đồng không kìm được khuyên: “La tiên sinh tới đây, hẳn là đã mang ý giảng hòa, Hoàng thiếu không cần…”
Chưa nói xong, Hoàng Mậu Đình đã đập “Phịch” bình rượu xuống mặt bàn thủy tinh, không giữ nổi ý cười giả tạo trên mặt. Ở nhà bị nghe càu nhàu lảm nhảm đã đủ phiền rồi, giờ đến tên này cũng muốn phá hắn?
“Giảng hòa? Anh nghĩ thằng ranh này mẹ nó ăn cùng anh một bữa cơm là có thể giảng hòa? Năm đó tôi chỉ cười nhạo y bản lĩnh trên giường không được có vài câu, hơn nữa không phải chỉ mình tôi nói, ai ai cũng treo trên mồm câu ấy. Kết quả thì sao?” Hoàng Mậu Đình đưa mắt về phía La Vực, khẽ vỗ cái chân hình dáng kỳ quái của mình: “Khi đó tao cũng giảng hòa với mày nhỉ? Nhưng mẹ nó này có buông tha cho tao không?”
La Vực không nói gì, Tiếu Tỉnh Dương bên cạnh lên tiếng: “La tiên sinh đối phó với anh, bởi vì anh đâm gãy tay La Thái Hoa.”
“Nói láo!” Hoàng Mậu Đình nổi điên. “La Vực, mày tưởng tao không biết à? Rõ ràng ngay từ đầu mày đã muốn xử lý La Thái Hoa, biết tao và lão ta bất hòa, thế là mày sai người xúi giục tao tìm cơ hội giết lão. Hay lắm, tao như ý mày mà phá bỏ tay lão, để cho mày có cơ hội công khai phá bỏ chân tao! Tao nói đúng không?!” Đã vậy, do nhà họ Hoàng ra tay trước, cho nên đuối lý không làm gì được La Vực, làm Hoàng Mậu Đình chỉ nghĩ tới đã hận không thể lột da y.
“Nói đến hiểm độc, trên thế giới này còn ai hiểm độc hơn mày được!” Hoàng Mậu Đình nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra, sau khi tỉnh rượu, Hoàng Mậu Đình cũng tự thấy mất mặt vì đã giễu cợt thằng ngốc kia. Vốn hắn chỉ muốn trêu đùa nó một chút, không muốn mạng nó, ai biết nó lại lao đầu xuống nước. Nhưng, người nhà họ Hoàng bảo hắn đến bồi tội, còn nói La Vực đã đồng ý ăn cơm với hắn, Hoàng Mậu Đình liền đoán được chắn chắn La Vực sẽ không tha cho mình. Một kẻ nhỏ nhen hơn cả đầu kim như y, sao có thể cho qua chuyện này được. Hoàng Mậu Đình cảm thấy thà hắn ra tay trước, còn hơn để y hại cho sống dở chết dở.
Tao có thảm cũng phải kéo theo mày!
Hoàng Mậu Đình hung tợn nghĩ.
Cơ mà, mặc hắn ngồi bên kia thao thao bất tuyệt, La Vực chỉ nhìn ly rượu một chốc, sau đó cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng, trong mắt Hoàng Mậu Đình, y đang tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn không khỏi nổi giận châm chọc: “Sao? Không dám uống à? Nhìn điện thoại muốn cầu cứu hả? Hay là muốn báo cảnh sát?!”
Không ngờ, La Vực lại gật đầu, trả lời hắn: “Đúng vậy.”
Hoàng Mậu Đình sửng sốt.
La Vực nói tiếp: “Nhưng mà không phải báo cho tôi, là cho anh đấy.”
Nói xong, La Vực ngoắc ngoắc ngón tay với người trước mặt, ý bảo hắn lại đây nhìn.
Vẻ mặt La Vực không hề có sát khí, vậy mà lại khiến Hoàng Mậu Đình sởn gai ốc. Hắn hơi do dự, không dám cử động.
Hắn không di chuyển, La Vực đành hạ mình chủ động. La Vực nâng tay, đẩy điện thoại đến trước mặt Hoàng Mậu Đình, động tác hệt như khi Hoàng Mậu Đình đẩy ly rượu ban nãy.
La Vực bảo: “Cho anh xem một thứ tốt.” Giọng điệu nghe mới nhẹ nhàng làm sao, thậm chí còn mang ý chia sẻ.
Hoàng Mậu Đình cứng đờ người. Thế nhưng, hắn không chịu nổi ánh mắt cổ vũ của La Vực, trong lòng ngứa ngáy muốn nhìn xem đối phương có thể giở trò gì. Hắn nuốt nước bọt, cẩn thận ngó qua.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn đã biến đổi dữ dội.
“Mày… Mày… Sao lại…. Có cái này?”
Trên màn hình là một bức ảnh không máu me cũng chẳng khủng bố, chỉ là một nơi trông giống kho hàng chứa đầy các vật liệu gỗ, mà liếc thêm vài lần lại cảm giác có gì đó hơi kì lạ.
La Vực thu điện thoại, kỳ quái hỏi: “Không phải anh hợp tác với chú ba tôi sao? Đúng là Hoàng thiếu không cảnh giác với chú ấy lắm nhỉ.”
Hai người vốn thủy hỏa bất dung, vì muốn đối phó La Vực mà cùng bắt tay làm một vụ kiếm lời.
“Chỉ tiếc, dẫu sao chú ba cũng là người nhà họ La, chú ấy với tôi mới là người một nhà.” La Vực nhìn Hoàng Mậu Đình đầy thương hại.
Hoàng Mậu Đình không tin: “Lão ta…. Lão ta sao có thể nói chuyện này cho mày? Đây là… Đây là…”
“Là hàng buôn lậu, sẽ bị ngồi tù, đúng không?” La Vực nói hộ hắn. “Nhưng mà, chỉ cần chú ấy nói cho tôi, tôi sẽ chuyển hết mối làm ăn của chú hai sang cho chú ấy, hơn nữa còn có thể cho chú ấy quay về tiếp quản khách sạn Kình Lãng khu phía đông, anh nói xem chú ấy có nói không?”
Mặt Hoàng Mậu Đình tái mét. Vụ làm ăn này là kế hoạch của mình hắn. Bởi vì hắn liên tục gây họa, người nhà họ Hoàng đã ghét bỏ hắn gây ảnh hưởng đến quan hệ làm ăn với nhà họ La, thế nên Hoàng Mậu Đình muốn lặng lẽ gây dựng chút sự nghiệp để bọn họ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Lúc ấy La Thái Hoa cũng cam đoan việc này vừa bí mật vừa dễ kiếm lời, ngoài những người thân cận, chắc chắn sẽ không thể tra ra được, cớ sao lại bị La Vực phát hiện?
Hoàng Mậu Đình càng nghĩ càng sợ, lập tức nhớ đến cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn lắp bắp đe dọa: “Mày, mày đừng quên, chỉ có tao mới biết tin tức của thằng ngốc kia, nếu mày muốn không được nhìn thấy nó nữa thì báo cảnh sát đi!”
Hắn vừa dứt lời, ý cười nhàn nhạt bên khóe môi La Vực liền từ từ biến mất. Y nhìn chòng chọc Hoàng Mậu Đình, khiến hắn không khỏi rùng mình ớn lạnh.
“Tôi trước kia…. ghét nhất là bị người khác uy hiếp.” La Vực nhẹ nhàng nói. “Bây giờ, điều tôi ghét nhất, là bị người khác lấy cậu ấy ra uy hiếp…”
La Vực vừa nói, vừa chuyển số ảnh kia vào một email.
Hai mắt Hoàng Mậu Đình như muốn nứt ra, hắn định cướp điện thoại, nhưng hắn biết La Vực đã sớm có chuẩn bị khác. Thấy đối phương xoay người, hai chân hắn mềm nhũn, khuỵu xuống đất.
Hoàng Mậu Đình ôm lấy chân La Vực.
“La…La Vực, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin hãy cho tôi giải thích… Ban nãy là tôi say rượu nói linh tinh, tôi thực sự không làm gì cậu ta. Thằng ngốc kia…Đứa nhỏ kia, không phải do tôi bắt đi, tôi chỉ đi ngang qua cửa Kình Lãng thấy cậu ta bị đưa lê xe van, lúc ấy em trai cậu… Em trai cậu ở ngay cạnh xe, những người đó muốn nhắm vào gã ta, hoặc là do chính gã ta phái tới… Không liên quan gì tới tôi… Không phải tôi làm!” Hắn cũng chỉ muốn dùng tin này để uy hiếp y mà thôi.
Tai nghe Hoàng Mậu Đình kêu gào khản giọng, khuôn mặt lãnh đạm của La Vực không thay đổi dù chỉ mảy may, y nhìn người dưới chân, ánh mắt thoáng vẻ bất đắc dĩ.
Giọng La Vực vẫn chầm chậm như trước, thậm chí còn có ý mềm mỏng nhu hòa: “Sao anh còn chưa rõ vậy? Rõ ràng tôi mới nói với anh, giờ anh đã quên rồi sao? Thực ra anh nói rất đúng, tôi đến đây, không phải để nghe anh giải thích, mà là muốn anh chết đó…” Bất luận hôm nay Hoàng Mậu Đình nói gì, kết cục này cũng sẽ không thay đổi.
La Vực nói xong, bấm nút gửi tin, rút chân khỏi lồng ngực Hoàng Mậu Đình, rồi sau đó đi thẳng ra cửa. Tiếu Tỉnh Dương cũng đứng dậy, đi theo y.
Vừa mở cửa đã có khách mới tới, đó chính là La Thái Hoa lâu ngày không gặp, có lẽ do nhà hàng ông ta mở ở ngay cạnh đây, hoặc ông ta nghe phong thanh được điều gì, chạy tới hóng tin, đáng tiếc ban nãy La Vực đã căn dặn, cho nên bồi bàn ngoài cửa không cho ông ta vào.
La Vực vừa thấy ông ta, khuôn mặt lạnh tanh nứt một nụ cười âm trầm, y tiến lên từng bước, vỗ vai chú ba khen ngợi: “Lần này cảm ơn ngài hỗ trợ, nếu ngày nào đó cháu lại nhớ ra, chắc chắn sẽ mời ngài quay về công ty.”
La Vực quét mắt nhìn La Thái Hoa chẳng hiểu gì, rồi quay đầu nhìn quản lý Đồng vẻ mặt bình tĩnh đứng một góc phòng từ đầu tới cuối, sau đó, nhấc chân rời đi.
Mới đi tới cửa cầu thang, y đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của La Thái Hoa cùng tiếng chửi mắng ầm ĩ của Hoàng Mậu Đình.
“Ông dám bán đứng tôi… Ông chết đi…”
La Vực không buồn quay đầu lại.
Y ngồi vào xe, nhận điện thoại của Phương Tỉ.
Phương Tỉ báo: “La tiên sinh, ban nãy Cù Phong gửi tin báo đã tìm được vị trí xe van, đó là một công ty cho vay, bọn họ… bọn họ có qua lại với thiếu gia Bảo Phàm.”
La Vực không kinh ngạc, hỏi: “La Bảo Phàm đâu?”
Phương Tỉ đáp: “Chúng tôi mới tìm thấy cậu ấy ở gần Chỉ Quang. Cậu ấy muốn chạy nhưng bị Cù Phong giữ lại, hiện đang ở quán bar. Tuy nhiên vẫn không thấy Hiểu Quả đâu, người của chúng ta đang đến chỗ công ty kia, nhưng không chắc Hiểu Quả có ở đó hay không, thiếu gia Bảo Phàm không chịu nói, tôi…”
La Vực cắt lời, lạnh lùng nói: “Nó không chịu nói? Vậy tôi đến hỏi.”
Y cúp máy, nói với tài xế: “Đến Chỉ Quang.”
Tiếu Tỉnh Dương bên cạnh lén lút nhìn ông chủ, nghĩ nghĩ một hồi, hắn không kìm được nói: “…Lúc trước, La Bảo Phàm ký tấm séc có giá trên trời kia rồi tôi mới phát hiện ra, trước đó cậu ta đã tới một sòng bạc ngầm của thành phố L, thua không ít tiền. Sau đó lại có thêm vài lần nữa, tuy tôi không để ý tới số tiền nợ ấy, nhưng có lẽ tôi nên báo cho ngài, xin lỗi La tiên sinh…”
La Vực không trách cứ, cũng không an ủi, chỉ lặng im không nói.
Vốn dĩ y luôn trầm mặc như vậy, khuôn mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, khiến người ta không thể đoán được y đang nghĩ gì. Vậy nhưng lần này, Tiếu Tỉnh Dương có thể thấy rõ ngoan lệ trong đôi mắt La Vực, suốt bao năm qua, ngay cả khi muốn mạng ai đó, y cũng không mang vẻ hung ác âm u như thế.
Ô tô mau chóng tới Chỉ Quang, La Vực không nói một lời bước xuống xe. Mấy người Cù Phong đã chờ sẵn, nhìn thấy La Vực liền dẫn ông chủ vào cửa. Tuy La Bảo Phàm đáng chết, nhưng dù sao cũng là em ruột của La Vực, bọn họ không tiện ra tay với gã, chỉ nhốt gã trong phòng. Không ngờ, La Bảo Phàm tự biết mình đang trong tình cảnh đáng lo, sợ hãi không thoát được thân, dưới tình thế cấp bách mà lừa mình dối người uống hơn nửa bình rượu trong tủ, muốn tự chuốc say mình, để xem La Vực làm gì được gã.
La Vực đá văng cửa phòng, đập vào mắt là cảnh La Bảo Phàm ngả ngốn trên sofa. Mặt gã đỏ bừng, hai mắt mê man, miệng lẩm bẩm linh tinh.
La Vực chầm chậm đi tới, từ trên cao nhìn xuống người trước mặt.
La Bảo Phàm cũng nhìn thấy đối phương, tuy thần trí đã hơi mờ mịt, nhưng bản năng sợ hãi vẫn đủ để gã nhận ra đó là ai. La Vực đứng ngược sáng, da mặt tái gần như xanh, đôi mắt đen hun hút. Dưới mắt La Bảo Phàm, y thật chẳng khác nào La Sát tới đoạt mạng.
La Bảo Phàm chống hai tay muốn trốn.
La Vực bất ngờ chống quải trượng xuống ngực La Bảo Phàm, cúi đầu hỏi: “Hiểu Quả đâu?”
La Bảo Phàm cảm giác như bị chĩa súng vào ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Gã trì độn suy nghĩ, sợ hãi lắc đầu.
“Là không biết hay không muốn nói?” Quải trượng La Vực chọc chọc phía trước, chọc đến mức ngực La Bảo Phàm phát đau, không kìm được ho khan.
La Bảo Phàm lắp bắp: “Không, không biết… Tôi thực sự… Không biết bọn họ đưa, đưa người đi đâu…” Mấy tên đòi nợ đã đuổi theo gã rất nhiều ngày, gã phải trốn trong khách sạn mới miễn cưỡng an thân, nào ngờ hôm nay vừa ra cửa đã gặp bọn họ, cùng với tên ngốc đang nhìn chằm chằm ông già Noel trong tủ kính ngay bên đường.
“Vì sao mày còn về được? Hửm?” Y lại hỏi.
La Bảo Phàm ấp úng nói không thành lời, nhưng chẳng cần gã nói, La Vực đã hiểu. Một người đổi một người, hiển nhiên là có thể thoát thân rồi. La Bảo Phàm cũng tự biết, La Vực có khi còn để tâm tới thằng ngốc kia hơn gã.
“Bọn, bọn họ chỉ… Đòi tiền, không phải, muốn lấy mạng…” La Bảo Phàm muốn cãi lại cho mình.
La Vực nheo mắt: “Trước kia mày liên hệ với bọn nó thế nào?”
“Gọi, gọi điện thoại…” La Bảo Phàm sờ soạng túi, lại nhận ra điện thoại của mình đã bị đám đòi nợ cướp mất lúc bị giải lên xe van cùng Hiểu Quả. “Không sao, tôi vẫn nhớ số, số điện thoại, là….”
“Uống nhiều rượu nên quên rồi?” La Vực trả lời thay gã.
La Bảo Phàm vội nói: “Không, không, tôi nhớ, tôi nhớ…”
Số điện thoại của bọn đòi nợ, nhìn thấy quen mắt đã là giỏi lắm rồi, đằng này còn nhớ rõ? La Vực không cần nghĩ cũng biết La Bảo Phàm muốn kéo dài thời gian. Y lùi về sau, đưa mắt nhìn A Quang và A Bình đứng ở cửa, rồi lại chuyển mắt đến bình rượu trên bàn.
Hai người kia hiểu ý, một người đi đến chặn La Bảo Phàm, một người đi lấy rượu.
La Bảo Phàm như cảm giác được gì, khẩn trương kêu to: “Anh… Anh… Em nhớ rồi, em nhớ rồi mà…. Anh đừng làm vậy….”
La Vực nhìn chằm chằm gã: “Mày thích uống lắm hả? Vậy uống cho đủ đi.”
Y vừa dứt lời, A Quang liền bóp mồm La Bảo Phàm, để A Bình đổ thẳng rượu vào họng gã.
La Vực lẳng lặng đứng nhìn, mặt không cảm xúc, chỉ có bàn tay nắm chặt quải trượng đến trắng khớp xương là nói rõ, giờ y cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Một ly, hai ly, một chai, hai chai…
Thứ đổ vào mồm La Bảo Phàm không phải nước lọc, cũng chẳng phải nước trái cây hay cocktail, nhìn thấy La Bảo Phàm có dấu hiệu run lên, ngay cả A Quang và A Bình cũng có chút do dự. Thế mà, La Vực vẫn không có ý bảo họ dừng tay, mãi tới khi điện thoại trong túi y kêu lên.
La Vực cầm lên xem, người gọi không phải Phương Tỉ, mà là số ở biệt thự vườn sinh thái, bây giờ, ở đó chỉ có dì Chu.
Y vốn không định nghe máy, nhưng xuất phát từ một trực giác kỳ lạ, y nhấn nút nghe.
Dì Chu chưa bao giờ gọi cho y, rốt cuộc là có chuyện gì?
Ai ngờ vừa nghe, đã thấy tiếng gọi giòn tan truyền tới.
“La… La Vực…”
Tất cả mọi người trong phòng đều thấy La Vực đang đằng đằng sát khí bỗng sửng sốt, một lát sau, y sẽ sàng hỏi: “Cậu… Đang ở nhà sao?”
Hiểu Quả bên kia khẽ ừ một tiếng.
“Ừ, tôi, tôi về rồi, anh… anh cũng, mau về đi, nhé….”
Tay La Vực nắm chặt quải trượng, sau đó chầm chậm thả lỏng.
Thật lâu sau, y mới khẽ trả lời: “Ừ, tôi sẽ về…” Trong giọng nói cất đầy ôn nhu dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...