Nhậm Dật Phi và bà chủ A Kim có hẹn lúc 9 giờ, có điều 8 giờ 30 đã thấy hắn đến phòng làm việc, hơn nữa còn không đến một người.
Mà người kia bọn họ đều có quen.
Salman rất có tiếng tăm ở khu Đông Tinh, hơn một tháng trước hắn và ông chủ cũ đường ai nấy đi, khi xuất hiện lại liền tự mình tung ra quả bom game thực tế ảo, bây giờ mọi người đều biết từ trước đến giờ Salman chỉ đang giấu tài.
Cũng không biết vì sao hai người này lại ở chung một chỗ.
Do hôm nay bọn họ đến sớm nên phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm vẫn chưa kịp thu xếp, phía trước vẫn còn một khách hàng làm việc.
A Kim sợ Nhậm Dật Phi không vui, nhưng mà hắn chỉ hơi mỉm cười: “Chúng tôi có thể đi dạo quanh đây không?”
“Đương nhiên rồi.” Thậm chí A Kim còn muốn tự mình dẫn đường hai người, đưa bọn họ đi xem phòng làm việc vừa được xây thêm.
Từ khi có “Thỏ Đen” làm chiêu bài, phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm cũng xem như tạo nên tên tuổi, bọn họ liền có chỗ đứng trong rất nhiều phòng làm việc hậu kỳ khác.
Hơn nữa hiện tại Thỏ Đen còn đặc biệt nổi bật, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi đã đánh sâu vào trước Thập Đại, mọi người đều nói chỉ cần hắn bất tử, chắc chắn Thỏ Đen sẽ nhảy lên chiếm vững một vị trí.
Phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm gián tiếp được nhiều lợi ích, thậm chí ngay cả người bên trên của thành Đông Tinh cũng chưa từng đến đây thu phí bảo hộ.
Cho nên, dù xuất phát từ tình cảm cá nhân hay lợi ích chung nhất thì A Kim đều hy vọng Thỏ Đen có thể luôn bình an và sống thật lâu.
Cô chỉ có một chút khó hiểu, đó là lúc video đầu tiên (Láng giềng) được tung lên thì hai người Nhậm Dật Phi vẫn hoàn toàn là hai người xa lạ không quen không biết, thế mà lúc này đã ở bên nhau rồi? Hơn nữa nhìn bọn họ không giống kiểu tình yêu sét đánh hay đột nhiên kích thích hormone.
Thật ra Nhậm Dật Phi và Salman đều không có biểu hiện cực kỳ thân mật, bọn họ không có hành động gì quá mức cay mắt, thậm chí đối thoại đôi bên cũng không nhiều.
Nhưng mà tầm mắt một người vẫn luôn dán chặt lên người một người khác, rốt cuộc đến A Kim vẫn có thể nhìn ra dễ dàng.
Trong khi người còn lại thì sao, mặc dù không phải hắn luôn để ý người đi bên cạnh song lúc hai người ở chung một chỗ, tính tình người nọ sẽ cực kỳ mềm mại, bộ dáng thả lỏng thoải mái chứ không xa cách hay khách sáo như khi trước.
Đây là lần đầu tiên Salman đi dạo ở một nơi thế này.
Hắn không có hứng thú đối với việc cắt nối và biên tập video.
Chẳng qua nghĩ đến trước kia Nhậm Dật Phi từng là diễn viên, nhất định A Phi đã từng tiếp xúc với kiểu người trong phòng làm việc như vậy thường xuyên, cũng xem như Salman gián tiếp hiểu biết thêm về nghề nghiệp em ấy.
Người vừa ra khỏi cửa, Nhậm Dật Phi vốn lười nhác lãnh đạm lập tức đeo lên chiếc “mặt nạ” tinh xảo.
Hắn đeo “mặt nạ” ôn hòa lễ độ, lời nói và phong cách làm việc đều chín chắn trầm ổn và rất có sức hút, khiến người khác cảm thấy nhất định Nhậm Dật Phi là kiểu người thân thiện dịu dàng.
Lúc trước Salman đã có cơ hội tiếp xúc với Nhậm Dật Phi này, có điều dường như hắn càng thích “Nhậm Dật Phi” lãnh đạm kiệm lời, cái gì cũng không quá hứng thú hơn.
Bởi vì đó mới là “A Phi” của hắn, là A Phi chân chính không cần che giấu bất kỳ thứ gì, là A Phi độc nhất vô nhị.
“Tò mò về tôi trước kia sao?” Nhậm Dật Phi suy nghĩ, “Mặc dù không thể mang anh trở về quá khứ nhưng vẫn còn cách khác.”
“Cách khác?”
Rất nhanh sau đó, Salman liền biết “cách khác” là cách gì.
“Tôi có thể thử xem không?” Vừa lúc phòng làm việc có một video chưa kịp phối âm, bên trong cần một chất giọng đế vương trầm thấp uy nghiêm, Nhậm Dật Phi lập tức xung phong nhận việc.
Lời kịch chỉ có sáu câu, nhân vật là một đế vương trí dũng kiệt xuất sắp thành lại bại.
“Trước đây tôi vẫn luôn muốn thử diễn kiểu nhân vật này, nhưng mà vì tuổi tác không đủ, cùng lắm là diễn con trai đế vương, con rể đế vương, thuộc hạ các loại.” Nhậm Dật Phi cười nói với Salman.
“Bởi vì em quá ưu tú, nếu diễn vai phản diện thì nhân vật chính không có ai xem.” Salman nói đúng trọng tâm, một khi Nhậm Dật Phi đã diễn vai phản diện thì còn ai quan tâm vai chính nữa?
Người nọ nói chuyện quá mức nghiêm túc, suýt chút nữa Nhậm Dật Phi đã vội tin thật.
Hắn hỏi bà chủ A Kim: “Thế nào?”
A Kim thầm nói không biết khách hàng ngoài kia có tài đức gì mà được đại lão trước Thập Đại phối âm cho video thông quan phó bản cấp thấp, hơn nữa còn là người phối âm chuyên nghiệp.
“Đương nhiên là ngài có thể thử.” A Kim đáp lời.
Bên ngoài phòng thu âm là phòng hòa âm, Nhậm Dật Phi nói Salman ngồi ở đằng kia, sau đó hắn quay sang bà chủ A Kim: “Không dùng đến đoạn này cũng không sao, tôi chỉ muốn để một người nhìn xem.”
A Kim rất tự giác nhìn về phía “một người”.
“Khụ.” Salman ưỡn ngực: Đúng vậy, là tôi.
Hai vị lão đại của Quần Tinh Bảng đến phòng làm việc, hơn nữa một người còn đến để chơi khiến mọi người trong phòng làm việc đều nơm nớp lo sợ, bộ dáng làm việc đứng ngồi thấp thỏm.
Chẳng qua bọn họ cũng không quên công việc chính mình, một đám người đều phối hợp với nhau khá ăn ý.
Dù sao bà chủ A Kim vốn không tiếc đãi cát tìm vàng, nhân viên làm việc mà cô tuyển chọn rất có năng lực, bọn họ ở thế giới ban đầu đều là đại lão có tên tuổi trong nghề.
Nhậm Dật Phi vừa mang lên tai nghe liền giống như quên hết mọi thứ, cho dù có là một nhân vật với sáu câu thoại duy nhất thì hắn vẫn phối âm cực kỳ kính nghiệp.
Từ biểu tình gương mặt đến động tác tay chân, thậm chí cách Nhậm Dật Phi phát âm, tất cả đều giống như biến thành một người khác.
Con người ta đẹp nhất khi làm việc nghiêm túc, Nhậm Dật Phi nghiêm túc làm việc càng thêm chói mắt rực rỡ.
Salman nhìn hắn, lại không nhìn được thêm một người thứ hai.
Năng lực phối âm của Nhậm Dật Phi như tiếng lành đồn xa, hắn chỉ dùng âm thanh là đã có thể “diễn kịch”.
Nhưng những người khác cũng không bị Nhậm Dật Phi áp chế hoàn toàn.
Bọn họ có nhiều năng lực khác nhau, vì vậy không ngừng kéo lượt xem video lên hơn 5%.
Nhậm Dật Phi là một trong số đó, đương nhiên rất có cảm giác hạnh phúc tràn trề.
Hắn càng thêm tò mò tiêu chuẩn chọn người của Hoang Vu Chi Giác.
Bọn họ là những người có bối cảnh sinh hoạt khác nhau, công việc khác nhau, tính cách khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành cũng hoàn toàn không đồng nhất… Rốt cuộc người chơi có điểm gì tương đồng?
“Nghĩ ngợi gì đó.” Đợi Nhậm Dật Phi đi ra từ bên trong, Salman đưa cho hắn cốc nước dùng một lần, bên trong là nước khoáng mới mua từ hệ thống.
“Sal… Quan Nguyệt, anh đến nơi này như thế nào?” Nhậm Dật Phi nói được một chữ liền sửa lời.
Bạn trai mới này thuộc hệ chó săn, lúc nào cũng tìm cớ để tiếp xúc thân mật, gọi sai tên một lần thì “trừng phạt” một lần, chẳng lẽ Salman không phải biệt danh do anh ta tự đặt hay sao?
“Không nhớ nữa.” Salman nhớ lại chuyện mình từng trải qua ở thế giới cũ mấy năm trước, giống như đã trôi qua rất lâu, đến nỗi dường như hắn không thể nhớ ra, “Chỉ nhớ là anh đã uống rất nhiều rượu.”
“Tôi đang nghĩ, chúng ta chết rồi mới tiến vào nơi này hay vì tiến vào nơi này nên mới chết?” Nhậm Dật Phi uống nước, vừa đi vừa thấp giọng hỏi, “Nếu là cái sau, vậy vì sao Hoang Vu Chi Giác lại cố tình lựa chọn chúng ta?”
“Gián tiếp hoặc trực tiếp dẫn đến cái chết của người khác, cuối cùng lại không bị trừng phạt.” Salman thân mật dựa vào đối phương, hắn hạ thấp thanh âm.
Mấy người khác đều cách xa bọn họ, A Kim cũng không nhìn hai người chằm chằm, vì vậy những lời Salman nói đều chỉ có Nhậm Dật Phi nghe thấy.
Biểu tình trên mặt Nhậm Dật Phi hơi thay đổi: Hóa ra là thế sao?
“Sau khi tiến vào Thập Đại thì sẽ có được một cơ hội khiêu chiến chính phủ, khiêu chiến thành công được hỏi một vấn đề, có người từng hỏi vấn đề này.”
“Nhưng mà tôi nghe nói, sau khi khiêu chiến thành công có thể đạt được một nguyện vọng.”
“Cái đó cần phá giải mới được.
Có người chọn rời khỏi nơi này, có người chọn hồi sinh một người… Thậm chí có người chọn trở thành nhân viên công tác cho Hoang Vu Chi Giác.
Đáng tiếc, người nọ đã bị từ chối.” Salman không nói hắn lấy được tin tức từ đâu, dù sao hắn đã ở đây khá lâu, tin tức có được nhiều hơn Nhậm Dật Phi là chuyện bình thường.
“Thật ra rồi em sẽ biết toàn bộ mọi chuyện thôi.
Mấy thứ này là bí mật với bên ngoài, song người biết được không ít.
Địa vị thân phận ngày càng cao, cho dù em không quan tâm một vài chuyện thì cũng sẽ có người tự động chạy tới nói cho em biết.”
Nói chung không khác gì thế giới hiện thực, rất nhiều tin tức đều bị người bên trên độc chiếm.
Tỷ lệ đào thải của người chơi bên dưới vốn cao như vậy, dù có biết nhiều đi nữa thì cũng vô dụng, thậm chí còn làm tăng khủng hoảng tinh thần.
Lúc này khách hàng phía trước đã đi rồi, bọn họ trực tiếp đi vào phòng cắt nối biên tập.
“Nếu không có vấn đề gì thì đây là video gốc.” Nhậm Dật Phi nói rõ hơn chút cho Salman nghe, trong khi đối phương vẫn luôn nhìn chăm chú vào gương mặt ôn hòa của hắn.
Sau khi xác định mối quan hệ, góc cạnh quan tâm mềm mại mà Nhậm Dật Phi lộ ra sẽ làm người ta phát nghiện, khiến Salman càng lún càng sâu.
A Kim chuẩn bị cho hai người ghế ngồi mới thoải mái, phòng cắt nối biên tập dần dần tối đi, chỉ có màn hình chiếu là đang dần sáng đèn.
Trong bóng đêm, một bàn tay từ đâu vươn tới, lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay Nhậm Dật Phi một viên kẹo ngọt.
Nhậm Dật Phi nhìn viên kẹo chăm chú, rốt cuộc nói với Salman một câu: “Lát nữa anh nhớ đừng uống nước.”
Salman:?
Mở đầu bộ phim là một mảnh tối đen, xung quanh vang lên tiếng làn gió thổi qua bụi cỏ, cùng với tiếng côn trùng kêu vang nơi xa xa khiến thế giới càng thêm tĩnh mịch.
Góc quay theo “Giang” mở mắt, khung cảnh bắt đầu sáng lên, thế giới “khổng lồ” chậm rãi mở rộng.
Đây là một đồng cỏ hoang vu không thấy điểm cuối, bốn phía cũng không một bóng người.
Người trong phòng cắt nối biên tập không ai nói chuyện, Salman nhìn xem không chớp mắt.
Hắn biết người trên màn ảnh chính là A Phi nhưng vẫn cảm thấy vừa lạ vừa quen, cảm giác đặc biệt không nói nên lời.
Salman nhìn Nhậm Dật Phi lấy lại bình tĩnh trong thời gian ngắn, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, điều chỉnh động tác, lấy được manh mối nhờ cuộc đối thoại với NPC, chuyển hóa xong thân phận nhân vật một cách lặng yên không chút tiếng động.
Giang bắt đầu tìm kiếm tin tức dựa vào hoàn cảnh nhân vật, sau đó âm thầm phân tích thông tin.
Hắn còn theo đoàn người tiến vào nhà ăn, hơn nữa nghiêm túc lắng nghe mọi người xung quanh nói chuyện.
Lúc này, “Cốc Thành” xuất hiện.
Salman lập tức ngồi thẳng lưng, đương nhiên hắn nhớ rõ chuyện sau lần đó thì “Giang” mất tích, cuối cùng giữa khoảng trống kia đã xảy ra chuyện gì? Làm sao Giang có thể một mình vượt qua hai ngày sinh tồn ở bên ngoài hang ổ?
Salman muốn biết mọi thứ về A Phi.
Binh dân tên Cốc Thành xuống dưới tìm Giang là một kẻ hống hách kiêu ngạo, vừa nhìn liền biết là kiểu pháo hôi xuất hiện để bị người ta vả mặt điển hình.
Salman không thể tìm ra dấu vết gian xảo cuồng vọng nhưng rất đỗi bình tĩnh, cũng không hề tự cao tự đại trên người đối phương.
Đột nhiên hắn có cảm giác không quá thích hợp.
Lúc Salman gặp Cốc Thành, bộ dáng người nọ là như thế này sao?
Quả nhiên, sau khi Cốc Thành mang “Giang” ra ngoài thì gã đã bị đối phương phản sát.
“Giang” dụ dỗ Cốc Thành nói ra chân tướng, xác định có một nam quý tộc muốn đối phó hắn, lý do là vì Giang sẽ hủy diệt hang ổ.
Salman nhìn Giang ngụy trang bản thân thành “Cốc Thành”.
Hắn mặc quần áo của Cốc Thành, trên người trét đầy bùn lầy, vẻ mặt tự nhiên xuất hiện ở lầu hai binh dân.
Vậy mà không có bất kỳ ai nghi ngờ.
Một tay Nhậm Dật Phi chống cằm, tay còn lại gõ gõ tay vịn ghế dựa, thanh âm nhịp nhàng có quy luật chứng tỏ tâm tình hắn giờ phút này rất tốt.
Mà Salman bên cạnh đang dần tắt đi nụ cười.
Hắn nghiêm mặt, trong lòng thầm nghĩ hiện tại chính mình quỳ vỏ sầu riêng còn kịp hay không.
Chậm, rốt cuộc vẫn chậm.
Giang cẩn thận đắp tờ giấy làm bằng bột gỗ lên mặt, ngụy trang thành “Cốc Thành”.
Xong xuôi hắn đi điều tra bí mật về khối lập phương đen, đưa khối lập phương đen đến phòng thí nghiệm, ban ngày tận lực tìm hiểu chi tiết chuyện ổ kiến sinh sản, ban đêm bắt đầu “thăm dò tầng lầu của quý tộc”.
Hắn bị một người chơi phát hiện ra, lúc xoay người liền ngụy trang thành quý tộc có vết bỏng.
Salman che mặt, hơn nữa còn hít sâu một hơi.
Từng hình ảnh cụ thể ngay lúc đó lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Trần nhà bị nổ tung thành một cái hố, hai người chơi nhảy xuống từ bên trên, một người là binh dân thủ vệ còn một người là quý tộc mặt sẹo.
Sau đó Salman đã làm gì?
Hắn bị dây leo của A Phi buộc chặt, sau khi cân nhắc lợi hại xong thì lựa chọn tạm thời nhịn xuống, tự xưng… “ngụy trang giả”.
Vậy mà Salman hắn dám tự xưng mình là ngụy trang giả trước mặt A Phi?
Salman trực tiếp bị gió thổi cứng đờ, gió thổi ngang chỉ còn lại một mảnh cát bụi.
Tiếp theo chính là những giây phút Salman xấu hổ muốn chui vào lòng đất.
Hắn lạnh mặt nhìn chính mình đi tìm đủ loại đường chết, vừa nói lời tàn nhẫn vừa bị A Phi trêu chọc.
Trong video, Salman và A Phi công kích lẫn nhau, quyết không nhường đối phương đường sống.
“Màu đỏ đúng là cực kỳ xứng đôi với người đẹp.” Nhậm Dật Phi trên màn ảnh huýt sáo nhìn miệng vết thương chảy máu của Salman, mà hắn ở đối diện đã tức giận đến mức biểu tình khó coi.
Nếu trong tay Salman có một cái súng máy, chắc chắn hắn đã nã đạn vào A Phi điên cuồng.
“Người chơi khó tính, hẹn gặp lại, người đẹp.”
Vị khách không mời mà đến để lại ý cười lẳng lơ rồi nhảy vào ánh trăng, chỉ còn thanh niên trắng trẻo cấm dục là thẹn quá thành giận.
Sao giống cốt truyện đạo tặc hái hoa trộm ngọc trộm hương và đại tiểu thư bị trêu ghẹo trong phim cổ trang quá vậy? Thế mà Salman còn không phải đạo tặc, hắn là tiểu thư kia kìa.
Một đoạn video ngắn cứ như thế lặp đi lặp lại trong đầu Salman rồi đánh vào người hắn như đánh phải cái xác.
Salman nghĩ đến thứ này còn phải tung lên, rồi rất nhiều người biết…
Chỉ muốn ngồi đây chết quách tại chỗ luôn cho rồi.
Nhậm Dật Phi ở bên cạnh đã chịu không nổi nữa, cả người hắn đều run lên nhè nhẹ: Không cười anh là dịu dàng còn sót lại của tôi.
Nhìn người nọ nhịn cười, nhịn cười đến mức ghế dựa cũng run run, Salman bất đắc dĩ vươn tay viết vào lòng bàn tay Nhậm Dật Phi: Vậy mà em còn cười.
Nhậm Dật Phi nhướng mày, lông mày ngang thẳng tắp, ánh mắt lóe lên chút tình ý đong đưa, cuối cùng mở miệng không tiếng động: Người đẹp à.
Đầu ngón tay Salman đã sớm tê rần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...