Tuyển thủ trong hiện trường chính là chuyên gia phát hiện nói dối, mà vài khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp cũng là cao thủ, bọn họ có thể nhìn ra Hà Chiêu Minh nghiêm túc, người nọ không nói sai.
"Thật rộng lượng." Đối phương nói chuyện, hơn nữa còn tỏ vẻ kính nể, bởi vì không phải ai cũng nghĩ sâu xa được như hắn.
"Cũng không phải rộng lượng." Nhậm Dật Phi lắc tay, "Chủ yếu vẫn là vì không đủ năng lực, không có tiền, không có tư bản, không..."
"Không có chứng cứ!" Đám tuyển thủ tiếp lời, bọn họ đều bật cười ha ha.
Nhưng mà người nào đó trước màn hình phát sóng lại tái xanh cả mặt.
Nếu không phải các tuyển thủ được giám sát 24 giờ dưới camera ghi hình thì bọn họ đã cho rằng Nhậm Dật Phi đang cố ý tẩy trắng.
Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Bên này vừa mới bán thảm, bên kia liền vả mặt bốp bốp, vả đến nỗi gương mặt sưng hết lên.
"Hà Chiêu Minh gặp chuyện gì vậy trời? Cậu ta có độc sao?" Thủ lĩnh đám thủy quân tức giận đến mức ăn mì gói cũng nuốt không trôi nữa.
Trong quá khứ, không phải bọn họ chưa từng dàn thủy quân thất bại thảm hại, nhưng thất bại khó hiểu thế này thì chưa bao giờ.
Trời xui đất khiến! Đây không phải năng lực, đây là do may mắn, ông trời tạo sân chơi cho hắn.
"Mình thua vì số phận trêu ngươi." Nghĩ tới khoản tiền còn lại sẽ không bao giờ được gửi đến, thủ lĩnh đám thủy quân nước mắt lưng tròng.
Hết giờ cơm, các tuyển thủ trong biệt thự lần lượt đứng dậy.
Người chơi chưa tìm được đáp án bắt đầu ra ngoài, người chơi đã ra ngoài lúc sáng cũng tản ra bốn phía.
Có người ra cửa đi bộ, có người trở về phòng ngủ trưa, còn có người ra phòng khách, ngồi sô pha nói chuyện giết thời gian.
Nhậm Dật Phi cũng ra cửa đi dạo cho tiêu cơm.
Vầng dương buổi ban trưa rất lớn, ra cửa không khác nào chui vào bếp lò nóng.
Hắn đi một lát, gương mặt đều đỏ rực, may mà cách đó không xa có một cái đình nhỏ, Nhậm Dật Phi lập tức đi qua.
Trên đình treo một tấm biển mỏng mạ vàng, viết "Đình Thanh Phong".
Bên cạnh đình là một hồ nước lớn, nhiều muỗi, nhưng cũng rất mát mẻ.
Nhậm Dật Phi ngồi lên ghế dài rồi tựa vào lan can ngắm cảnh.
Trước mắt là lá sen xanh biếc, hoa sen hồng nhạt xinh đẹp, có thể nhìn thấy đàn cá koi màu sắc sặc sỡ qua khe hở lá sen, còn thấy cả một con rùa nước đang bơi với tốc độ cực nhanh.
"Khụ." Nhậm Dật Phi hắng giọng, hắn quyết định ngâm một câu thơ tặng khung cảnh hữu tình, "Giang Nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền*..."
*Bài thơ nhạc phủ thời Hán "Giang Nam", thuộc Tương hoạ ca trong Nhạc phủ thi tập, là một bài dân ca của người hái sen hoặc tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn khi lao động.
Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp lập tức té xỉu.
Đề tài trò chuyện vừa rồi quá nghiêm trọng, mắt thường cũng có thể thấy không khí trong kênh phát sóng vô cùng căng thẳng.
Nhưng mà tuyệt chiêu ngâm thơ của Nhậm Dật Phi liền đánh tan không khí áp lực trong giây lát.
"Phong cảnh đẹp thật, nơi đây giống như một cái Giang Nam 2.
Mọi người lắng nghe xem, đây là âm thanh gì?" Hắn nhắm mắt rồi đặt tay sau tai, khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp nhắm mắt theo bản năng.
Bọn họ nghe được gì?
Dường như là tiếng gió khẽ thổi qua lá sen, tiếng lá sen đong đưa cọ nhẹ vào nhau, còn có tiếng nước róc rách nho nhỏ, có vẻ đàn cá trốn dưới lá sen đang bơi lội chơi đùa.
Thêm cả tiếng ve kêu râm ran, tiếng ếch nhái xôn xao điển hình của mùa hạ.
Âm thanh vỗ cánh bay đi xuất phát từ nơi nào? Là chuồn chuồn hay bọ rầy vừa bay? Bọ rầy còn thích hấp thụ nước trên bề mặt dưa hấu không?
Mặt trời ánh vàng, hồ sen xanh biếc, làn gió mát thổi ngang buổi trưa hè nóng rực.
Người đang ngồi dưới điều hòa trong văn phòng đô thị đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác mát mẻ kỳ diệu, thổi từ trong ra ngoài, khiến linh hồn dịu đi, cả người mơ màng buồn ngủ.
Bọn họ nhớ tới lúc mình còn nhỏ, khi ấy vẫn chưa mua điều hòa, ở nhà dùng quạt điện thổi ù ù rất vang.
Bọn họ vừa ăn xong một miếng dưa hấu ướp lạnh, sau đó leo lên ghế tre nằm, tay cầm quạt hương bồ, người cũng đã ngủ mất.
Vì thế bọ rầy màu sắc sặc sỡ lặng lẽ tìm đến, dừng trên vỏ dưa hấu đang lăn lê ở dưới nền nhà.
Muỗi nhỏ bay tới, nó bị người đang ngủ quạt ra, kết quả thằn lằn ôm cây đợi thỏ há miệng đớp lấy.
Không biết qua bao lâu, khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp giật mình mở mắt, bọn họ ngáp nhẹ.
Linh hồn không khác nào vừa đi spa về, mọi bực dọc mà buổi sáng gom góp đều tan thành mây khói, nỗi lo lắng mưu sinh cũng dịu đi đôi phần, cơ thể thả lỏng lười nhác, cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, có thể tái chiến thêm một buổi chiều.
"Chà, mới đó mà đã mười lăm phút?" Khán giả xoa gương mặt, sau đó duỗi eo giãn cơ.
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, Nhậm Dật Phi nằm sấp trên bàn đá, giống như đã ngủ rồi.
Một con bướm nhỏ chậm rãi bay đến đậu trên đỉnh đầu hắn, có điều nó chỉ dừng lại vài giây liền rời đi.
Bướm vàng bông cải, trông thật bình thường.
Khu bình luận trống vắng đi không ít.
Bọn họ chỉ sợ thanh âm gõ bàn phím của mình sẽ xuyên qua đại dương, đánh thức người ngủ say.
Lúc này, ai còn nhớ tới nước bẩn bấy lâu nay của hắn? Mưa gió ngoài kia, đều không liên quan gì tới bọn họ cả.
Khán giả "buông bỏ", "nhìn thấu sự tình", quyết định không quan tâm mọi chuyện bên ngoài.
Trong khi người kéo Nhậm Dật Phi xuống nước lại không chịu buông tha.
Bọn họ đầu tư nhiều sức người sức của, cũng không phải để cho hắn tận dụng mà tắm rửa một trận.
"Nhãi con này tà tính thật đấy, chúng ta đã sắp thành công, vậy mà cậu ta còn có thể nghịch thiên?"
Nữ minh tinh bán thảm lần thứ hai trên mạng liền gặp phải nguy cơ nghiêm trọng.
Video đầu tiên của cô đã bị tuyển thủ chuyên nghiệp dùng để phân tích, đương nhiên video thứ hai sẽ trốn không thoát.
Đặc biệt hình ảnh cô tươi cười trong khi trách móc Hà Chiêu Minh đã trở thành tư liệu sống cho bọn họ mổ xẻ.
"Sao cô không cẩn thận gì hết vậy?" Người đại diện lại nhận được điện thoại đến từ một nhãn hàng, tất cả cuộc gọi đều nói muốn hủy hợp đồng vì "nhân phẩm nghệ sĩ ảnh hưởng hiệu quả quảng cáo", bọn họ còn muốn nữ minh tinh bồi thường.
"Em còn không nhìn thấy vi biểu tình gì đó, sao có thể khống chế và điều chỉnh nó đây? Nếu nói khống chế dễ dàng vậy, em cũng không trở thành ví dụ bị bọn họ đem ra phân tích lời nói dối." Nữ minh tinh cảm thấy rất oan ức, nói dối thì có thể luyện tập, nhưng vẻ mặt thì không dễ giống vậy.
Người đại diện thở dài, anh ta cũng thấy mình gây rối vô cớ.
Diễn viên chuyên nghiệp chưa chắc đã diễn được xuất thần, sao có thể yêu cầu một bình hoa không có kỹ thuật diễn? Chẳng lẽ một bình hoa diễn cảnh nói dối còn thật hơn diễn viên chuyên nghiệp ư?
"Vì sao trước đây tôi không biết Hà Chiêu Minh khó chơi như thế nhỉ?" Người đại diện âm thầm cân nhắc, "Hay vì cậu ta đã giải nghệ, cho nên vô dục vô cầu không sợ thứ gì?"
Hơn nữa anh ta còn phát hiện một chuyện, sau khi Hà Chiêu Minh rời giới giải trí thì cậu ta có cảm giác ngôi sao rất mạnh.
Cho dù Hà Chiêu Minh tùy ý đứng nơi đâu, chắc chắn đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Nếu trước đây cậu ta như vậy, đoàn đội Hà Chiêu Minh đã không ném người đi.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nữ minh tinh không muốn rời giới giải trí một cách nhục nhã.
Người đại diện lấy ra một hợp đồng: "Cũng may trước đó cô không nói lời nào quá khó nghe, còn có thể tìm một con đường sống.
Tiếp theo cứ yên lặng thôi, tôi sẽ tìm một đoàn đội truyền thông hỗ trợ.
Đợi đợt sóng dư luận của chuyện này qua đi, cô có thể trở về."
"Thật vậy chăng?" Nữ minh tinh lau nước mắt.
"Tôi lừa cô làm gì? Cư dân mạng không khác nào đám cá vàng, chờ nhiệt độ qua rồi thì bọn họ sẽ tự động mất trí nhớ.
Nhưng mà từ nay về sau không thể lăn lộn vào mấy chuyện thế nữa, muốn chết."
Nữ minh tinh tiếp tục lau khóe mắt: "Em cũng không muốn nhảy vào chuyện này đâu, em và Hà Chiêu Minh không oán không thù, nếu không phải bên trên..."
"Suỵt, câm miệng." Người đại diện nhìn trái ngó phải.
Bên ngoài bọn họ là hai tư bản đánh cờ, Hà Chiêu Minh vô tình trở thành một con cờ, cậu ta chết không oan.
Chẳng qua không ngờ con cờ này quá mạnh, dưới tình huống bị giới giải trí phong sát mà còn có thể bạo đỏ.
Bên phía nữ minh tinh ngừng mọi hoạt động, hành động bôi đen nhắm vào Hà Chiêu Minh trong giới giải trí cũng dừng, đám thủy quân lấy tiền xong biến mất.
Tư bản đều muốn trục lợi, khi bọn họ phát hiện tầm ngắm bắn Hà Chiêu Minh thấp hơn, bọn họ sẽ từ bỏ lựa chọn "đối phó Hà Chiêu Minh".
Song vẫn còn một đám người không ngừng, cũng càng không muốn ngừng.
"Tính uy hiếp của cậu ta quá lớn." Nhiều người chơi đến vậy, vài người thiên về năng lực, vài người thiên về nhiệt độ, chỉ có Hà Chiêu Minh là sở hữu cả hai.
Năng lực không nói, "Hà Chiêu Minh là người đầu tiên đến hiện trường" đã thành chuyện hiển nhiên.
Nhiệt độ cậu ta cũng ngày một tăng vọt.
Nếu không phải bị scandal trước đây liên lụy, có lẽ Hà Chiêu Minh đã một bước tận trời.
"Chúng ta không đánh chết Hà Chiêu Minh lúc còn yếu, đợi cậu ta trưởng thành sẽ càng khó đối phó."
Hôm nay vừa lúc Hà Chiêu Minh cá cược với một người chơi, ai có nhiệt độ thấp sẽ bị loại trừ.
Người sau màn muốn chơi một cú, đưa Hà Chiêu Minh vào danh sách đen.
Có thể nói là tận dụng thời cơ, để mất đi là biến mất vĩnh viễn.
Song gã quá khinh thường tốc độ trưởng thành của đối phương, cũng tính thiếu yếu tố may mắn.
Nhìn số lượng khán giả hoạt động trong kênh phát sóng trực tiếp đang tăng lên nhanh chóng, gã chỉ muốn hộc máu.
Bỏ ra không ít tiền, gã còn ở ngoài đây kéo nhiệt độ quốc dân, đương nhiên không phải tạo điều kiện cho ranh con từ đâu chui ra này debut.
"Tiếp tục gây áp lực."
"Oa ——" Lúc này, Nhậm Dật Phi ngủ trưa nửa tiếng trong video mơ màng ngẩng đầu.
Hắn ngáp một tiếng, miệng há to đến mức thấy cả răng hàm sau.
"Ơ? Mình ngủ mất?" Bây giờ mới phát hiện mình đã ngủ, Nhậm Dật Phi lập tức che mặt, "Tôi có chảy nước miếng không vậy?"
Thật ra tư thế ngủ của Nhậm Dật Phi rất ổn, ngoại trừ vết đỏ in trên má thì không còn thứ gì có khả năng bị chụp ảnh bôi đen.
"Gió ma le, quá thoải mái."
Nhậm Dật Phi không hề giữ hình tượng thần tượng xoa xoa mặt: "Đi, tôi dẫn mọi người đi chơi sóng."
Trưa hè nắng to, chạy ra biển cho mặt trời thiêu đốt chỉ có hắn dám làm.
Con người thời buổi này đều tôn thờ cái "trắng", Nhậm Dật Phi lại không sợ đem một thân da đen trở về lại biệt thự.
Khán giả vừa ghét bỏ vừa thành thật dõi theo bước chân Nhậm Dật Phi: Mình chỉ tùy tiện xem thử thôi, xem cậu ta tìm đường chết thế nào.
Men theo hồ sen đi tới trước, chưa đến mười lăm phút đã trông thấy biển rộng, còn có cả một con đường ven biển —— Bờ cát vàng.
Cát vàng phơi từ sáng đến trưa, mặt cát nóng hổi.
Nhậm Dật Phi thử cởi giày giẫm lên, ai ngờ vừa chạm vào đã meo lên một tiếng, vội vàng mang giày lại.
"Ném trứng gà xuống đây, vài phút là nó bị nấu chín." Nhậm Dật Phi sợ hãi ra mặt, khán giả không những không thương xót mà còn cười ha ha, thậm chí không chút khách sáo kêu hắn đi mò cua, bắt cá, tìm vỏ sò.
Tuy rằng bọn họ đều biết, Nhậm Dật Phi không thấy bình luận của bọn họ.
Nhậm Dật Phi chạy theo đường bờ biển xuống nước, sau đó mới cởi giày rồi buộc dây giày vào nhau.
Hắn xách giày trên tay, ngón chân tròn thoải mái co giãn.
"Mặt trời quá chói chang, đi lâu chắc chắn sẽ cháy nắng.
Tôi chỉ đi dạo một vòng thôi nha."
Nhậm Dật Phi vừa nói vừa đi trên cát, thủy triều trôi đến trôi đi, mang theo làn cát nhỏ chui vào bàn chân hắn.
Cát ở đây không phải cát tự nhiên mà là cát vàng chẳng biết từ đâu tới.
Nhậm Dật Phi không tìm thấy cá cua, cũng không thấy vỏ sò.
Nhưng mà hắn đi trên sóng một lát đã cảm thấy rất vui.
Khán giả trước màn hình phát sóng trực tiếp cũng vui lây, giống như bọn họ cũng theo hắn đạp sóng.
"Nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ đi biển nhìn xem." Những người chưa từng đi biển chơi thầm nghĩ.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp chìm vào chân núi, Nhậm Dật Phi mới trở về biệt thự.
Đám người khác thấy hắn không khác nào thấy quỷ: "Cậu đi đâu về vậy? Sao cả người đỏ rực thế này?"
Nhậm Dật Phi thở dài: "Đừng nói nữa, không cẩn thận vui chơi quá trớn.
Tôi có cảm giác ngày mai cần cổ và cánh tay sẽ lột da hết thôi, lát nữa lấy thuốc dán mới được."
Trước bữa tối là thời gian viết đáp án, đêm nay có ba người chơi bị loại, hai người chơi xuất sắc và một người được hồi sinh.
"Nghe nói hôm nay có hai người trong các cậu đánh cược?" Thanh âm bí ẩn hóng chuyện cũng không chê chuyện lớn, "So năng lực, so nhiệt độ.
Bây giờ năng lực ngang bằng, có phải muốn so nhiệt độ không?"
Nhậm Dật Phi không đáp, đối phương cũng yên lặng.
Thật ra tuyển thủ được hồi sinh vô cùng căng thẳng.
Anh ta đã tính số lượng người online của mình, 230 nghìn, cao hơn Nhậm Dật Phi một chút.
Chẳng qua sáng nay Nhậm Dật Phi có nói vài lời khiến bọn họ bị ảnh hưởng nhiệt độ, anh ta lo mọi chuyện sẽ thay đổi.
Đương nhiên, ngoài mặt người nọ sẽ không để lộ mình bất an, ngược lại còn tự tin gật đầu: "So thì so."
Thanh âm kia lập tức cười rộ lên: "Nếu mọi người đã quan tâm như vậy, chúng ta liền thông báo số liệu cụ thể.
Hà Chiêu Minh, bình quân số người hoạt động trực tuyến —— 150 nghìn 463 người."
Lúc trước đều thông báo xếp hạng, mọi người không bất ngờ gì với số liệu này hết, hơn nữa còn cảm thấy không tồi.
Ai ngờ giây tiếp theo, thanh âm nọ liền nói: "Bình quân số người hoạt động trực tuyến trong kênh phát sóng trực tiếp của cậu ngày hôm qua là 220 nghìn 776 người."
Sắc mặt nhóm tuyển thủ xung quanh liền thay đổi: Sao lại thế này? Sao lại hạ thấp nhiều đến vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Người chơi được hồi sinh khẽ cười: Anh ta thắng.
___
Đình nhỏ đồ đó:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...