Đây là một buổi đấu giá nhỏ thanh toán bằng sò trắng, không có đạo cụ quý hiếm nên đa số người đến đều là người chơi xếp hạng sau 50.
Hôm nay có Salman và Niên Thiên Hỉ đã đủ bất ngờ, những người chơi xếp hạng càng cao không đến cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thế nên buổi đấu giá xuất hiện một hiện tượng đặc biệt —— Bởi vì nhiều người không đi, hai hàng đầu tiên chỉ còn lại ba người nào đó ăn mặc bình thường bắt mắt.
Khách khứa phía sau đều nhịn không được nhìn chằm chằm bọn họ.
“Người kia là Niên Thiên Hỉ đúng không?”
“Ừ, còn có Salman.”
“Người ở giữa là ai?”
Nghe mấy người phía sau thì thầm to nhỏ, Nhậm Dật Phi có hơi buồn ngủ: Nhàm chán quá, còn không bằng ngồi trong sân nhìn cá không gian ngũ sắc chao lượn.
Quá trình đấu giá lúc sau cũng bình thường giống như bao hội đấu giá khác, không ai tranh nhau nâng giá đạo cụ, dù sao người ở Hoang Vu Chi Giác kiếm tiền không dễ, đương nhiên sẽ không tồn tại phú nhị đại tiêu tiền hoang phí.
Mọi người đánh giá chất lượng đạo cụ trước rồi mới báo giá sau, giá cả trong phạm vi chấp nhận thì có thể tranh một chút, vượt qua phạm vi chấp nhận thì ngừng tranh ngay.
Thẻ nâng cấp kỹ năng cấp thấp bị Nhậm Dật Phi hô giá 8000 sò trắng thu lấy, hắn kêu 6000 mọi người đã im lặng, đến 8000 cũng không có ai giành.
Bởi vì loại thẻ này chỉ có thể nâng cấp cho kỹ năng cấp E, đa số mọi người sẽ không nâng cấp mấy kỹ năng cấp thấp như thế.
Kỹ năng từ cấp D trở lên mới khá khó được, thường bị tranh nhiều hơn.
Sau khi đạt được mục đích, Nhậm Dật Phi lập tức tiến vào trạng thái người qua đường Giáp, nhân viên trên sân khấu có kêu cái gì cũng không buồn liếc nhìn.
Salman không ưng ý vật phẩm nào nên không tranh, cuối cùng hắn tùy tiện hô giá lấy đại một đạo cụ nhỏ đem về làm kỷ niệm.
Niên Thiên Hỉ gần bên càng không tranh lần nào, từ đầu đến cuối hắn chỉ nhíu mày yên lặng, cũng không biết người nọ đến đây làm gì nữa.
Bởi vì khoảng cách ba người gần với sân khấu nhất, trong khi suốt quá trình bọn họ như lạc vào cõi thần tiên, ai nói mặc nói ai hô mặc hô, nhân viên trên sân khấu thật sự có cảm giác bao nhiêu niềm nở của mình đều bị ba người này dội nước dập tắt.
“Tôi đưa cậu về nha?” Salman cực kỳ nhiệt tình.
“Tôi biết đường.” Nhậm Dật Phi lạnh nhạt mở miệng: Không thân, xin phép từ chối.
Phiên đấu giá kết thúc nhưng vẫn còn vài chương trình nhỏ phía sau, có điều Salman và Nhậm Dật Phi đều không hề hứng thú, bọn họ cầm theo đạo cụ chuẩn bị rời đi.
“A Phi.”
Chậc! Nhậm Dật Phi hơi dừng chân, hắn vừa định nói “Chúng ta không thân, đừng nói mấy câu thân mật như vậy” thì đã nhìn thấy Niên Thiên Hỉ đi qua từ bên cạnh, sau lưng kéo theo một đám người muốn nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với hắn.
Nhậm Dật Phi liền tự giác nhích lại gần Salman, hơn nữa còn cách đối phương chưa đến một bước chân.
Niên Thiên Hỉ ngừng bước, dường như hắn khá tò mò về người yêu có khí chất xuất chúng của Salman.
Niên Thiên Hỉ đang muốn nhìn kỹ một chút thì Salman đã đứng ra che chắn trước mặt Nhậm Dật Phi, tươi cười ôn hòa giả dối: “Có chuyện gì sao?”
Trên mặt hắn viết to mấy chữ không vui bị quấy rầy chuyện yêu đương.
Ánh mắt ghét bỏ này làm kẻ luôn sống trong tung hô và hoan nghênh của mọi người như Niên Thiên Hỉ nghẹn họng, hắn đột nhiên không rõ vì sao bản thân lại chú ý đến người đàn ông xa lạ kia, rõ ràng Niên Thiên Hỉ không có hứng thú với đàn ông, cho dù xinh đẹp cũng không hứng thú.
Thế nên Niên Thiên Hỉ liếc nhìn Nhậm Dật Phi được bảo hộ chỉ lộ chút góc áo sau lưng Salman, cười nói: “Hy vọng tương lai cậu vẫn có năng lực bảo vệ người yêu mình như vậy.”
Đây là châm chọc Salman rời khỏi Hồng Ân sẽ không làm nổi trò trống gì.
“Anh nên lo cho chính mình trước đi, chẳng may không cẩn thận chút, hôm sau ngủ dậy đã trở thành sóng trước.” Salman nói bóng gió ngược lại.
Đệ nhất ngụy trang giả bị sóng sau thay thế, chắc là nôn nóng đến mức đi qua đi lại khắp nơi?
Thật ra Niên Thiên Hỉ không cần nóng vội làm gì, bởi vì Nhậm Dật Phi chỉ thích một mình một ngựa, không muốn hợp tác cùng người khác nên Niên Thiên Hỉ không phải sợ mất đi nhiều mối quan hệ phía trên.
Có điều, chim yến tước biết đâu chí lớn?
Nhậm Dật Phi không xem Niên Thiên Hỉ là kẻ địch, chỉ có Niên Thiên Hỉ là lo Thỏ Đen cướp mất con đường sinh cơ.
Niên Thiên Hỉ bị Salman nói trúng tim đen, hắn lạnh mặt khó coi, không nói không rằng phất tay áo bỏ đi.
Mấy người bám đuôi Niên Thiên Hỉ hai mặt nhìn sau, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì vẫn cảm thấy Niên Thiên Hỉ có giá trị hơn nên vội vàng đuổi theo hắn, cuối cùng chỉ còn hai người Nhậm Dật Phi và Salman.
Bọn họ đi thẳng một đường đến bờ biển, Nhậm Dật Phi xuất trình thiệp mời rồi lên thuyền.
“Đợi đã.” Salman chen vào đám người, dừng chân cách hắn một bước, “Dùng xong liền vứt?”
Dù sao trên thuyền vẫn còn người khác, rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng không vươn chân đá đối phương xuống biển.
Hắn chỉ mỉm cười tủm tỉm: “Không phải vì tôi sợ gây trở ngại cho anh sao?”
“Không ngại không ngại.” Salman thò mặt qua, “Nếu cậu dùng hợp ý thì cứ dùng nhiều lần, không sao cả.”
Nhậm Dật Phi: “…” Bị người khác xem như công cụ lợi dụng lại lấy nó làm niềm vui cuộc sống?
Trong thuyền nhỏ thắp một chiếc đèn dầu, ánh đèn ảm đạm thổi lửa làm không khí có phần ám muội mơ hồ.
Salman lại chỉ an tĩnh nhìn gương mặt Nhậm Dật Phi, đôi mắt và khóe miệng bất giác mỉm cười cong cong.
Tuy Nhậm Dật Phi hay nói mình bị người khác nhìn thành thói quen nhưng người nào đó vẫn luôn dán mắt vào hắn, đương nhiên hắn không thể làm như không thấy, Nhậm Dật Phi nhịn không được quay đầu cười hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Salman lập tức buột miệng đáp lời, xinh đẹp vượt xa tưởng tượng của hắn.
“Tôi cũng thấy vậy.” Nhậm Dật Phi gật gật đầu, một câu kéo bầu không khí lãng mạn mờ ám từ có sang không, Salman bật cười.
Thấy Nhậm Dật Phi không quá bài xích mình, Salman nhích lại ngồi gần hắn, tìm đề tài để nói: “Cậu cảm thấy lạnh không?”
Vì Salman chỉ lo chú ý vẻ bề ngoài nên hắn ăn mặc phong độ nhẹ nhàng, khoác áo khoác đơn bạc, lúc này lại đi hỏi Nhậm Dật Phi cả người bọc kín có lạnh hay không.
Nhìn là biết người nọ đang muốn thể hiện bản thân quyến rũ, thanh âm dịu dàng làm bộ hạ thấp, Nhậm Dật Phi không thấy mị lực đâu mà chỉ thấy Salman chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi khoe khoang anh ta chính là đồ ngốc.
Đúng là vô sỉ, thấy sắc nảy lòng tham.
Có điều ngồi gần mới càng phát hiện người nọ thơm thật, thơm đến nỗi Nhậm Dật Phi muốn tìm ngay một quán ăn khuya.
Chẳng qua dù mấy món bánh ngọt ngoài tiệm có thơm thế nào thì cũng không gãi đúng chỗ ngứa bằng mùi hương trên người Salman.
Thì ra trong hiện thực, mùi caramel ngọt ngào nồng đượm còn xen chút hương gỗ nhàn nhạt thơm mát, không ngờ cũng…
Nhậm Dật Phi vỗ vỗ trán mình: Anh ta là vì sắc đẹp mê hoặc, mình thì bị mùi hương cám dỗ, kẻ tám lạng người nửa cân, không tốt không tốt.
Không lâu sau, hai người đã đến bờ biển bên kia.
Nhậm Dật Phi lập tức đứng lên vội chạy lấy người, Salman thì đi theo không nhanh không chậm.
Nhậm Dật Phi đột nhiên nhớ tới phó bản lúc trước, anh ta từng có châm ngôn lưu manh để đời “một tấc không rời”.
“Salman, tôi thích người công tư phân minh.
Hợp tác là hợp tác, anh đừng nên trộn lẫn tư tình thì tốt hơn.”
“Lâm Quan Nguyệt.” Salman nhấn mạnh.
Cái gì “Salman”, quan hệ bình thường mới gọi hắn như vậy, sao em ấy có thể tính quan hệ bọn họ là bình thường cho được?
Bộ dáng mặt dày vô sỉ này mới là tính cách thật sự của anh ta sao? Chẳng trách mấy người chơi trên mạng lại nhận xét Salman: Đầu lĩnh văn nhã lưu manh bại hoại.
Hơn nữa anh ta còn dám tụ tập một đám người chuẩn bị đổi mới quy tắc trò chơi Hoang Vu Chi Giác —— Mở rộng phó bản trò chơi giả tưởng.
Rốt cuộc Salman có bao nhiêu lớp mặt nạ?
“Salman.” Nhậm Dật Phi vẫn gọi người nọ như cũ, “Tôi nhớ kỹ ân tình của anh trong buổi đấu giá.” Hắn đã kêu phi thoi, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành, Nhậm Dật Phi cũng không cần ở lại.
“A Phi.” Salman gọi hắn một tiếng.
“Ừm?”
“Phó bản tiếp theo nhớ chú ý cẩn thận.
Nếu cậu cần sự giúp đỡ của tôi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, xem như là vì hợp tác về sau.”
Hắn vừa nói dứt câu, Nhậm Dật Phi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Quả thật có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh chúc tôi chút đi, giống như là: Hy vọng lúc A Phi sờ rương báu vật sẽ mở trúng mấy kỹ năng chói mắt trong truyền thuyết.” Nhậm Dật Phi nói rất nghiêm túc.
Người chơi bánh ngọt may mắn như vậy, chắc chắn dùng tốt hơn cá koi cầu may.
Sal – Âu hoàng – man:…
“Khụ, hy vọng lúc A Phi sờ rương báu vật sẽ mở trúng mấy kỹ năng chói mắt trong truyền thuyết.” Salman nhìn biểu tình chờ mong của đối phương, cả người chộn rộn, không hiểu sao chỉ muốn xoa đầu em ấy một phen.
“Được.” Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã biết.
A – không biết viết chữ may mắn như thế nào – Phi đã được chúc phúc xoay người chuẩn bị rời đi, rút X vô tình.
“Đợi chút.” Salman vội hỏi Nhậm Dật Phi một vấn đề mà hắn suy nghĩ rất lâu, “Vì sao cậu có thể nhận ra tôi được?” Người tìm Thỏ Đen không ít, vậy mà em ấy có thể nhận ra hắn, cuối cùng là vì cái gì?
“Anh đoán xem?” Nhậm Dật Phi nói xong liền đi vào phi thoi.
Phi thoi đi nhanh tựa như lúc đến, trong máy mắt, trước mặt Salman đã không thấy bóng người.
“Mình đoán?” Salman không mang gánh nặng phải suy diễn cốt truyện giống A Phi, đương nhiên hắn càng không thèm bận tâm chuyện mình bị người khác phát hiện thân phận.
Chẳng qua Salman không nhịn được khó hiểu, rốt cuộc hắn có nơi nào ấn tượng khiến em ấy nhớ kỹ.
Salman mà biết đó là thứ gì, hắn quay đầu là có thể làm điểm ấn tượng này tăng mạnh gấp mười lần.
Trở về gian phòng nhỏ trên cây, việc Salman làm đầu tiên chính là mở xem danh sách thông tin.
Hai ngày nay, mỗi lần hắn mở ra đều nhìn thấy —— nhật ký hoạt động của “A Phi” là màu xám.
A Phi đã về chưa? Bây giờ em ấy đang làm gì? Đang ngủ sao?
Salman đi tới đi lui không ngừng trong phòng, đến tinh linh hướng dẫn nổi tiếng trầm mặc kiệm lời của hắn cũng phải khó hiểu: “Người chơi, trên người ngài có bọ chó à?”
Salman không để ý đến nó, nhưng mà lúc sau đợi hắn bình tĩnh lại, Salman hỏi hệ thống: “Có phải tôi tục tằn lắm không?” Kiểu tục tằn khó dằn, lưu manh vồ vập?
Vốn dĩ chỉ là một loại thưởng thức và dục vọng chiếm hữu cái đẹp, ai ngờ một giây đối mặt, nhìn con nhà người ta chân dài eo nhỏ ngũ quan xinh đẹp thì dục vọng chiếm hữu lập tức nâng cấp, muốn lừa ôm thỏ con về nhà nuôi ngay.
“Chẳng lẽ bây giờ ngài mới biết?” Tinh linh hướng dẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Aduma, lâu như vậy, rốt cuộc ký chủ nhà nó cũng biết soi gương?
Salman:…
Hắn lại nhớ tới hôm nay A Phi tranh giá một thẻ nâng cấp kỹ năng, em ấy đang chuẩn bị cho phó bản cấp cao hôm sau đúng không?
Vừa mới thích ứng phó bản cấp trung không lâu thì đã bị người kéo vào phó bản cấp cao, cho dù A Phi tin tưởng bản thân đi nữa thì chắc chắn vẫn không tránh khỏi phiền muộn.
Không đủ kỹ năng, không đủ đạo cụ, thậm chí em ấy cũng không đủ hiểu hết quy tắc.
Salman mở giao diện cá nhân ra, mười ba trang mục lục thể hiện gia tài Âu hoàng kếch xù.
“Phó bản cấp cao là dùng…”
“Leng keng, ngài nhận được một món quà bí mật từ bạn tốt Salman.
Leng keng, ngài nhận được một món quà bí mật từ bạn tốt Salman.
Leng…”
Salman gửi cho Nhậm Dật Phi ba kiện hàng và một văn bản.
Trong văn bản có tư liệu hắn chỉnh sửa chi tiết về phó bản cấp cao, kiện hàng còn lại là đạo cụ.
Nhậm Dật Phi tò mò click mở.
“Mặt nạ da người”, “Thẻ bài ma thuật”, “Nhìn trộm”, tất cả đều là đạo cụ cấp cao quý hiếm.
“Anh ta đang khoe mình giàu sao?” Nhậm Dật Phi không nhịn được nói giỡn, hơn nữa hắn rất có hứng thú xem cẩn thận từng món.
Đạo cụ đầu tiên thích hợp để ngụy trang, cái thứ hai có thể phối hợp kỹ năng huyễn diễn ảo thuật, cái thứ ba dùng vào việc thu thập tin tức.
Có thể nói, ba đạo cụ này đều được lựa chọn chuyên vì Nhậm Dật Phi.
Khi vào phó bản cấp cao, người chơi được quyền mang theo ba kỹ năng, ba đạo cụ và hai quỷ bài.
Lúc bấy giờ Salman gửi qua ba đạo cụ vừa khéo, mục đích rất rõ ràng.
“Đột nhiên chuẩn bị mấy thứ này cho mình, đúng là muốn dùng mật ngọt chết ruồi đánh bại mình mà.”
Nhậm Dật Phi không chút do dự gửi trả toàn bộ đạo cụ, sau đó nhắn cho Salman: “Cảm ơn.”
Hắn nhận thiệp mời nhưng đạo cụ quý báu thì không được, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng bắt đầu nghiêm túc với phó bản cấp cao.
Có thể khiến cho người chơi bánh ngọt nghiêm túc gửi hắn đạo cụ cấp cao, chứng minh bản chất phó bản cấp trung và phó bản cấp cao khác nhau rất lớn.
Hơn nữa khoảng cách này lớn đến nỗi Salman lo lắng mình sẽ bị nhìn thấu.
Hoặc là đối phương muốn nhắc nhở hắn, phó bản tiếp theo sẽ xuất hiện thế cuộc phức tạp vì nhiều thế lực tham chiến.
Nhậm Dật Phi lên mạng click xem giao diện video, quả nhiên “Xuân Nhật Yến” lại bị chèn ép lần nữa.
Dường như đám thủy quân đã dùng chung một tần sóng với kim chủ, bọn họ không cố tình bôi đen mà sử dụng cách áp xuống nhiệt độ đề tài.
Rõ ràng là phó bản phúc lợi trăm người, bản thân vốn mang nhiệt độ thảo luận sẵn.
Nhưng video thông quan được đăng lên một ngày, lượt xem lại không đến con số ba nghìn.
Hơn nữa nếu những diễn đàn khác vô tình nhắc đến “Xuân Nhật Yến” thì đề tài cũng sẽ bị kéo lạc, cuối cùng chìm mất.
Đa số người chơi đều không biết “Xuân Nhật Yến”, đương nhiên không rảnh để bụng.
Nhậm Dật Phi càng không quan tâm chuyện bọn họ, hắn nhìn thoáng qua giao diện rồi đóng lại.
Bỏ 8000 sò trắng để mua thẻ nâng cấp kỹ năng, loại thẻ cấp thấp này chỉ nâng cấp được kỹ năng cấp E lên kỹ năng cấp D.
Thẻ nâng cấp kỹ năng cao hơn không bán trên cửa hàng, chỉ có thể lén lút trao đổi, lấy vật đổi vật.
Đây là nguyên nhân đám người chơi rất thích làm giang hồ võ lâm, chạy theo nhiều thế lực tổ kiến —— Bởi vì bọn họ sẽ dễ lấy đạo cụ quý hiếm hơn.
Nâng cấp kỹ năng.
Kỹ năng: Không đòn chí mạng.
Kích hoạt kỹ năng: Kỹ năng bị động, gia tăng 5% tỷ lệ thất bại khi đối thủ tấn công từ xa.
Hạn chế: Áp dụng cho tất cả phó bản.
Đánh giá: D (Ngài tặng tôi cấp S, tôi báo ngài cấp S.)
Nhậm Dật Phi: “…” Ý tứ đánh giá kỹ năng đang ám chỉ hắn nên tiếp tục nâng cấp chứ gì?
Tăng đến 5%, thôi tạm chấp nhận.
Nhân lúc vẫn chưa hết ngày, Nhậm Dật Phi vội mở rương bạc báu vật ra sờ soạng đạo cụ, tránh cho Âu khí tan mất.
Hắn sờ một hồi, ai ngờ sờ trúng hai kỹ năng chứ không phải đạo cụ, Nhậm Dật Phi có chút thất vọng.
“Là do người chơi bánh ngọt chưa đủ Âu chăng?” Nhậm Dật Phi tùy tay mở hai kỹ năng ra xem.
Kỹ năng: Đôi mắt Medusa.
Kích hoạt kỹ năng: Trong phạm vi 3 mét, người nhìn thẳng vào mắt ngài sẽ không thể nhúc nhích mười giây.
Giới hạn một phó bản dùng ba lần.
Hạn chế: Áp dụng với phó bản thần quái, huyền huyễn, quái vật.
Đánh giá: C (Mau nhìn vào mắt ta rồi nói yêu ta, nếu không ta sẽ biến em thành tảng đá.)
Kỹ năng: Bom cuồng ma.
Kích hoạt kỹ năng: Sau khi tiếp xúc với người khác, một giây là có thể cấy một quả bom phiên bản nhỏ vào cơ thể đối phương, năm giây sau phát nổ.
Giới hạn một phó bản cấy được mười quả bom.
Hạn chế: Áp dụng với tất cả phó bản.
Đánh giá: B (Nổ mạnh là một loại nghệ thuật.)
Nhậm Dật Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn bàn tay chính mình: “Âu hoàng là thật này.” Về sau bớt tốn tiền mua cá koi cầu may.
Tinh linh hướng dẫn cảm động đến mức chảy một lu nước mắt thay ký chủ nó: Đúng là không dễ dàng chút nào, rốt cuộc ký chủ nó cũng sờ trúng khen thưởng xứng đáng với hắn!
Salman bên kia nhận được đạo cụ gửi về, đương nhiên hắn không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Hy vọng thỏ con đã hiểu ý Salman nhắc nhở —— Phó bản sắp tới sẽ càng thêm phức tạp so với phó bản cấp cao bình thường, bởi vì có các thế lực chân chính nhúng tay.
Về phần video trên mạng, A Phi không cần lo lắng.
Hoang Vu Chi Giác không giống mạng xã hội con người bên ngoài, nơi này chỉ hâm mộ kẻ mạnh.
Người chèn ép hắn, người bôi đen hắn, trăm loại thủ đoạn gì đó đều sẽ không còn tồn tại chỉ cần “Thỏ Đen” thông quan hoàn mỹ phó bản cấp cao tiếp theo.
Em ấy đủ mạnh là được, cho dù có là sát nhân biến thái thì cũng không thiếu người theo đuổi cuồng nhiệt.
Năm phó bản liên tiếp đã lập tức bước vào hàng ngũ người chơi cấp cao, không một bại tích, thử hỏi còn người nào có thể?
Những người thóa mạ hay bôi đen Thỏ Đen không tiếc lời hôm nay, cuối cùng đều chỉ là bậc thang đặt dưới ngai vàng, giúp em ấy từng bước tiến lên.
Thậm chí A Phi có thể trở thành một loại biểu tượng biểu trưng cho bất tử và bất bại.
Bọn họ vốn không biết, có người trời sinh không ai áp nổi, càng muốn khống chế thì người nọ lại càng cường đại, càng muốn cắn trả thì người nọ lại càng tàn nhẫn.
Lịch sử đen tối của Thỏ Đen vừa mới được tung ra vào ngày thứ hai, giây tiếp theo Xuân Vũ Lâu nổi tiếng mỹ nhân như mây bỗng nổ thành bột phấn, một đám người cởi truồng nối đuôi nhau chạy ra, lúc sau còn xuất hiện tư liệu đen của nhiều đại lão, Niên Thiên Hỉ tổn thất nghiêm trọng nhất.
Nghe nói hắn nổi trận lôi đình muốn bắt cho được người tung video phó bản đó lên, nhưng mà video đã nhanh chóng lan rộng, Niên Thiên Hỉ tức giận cũng không thể thay đổi mọi chuyện.
Chỉ với thời gian nhấp một ly trà, rốt cuộc không có ai rảnh rỗi đi quan tâm quá khứ một người chơi mới tên là Thỏ Đen nữa: “Thỏ Đen là ai? Tôi không quen biết hắn.”
“…”
“Người chơi, ngài vẫn ổn chứ?”
Nhậm Dật Phi đang xem tư liệu quá khứ của “Thỏ Đen”.
“Hình như tôi trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.” Nhậm Dật Phi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên trong phản chiếu ảnh ngược hắn.
“Bởi vì bọn họ tiến vào Hoang Vu Chi Giác sớm hơn tôi nên vọng tưởng sẽ đánh bại tôi bằng kinh nghiệm thất bại phong phú sao?”
“Thì ra chỉ cần có địa vị và quyền thế là được quyền tùy tiện đùa bỡn cuộc sống của người khác.
Đúng là làm cho người ta… Mất vui mà.” Nhậm Dật Phi nhìn ảnh ngược, ảnh ngược cũng đang nhìn hắn.
Nếu quyền lực và địa vị có thể để một người làm bất cứ thứ gì họ muốn, vậy vì sao người đó không thể là Nhậm Dật Phi?
Ảnh ngược Nhậm Dật Phi lộ ra một cụ cười tà khí.
“Chết tâm đi, tôi sẽ không thả cậu ra ngoài.” Nhậm Dật Phi lạnh nhạt mở miệng.
Quỷ đầu bạc:…
___.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...