Đêm càng khuya, ánh trăng lẩn trốn không bóng dáng, chỉ có vì sao là như ẩn như hiện.
Người phụ trách ngồi trên ghế, đợi một cuộc điện thoại.
Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cú mèo.
Hắn mở mắt, thoáng nhìn qua đồng hồ.
Ba giờ sáng.
Tất cả màn hình phát sóng trực tiếp đều là hình ảnh dừng, tuyển thủ trong biệt thự đã ngủ say.
Điện thoại di động hơi rung lên, hắn ấn nhận: "A lô?"
"Bên đó đã phát hiện, đang trên đường đến đây." Người bên kia nói một câu không đầu không đuôi.
Người phụ trách không hề bất ngờ, giống như đã sớm dự đoán trước.
Hắn đáp: "Cho tôi thời gian mấy ngày nữa.
Tiếp tục tuyên truyền chương trình ngoài kia đi, tôi muốn càng nhiều người xem nó."
Hắn cúp điện thoại rồi nhìn vào một màn hình phát sóng trực tiếp, sau đó người phụ trách cầm điều khiển từ xa.
Không biết hắn vừa ấn nơi nào, màn hình đen chính giữa chợt sáng lên, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp xuất hiện trong video.
Mặc dù đuôi mắt bà đã có chút nếp nhăn, nhưng trông bà vẫn dịu dàng như cũ.
Đôi mắt người phụ trách cong lên, gương mặt lộ ra một nụ cười đau lòng.
Người phụ nữ nhìn về hướng camera, cười nói: "Được rồi, đừng chụp nữa.
Trong nhà hết gia vị rồi này, mẹ ra ngoài mua chút."
"Mẹ, mua cho con kem sữa, kem sữa có sô cô la." Ngoài khung hình vang lên thanh âm ai đó rất giống người phụ trách, chẳng qua đối phương nhỏ tuổi hơn một chút, cũng hoạt bát hơn hắn.
"Được." Người phụ nữ rời khỏi phạm vi khung hình, sau đó truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, màn hình trở về một mảnh đen kịt.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Bởi vì hôm qua chương trình tuyên bố sẽ thay đổi quy tắc, rất nhiều tuyển thủ đều không ngủ ngon, bọn họ dậy trễ cũng không kịp sốc lại tinh thần.
Chỉ có Nhậm Dật Phi chịu một phen mưa gió hôm qua là dậy sớm ngoài ý muốn, hắn là người đầu tiên xuống lầu sau khi rửa mặt xong.
"Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?" Tuyển thủ xuống thứ hai hỏi hắn.
Bởi vì đối phương thấy Nhậm Dật Phi đang cầm một ly nước ấm, hơi nước bám vào thành thủy tinh trong suốt, bên trong chỉ còn chút nước sắp cạn.
"Bận nghĩ chuyện tối qua nên sáng nay dậy sớm."
Tuyển thủ này hiểu được, anh ta cũng gật đầu: "Hôm qua đúng là quá kích thích."
"Ồ?" Sau khi ngồi vào bàn, tuyển thủ này mới phát hiện một chuyện khó hiểu: "Bức thư đâu?"
Từ trước đến nay, bức thư vẫn luôn xuất hiện ở trên bàn đúng giờ, hiện tại lại đột nhiên không thấy, mặt bàn dài trống không.
Nhậm Dật Phi uống hết ly nước: "Nếu đã nói sửa lại quy tắc trò chơi, có lẽ phương thức cung cấp manh mối cũng thay đổi."
Tuyển thủ kia nghĩ cũng thấy phải: "Không biết sẽ là kiểu phá án gì ha."
Lúc sau, mấy tuyển thủ xuống dưới cũng chú ý mặt bàn không hề đặt phong thư.
Có điều bọn họ cảm thấy đây là "thay đổi" giống lời Nhậm Dật Phi, cho nên đều không quá bất ngờ.
Người ở lại đến giờ là những người có năng lực chân chính.
Hoặc vì tính chất liên quan đến công việc, hoặc vì bọn họ là người thích phá án, bọn họ đều tin tưởng trăm phần: Chỉ cần có năng lực, dù thay đổi thành kiểu gì đi nữa thì bọn họ cũng sẽ được điểm cao.
Các tuyển thủ tập hợp trong vòng 15 phút, nhân viên phục vụ đẩy xe ăn ra ngoài.
"Có vẻ các cậu đã phát hiện điểm lạ thường sáng nay.
Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, hình thức phá án của trò chơi chúng ta chính thức thay đổi.
Nhưng mà, vì muốn mang đến sự bất ngờ lớn nhất, tôi không tiện tiết lộ cụ thể nội dung.
Các cậu cứ thưởng thức bữa sáng trước nhé."
"Chủ nhân giọng nói đó vẫn rất vui vẻ?" Nhậm Dật Phi lấy một phần bánh mì, thoáng suy tư cái gì.
Hôm qua, tâm tình người nọ tốt vì lại mang đi thêm một mục tiêu, thế hôm nay thì sao?
Loại "vui vẻ" này không khỏi làm lòng người sợ hãi.
"Sao hôm nay tôi thấy cậu...!Cứ uể oải thế nào?" Tuyển thủ ngồi đối diện hơi khó hiểu.
Mỗi lần hà Chiêu Minh ngày xưa ăn sáng đều làm người ta đói bụng muốn chết, mưa rơi khóe miệng, trong khi sáng nay cậu ta lại bình tĩnh cực kỳ.
"Hôm nay không có gì ăn cả." Nhậm Dật Phi đáp.
Bữa sáng trên bàn vẫn phong phú như thường, có điều trong này không có món nào hắn thích ăn.
Có lẽ Nhậm Dật Phi cảm nhận được dự cảm không lành, dẫn đến lúc ăn cơm cũng không quá tập trung.
Sau khi ăn hai miếng bánh mì, hắn buông đũa chuẩn bị uống nước.
Ngay lúc này, đại não Nhậm Dật Phi bỗng phát ra tín hiệu kỳ lạ, hắn bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.
Cho dù Nhậm Dật Phi thức trắng đêm đi nữa thì hắn cũng sẽ không buồn ngủ trong lúc đang ăn sáng.
Nhậm Dật Phi nhìn về mâm thức ăn, bánh mì, trứng chiên, bánh quẩy, trái cây, sữa đậu nành...!Trong đó mâm bánh mì đã vơi đi một nửa.
Chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, phía trước còn xuất hiện bóng chồng, đại não nói "ngủ một giấc đi" song lý trí lại đánh thức hắn, nói lúc này hắn không được chợp mắt.
"Tôi muốn đi vệ sinh." Nhậm Dật Phi nói với người phục vụ.
Nhân viên phục vụ lùi về sau một chút, hơn nữa còn kéo ghế dựa ra.
Nhậm Dật Phi vẫn cố gắng tỉnh táo, hắn mỉm cười với người phục vụ rồi vội vàng lướt nhanh qua đối phương.
Nhậm Dật Phi giữ nụ cười suốt con đường đi, cho tới khi vào gian phòng vệ sinh.
Tất cả tầm mắt dõi theo đều cùng camera dừng lại bên ngoài cửa.
Hắn cố gắng nôn hết thức ăn ra, không biết bây giờ còn kịp không nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì hết.
Nhậm Dật Nhi bị chuốc thuốc, từ phản ứng cơ thể cũng biết thứ này là thuốc an thần, cùng loại với valium hoặc xanax.
Có lẽ đây là hiệu ứng chương trình, giống như chuẩn bị cho tuyển thủ bị loại.
Hoạt động lần này yêu cầu tất cả bọn họ phải hôn mê.
Nhậm Dật Phi rất ghét chuyện đó, hắn không thích cảm giác mất khống chế.
Sau khi nôn thức ăn, Nhậm Dật Phi xử lý và chuẩn bị vài thứ.
Cửa phòng vệ sinh lại lần nữa mở ra, hắn trở về bộ dáng tươi cười hoạt bát.
Gian phòng được xử lý sạch sẽ, sáp thơm lấn át mùi chua còn sót lại.
Hiện tại tuyển thủ trên bàn dài đã ăn xong rất nhiều thức ăn, mí mắt bọn họ bắt đầu đánh lộn, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài.
Có điều vì đêm qua không ít người ngủ ngon, cho nên bọn họ cũng không thèm để ý.
Nhậm Dật Phi ngồi xuống, trước mặt hắn vẫn là mâm thức ăn.
Có lẽ thuốc an thần bỏ trong sữa đậu nành, cũng có thể bị rải trên bề mặt thức ăn.
Nhậm Dật Phi duỗi tay cầm lấy một quả chuối, hắn từ từ lột vỏ.
Bữa sáng kéo dài khoảng 30 phút, thuốc an thần phát huy tác dụng khiến các tuyển thủ lần lượt không chịu nổi nữa, không nói không rằng ngã xuống ngủ trên bàn.
Bọn họ ý thức được sự việc không phù hợp, song cơ thể lại phản bội lý trí, một đám người đồng loạt ngã xuống mặt bàn dài.
Nhậm Dật Phi cũng giả vờ ngã xuống, nhìn qua không có gì nổi bật.
Vòng tay phát sóng trực tiếp bị thu hồi, camera ghi hình rơi xuống, kênh phát sóng trực tiếp cũng theo đó tạm ngưng, không khác nào trình tự lúc tuyển thủ bị loại.
"Suỵt, nói nhỏ thôi." Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, chẳng qua lúc này không phải đối phương nói chuyện qua bộ đàm mà người nọ đang đứng trong biệt thự.
Một đôi bốt đen bỗng xuất hiện trong tầm mắt Nhậm Dật Phi, hắn lập tức nhắm mắt.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt rồi hít thở đều đều.
Hắn cảm giác chính mình bị đối phương ôm lên, khiêng giống như bao tải.
Sau đó tất cả tuyển thủ đều bị khiêng lên xe.
Tay chân hắn bị người trói lại bằng dây thừng, đầu trùm bao bố, giống hệt như trạng thái bị bắt cóc.
Ngoài ra, túi quần áo Nhậm Dật Phi cũng bị người kiểm tra tỉ mỉ.
Điện thoại, đồng hồ, chìa khóa, khăn giấy lau mặt trong túi đều bị họ cầm đi.
Tuyển thủ hôn mê, kênh phát sóng gián đoạn, khán giả đang xem còn tưởng rằng chương trình đã xảy ra sự cố.
Bọn họ lập tức báo cảnh sát, nói tuyển thủ trong chương trình gặp chuyện.
Nhưng cục cảnh sát bên kia đã hỏi qua tổ tiết mục chương trình.
Đối phương nói rằng đây là kế hoạch tiết mục, nguyên nhân không thông báo là vì gia tăng chính chân thật, hơn nữa làm khán giả có cảm giác tương tác.
Loại mánh khóe này được nhiều chương trình nước ngoài sử dụng, cùng loại với "livestream giết người" hoặc "livestream khủng bố".
Cho nên cục cảnh sát chấp nhận lời giải thích, cuối cùng giải thích lại cho khán giả đang bất an.
Khán giả nửa tin nửa ngờ, may mắn là 15 phút sau, kênh phát sóng trực tiếp từng tuyển thủ bắt đầu hoạt động.
Nhóm tuyển thủ té xỉu buổi sáng đang xuất hiện ở một nơi mà bọn họ không thể nào tưởng tượng, hiện trường của vụ án giết người.
Đúng vậy, mỗi tuyển thủ một hiện trường án mạng, mỗi hiện trường án mạng đều được bố trí giống nhau như đúc, thậm chí góc ánh sáng bên ngoài cũng giống nhau như đúc.
Hơn nữa từng hiện trường đều có một cảnh sát mặc đồng phục đang đứng.
Bọn họ có nhiệm vụ gọi tuyển thủ tỉnh dậy, sau đó nói cho đám tuyển thủ tình huống chính mình.
Các tuyển thủ mơ màng mở mắt.
Bọn họ nhận ra mình đang nằm trên giường, xung quanh là mùi máu tươi nồng đượm.
Đám tuyển thủ quay đầu, ngoài ý muốn trông thấy một thi thể nữ chết không nhắm mắt.
"..." Thi thể nữ nhìn họ, họ nhìn thi thể nữ.
"A a a a ——"
"Chào buổi sáng, quý ngài/quý cô."
Chờ các tuyển thủ thoáng bình tĩnh lại, NPC cảnh sát lễ độ chào hỏi họ một tiếng, sau đó thông báo một tin tức rủi ro: Cô gái trải qua đêm xuân với các ngài/cô đã chết trên giường, nạn nhân bị giết hại tàn nhẫn.
Trên đầu đám tuyển thủ hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Cảnh sát nói tiếp, bởi vì căn phòng bị khóa thành phòng kín, bọn họ không may trở thành nghi phạm số 1.
Trừ khi các tuyển thủ tìm được chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ trước lúc mặt trời lặn, nếu không sẽ bị anh ta bắt đi.
Cho nên quy tắc mới của trò chơi chính là: Không rời khỏi căn nhà này, căn cứ vào manh mối hiện có, chứng minh mình không phải hung thủ.
Nói xong, cảnh sát đưa cho tuyển thủ chứng minh thư, điện thoại, các loại giấy tờ chứng nhận mới cùng một cái chìa khóa.
Tuyển thủ không còn là trợ lý trinh thám hỗ trợ giải quyết vụ án nữa.
Tại màn chơi hôm nay, bọn họ phải sắm vai một NPC nhất thời mất trí nhớ, bị kéo vào một vụ án mạng, tất cả manh mối đều chỉ về bọn họ, thậm chí bọn họ cũng nghi ngờ bản thân là hung thủ.
Dưới tình huống này, người chơi phải tìm ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch.
Tuyển thủ nam còn chưa kịp phản ứng, tuyển thủ nữ đã lập tức bật dậy: "Đêm xuân gì? Ai với ai?"
Đương nhiên các cô ấy cũng phản ứng rất nhanh: "Thân phận" mình giờ phút này là một người thanh niên.
"Vì vậy bản thân "tôi" cũng là một phần của manh mối?"
Các tuyển thủ lau mặt, rốt cuộc cũng tỉnh táo.
Sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện, suýt chút nữa bọn họ đã bật cười: Sắp xếp cho bọn họ cùng chung chăn gối với thi thể đã đành, vậy mà còn cho bọn họ làm nghi phạm lớn nhất tìm chứng cứ chứng minh mình bị oan?
"Được thôi."
Tiết mục này vừa phi logic vừa không có đạo lý, nhưng tổ chương trình đã thiết kế như vậy, bọn họ biết làm sao bây giờ?
"Thời gian một ngày?" Nhậm Dật Phi xoa huyệt thái dương ngồi dậy.
"Chính xác, trước 5 giờ rưỡi."
Hắn cầm điện thoại lên nhìn xem, 8 giờ sáng, nói cách khác là còn 9 tiếng: "Chứng minh mình không phải hung thủ là đồng nghĩa với việc, tôi không nhất thiết phải tìm ra hung thủ phải không?"
"Đúng."
Nhậm Dật Phi nhìn quanh một vòng, yêu cầu này nghe như đơn giản, song nói muốn làm thì lại không dễ làm.
Hai chữ phòng kín đã đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán.
"Bởi vì kiểu phá án lúc trước không khó nên người phụ trách mới bố trí hoạt động thế này sao? Không biết khán giả bên kia phản ứng như thế nào."
"Kích thích kích thích! Quá kích thích! Chương trình làm quá hay!"
"Như vậy có phải quá đáng lắm không? Tuyển thủ nào cũng không chuẩn bị tinh thần sẵn, bị dọa xỉu thì làm sao bây giờ?"
"Có thương vong gì đâu, lầu trên đừng kinh ngạc vậy."
Đối với chuyện bị bất ngờ "bắt cóc", ngoại trừ vài người không thích lắm thì đa số tuyển thủ cũng tiếp thu bình thường, thậm chí bọn họ còn muốn mạo hiểm kích thích hơn.
Ở bên ngoài, loại hình thức này đã nhảy lên bảng xếp hạng tìm kiếm, khiến nhiều người tò mò đi vào xem, số khán giả trong các kênh phát sóng trực tiếp cũng chậm rãi tăng vọt.
Người phụ trách hoạt động trên gác xép mỉm cười nhìn nhiệt độ tăng lên không ngừng, hắn xoay nhanh đồng xu trên ngón tay, miệng lẩm bẩm: "Nếu đây là sự thật, bọn họ có còn cảm thấy kích thích không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...