9.
Thánh chỉ ban hôn cho a tỷ ta đã tới, Tương Đô càng thêm náo nhiệt.
Người kể chuyện bắt đầu kể mấy câu ba hoa chích chòe, nói a tỷ và Hoành Vương có duyên phận thế nào, có một mối tình đẹp đẽ ra sao.
Ta cũng bất ngờ bị nhắc đến, bị so sánh với a tỷ một hồi, còn nói Yến Vương và Hoành Vương tự dưng thành anh em đồng hao (*), không biết chừng Yến Vương cũng bắt đầu chọn phe cánh rồi.”
(*) Ở một số địa phương, cụm từ anh em cột chèo, anh em đồng hao còn được dùng để nói về những người đàn ông có vợ là chị em họ
Chúng ta chỉ yên ổn sống những tháng ngày bình thường là để chặn miệng người đời, cũng là để sau này có thể toàn vẹn rút lui.
Ta đành tạm thời không tới gặp a tỷ, chỉ nhờ Thường An giúp bọn ta truyền thư.
Những tin đồn dần dần biến mất.
Ngày tháng dần trở về yên bình, khi ta không có việc gì làm sẽ rủ Lý Mịch đến Ngọc Đường Lâu ăn điểm tâm, uống trà, nghe kịch.
Hoặc sẽ đến Kim Ngân Lâu nghe đọc sách cắn hạt dưa.
Có khi lại ngồi trước đình ngắm chàng múa kiếm, có khi cùng nhau chơi cờ.
Ta thường ngủ đến khi mặt trời lên cao, Lý Mịch hạ triều trở về là ta lại lập tức kéo chàng đi dạo chợ Tương Đô, tìm những thứ đồ mới lạ về chơi.
Những ngày như vậy thật là nhàn nhã.
Một ngày nọ, lúc ta và Lý Mịch đến Kim Ngân Lâu nghe kể chuyện, ẩn mình trong đám đông, chỉ hở mỗi cái đầu.
Người kể chuyện ở Tương Đô nay lại có tác phẩm mới, câu chuyện kể về cuộc tình của thứ nữ nhà Thái phó không được yêu thương là ta với vị vương gia nhàn nhã Yến Vương.
“Nếu nói về Yến vương thì đó chính là người nhàn rỗi số một Đại Lương. Sau khi cưới Yến Vương phi lại càng rảnh rang hơn.”
“Là như nào?” Độ hóng hớt của mọi người tăng cao.
"Mọi người nhìn xem, từ khi thành hôn đến nay ngày nào Yến Vương cũng chạy ra ngoài, chạy đến đây làm gì? Mua điểm tâm cho Yến Vương phi đấy."
"Mới hôm qua ta còn nhìn thấy ngài ấy và Yến Vương phi tới Kim Ngân Lâu nghe kể chuyện luôn đó."
Người kể chuyện càng nói càng nhiệt tình, nước miếng tung bay.
"Ta cũng thấy rồi! Mới mấy ngày trước, Yến Vương còn tới chỗ của ta mua kẹo đường cho Yến Vương phi đấy." Một người phụ nữ từ trong đám đông đứng lên góp lời.
Mọi người lại than thở một hồi.
“Ểy, Yến Vương điện hạ, ngài không phản bác tí nào à? Người ta đã nói chàng là đệ nhất lười biếng rồi đấy.” Ta kéo tay áo Lý Mịch, cố ý trêu chọc.
Chàng khoác vai ta, cúi người xuống, dán sát vào tai ta nói: “Người ta nói thật mà, ta cãi thế nào được?”
“Hay ngày mai đổi thành Vương phi tự mình đi mua kẹo đường nhá?”
Ta đập nhẹ vào tay chàng: “Còn lâu!”
Lý Mịch cười khẽ ôm ta vào lòng.
“Sao ta dám chứ?”
Ta cố ý đón lời chàng: “Có gì mà không dám?”
"Vương phi của ta xinh đẹp như vậy, nếu có người bắt đi mất thì sao?" Lý Mịch nhìn ta.
Đôi mắt hoa đào của chàng quyến rũ đến mức ta không thể nói được lời nào.
Chỉ biết đấm vào ngực chàng nói một câu: "Vớ vẩn."
Ngày qua trôi êm đềm, một tháng cũng trôi qua rất nhanh.
Ngày thành hôn của a tỷ đã đến.
“Bạch Chỉ, ta thật sự không muốn đội chiếc mão đó nữa đâu, đầu ta sắp gãy mất rồi.” Ta ôm lấy cánh tay bà ấy nũng nịu.
“Vương phi ngoan, tóc có thể ngắn, máu có thể đổ, nhưng mão không thể không đội được đâu.”
???
Nghe đi, đây là lời vớ vẩn gì vậy?
Cuối cùng ta cũng đi ra ngoài với cái đầu đầy châu ngọc trang sức.
Trên xe ngựa, Lý Mịch thấy đầu ta nặng quá, nhịn không được nói: “Nếu nàng thấy khó chịu thì bỏ ra cũng được.”
“Lễ nghi không thể bỏ được.” Ta nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Lý Mịch bị ta chọc cười, nhẹ nhàng bóp mặt tôi.
“Ừm, Vương phi vất vả rồi.”
"Chàng còn cười nữa! Thật vô tâm!" Ta bực bội liếc xéo chàng.
Khi đến Hoành Vương phủ, Lý Mịch đỡ ta xuống xe, ta một tay nắm tay chàng, một tay giữ mão.
Máa, thiên hạ này ai lại làm ra cái mão nặng như vậy cơ chứ!!!
Nhìn tới mấy chiếc trâm cài châu ngọc thưa thớt trên đầu những tiểu thư nhà quan đã ngồi xuống nhập tiệc, ta ngưỡng mộ chít được.
“...Nhất bái thiên địa…”
Ta nhìn a tỷ trên cao, mặc dù đã trùm khăn vuông đỏ nhưng vẫn cứ chói lóa như xưa, ta dõi theo bóng lưng của tỷ ấy, không hiểu sao lại thấy rất lẻ loi.
Tất cả khách khứa có mặt đều biết rằng đây là một cuộc trao đổi lợi ích.
Ta cũng biết.
Có lẽ là do uống rượu nên bây giờ hốc mắt ta đã ướt đẫm rồi.
Ta nghĩ, nếu tỷ ấy không phải đích nữ Dung gia thì có lẽ hiện tại tỷ có thể gả cho người tỷ thực sự thích, người đó cũng thực sự thích tỷ ấy nhỉ.
Vậy thì không cần phải trở thành vật hy sinh vì trao đổi lợi ích nữa rồi...
Tiếc là không có nếu như.
Từ trước đến nay chưa từng.
A tỷ, nếu đây là số mệnh mà tỷ không chạy thoát được thì muội chỉ hy vọng tỷ có thể mãi mãi hạnh phúc trong khả năng của mình.
Dù ta biết điều này là không thể.
Con phượng hoàng kiêu hãnh xinh đẹp đó cuối cùng cũng vẫn bị giam cầm trong chiếc lồng danh lợi.
10
Sau khi ngày đại hôn của a tỷ, cuộc sống thường nhật của ta chỉ còn mấy câu chuyện phiếm.
Chẳng qua là hôm nay con trai nhà Hình bộ Thượng thư đầy tháng, ngày mai mừng thọ thái phu nhân nhà Khang Tề Hầu phủ, hôm sau thiên kim nhà Thái sử lệnh xuất giá.
Không còn gì khác.
Ta và Lý Mịch, cặp đôi nhàn rỗi nhất Đại Lương vẫn cứ sống một cuộc sống nhàn nhã.
Hoa xuân trước sân nở rồi tàn, ngoảnh đi ngoảnh lại đã một năm nữa trôi qua.
Cuộc chiến giành quyền kế vị ngày càng trở nên khốc liệt, Hoành Vương và Hiền Vương đối đầu không khoan nhượng.
Lý Mịch hạ triều về nhà, nói rằng không phải hôm nay Hoành Vương chọc vào bè cánh của Hiền Vương thì là Hiền Vương trực tiếp đâm lại Hoành Vương một nhát.
Rõ ràng là ruột thịt thân thích, chỉ vì một cái ngai vàng mà đầu rơi máu chảy.
Có lẽ việc sinh ra trong hoàng thất là nỗi bất hạnh lớn nhất của họ.
Ngủ đến khi mặt trời lên cao, ta mơ mơ màng màng nhìn Lý Mịch đang nửa mơ nửa tỉnh bên cạnh, tùy tiện vỗ vỗ lên mặt chàng.
“Cảnh Nhiên…” Ta mơ hồ lầm bà lầm bầm.
“Sao vậy?” Hiển nhiên chàng vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Đói rồi.”
“Hả? Được, đi ăn thôi.” Chàng chau mày tỉnh lại, bế ta tới cạnh bàn trang điểm.
“Không trang điểm đâu, cũng không ra ngoài gặp người khác đâu.” Cơn lười của ta lại nổi lên, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn, không nghĩ được gì khác.
Chàng mỉm cười, "Không sao, Vương phi của ta không trang điểm trông vẫn đẹp.”
“Chàng chỉ được cái dẻo mỏ (*).” Ta rất chân thành khen ngợi chàng.
(*) dẻo mồm, dẻo miệng: khéo nói.
Bạch Chỉ và Phấn Đại mang bữa sáng lên, ta lập tức nhìn trúng đĩa bánh hạt dẻ hoa hồng.
"Gần đây có hội đèn lồng ở Giang Nam, có muốn đi xem không?"
Ta quả quyết từ bỏ chiếc bánh hoa hồng trên miệng, đôi mắt sáng ngời.
Hội đèn lồng!!!
“Muốn!!!” Ta chớp chớp mắt ôm lấy cánh tay chàng, tựa cằm lên vai chàng.
"Khi nào chúng ta sẽ khởi hành?"
Chàng nhìn ta cười: “A Tú muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy.”
“Vậy thì hôm nay đi!” Ta sốt sắng nói.
“Được.”
Thường Nhạc tới đóng gói quần áo cho Lý Mịch, trong khi Bạch Chỉ và Phấn Đại xách túi lớn nhỏ.
Cứ như thế năm người bắt đầu chuyến du hành vừa vội vàng lại trang trọng đến Giang Nam.
Giang Nam cách Tương Đô không xa, ngồi xe ngựa một ngày là đến rồi.
"Khi chúng ta đến Giang Nam, không có Vương gia hay Vương phi nào hết, chúng ta chỉ nlà một đôi phu thê bình thường cùng nhau đi Giang Nam thôi, được không?"
Lý Mịch nhẹ nhàng nắm tay ta, nhìn ta chăm chú.
Ta cười nói: "Được thôi."
Đến tối, bọn ta đã đến Giang Nam.
Tìm được một nhà trọ có tiếng trong vùng, có thể nghe kịch có thể ăn uống, tất cả đều đầy đủ.
Ta thay một bộ váy màu hoa tử đằng, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm hoa hải đường trân châu.
Lý Mịch mặc một bộ y phục màu trắng, ta cài cho chàng một chiếc trâm ngọc độc đáo.
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”
(*) 陌上人如玉,公子世无双: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, câu gốc là “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc” - dịch thơ “Quân tử nào có hai, đứng trên đường tựa ngọc”, trích trong bài thơ tình buồn “Khởi liệu uyên ương bổng”, một phần trong cuốn tiểu thuyết “Mộc ngọc thành ước” của tác giả Thập Tứ Khuyết. Câu cuối trong bài là “Bất năng đồng thế sinh, đãn cầu đồng quy thổ” (Khó bên nhau lúc sống, huyệt mộ nguyện chôn cùng). Như vậy, câu thơ trên không đơn thuần miêu tả vẻ đẹp và tư chất hiếm thấy của người quân tử mà còn chất chứa tình cảm sâu sắc cùng nỗi nhớ mong buồn bã của cô gái có thân phận đặc biệt. Vì bài thơ là tiếng lòng của người con gái, có thể hiểu câu thơ theo nghĩa: Trong mắt kẻ đang yêu thì người yêu luôn là đẹp nhất, không ai sánh bằng.
Chắc chắn là nói về Lý Mịch rồi.
Thoát khỏi ràng buộc của những bộ quần áo hoa lệ trước kia, chúng ta chỉ là một đôi phu thê bình thường nhất thế gian này.
Không có biến động triều chính, không có âm mưu đấu đá chốn thâm cung.
Ta không phải là thứ nữ của phủ Thái phó, không phải là Yến Vương phi.
Chàng không phải là Cửu hoàng tử, không phải là Yến Vương.
Chúng ta chỉ là chúng ta, chỉ là Dung Tú và Lý Mịch mà thôi.
Thật là tốt biết bao.
Bạch Chỉ và những người khác cũng rất hào hứng, chúng ta liền để ba người bọn họ đi chơi cùng nhau, chỉ còn ta và Lý Mịch đi chơi hội đèn lồng.
Vô số đèn trời treo trên bầu trời đêm, dòng sông thỉnh thoảng gợn sóng.
Trên con phố dài có những người múa rồng lửa, biểu diễn tạp kỹ.
Người đến rồi đi, tay cầm kẹo hồ lô, bánh hạt dẻ, bánh đậu đỏ cuốn. Cách đó không xa có một ông chủ quán trọ đang ngồi đoán câu đố.
Những ngọn hoa đăng đủ màu trôi nổi trên dòng sông như mực, cúi đầu ngẩng đầu cũng đều là phong cảnh như vậy.
Sống động biết bao.
Ta và Lý Mịch thong thả tản bộ giữa dòng người, có khi ngắm hoa đăng đầy trời, có lúc vỗ tay tán thưởng màn trình diễn của những người hát rong.
Đi tới bờ sông, ta mua hai chiếc đèn trời từ người bán hàng rong.
"Này, mỗi người thả một chiếc. Người ta nói rằng nếu ước chân thành khi thả đèn trời thì điều đó sẽ thành hiện thực đó!" Ta giả vờ nghiêm túc đưa cho chàng một chiếc.
Lý Mịch mỉm cười nhận lấy đèn trời: “Được.”
Ta thả chiếc đèn trời trong tay lên cao, im lặng nhắm mắt, chắp hai tay lại rồi ước nguyện.
“Nguyện a tỷ đời này kiếp này hạnh phúc bình an.
“Nguyện có thể bên người bên cạnh cầm sắt hòa minh (*), bách niên giai lão.”
(*) 琴瑟和鸣: Trong câu “Loan phụng hoà minh, sắt cầm hảo hiệp”, là câu chúc cô dâu chú rể trong ngày đám cưới. Loan – Phụng = là một loài chim huyền thoại của người Trung Hoa, còn có tên là Phượng Hoàng. Con trống gọi là Phụng, con mái gọi là Loan. Hòa minh = hòa chung tiếng hót. Câu này ngụ ý ví chú rể như chim Phụng và cô dâu như chim Loan. Người ta chúc cho cô dâu chú rể luôn luôn tâm đầu ý hợp cũng như đôi chim Phụng – Loan hòa chung tiếng hót vậy. Sắt, Cầm = là tên hai thứ đàn (đàn Sắt, đàn Cầm). Hảo hiệp = khéo léo kết hợp hòa tấu nên khúc nhạc du dương thánh thót. Câu này mang ý nghĩa chúc đôi uyên ương hòa hợp trong cuộc sống lứa đôi như hai cây đàn Sắt và Cầm cùng nhau hợp tấu.
Ta thở dài nhẹ nhõm nhìn Lý Mịch vẫn đang nhắm mắt ước nguyện.
Xung quanh đèn hoa rực rỡ, con đường dài nhộn nhịp thắp sáng màn đêm ở Giang Nam.
Một lúc sau, chàng mở mắt nhìn ta.
Không đợi chàng phản ứng, ta nghiêng người về phía trước hôn chàng, ánh mắt chúng ta giao nhau.
Chàng ôm lấy eo ta, ôm ta vào lòng, chậm rãi dịu dàng hôn ta.
"Chàng... ước gì thế?" Ta hỏi chàng ấy.
“Phu nhân không muốn đoán thử sao?” Chàng nhướng mày.
"Hmm... để thiếp suy nghĩ đã..." Ta suy nghĩ một lúc: "Có liên quan gì đến thiếp không?"
“Đương nhiên có.”
“Chàng nói đi, thiếp không đoán đâu.” Ta kiễng chân lên ôm lấy cổ chàng.
Ánh mắt chàng nhìn ta tinh tế dịu dàng như nước mùa thu.
“Ta nguyện sống cùng phu nhân, đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia lìa.”
Chàng nói to từng chữ ước nguyện của mình, trái tim ta run lên một hồi.
Một dòng lệ nóng từ khóe mắt tràn ra, ta nở một nụ cười.
Ta rời khỏi cái ôm của chàng, lấy ngón tay móc vào tay chàng.
“Không cần phải ước đâu.”
"Bây giờ thiếp sẽ ước định với chàng, thiếp sẽ ở bên chàng mãi mãi, không bao giờ bỏ rơi chàng, không bao giờ phụ bạc chàng."
Chàng sửng sốt một lúc rồi nhìn ta mỉm cười.
“Tuyệt đối không phụ lòng.”
Xung quanh rất đông người, tiếng ồn ào không ngớt nhưng trong mắt chúng ta chỉ có nhau.
Trời đất rộng lớn, dù có ba ngàn dòng nhược thủy, chỉ cần một gáo uống cũng đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...