Chỉ trong chớp mắt, Hàng Thanh đã nhận ra người vừa lao xuống nước chính là La Vực!
Có lẽ vì bởi quá kinh hãi, người con gái vốn phản ứng nhanh nhẹn bỗng sững người tại chỗ một lúc lâu. Cô cứ vậy nhìn La Vực lao thẳng vào giữa hồ, vươn tay kéo người đang trôi nổi trên mặt nước.
Người trong nước hiển nhiên đã mất ý thức, khuôn mặt tái nhợt. La Vực nhíu mày kiểm tra hơi thở của Hiểu Quả, sau đó nghe nhịp tim cậu, xác định được nhịp đập, y mới nỗ lực ôm cậu về.
Phương Tỉ cũng nhảy vào nước, vội vàng đón người. Hàng Thanh bị hắn chen qua một bên mới tỉnh táo lại.
Thấy La Vực lên bờ, cô không nói một lời trực tiếp cầm áo của quý ông vừa cởi lên đắp cho La Vực, miệng hô lớn, “….La Vực, anh có sao không? Có bị sao không? Vì sao anh lại xuống nước chứ!” Cô gào lên với mọi người xung quanh, “Mấy người còn ngu ngốc đứng đó làm gì! Mau gọi xe cứu thương đi!”
Tiếng kêu của cô vừa phẫn nộ vừa phảng phất thê lương, nào còn dáng vẻ của người phụ nữ mạnh mẽ quản lý cả công ty. Sự mất bình tĩnh của Hàng Thanh và sự xuất hiện bất ngờ của La Vực đã dọa tất cả những người đang xem diễn ở đây.
Vẫn là La Vực trấn định hơn, tuy sắc mặt y rất khó coi, cả người ướt sũng, phải cắn chặt răng mới không run lên vì gió lạnh, nhưng y vẫn giao Hiểu Quả cho Phương Tỉ trước, sau đó không quên quay đầu an ủi Hàng Thanh.
“Em bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…. Tôi không sao.”
Mắt Hàng Thanh đỏ lên. La Vực nhìn cô, dặn dò đâu vào đấy, “Cuối tuần xe cứu thương thường đến muộn, chẳng thà chúng ta tự đến đó còn nhanh hơn, em gọi điện cho chủ nhiệm Trần của bệnh viện Sùng Quang, nếu tiện thì bảo ông ấy gọi cả bác sĩ Lưu đến.”
“Được…. Em biết rồi.”
Dù sao Hàng Thanh cũng không phải người thường, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, cô đã khôi phục lý trí, cầm điện thoại làm như lời La Vực bảo. Sợ mình còn quên gì, cô vội vàng gọi cho Hàng Nham.
Chuyện đã đến nông nỗi này, tất cả những người trong bữa tiệc, dù ngơ ngác hay sững sờ cũng đều hoàn hồn. Thấy La Vực ướt đẫm người đứng dậy, loạng choang bước theo Phương Tỉ ra ngoài phòng, tức thì cả đám đột nhiên vươn tay muốn dìu y, có bảo an, có kẻ xa lạ, còn có người nhà họ La không biết xông ra từ lúc nào.
La Vực không nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai. Y chỉ ngẩng đầu liếc đám La Thái Dung, cùng với nhóm Hoàng Mậu Đình muốn rụt mình ẩn ở một góc xa xa.
La Vực nhếch miệng với bọn họ, treo ý cười không rõ bên môi, sau đó chống quải trượng, tự mình bước từng bước xuống lầu.
Xe đã đỗ sẵn trước cổng lớn, thầy Phương nghe theo ý La Vực đặt Hiểu Quả xuống ghế sau, ra hiệu cho tài xế chạy thẳng tới bệnh viện.
Giây phút tựa lưng vào ghế dựa La Vực tức khắc rùng mình thật mạnh, y thở hắt, lại ho khan mấy tiếng, nâng đầu Hiểu Quả gối lên đùi mình.
Hai mắt Hiểu Quả còn nhắm chặt, mày cũng gắt gao nhíu lại, từ nét mặt còn đọng lại, có thể phần nào nhận ra được, khi ngã vào nước cậu đã sợ hãi đến nhường nào.
La Vực vươn tay vuốt ve khuôn mặt Hiểu Quả, lúc này, người cậu còn lạnh lẽo hơn cả y. La Vực lại nhéo tai cậu mấy cái, lúc này, bất luận y có dùng sức thế nào, Hiểu Quả cũng không cười đáp lại y như trước nữa.
Không biết có phải vì thể lực cạn kiệt hay không, La Vực bỗng thấy trước mắt đen lại, y thấy bóng hình Hiểu Quả dần nhạt đi, như thể sắp hòa tan cùng bóng tối.
Tim La Vực nhảy dựng lên, y cúi đầu, đặt môi lên vầng trán lạnh lẽo của cậu.
Y khẽ nói, “Cậu….Vẫn luôn dũng cảm như vậy, đừng để tôi thất vọng.”
Lão Lý tài xế đạp mạnh chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến cổng bệnh viện Sùng Quang, cũng chính là nơi La Vực đã từng kiểm tra tổng quát.
Bác sĩ đã chờ sẵn bên ngoài. Hiểu Quả và La Vực lập tức được nâng lên xe đẩy vào phòng kiểm tra.
La Vực hô hấp khó khăn nhận mặt nạ dưỡng khí, nhìn Hàng Nham và Hàng Thanh từ đầu bên kia đang vội vàng chạy tới.
Hàng Nham không còn vẻ cà lơ cà phất thường ngày, hắn nghiêm túc nói với La Vực nằm trên giường, “Trước hết cứ làm một số kiểm tra thông thường, xem xét tình hình, mai sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát. Tôi vừa liên lạc với Dr. Moore rồi, ông ấy cũng đã trao đổi với chủ nhiệm Trần, cậu yên tâm, nếu có vấn đề gì, ông ấy sẽ lập tức bay đến.”
La Vực nhìn hắn, một lát sau, y chầm chậm kéo mặt nạ dưỡng khí xuống.
“Bác sĩ Lưu đâu?” Y hỏi.
Hàng Nham sửng sốt, “Ông ấy không ở thành phố A.”
La Vực nói, “Tìm ông ấy về.”
Hàng Nham, “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ xử lý việc này.”
La Vực lại lắc đầu, “Không phải lát nữa, là ngay bây giờ. Bác sĩ Lưu tới, tôi sẽ làm kiểm tra.”
Hàng Thanh bên cạnh vẻ mặt lo lắng, cô định nói gì đó, lại thấy anh mình nhíu mày suy tư.
Hàng Nham nghĩ thông suốt mới trầm giọng nói, “La Vực, cậu không thể đùa giỡn như vậy được, đây chính là tính mạng của cậu!”
La Vực vậy mà lại bị hắn chọc cười, y nhướn mày với Hàng Nham, mắt viết đầy ba chữ: Tôi không thèm…
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Hàng Nham, La Vực rầm rì, “Vậy thì, đừng để mấy lời ba hoa chích chòe cậu đã nói với tôi biến thành một trò cười…”
La Vực nói xong, đeo lại mặt nạ dưỡng khí, ra hiệu cho y tá đẩy y vào phòng bệnh thay quần áo.
Hàng Nham thấy La Vực đã quyết tâm, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, song nếu đã nói đến chấp niệm thì, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ lay chuyển được đối phương, không còn cách nào khác, Hàng Nham đành phải mau chóng nghĩ biện pháp tìm bác sĩ Lưu về.
Hàng Thanh vẫn một mực đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, sắc mặt còn khó nhìn hơn cả Hàng Nham, sau khi Hàng Nham cúp điện thoại, cô nhịn không được hỏi, “Rốt cuộc là sao?!”
Hàng Nham không trả lời, mãi thật lâu sau, khi Hàng Thanh đã cạn kiệt kiên nhẫn, hắn bỗng mở miệng hỏi một câu không đầu không cuối.
“Em có biết La Vực thích hoa hải đường không?”
Hàng Thanh ngây người. Không đợi cô trả lời, Hàng Nham đã mỉa mai, “Nhưng anh cảm thấy cậu ta không xứng với hoa hải đường chút nào, bảo phải nói thì thấy cậu ta hợp với lan hồ điệp hơn. Nếu là hồ điệp nuôi trong nhà, khi ta tưởng nó sắp chết tới nơi, chỉ cần thả rễ nó vào nước thì nó có thể như kì tích mà kéo dài mạng sống, tiếp đến mọc rễ nảy mầm, nở hoa diễm lệ. Thế nhưng, trong rừng mưa nhiệt đới lại có rất nhiều loại lan hồ điệp, rõ ràng hẳn phải có sức sống mạnh mẽ hơn rất nhiều, làm ta cứ ngỡ dù chỉ có một mình nó vẫn có thể sống thật tốt, vậy mà lại là một loài thực vật phụ thuộc yếu ớt, nó không thể sống bằng năng lực của mình, phải bám chặt vào một cái cây kiên cường hơn, dựa vào đó để tiếp cận ánh sáng mặt trời, kéo dài sinh mệnh. Thật phức tạp biết bao.”
Hàng Nham tạm ngừng một chút, cảm thán.
“Hoặc có lẽ, lan hồ điệp… Không muốn sống.”
Hàng Thanh hai mắt mờ mịt, như nghe hiểu, lại như không hiểu. Khi Hàng Nham xoay người định rời đi, cô bỗng hỏi, “Vậy thì, là… Hiểu Quả sao?”
Là loài cây giúp anh lại gần ánh sáng mặt trời sao?
Hàng Nham không nói gì, hắn chỉ hơi ngừng lại, sau đó lại cất bước, chậm rãi đi xa.
***
Bác sĩ Lưu là chuyên gia tâm lý nổi tiếng ở thành phố A, tối đó ông phải chạy từ thành phố bên cạnh về bệnh viện trung tâm, hai bên bác sĩ hợp lực kiểm tra, đưa ra kết luận là cơ thể Hiểu Quả không có gì đáng ngại. Chắc hẳn lúc ấy cậu đã cực kì sợ hãi, ngã xuống nước không bao lâu sau đã ngất đi, có thể giải thích, đây là cách cơ thể Hiểu Quả tự bảo vệ tinh thần của mình. Cơ thể không cảm nhận được, trong lòng cũng sẽ không sợ hãi nữa. Tuy nhiên tình trạng tinh thần của Hiểu Quả phải đợi cậu tỉnh lại mới biết được, bác sĩ Lưu cho rằng, nhiều khả năng bắt buộc phải tiến hành tư vấn tâm lý cho cậu.
Hàng Nham vừa nghe được tin, lập tức chuyển lời đến La Vực.
La Vực tựa vào khung giường, ngực phập phồng rất mạnh, hô hấp cũng khó khăn, nhưng trên mặt y lại chẳng có vẻ gì khổ sở. Y suy tư một lát, cuối cũng chịu kéo ống tay áo để bác sĩ lấy máu, miệng còn cười cười nói với Hàng Nham, “Nhìn mặt cậu kìa, không biết còn tưởng cậu mắc bệnh nan y mới khói chứ.”
Hàng Nham giận đến mức quay đầu bỏ đi.
Dù đã uống thuốc, song sáng hôm sau La Vực vẫn sốt cao, thậm chí có lần còn vượt 40 độ C, bác sĩ vội vàng cấp cứu cho La Vực, chỉ sợ phổi của y lại chịu ảnh hưởng, vậy nhưng đã sử dụng hai bình thuốc mà y vẫn không hạ sốt, khiến Hàng Thanh ở ngoài phòng bệnh sốt ruột đi đi lại lại.
Hàng Nham lúc này đã bình tĩnh hơn cô, hắn kiểm tra điện thoại, cẩn thận xem xét tin tức trao đổi cùng bác sĩ bên nước A trong 2 ngày qua. Sùng Quang là bệnh viện tư nhân, bình thường vốn đã ít bệnh nhân, chưa kể mấy phòng bệnh trước mặt đều là của La Vực và Nguyễn Hiểu Quả, cho nên khu vực hành lang cực kì tĩnh lặng.
Lúc này, từ đầu bên kia bỗng vang lên tiếng giày cao gót….
Người nhà họ La đã tới đây ngay đêm La Vực nhập viện, nhưng bị Hàng Nham lấy cớ để La Vực nghỉ ngơi nên không cho vào, giờ nghe tin cơ thể La Vực có thất thường, đám người lớp trước lớp sau tới hỏi thăm, Hàng Nham cũng không còn sức đi để ý bọn họ nữa, mấy người nhà họ La đi đến ngoài phòng bệnh, bỗng thấy ngoài hai anh em nhà họ Hàng còn có thêm một người nữa.
La Bảo Điệp và La Bảo Phàm mặt ngẩn ngơ, vợ chồng La Thái Dung tức thì liếc nhau, lập tức đổi thành tươi cười lễ phép, tiến lên chào hỏi người nọ.
“Chị, chị cả, sao chị lại về bất ngờ vậy? Không báo với bọn em tiếng nào cả.”
La Bảo Điệp cũng kéo La Bảo Phàm chào hỏi bà, “Chào, chào bác, đã lâu không gặp…”
Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn có thể từ ngũ quan mà nhận ra được khi còn trẻ bà là một người vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt bà có ba phần tương tự La Vực, song, bà thậm chí còn giống gia chủ trong bức ảnh gia đình treo ở nhà chính nhà họ La, La Kình Lãng hơn.
Bà cũng chính là người ngồi bên cạnh La Kình Lãng, bế La Bảo Phàm trong bức ảnh, La Vũ Lan.
La Vũ Lan đang nói chuyện cùng Hàng Nham, nghe thấy tiếng mấy người liền nâng mắt. Các nét trên mặt bà vốn rất sâu, nếu không cười thì đã có vẻ nghiêm khắc khó gần, huống chi giờ trong mắt bà còn hiện rõ sự tức giận.
Ánh mắt La Vũ Lan đưa tới La Thái Dung đầu tiên, La Thái Dung bị nhìn vội vàng chuyển mắt đi. Bà lại nhìn sang Lưu Tuyết Thúy, Lưu Tuyết Thì tức thì không dám ngẩng đầu.
Dưới sự tĩnh lặng tuyệt đối, La Vũ Lan mở miệng, “Tôi mới hỏi Tiểu Nham, hiện tại mấy người đến đây cũng đúng lúc lắm, nói xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Cả đám nhìn nhau, cuối cùng vẫn là La Thái Dung phải lên tiếng, “Chị cả, chị cũng biết sức khỏe La Vực rồi đấy, không phải em muốn nói đâu, nhưng nó thực sự không biết trân…”
Mới nói đến đây, La Vũ Lan đã cắt lời ông ta, trực tiếp nhìn sang La Bảo Điệp, “Tôi không muốn nghe lời vô nghĩa. Cháu nói đi.”
La Bảo Điệp nuốt nước bọt, coi như trấn tĩnh nói, “Ừm, thực ra là, là bởi vì hôm nay sau khi hoàn thành lễ ký kết, trong bữa tiệc mừng đối tác ở khách sạn chúng ta… La Vực nhảy xuốn nước cứu một người.”
“Cứu người?! Đại nhân vật gì cần nó đến cứu?!” La Vũ Lan nhướn cao lông mày, ánh mắt bà nhìn La Bảo Điệp sắc bén mười phần, như thể nhìn thấu hết thảy, “Lễ ký kết? Còn là ở khách sạn chúng ta? Vậy bảo vệ làm cái gì? Phương Tỉ làm cái gì? Một đám các người làm cái gì?!”
La Vũ Lan nói không lớn, nhưng La Bảo Điệp lại bị bà chất vấn đến nỗi nhịn không được rụt về sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...