Lúc này, rốt cuộc người chơi bị mất cuốn sách đã không thể tươi cười được nữa.
Anh ta không chỉ đau lòng vì đạo cụ mạnh nhất của mình bị hủy hoại mà còn có dự cảm không quá tốt.
Người nọ cho rằng chính mình đã đánh giá cao Thỏ Đen rồi, không ngờ vẫn quá mức coi thường hắn.
Do đối phương lơ đễnh, nếu đã có khả năng ép Hoang Vu Chi Giác gửi thư mời giết thì sao có thể chết dễ dàng thế được.
Nhưng hiện tại nghĩ tới cũng vô dụng mà thôi.
Thù hận đã kết xong, hai người chỉ có thể đánh nhau không chết không ngừng.
"Có phải quan hệ giữa các anh hơi không hài hòa không?" Nhậm Dật Phi cực kỳ khó hiểu.
Giả sử những người đó hợp tác chân chính thì có lẽ sẽ có khả năng tạo rắc rối lớn cho hắn.
Nhưng mà bọn họ lại muốn "chia nhau" hành động, từng người một chạy tới tìm đánh.
Đương nhiên người chơi đối diện hiểu ý Nhậm Dật Phi, anh ta không khỏi bị kích thích: "Cậu đừng quá đắc ý."
"Không có đắc ý mà, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi."
"Một, ảo thuật vô hiệu." Người nọ lấy ra một đạo cụ có hình dạng đá quý, vẻ mặt đau lòng nhìn sang Nhậm Dật Phi, "Hai, di chuyển trong không gian vô hiệu."
Sức mạnh quy tắc bao trùm nơi đây, đối phương nói ra quy tắc thứ ba, cũng chính là quy tắc cuối cùng: "Ba, trị liệu vô hiệu."
Đợi anh ta vừa nói dứt câu, viên đá quý lập tức vỡ vụn trước mặt mọi người.
Quy tắc đặc thù tạm thời bao vây toàn bộ người chơi, bao gồm cả nhóm người Salman đang chơi cờ bên đó.
Nhậm Dật Phi nhìn lên không trung: "Con át chủ bài của đám người chơi không ít, từ đạo cụ vũ khí tới quy tắc tạo ra đều là một cái chân quan trọng."
Viên đá quý này khá giống viên đá mà hắn có được trong phó bản "Không người biết hiểu".
Chúng chứa đựng trong mình sức mạnh quy tắc.
Chẳng qua Nhậm Dật Phi lựa chọn để nó trở về phó bản ban đầu, mà đối phương thì lấy sử dụng như một đạo cụ cấp cao.
Từ ba quy tắc trước mắt mà nói, đạo cụ người nọ muốn nhắm vào sức mạnh huyễn diễn và du hành không gian của hắn là chủ yếu.
Có lẽ quy tắc trị hiệu vô hiệu đang đề phòng Nhậm Dật Phi sử dụng hô hấp đại thiên sứ, có điều không gây trở ngại với những kỹ năng hắn sở hữu còn lại.
"Thỏ Đen, cậu còn át chủ bài nào không?" Vì đau lòng cho viên đá quý của mình nên sắc mặt người nọ vô cùng khó coi.
Anh ta rút thêm một quỷ bài, làn sương đen theo đó bay ra, bầy dơi mắt đỏ bay loạn ở trên không.
Nhậm Dật Phi cũng rút một đạo cụ, hắn cong khóe môi: "Anh đoán thử xem?"
Trong bóng đêm, Nhậm Dật Phi đang đứng nơi đó liền biến thành tinh linh ánh trăng, cả người tỏa ra vầng sáng lấp lánh.
Cơ thể hắn chỉ lớn bằng lòng bàn tay một người, trên lưng mang đôi cánh trong suốt, đôi tay cầm cung tên.
Tinh linh nhỏ đáng yêu giống hệt như tác phẩm nghệ thuật được mọi người trưng bày.
Nhưng mà mũi tên bị Nhậm Dật Phi bắn ra lại không khác nào thiên thạch, nó lao mạnh xuống đất mang theo lực sát thương thật lớn.
Đàn dơi vừa bay từ quỷ bài đối phương chưa bao lâu thì đã bị bắn rơi liên tục.
Thiếu nữ ma cà rồng ẩn hiện trong sương đen trúng tên, nó chật vật rơi xuống.
"Sao có thể?" Người chơi bên kia không thể nào tin nổi.
Quỷ bài thiếu nữ ma cà rồng của anh ta có năng lực tự lành, song cung tên của Nhậm Dật Phi lại giống như thiên khắc với nó.
Đàn dơi nhỏ đang bay bị tinh linh bắn trúng đều chết ngay tức khắc, không thể cứu trở lại.
Nhậm Dật Phi vẫn chưa chịu dừng tay, ánh mắt hắn chuyển hướng về thanh niên người chơi.
Người chơi nọ lập tức hoảng sợ.
Mũi tên nho nhỏ bắn xuống từ không trung trông như mưa sao băng.
Người chơi kia tránh né không kịp, cánh tay bị bắn trúng mấy phát.
Anh ta run run tay, một quỷ bài thành hình.
Quỷ bài đó là một người máy cao lớn, nó vừa hiện ra đã nhanh chóng lao xuống rồi tạo thành lâu đài sắt thép, bảo vệ người chơi chủ nhân bên trong.
"Anh còn át chủ bài nào không?" Nhậm Dật Phi hỏi, đối phương lại giả chết không đáp.
Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Một người chơi chỉ có thể mang theo ba đạo cụ không phải quỷ bài và hai quỷ bài.
Nghĩ đến trường hợp mỗi phó bản luôn luôn có điều kiện hạn chế, một nửa mà đối phương lấy ra đều hữu dụng đã là rất tốt rồi.
Cho nên quỷ bài cuối cùng phải dùng bảo vệ mình, dĩ nhiên hợp tình hợp lý.
"Các anh thì sao?" Lại thêm một người chơi chịu thua, Nhậm Dật Phi nhìn về phía ba người chơi bên ngoài, "Nếu muốn ra tay thì quyết định nhanh chút."
Khả năng Sơn Xuyên ra tay không lớn song Kha Bắc không chắc, dù sao anh ta cũng nói mình muốn nhặt của hời.
Còn có một nữ sinh tóc dài đứng cạnh, linh hồn cô thoang thoảng mùi bạch trà, từ đầu tới cuối thiếu nữ đều không tỏ thái độ.
Sơn Xuyên không nói gì, cứ như thế biến mất tại chỗ.
"Nếu cậu không chết thì có thể tìm tôi hợp tác." Kha Bắc vẫn tràn ngập tự tin như cũ, hơn nữa anh ta chưa từ bỏ ý định kéo Nhậm Dật Phi nhập bọn.
"Không định cân nhắc." Nhậm Dật Phi từ chối không chút do dự.
"Cậu có thể cân nhắc." Kha Bắc giả vờ không nghe, người nói xong cũng biến mất không thấy.
Nhậm Dật Phi nhìn về người chơi cuối cùng.
Nếu người nọ lựa chọn không đi, chứng tỏ đó cô ấy đã đưa ra quyết định.
"Cậu còn át chủ bài nào không?" Người nọ hỏi Nhậm Dật Phi cùng một vấn đề.
Thiếu nữ rút ra một tờ giấy rồi cầm nó đọc lên, "Mỗi phó bản, cậu đều sẽ mang theo một đạo cụ hoặc kỹ năng có thể xem xét thân phận nhân vật.
Bên cạnh đó, cậu sử dụng một đạo cụ mắt kính có khả năng giúp cậu hạ thấp cảm giác tồn tại và một đạo cụ bản đồ đặc thù."
Đối phương liếc nhìn Nhậm Dật Phi một cái, tiếp tục đọc vế sau: "Cậu sở hữu kỹ năng ảo thuật và một cây quạt làm tăng mạnh hiệu quả ảo thuật.
Cậu còn sở hữu một kỹ năng di chuyển đa không gian và kỹ năng cắn nuốt, cuối cùng sử dụng một quỷ bài và một đạo cụ biến mình thành tinh linh."
"Sau khi cân nhắc về khả năng tồn tại của kỹ năng bị động, tôi đoán cậu vẫn còn một đạo cụ hoặc kỹ năng nào đó, và một tấm quỷ bài vẫn chưa sử dụng."
Người chơi bình tĩnh cất tờ giấy đi, cô mỉm cười như nhìn thấu tất cả: "Hiện tại, cậu còn át chủ bài nào không?"
"..." Nhậm Dật Phi.
Không ngờ gặp phải vua số liệu, thất lễ thất lễ rồi.
Nếu Nhậm Dật Phi không có năng lực tự mang, đúng là hắn đã bị thiếu nữ nhìn hết kho đạo cụ từ đầu tới chân.
"Tôi còn một quỷ bài, cô muốn đánh cược với tôi không?" Nhậm Dật Phi lấy một quỷ bài ra, quỷ bài trong tay hắn có chiều cao ngang bằng thân thể hắn.
Người chơi đối diện hơi mỉm cười: "Thiên thời địa lợi nhân hòa, đương nhiên muốn đánh cược."
Không lâu sau, Nhậm Dật Phi liền biết thiên thời địa lợi nhân hòa trong miệng cô ấy có ý nghĩa gì.
Quỷ bài mà thiếu nữ sử dụng là quái vật hệ đại dương.
Nó biến thế giới không gian thành ảo ảnh đại dương, quả như cá gặp nước, tùy ý trở mình cũng đều có thể tạo ra sóng lớn.
Thậm chí đợt sóng trước mặt khác biệt hoàn toàn với ảo ảnh của "quỷ", nó là sóng biển thật.
Không trung đổ mưa, hạt mưa rơi trúng đôi cánh Nhậm Dật Phi, theo lực hút kéo theo hắn rơi xuống.
Tuy các người chơi đều được trang bị 13 trang kỹ năng đặc biệt, có thể đứng thẳng trên mặt biển và hành động không khác nào cao nhân nhưng chuyện đó không có nghĩa là bọn họ có khả năng làm lơ sóng biển hàng thật giá thật.
Đôi cánh trong suốt của Nhậm Dật Phi run rẩy bay tới bay lui.
Hắn cố gắng tránh né cơn mưa, ngoài miệng vẫn không chịu nhún nhường: "Nói nhiều như thế rồi chỉ cho đổ mưa?"
"Đương nhiên không chỉ là đổ mưa." Thiếu nữ lấy đạo cụ hoặc kỹ năng thứ hai ra ngoài.
Đột nhiên mặt biển nổi lên một trận sương mù tím.
Khi sương mù không may tiếp xúc với làn da thì con người sẽ cảm giác da thịt bỏng rát.
Không thể nghi ngờ hơn, đây là tính công kích ăn mòn.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, hình như nước biển cũng có xu hướng biến thành màu lam tím.
"Đm." Không phải Nhậm Dật Phi, người chửi tục là thanh niên được quỷ bài người máy bên kia bảo vệ.
Có vẻ anh ta đã bị nó ăn mòn, trong khi không gian vẫn đang bị quy tắc "trị liệu vô hiệu" bao phủ.
Người chơi được người máy bảo vệ từng có ý định ở lại xem kịch, rốt cuộc không chịu nổi phải đứng dậy chui ra: "Các cô chơi đi."
Anh ta chuẩn bị chiến lược bỏ chạy, nhưng mà...
"Sao lại thế này?" Đối phương không thể nào rời đi, "Cô làm hả?"
Người chơi bị chỉ vào bày ra vẻ mặt vô tội, thiếu nữ buông tay: "Tôi giữ anh ở lại làm gì? Bộ anh đáng giá lắm hả?"
Người chơi kia lại nhìn về phía Nhậm Dật Phi: "Cậu làm? Cậu còn kỹ năng gì nữa đâu? Không..." Anh ta ngoài ý muốn phát hiện một chuyện cực kỳ quan trọng.
Nếu một người không nắm chắc khả năng thắng cược, đối phương sẽ chủ động nhốt chính mình và hổ cùng chung một chỗ ư?
"A, bị phát hiện rồi."
Nhậm Dật Phi vốn đang bận chật vật ngã trái ngã phải trốn mưa bỗng dưng dừng lại.
Hắn biến trở về bộ dáng con người trong nháy mắt, mũi chân đứng vững trên mặt nước, giọt mưa rơi xuống và sương mù tím lan tới đều tự động né tránh.
Rõ ràng Nhậm Dật Phi thoạt nhìn bị dồn đến đường cùng lại vô cùng điêu luyện.
Sắc mặt hai người chơi đối diện lập tức xấu đi:...!Diễn kịch vui như vậy? Không diễn kịch là cậu ta chết sao?
Cách bọn họ không xa, ván cờ của Salman cũng đã đến hồi kết.
Thì ra ván cờ này có thời gian hạn chế.
Khoảng cách giữa từng nước đi của mỗi người chơi đều không được vượt qua mười lăm giây suy nghĩ.
Đây là thử thách rất lớn về khả năng tính toán.
Tình hình Nhậm Dật Phi ở bên ngoài rất tốt, Salman trong bàn cờ cũng lội ngược dòng thành công.
Mồ hôi lạnh trên trán Kỳ Minh chảy xuống ròng ròng, anh ta không ngờ người luôn tạo hình tượng thủ lĩnh lưu manh như Salman lại giỏi chơi cờ vây.
Tíc tắc, tíc tắc, một giây lại một giây trôi mất.
Mắt thấy sắp hết thời gian mười lăm giây mà mình chưa tìm được lối ra, trái tim Kỳ Minh liền bị đông cứng.
Nếu không thắng ván này, người thua sẽ tử vong.
Không biết bao nhiêu đối thủ đã bại trận dưới tay Kỳ Minh nhờ bàn cờ trước mặt.
Kỳ Minh chơi cờ thuận lợi trăm đường, trong khi đối thủ anh ta lại như đám rau hẹ, vừa đi một quân đã bị lấp một quân.
Nếu bọn họ vẫn còn linh hồn, có lẽ linh hồn bọn họ sẽ lấp đầy tất cả ô vuông trên bàn cờ vây.
Chẳng lẽ hôm nay Kỳ Minh phải giẫm vào vết xe đỗ bọn họ?
Tíc tắc, thời gian mười lăm giây đã đến, Kỳ Minh tiện tay di chuyển một quân cờ.
Anh ta nhìn chằm chằm Salman không chớp mắt.
Không ngờ một người luôn tin tưởng bản thân như Kỳ Minh lại có ngày thầm mong Salman đi sai quân.
Đáng tiếc nguyện ước không thành, không có thần linh nào phản ứng.
Salman chỉ dùng năm giây suy nghĩ, sau đó đặt quân cờ chính mình vào vị trí thích hợp.
Tíc tắc, mười lăm giây ác mộng lại bắt đầu đếm ngược.
"Không bằng chúng ta hòa nhau đi? Xem như hôm nay tôi chưa tới." Kỳ Minh chợt mở miệng.
Nhưng mà Salman không hề nâng đầu lên một chút.
Hắn nghiêm túc nghiên cứu bàn cờ, mặc dù có phần bế tắc nhưng bàn cờ này chính là chiến trường, lúc nào tình thế cũng có thể thay đổi.
Salman vẫn phải cẩn thận từng chút một, nếu ván cờ chưa hoàn toàn kết thúc thì hắn chưa thể thả lỏng cảnh giác.
"Người yêu của cậu, Thỏ Đen bị vây đánh kìa, cậu ta chết chắc rồi." Kỳ Minh lại nói, anh ta muốn dời lực chú ý của Salman đi nhằm khiến hắn để lộ sơ hở.
Trên thực tế, mặc dù hiện tại Nhậm Dật Phi bị hai quỷ bài của một người chơi vây đánh song hắn vẫn có thể dùng lời lẽ kích thích hai người chơi bên ngoài, chứng minh tình huống vẫn trong phạm vi không chế.
Một quỷ bài trong hai là quái vật biển, cái còn lại là yêu nữ mang cánh, năng lực công kích cả hai đều rất lớn.
Có điều Nhậm Dật Phi đã biến trở về hình thể tinh linh nhỏ bằng lòng bàn tay, đương nhiên tốc độ đối phương không thể theo kịp nên vẫn luôn bị hắn bỏ lại.
Hơn nữa Nhậm Dật Phi vừa né tránh vừa công kích, hai người chơi và hai quỷ bài đều bó tay chịu thua.
Bản thân bọn họ còn bị mũi tên bắn trúng không ít chỗ, không may là không thể chữa lành.
Chết? Không biết ai chết.
"Anh còn tám giây." Salman ngẩng đầu nhìn đối thủ chính mình.
Hắn không dám xem thường người này, dù sao cũng là kẻ đứng đầu Thập Đại.
Tuy Salman chưa từng nghe nói đối phương có năng lực tấn công gì đặc biệt, nhưng người có thể sống bảy năm đã chứng tỏ năng lực sinh tồn của anh ta rất mạnh.
Tíc tắc, một giây trôi đi.
Kỳ Minh ngước mặt nhìn ra ngoài ván cờ.
Chỉ qua mấy giây, hai người chơi bên ngoài đã bị Thỏ Đen đánh bại.
Là do anh ta quá xem thường Thỏ Đen và Salman, đặc biệt là Thỏ Đen.
Cho dù những người khác mất hứng thú rời đi, ở đây vẫn còn ba người chơi đối phó với Thỏ Đen.
Chẳng qua ba người bọn họ đều bị Thỏ Đen dồn đến tận góc chết.
Còn có tên này!
Kỳ Minh lại nhìn qua Salman không chút biểu tình.
Nếu so sánh với Thỏ Đen xuất thế kinh động lòng người thì Salman lang thang sau vị trí 30 đúng là không xứng để mắt đến.
Cho nên anh ta chưa từng chú ý tới đối phương.
Lúc này Kỳ Minh mới đột nhiên ý thức được một chuyện, Salman là một người chơi che giấu mình cực kỳ đáng sợ.
Người chơi mới đáng sợ, thiên phú đáng sợ, Kỳ Minh có hơi ghen ghét.
Tíc tắc, đếm ngược ba giây.
Kỳ Minh biết bản thân phải chết không thể nghi ngờ hơn.
Tình huống bên ngoài đã bị Nhậm Dật Phi khống chế, cho dù anh ta may mắn đánh thắng Salman thì lúc sau, chỉ sợ Kỳ Minh cũng sẽ bị người chơi mới đáng sợ kia xử lý.
Nếu đã thế...!Kỳ Minh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, ở đó có một đạo cụ đặc biệt: Thẻ niết bàn.
Kha Bắc đã từng sở hữu một thẻ niết bàn, lúc sau lại bị Nhậm Dật Phi phá hủy.
Khả năng thẻ niết bàn rơi xuống làm đạo cụ gần như bằng 0, song Kỳ Minh lại được thưởng nó trong phó bản lần trước.
Lúc ấy anh ta đã có dự cảm rằng thứ này do Hoang Vu Chi Giác cố ý cho mình, thậm chí tin tưởng sẽ có ngày Kỳ Minh sử dụng.
Nếu không có thẻ niết bàn...!Kỳ Minh nhìn Salman đối diện.
Nếu không có thẻ niết bàn, anh ta chết thì chết, dù sao đám người chơi ngoài kia hay Hoang Vu Chi Giác đều toàn là thứ khiến anh ta ghê tởm.
Nhưng hiện tại Kỳ Minh có thẻ niết bàn trong tay, vậy thì cùng nhau đồng quy vu tận đi!
Bàn cờ vây với nhiều NPC đang đứng trái phải đột nhiên bừng sáng, ánh sáng chui vào từng đường kẻ ngang dọc, rốt cuộc bùng nổ mãnh liệt.
Salman ở bên trong bàn cờ chợt quay sang nhìn Nhậm Dật Phi theo bản năng.
Hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng đã muộn, cả người Salman bị năng lượng bùng nổ chôn vùi ngay tức khắc.
Nhậm Dật Phi đang loay hoay đối chiến với quỷ bài yêu nữ thì bỗng cảm giác trái tim mình đập loạn điên cuồng.
Lúc hắn quay lại, Nhậm Dật Phi chỉ thấy bàn cờ cạnh bên nứt toạc bốn phía, ánh sáng chói lọi nuốt sống Salman trước mắt hắn.
Móng vuốt yêu nữ cào tới bắt trúng Nhậm Dật Phi trong hình dáng tinh linh rồi đâm xuyên bắp đùi.
Nhậm Dật Phi lại ngơ ngác nhìn không gian bàn cờ từng bị bao vây không lâu trước đây, giờ phút này nơi đó đều trống rỗng.
"Lâm Quan Nguyệt?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...