Tần Tuyên dẫn đầu, phía sau là một cái đuôi dài năm người kia đều đồng loạt nhất trí đi theo cậu.
Tần Tuyên bước chân nhanh hơn, đẩy cửa ra bên trong là những chiếc giường bệnh được phủ vải trắng tinh, người chết đang nằm dưới lớp chăn trắng đó.
Tần Tuyên theo trí nhớ đến chiếc giường bệnh đánh số 225.
giường bệnh này chính là cái của cô gái được bảo trí đưa tin đó.
Cô gái này tên Lý Mẫn, chết được ba ngày rồi nhưng không có ai đến nhận xác.
Tần Tuyên mở chiếc chăn trắng ra, một cô gái khuôn mặt nhợt nhạt trên cổ có một vết cắt chỉnh tề, và có vài đường chỉ để khâu cố định phần cổ của cô ấy.
Trên cổ tay trái của cô có buộc một sợi chỉ màu đỏ treo một con số 225.
Chu Hồng liếc mắt nhìn đồng đội, cô tiến lên hỏi " bác sĩ Vương vì sao anh lại đến kiểm tra thi thể này vậy "
Vương Thanh cúi đầu không ai nhìn thấy sắc mặt của cậu ra chỉ thấy ngón tay thon dài dài khớp xương rõ ràng đang từ từ vuốt ve vết cắt trên cổ của Lý Mẫn.
Cậu nói " lúc tên cảnh sát đó phát hiện hai cô gái nằm trong hẻm hắn đã gọi cảnh sát giúp đỡ, lúc đó hắn đã cố gắng giúp Đoàn Tây Tây, còn cô gái này vốn dĩ có thể sống nhưng vì mất máu quá nhiều, trong bệnh viện lại không có nhóm máu phù hợp với cô ấy.
Duy chỉ có Đoàn Tây Tây có nhóm máu phù hợp, nhưng người nhà của cô bé không đồng ý với việc cứu cả hai nên Lý Mẫn mới chết, báo chí đưa tin không đúng với sự thật "
Lúc cậu ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt trong veo đã nhắm lại cảm giác như đang ngủ.
" xin chào tôi là Ân Tuyên, chúng ta đã gặp nhau rồi, ở cái lâu dài cổ đó, a chính là cái lúc tôi cầm dao muốn chém hai vị này nè, còn nhớ tôi không "
Lời vừa dứt xung quanh người Tần Tuyên hiện lên một lớp phòng hộ màu vàng hiển nhiên thiên phú đã kích hoạt.
Thiên phú [ ngàn mặt] cho phép chủ sở hữu cơ thể hóa thân bất cứ ai nếu vi phạm nhân thiết của người được hóa trang thiên phú sẽ tự động kích hoạt bảo vệ chủ thể.
Ân Tuyên đã vi phạm thiết lập của Tần Tuyên, mà ban đầu Tần Tuyên đã sử dụng thiên phú để ngụy trang thành bác sĩ Vương, bây giờ thiết lập bị phá vỡ chẳng khác nào OOC.
Khi nhân thiết của bác sĩ Vương vừa bị phá vỡ những thi thể trong nhà xác đột nhiên ngồi bật dậy, tấm chăn trắng phủ lên người bọn họ bị rơi xuống đất hoặc treo vắt vẻo.
" sao nào nhà xác chơi rất vui nha " Ân Tuyên cười dịu dàng, đôi mắt nhắm nghiền.
Chu Hồng tức giận gào rú " mẹ kiếp đây chẳng phải là nhân cách thứ hai của Tiểu Vương Tử à, đệt mẹ nó đùa nhau chắc "
Cả đám đồng loạt triệu đồng đạo cụ, Chu Hồng và Đỗ Quyên vừa sử dụng thiên phú trên tầng hai giờ thiên phú đang trong trạng thái CD.
Vật kỳ dị nhào đến bị Trác Hy Phàm một chân đá bay ra đập trứng vài con ở sau lưng.
Du Hoà tức giận hét to " mé chỗ này chật chội không có cơ hội để sử dụng thiên phú "
Bộ bài poker năm mươi hai lá trong tay Đỗ Quyên không ngừng bắn ra, mỗi một lá đều chuẩn xác găm vào một bộ phận trong cơ thể của của mình vật kỳ dị.
Những loại thiên phú vũ khí dù có sử dụng đại chiêu kết thúc thì vẫn có thể triệu hồi vũ khí ra dùng.
Giống như bài poker của Đỗ Quyên, mười phút trước cô đã sử dụng thiên phú [ nguồn gốc của vật kỳ dị ] nhưng bộ bài poker vẫn có thể lấy ra để làm vũ khí.
Trác Hy Phàm liếc mắt nhìn xung quanh, trong căn phòng này có ít nhất là hai trăm năm mươi cái xác chết.
Nếu cứ từ từ ra tay còn lâu mới giết chết được hết tất cả.
Hắn dơ tay phải lên không trung.
Ân Tuyên nhìn chằm chằm tay hắn khóe miệng cong lên thể như đang xem một trò hề.
" Tách " âm thanh búng tay vang lên trong không gian mọi thứ đột nhiên như bị ấn nút tạm dừng, roi xương màu tím trong tay hắn vung lên không ngừng, mà âm thanh tí tách tí tách của tiếng kim giây vang lên liên hồi không cho lòng người trùm xuống.
Mà trong bảng hệ thống của Trác Hy Phàm thời gian đang từ từ điếm ngược, 9 phút 12 giây.
Thiên phú của Trác Hy Phàm chính là ngưng đọng thời gian trong mười phút.
Thời gian CD của Thiên phú này là 24h.
không biết từ lúc nào Ân Tuyên vốn đang bị thời gian ngưng đọng đột nhiên cử động khoé miệng vẫn cong lên mỉm cười nhìn tất cả.
Trác Hy Phàm vẫn đang chìm đắm tự mình giải quyết vật kỳ dị, hơn một phút giết dù có năm cái xác chết.
thời gian chín phút hắn giết được năm mươi vật kỳ dị, lúc còn một phút cuối cùng hắn cuối cùng cũng nhận ra, người vốn nên đứng yên do thời gian dừng lại đột nhiên mỉm cười nhìn hắn.
Trác Hy Phàm nhíu mày trong mắt lóe lên tia khó hiểu.
Ân Tuyên vô tay cho hắn nói " chắc anh nghi ngờ vì sao tôi có thể cử động được, vậy chắc anh cũng biết thân thể này mắc bệnh đa nhân cách nhỉ? "
Không đợi Trác Hy Phàm trả lời Ân Tuyên nói tiếp " trong lâu đài cổ ta đã xuất hiện một lần, một tên điên khác cũng từng xuất hiện, chúng ta mỗi người một tính cách mỗi người một năng lực riêng bất cứ một trong ai chúng ta đều sẽ không được coi là một con người hoàn hảo, bởi ý thức của chúng ta bị tách ra, phải hợp nhất lại thì mới là một người.
Thế giới trò chơi này chỉ là một thú vui tao nhã của một vị thần mà thôi. ]
Trác Hy Phàm hỏi " lý do … "
Ân Tuyên bật cười " chắc hẳn ngươi cũng biết thế giới hiện thực là cái dạng gì, người chơi đi vào trong trò chơi hoàn thành năm phó bản sẽ được trở về một lần, sức mạnh thể chất tinh thần đều được nâng cao, có thể giúp các người giải quyết quỷ dị ngoài hiện thực mà, đơn giản chỉ cấm các ngươi sử dụng thiên phú một cách tùy tiện ]
Trác Hy Phàm " Thần hay ác thần "
ý nghĩa của câu này chính là, vị thần tạo ra trò chơi là thần vì nhân loại hay là tà thần tạo ra trò chơi chỉ vì dục vọng của hắn.
Ân Tuyên nghiêng đầu " không biết, các anh tự hiểu đi, nếu các anh cho rằng thần là tốt thì nó sẽ tốt, còn cho rằng thần ác thì nó sẽ ác ]
Trác Hy Phàm trầm mặc, tiếng tích tích cuối cùng cũng dừng lại thời gian ngưng đọng cũng bắt đầu hoạt động bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...