Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã


Salman liếc nhìn đám người trước mặt.

Hắn tùy tiện lau máu tươi trên kiếm lên y phục rồi quay lưng vào phòng, cánh cửa tự động đóng lại.
Trên người hắn có vài chỗ bị thương, trước mắt cần băng bó cầm máu.

Cũng may thân phận nhân vật hiện tại là yêu ma, vết thương nhỏ sẽ khôi phục rất nhanh, vậy nên các vết thương của hắn khôi phục lâu nhất cũng nửa ngày mà thôi.
Cửa phòng ngăn cách bên trong và ngoài kia làm hai thế giới.

Mấy người chơi nhìn cái tên đã thay đổi trên cửa rồi lại nhìn phản ứng của NPC xung quanh, bọn họ có hơi động lòng.
Salman nghe thanh âm rời đi bên ngoài, hắn đoán chắc là những người chơi đó đi tìm yêu ma để khiêu chiến rồi.

Salman không ra cửa, tiếp tục dùng băng vải băng bó vết thương.
Cho dù có làm hành động gì thì người được lợi lớn nhất vẫn là người đầu tiên khai mào.

Sở dĩ Salman có thể đánh thắng NPC kia một phần là do hắn đã chuẩn bị đầy đủ, mặt khác, cũng bởi vì đối thủ quá mức khinh địch.
Vậy nên sau khi trải qua chuyện của hắn, trong lòng các NPC đã có phòng bị sẵn, sẽ không có chuyện bị người chơi đánh bại dễ dàng như vậy, ngược lại còn có thể trở tay hạ chiêu tử với người chơi.
Mà đúng như suy đoán của Salman, không lâu sau đó thật sự có vài người tiến vào phòng của NPC khiêu chiến nhưng chỉ có một người thành công thay đổi địa vị, còn lại những người khác cũng thành công, chẳng qua là thành công trở thành một đống hài cốt.
Đương nhiên người chơi cấp cao đều giữ trong tay mình vài kỹ năng bảo vệ mạng sống, thế nhưng đây là địa bàn sinh sống của chúng yêu, năng lực của bọn họ càng toàn diện và cường đại rất nhiều.
Chứng kiến thực lực không thể khinh thường của yêu ma, người chơi càng thêm cẩn thận, nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc bán mạng.

Lúc sau Nhậm Dật Phi mới biết được chuyện này.
Vài thị vệ ở bên dưới tới báo, nói có một đám yêu ma vô danh từ đâu nhảy ra đánh thắng hai đại yêu rồi đoạt phòng, còn lại đều thất bại.

Mà bởi vì chúng yêu kính nể dũng khí của yêu ma dám vượt mặt khiêu chiến đại yêu nên không đưa thi cốt của kẻ thất bại vào phòng bếp, bọn họ chọn vứt xuống hạ giới —— Mặc dù kết quả cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Yêu ma cấp thấp bộc phát tính khiêu chiến? Chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra được nguyên nhân.
Mưu cầu phú quý song cũng đứng giữa hiểm nguy trùng trùng, thật ra bọn họ rất can đảm, quả nhiên người chơi cấp trung và người chơi cấp thấp không hề giống nhau.

Các yêu ma xung quanh đang bàn luận về chúng yêu mới xuất hiện, Nhậm Dật Phi vân vê chén trà, tĩnh tâm lắng nghe.


So với NPC mà hắn gặp được trước kia thì đám yêu quái này càng thêm nhạy bén, cũng may nguyên chủ bế quan trăm năm, tính tình có hơi thay đổi nên không có ai cảm thấy có gì kì lạ.
Hơn nữa, thiết lập tính cách nguyên bản của Hạc Quân vốn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, có cá tính riêng, không gian diễn xuất khá lớn, bởi vậy Nhậm Dật Phi mới có thể ngồi yên một chỗ uống trà, không cần phải nhiệt tình tham gia vào trong câu chuyện của bọn họ.
Về cột cờ đầu người dựng ở bên kia, nhóm yêu ma nhất trí phản đối nên cây cột đã bị hạ xuống, Nhậm Dật Phi liều lĩnh vuốt râu cọp hơi có chút kinh ngạc, xem ra không có gì nguy hiểm.
Nguyên chủ là một đại yêu cực gì có tiếng nói trong chúng yêu, chuyện này vừa có lợi cũng vừa có hại.
Đề tài con người trong miệng nhóm NPC còn chưa kết thúc.
Không biết đám con người ở đâu trà trộn vào yến hội của yêu ma, đương nhiên bọn họ cảm thấy không vui.

Có điều ngoài mặt chúng yêu cố làm ra vẻ hào nhoáng thế thôi, rốt cuộc cũng chỉ là yêu ma quỷ quái, không có tam quan của con người, trời sinh đã mang theo tính tình dã thú hoang dại khó mà thay đổi.
Làm cho bọn họ không vui? Vậy thì ăn luôn.
Thế nên bây giờ chúng yêu đã chuyển đề tài sang bàn luận về một trăm phương pháp ăn thịt con người.
Người này thích ăn thịt sống, ăn lúc máu chảy đầm đìa, tốt nhất là phải có đám con người bàng quan đứng nhìn, thịt người chết vì sợ hãi lúc nào cũng ăn rất ngon.
Người kia lại thích ăn thịt non, nhất là trẻ con còn trong bụng mẹ, xương cốt toàn thân đều mềm mại, cắn một cái là gãy, không cần phải tốn công nhả xương làm gì.
Yêu quái thích ăn thịt người là giả thuyết bối cảnh của phó bản.
Lấy đầu lâu làm cốc rượu, đem thi du đốt đèn, đám yêu quá khí thế hừng hừng chuyển qua thảo luận mười tám món ăn con người, không khác gì khi con người hứng thú tràn trề thảo luận về các món ăn của động vật, tương đồng đến mức khiến người ta không khỏi kinh sợ.
Thân là con người, Nhậm Dật Phi có chút ghê tởm theo bản năng.

Hắn uống một ngụm trà áp xuống dạ dày đang quay cuồng.
"Thịt thiếu nữ mềm nhất, mùi vị gãi đúng chỗ ngứa."
"Thịt của trẻ con mới mềm, hơn nữa còn có mùi sữa."
Hai yêu ma này không ngừng tranh luận, giằng co qua lại xem thịt ai mới mềm nhất.

Một đại yêu có cặp sừng trâu dài nhìn về phía Nhậm Dật Phi vẫn luôn im lặng: "Hạc Quân cảm thấy thịt nào mới mềm mịn ăn ngon?"
Tay cầm chén trà của Nhậm Dật Phi hơi khựng lại: "Ngươi hỏi ta?"
Hỏi ai không hỏi lại đi hỏi một bạch hạc chỉ biết ăn cá, vỏ sò với thủy tảo là ăn thịt nào ngon?
Đây là muốn kiếm chuyện với hắn đúng không?
"Ta nghe người ta nói Hạc Quân không ăn thịt người.

Nhưng đã là yêu, làm sao không thể ăn thịt người?" Yêu ma sừng trâu không để ý hắn, tiếp tục nói, "Không biết Hạc Quân muốn ăn loại thịt gì? Nếu ngươi muốn ăn, ta lập tức sai người mang tới, nhất định sẽ khiến Hạc Quân hài lòng."
Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu.
Hắn khẳng định, người này đang cố ý tìm hắn gây chuyện.

Yêu ma mắt lam cũng vừa lúc ngồi gần đó.

Hắn nói xen vào: "Ngưu huynh, ngươi hỏi vậy là sai rồi.

Hạc Quân ăn cỏ, ta mới ăn thịt, vì sao ngươi lại miễn cưỡng một người ăn cỏ đi ăn thịt? Chỉ sợ bụng của chim nhỏ không tiêu hóa nổi."
Nhậm Dật Phi nhìn yêu ma sừng trâu một hồi, lại nhìn qua yêu ma mắt lam, rốt cuộc mở miệng: "Ta không biết thịt thiếu nữ hay thịt trẻ con ăn ngon hơn, có điều ta biết một loại thịt, nếu chế biến sẽ trở thành món ăn thượng hạng."
"Thịt gì?" Yêu ma sừng trâu hỏi.
"Muốn ăn thịt trâu con mới sinh thì phải tìm trâu mẹ đang mang thai, mỗi ngày đều cho ăn cỏ khô tươi tốt và chút rượu ngon, cứ cách một ngày là tắm rửa sạch sẽ và xoa ấn gân cốt."
"Nếu muốn ăn trâu đực thì phải cắt bỏ cái gốc phiền não nào đó, tránh cho kinh mạch đưa tới vài thứ tanh tưởi làm thịt tanh theo, sau đó nuôi dưỡng giống như trâu mẹ lúc nãy."
"Ngươi muốn thiến ai?"
Nghe đến đây, yêu ma sừng trâu lập tức nổi trận lôi đình, bị đám yêu ma xung quanh giữ chặt, còn nhiệt tình bịt miệng gã lại: "Bình tĩnh bình tĩnh, y đâu có nói ngươi."
Mặc cho đối phương ra sức quơ quào móng vuốt sắc nhọn, ngay cả khi chúng cách mi mắt Nhậm Dật Phi mười centimet thì hắn vẫn thong dong bình tĩnh, lông mày không động đậy một chút, thanh âm cũng không nhanh không chậm nói tiếp: "Cứ nuôi như vậy đến ba tuổi là có thể giết được gọn gàng, treo lên một ngày để cho máu loãng chảy hết là có thể ăn."
"Nghe nói thịt này cực kì mềm mịn tươi ngon, dầu mỡ tan trên thịt đỏ như bông tuyết, lúc ăn còn có mùi sữa."
"Nếu ngươi muốn thì ta còn một thực đơn khác.

Có thể cắt đi phần thịt thăn ở lưng trâu, thịt dày tầm hai đốt ngón tay là được, sau đó ướp hương liệu mười lăm phút, lại chiên trong mỡ lợn, chỉ cần hai mặt chín vàng là có thể lấy ra, phủ nước sốt nóng lên phía trên, cắn một ngụm cảm nhận được thịt nước đậm đà, vừa mềm vừa ngon, đúng là mỹ vị nhân gian."
Yêu ma sừng trâu thật sự bùng nổ, nhưng mà rõ ràng đây là sân nhà của fans đối phương, gã không nói được lời nào đã bị chúng yêu bịt miệng kéo đi nơi khác.
Yêu ma mắt lam vừa há mồm, Nhậm Dật Phi lập tức hỏi hắn: "Ta còn có thực đơn của khổng tước, ngươi cũng muốn sao?"
Đại yêu bùng nổ.
Hiểu rồi, người này đúng là khổng tước thành tinh, sau này sẽ gọi hắn là khổng tước vậy.
Có hai đại yêu đứng ra làm gương sáng, chúng yêu đều nghĩ rằng tâm tình Hạc Quân không tốt nên không dám tiến lên bắt chuyện với y nữa.
Nhậm Dật Phi được dịp thanh tịnh lại, hắn thổi lá trà trong chén sứ, với sức chiến đấu như thế mà cũng dám gây chuyện với hắn.

Nếu không vì Nhậm Dật Phi phải tuân theo giả thiết tính cách nguyên chủ thì hắn có thể mắng cho bọn họ khóc lóc kêu cha gọi mẹ luôn.
Có điều nói một hồi, hắn có hơi đói bụng rồi này.
Nhậm Dật Phi nghĩ đến trăm loại mỹ thực của loài người, từ vịt quay giòn tan đến thịt kho tàu, dùng mật ong, đường cát, muối ăn, nước tương và các loại gia vị nêm nếm đem ướp rồi xào nấu, chiên rán hoặc chưng hấp gì cũng được.
Bây giờ Hoang Vu Chi Giác cũng đã sắp đến mùa đông, khí trời ở cánh đồng hoang vu khá tốt, thích hợp để làm thịt phơi nắng, cho dù thịt vịt khô hay thịt ba chỉ ướp tương cũng đều đúng lúc.
"Hắt xì!" Yêu quái gia cầm nào đó đột nhiên hắt hơi một cái.

"Ui." Đại yêu đầu lợn hơi run lên.
Đồng bạn kế bên quay sang cười nhạo bọn họ: "Các ngươi nghĩ đến mỹ nhân nào mà cả người cũng run theo vậy?"
"Không hiểu vì sao, ban nãy ta cảm giác được có người mổ bụng lấy máu, sau đó đem ta quay trên than lửa." Đại yêu đầu lợn sờ sờ cánh tay thô to xù xì của mình.
"Ta cũng thế." Yêu ma gia cầm vẫn còn sợ hãi không thôi.
Nhậm Dật Phi: "..."
Chà, hoàng hôn đẹp ghê này.
Lát sau Nhậm Dật Phi lại nghe nhóm yêu ma tiếp tục thảo luận trắng trợn bộ phận nào trên người con người ăn ngon, mà trong lòng hắn đã sớm bình tĩnh như sóng yên biển lặng, thậm chí Nhậm Dật Phi còn có tâm trạng vừa uống trà vừa thưởng thức hoàng hôn phía sau chân trời.

Vầng dương chiều tà đỏ hồng tựa lòng đỏ trứng muối tản dầu rải rác, dầu vàng nhuộm lên lòng trắng trứng một chiếc xe ngựa...!Xe ngựa?
Chỉ thấy ở đằng xa, hai con ngựa đang tung cánh kéo theo một chiếc xe kim sắc xuyên qua tầng mây, từ góc nhìn của Nhậm Dật Phi, hình ảnh này xinh đẹp không khác gì một chiếc cỗ kiệu lộng lẫy đang chở vầng dương đỏ rực chạy về cuối chân trời.
Đó là cái gì nhỉ?
Hắn nhìn chiếc xe ngựa đã bay về phía xa.
Bầu trời dần tối, bóng đêm bao phủ khắp bốn phía, thị nữ cũng thắp lên đèn.
Đèn đuốc ở Đình Vân Các không khác gì một cái nĩa trên tán cây.

Một cành cây lớn có hai ba mươi nhánh cây, mỗi nhánh là một trản đèn dầu, ánh lửa cam vàng xán lạn thắp sáng Đình Vân Các.
Mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt bay ra.
Không ngờ còn chú trọng như vậy, đèn dầu cũng là đèn hương?
Nhậm Dật Phi cẩn thận ngửi lại, sắc mặt khẽ biến.

Mùi hương này có chút không đúng lắm, càng ngửi lại càng có cảm giác choáng váng.

Hơn nữa...
Hắn nhìn về phía bóng tối.
Bang bang.
Bang bang.
Sau khi thắp đèn, khu nhà xa hoa lộng lẫy trước mắt như có thêm sinh mệnh.

Nhậm Dật Phi không biết nói như thế nào cho rõ, thế nhưng hắn cảm nhận được toàn bộ Đình Vân Các đều "chuyển động", giống như trái tim chợt nảy lên, không có nơi nào là vật chết vô tri vô giác.
Ở nơi nào đó trong bóng đêm u ám, căn phòng thổi đến cảm giác tanh hôi, vừa ướt át vừa lạnh lẽo.
"Đại nhân, yến hội đã bắt đầu rồi, thỉnh dời bước." Lão đầu đội mũ đen đột nhiên tiến vào sân trước mời Nhậm Dật Phi và nhóm yêu ma đang trái ôm phải ấp thị nữ dự tiệc.
Trong phòng xuất hiện hơi thở cổ quái, Nhậm Dật Phi kinh ngạc buông chén rượu đào trong tay rồi ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài.
Hắn không biết bây giờ là lúc nào, bầu trời ngoài kia là một mảnh đen nhánh, chỉ có sao trời đang lập lòe tỏa sáng.
Trên mấy tầng mây là sao sáng lung linh, không phải là một hay hai vì sao, một trăm hay hai trăm vì sao mà là cả bầu trời sao chợt hiện lên trước mắt, giống như chỉ cần người ta vươn tay thôi là có thể hái xuống.

"Chủ nhân biết đại nhân thích đi dạo ban đêm nên có gọi riêng thị vệ chuẩn bị xe mây, nếu ngài thích thì có thể phân phó tiểu nhân bất cứ lúc nào, tiểu nhân sẽ sắp xếp chu toàn."
Vừa nghe đối phương nhắc đến "chủ nhân", Nhậm Dật Phi theo phản xạ nhíu mày, tâm tình tốt đều bị phá hủy: Sư đệ kia quá hiểu biết nguyên chủ, lại là một phiền phức lớn.
Lão đầu biết ý tốt của mình làm hỏng chuyện, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
"Xe mây?"
"Vâng, bây giờ ngài muốn dùng sao?"
Nhậm Dật Phi muốn hỏi có phải xe ngựa mới bay ngang hay không nhưng lại lo lắng đó là chuyện thường thấy của chúng yêu, hỏi ra thì kỳ quái nên yên lặng nuốt xuống.
"Bây giờ không cần, chờ khi nào ta có tâm tình đi." Hắn đứng lên, "Đi thôi."
Trước mặt là một dãy hành lang dài đèn đuốc sáng trưng, hai bên có đèn dầu tản ra ánh sáng lập lòe, thế nhưng Nhậm Dật Phi vẫn không cảm nhận được một chút ấm áp.
Trong nháy mắt, con đường trước mặt hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo, phía xa tối om tịch mịch.
Chỉ là lúc Nhậm Dật Phi nhìn lại, hành lang dài vẫn là hành lang dài.
Cùng lúc đó, những đại yêu có tư cách dự tiệc đều được mời đi, bao gồm cả người chơi đánh bại NPC đang trà trộn bên trong.
Mấy người chơi khác cũng muốn đi theo, thị nữ duỗi tay ngăn lại.
Vài người chơi có thân phận thị nữ buổi sáng không biết đi đâu, buổi tối là một nhóm thị nữ mới.
Các nàng dùng ống tay áo che đi khóe môi, đôi mắt đen bóng sáng lên: "Thỉnh các vị khách nhân ở yên tại chỗ, ban đêm không cần lang thang bên ngoài."
"Tê..." Phía sau ống tay áo, bọn họ nghe được thanh âm sột soạt của nước dãi theo đầu lưỡi vươn ra hút vào.
Mặc dù đám người chơi không nhìn thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh mấy cái lưỡi thon dài dính nhớp dịch nhầy phóng ra từ trong miệng không khác gì loài rắn, hoặc là loài rắn mối dương khổng lồ.
Thị nữ trong phòng và bên ngoài cung điện đều có bộ dáng mỹ nhân da trắng tóc đen, dáng người dịu dàng uyển chuyển.

Các dàng có chiều cao ngang nhau, đôi môi đỏ bừng, lông mày lá liễu cong cong và đôi mắt đen nhánh sáng rực, dường như tròng mắt còn lớn hơn người khác một vòng.
Đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ thấy khiếp sợ.
Không hiểu sao lúc các nàng nối đuôi nhau đi dưới ánh đèn vàng ấm áp lại giống nhau như đúc, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng không khác nhau, lại còn đi đường lặng yên không chút tiếng động.
Các nàng cười lên, trái tim người chơi lập tức run theo.
"Tỷ tỷ, đừng cười, tỷ không cười càng đẹp mắt." Người chơi nào đó nhịn không được đưa ra ý kiến.
Thị nữ:...
___
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch hạc giận dỗi mà mí người muốn online ròi đó.
EQ thấp: Đ- má! Yêu quáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
EQ cao: Tỷ tỷ, tỷ không cười càng đẹp mắt~
___
Đây nà vịt quay:
Thịt kho tàu:
Mình không tìm được thăn trâu chiên nên mn ăn đỡ thăn trâu xào nha =]]]]]]]]]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui