Hứa Lâm Hang sau khi dỗ Tiểu Nguyên nín khóc, liền bảo cậu ngoan ngoãn ngồi ăn hết phần ăn sáng của mình.
Khác hẳn với lúc nãy, bây giờ nhóc con ấy đã trở lại bình thường,mặc dù mới vừa khóc đến mặt đỏ bừng, nhưng cậu vẫn hít hít cái mũi.
Dùng muỗng của mình gấp trứng vịt muối bỏ vào chén anh.
Còn không quên vui vẻ nói.
\- Lâm Hàn\, anh mau ăn đi\.\.\.\.
Ăn nhanh đi nào\.
Lâm Hàn nhìn miếng trứng nhỏ trong chén liền bật cười.
Vô thức ngắm nhìn nhóc con đáng yêu trước mắt, ân cần trả lời lại.
\- Vừa nãy anh gắp cho em thì không chịu\.
Bây giờ thì em lại gắp ngược cho anh\, thật hết nói nỗi mà\.
Kiểu này khi Diệp Anh về\, em chắc chắn sẽ sống hòa thuận với cô ấy thôi\.
Tiểu Nguyên hiện tại đang hì hục ăn sáng, cũng không có để ý đến lời nói của anh cho lắm.
Nên không hề nhận ra rằng, có một người sắp về đây ở chung với cậu.
Bữa sáng kết thúc cũng đã là tám giờ, Hứa Lâm Hàn theo thường lệ mặc áo vest vào, chuẩn bị đi đến công ty.
Nhưng hôm nay lại khác, Tiểu Nguyên ôm con heo bông trong lòng có chút nhàm chán, dạo này cậu chỉ có ở nhà chứ ít khi ra đường chơi, cho nên Tiểu Nguyên vừa liếc mắt nhìn thấy người kia chuẩn bị bước ra khỏi nhà, liền vội vã chạy đến.
Nắm lấy góc áo anh.
\- Tiểu Nguyên\, sao vậy? Em có gì cần nói sao?
Ánh mắt của cậu chứa đầy sự chờ mong, rụt rè hỏi anh.
\- Lâm Hàn\.\.\.\.an\.\.\.anh cho em đi đến nơi anh làm việc có được không ? Tiểu Nguyên cũng muốn đi chơi\.
Ở nhà thật sự rất nhàm chán\.
Vài tháng về đây ở, có lẽ đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyên đưa ra yêu cầu với Lâm Hàn, cho nên anh không hề cảm thấy bực mình.
Chỉ mỉm cười xoa đầu cậu, ôn nhu nói.
\- Nơi anh làm việc không có gì để chơi cả\, nếu em chán thì chiều nay anh đưa em đi siêu thị nhé\.
Còn bây giờ thì không được\.
\- Lâm Hàn\.\.\.em muốn đi chơi\, em muốn ở gần anh hơn một chút\.
Ở nhà thật sự rất chán\.
Anh cho em đi chơi một chút thôi\, một chút thôi mà\!\!\!
\- Nhưng công ty là nơi nghiêm túc\, không có cái gì để em chơi được đâu\.\.\.
Ở đó\, em chỉ có thể ngồi im thôi\.
Nếu dám quậy phá\, người ta sẽ mắng em\.
Tiểu Nguyên bĩu bĩu môi, ôm chặt cánh tay Lâm Hàn không cho anh đi, nhóc con này hôm nay thật sự muốn làm loạn mà.
Cho nên cậu liền sống chết tiếp tục năn nỉ.
\- Lâm Hàn\.\.\.
Chỉ cần có anh\, em sẽ không chán nữa\.\.\.\.anh cho em đi đi\, Tiểu Nguyên sẽ không quậy phá gì đâu\.
Hứa Lâm Hàn nhìn đứa nhỏ trước mắt gấp đến độ sắp khóc.
Lại chợt nhớ ra quả thực từ khi cậu về đây ở, ngoại trừ lần đưa Tiểu Nguyên đi siêu thị đến bây giờ, anh chưa cho cậu đi ra đường lần nào.
Cho nên đành phải thở dài, xiêu lòng nói.
\- Được\.\.\.được\, xem như là anh chịu thua em đi\.
Mau lên phòng thay đồ\, sau đó anh sẽ đưa em đến công ty\.
\- Hoan hô\.\.\.Lâm Hàn là tuyệt nhất\.
Tiểu Nguyên vui như trúng số độc đắc mà phóng thẳng lên lầu, vội vàng thay một bộ đồ thật đẹp.
Sau đó ôm theo con heo bông mà ngồi vào xe của Lâm Hàn, cả hai cùng đến công ty.
Được đi chơi khiến cậu vui đến hát cứ ngân nga một ca khúc mới học được từ quảng cáo trên ti vi, Hứa Lâm Bàn nghe giọng hát hồn nhiên ấy mà trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ theo, cả hai cứ như vậy chậm rãi đi đến công ty.
Chiếc xe của anh đỗ tại của công ty,lập tức đã có một bảo vệ ra chào đón Lâm Hàn, người bảo vệ kính cẩn chào anh.
\- Chủ tịch\, chúc buổi sáng tốt lành\.
\- Được rồi\, mau chạy xe tôi vào bãi đỗ đi\.
Tiểu Nguyên ôm con heo bông to tròn lòng, ánh mắt to tròn nhìn tòa nhà cao ngất ngưỡng mà cảm thán.
\- Oa\.\.\.
Chỗ này thật cao\, Lâm Hàn\.\.\.
Anh làm việc ở đâu vậy?
Hứa Lâm Hàn xoa đầu, khoát vai cậu đi thẳng vào trong công ty.
Nụ cười vương trên khóe mi, anh nhẹ giọng nói.
\- Anh ngồi ở nơi cao nhất\.
Em có muốn xem thử không?
\- Có chứ\.\.\.rất muốn xem\.\.\.\.wow\.\.\.thật rộng lớn\, nhưng mà\.\.\.\.có quá nhiều người ở đây\.
Hứa Lâm Hàn biết Tiểu Nguyên sợ đám đông, cho nên lập tức trấn an cậu.
\- Ngoan\.\.\.\.mọi người ở đây đều là cấp dưới của anh\.
Họ sẽ không làm gì em cả\, được rồi\.\.\.
Mặc kệ họ\, anh đưa em đi lên phòng làm việc\.
Đoạn Hứa Lâm Hàn quay sang chỗ lễ tân, căn dặn nhân viên ở đó
\- A Mai\, pha cho tôi một ly cà phê đen như mọi khi\, và cho cậu nhóc này chút sữa nóng và bánh qui\.
Nhìn A Mai đã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hứa Lâm Hàn liền đưa Tiểu Nguyên lên lầu.
Mà không hề hay biết rằng, mọi nhân viên đang không ngừng đặt ra nghi vấn giữa mối quan hệ của anh và cậu.
Không ngừng bàn về vị hôn thê của Lâm Hàn là Diệp Anh.
Cũng chính buổi đi đến công ty lần này, Tiểu Nguyên chợt hiểu ra....!Tại nhà của Hứa Lâm Hàn sẽ có thêm một người vào ở nữa, mà Lâm Hàn xem trọng người đó hơn là xem trọng một đứa ngốc nghếch như cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...