Hô Hô đang cúi đầu chơi, Sư Diệc Quang đứng nhìn nó, Đỗ Nhược Ngu lại nhìn chằm chằm cả hai.
Thật là thần kỳ, trước kia nếu Đỗ Nhược Ngu tiếp xúc bất cứ động vật gì, Sư Diệc Quang nhất định sẽ tức giận, sau đó này không được kia không cho.
Đỗ Nhược Ngu cho rằng điều này là do khả năng ý thức lãnh thổ bẩm sinh của loài mèo.
Nhưng lần này Hô Hô lại có thể ngang nhiên đi vào, Sư Diệc Quang còn mua cho nó đồ chơi, thậm chí còn tự mình đi cho nó ăn…
Chắc Sư tổng coi Hô Hô thành cấp dưới của mình.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang nhẹ nhàng muốn đến gần mèo con, trong khi Hô Hô còn đang tự chơi chưa phát hiện.
Sư Diệc Quang thấy mình đã đến rất gần con mèo, con mèo không còn bỏ chạy ngay như trước nữa, này thực sự là một tiến bộ rất lớn.
Ngay khi Đỗ Nhược Ngu cho rằng Sư Diệc Quang sẽ đưa tay chạm vào Hô Hô anh ta đột nhiên quay đầu, cau mày biệt nữu nói với Đỗ Nhược Ngu: “Cậu không phải muốn ra ngoài sao? Còn chưa đi?”
Vừa phát ra âm thanh, Hô Hô đã chui ra chạy mất.
Sư Diệc Quang ảo não chống eo tiếc nuối, nhưng chưa tới ba giây, anh ta đã xắn tay áo lên tiếp tục đuổi theo con mèo.
Đỗ Nhược Ngu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đi đây, để một sư tử một mèo ở nhà chơi.”
Không biết trước đây ai bám người như vậy, bây giờ có mèo mới nên phải đuổi người cũ đi.
Đỗ Nhược Ngu thật sự có việc nên đi ra ngoài.
Anh đến ngân hàng giải quyết một số vấn đề tài chính, anh kết hôn với Sư Diệc Quang đã nửa năm, thành thật mà nói, công việc anh làm khá có tiền.
Anh có thể ở bên người mình thích mỗi ngày mà vẫn có tiền; mà Sư Diệc Quang không chỉ có trả tiền mà mỗi ngày còn phải hư tình giả ý, cẩn thận ngẫm lại anh lại thấy tổng giám đốc thật lỗ vốn.
Đỗ Nhược Ngu giơ tay vỗ mặt, lại bắt đầu suy nghĩ những chuyện này, chẳng phải anh đã hứa chỉ cần chưa ly hôn sẽ nghiêm túc hợp tác diễn xuất với Sư Diệc Quang sao?
Đỗ Nhược Ngu dành một phần tiền để trả khoản vay mua căn nhà
Dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn cảm ơn tổng giám đốc đã thăng chức cho anh, nếu không anh đã không thực hiện được tâm nguyện của mình nhanh chóng như vậy.
Sau khi cha anh xảy ra tai nạn, gia đình rơi vào thời kỳ khó khăn nhất, chính mẹ anh là người một mình gánh vác hai anh em, Đỗ Nhược Ngu luôn ý thức được mình là con trai cả, từ đó đã hạ quyết tâm giúp mẹ sau này dễ dàng hơn.
Bây giờ mong muốn của anh đã đạt được, mẹ Đỗ với bà Sư hiện đang chơi sung sướng ở Malaysia, hai vị phu nhân liên tục cập nhập vòng bạn bè, đăng đủ ảnh chụp, Đỗ Nhược Ngu like mỗi một bài đăng, Sư Diệc Quang lại mặc kệ, Đỗ Nhược Ngu liền lấy điện thoại anh ta like giúp.
Chỉ cần làm cho hai bà mẹ vui vẻ là được.
Đỗ Nhược Ngu tranh thủ thời gian chờ làm thủ tục like ảnh mẹ gửi, sau đó nhìn thấy trong nhóm hiện lên một tin nhắn.
Thảo nguyên sắp sang đông.
Reinhard: “Ảnh chụp.jpg”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, Sư Diệc Quang thế mà lại gửi ảnh cận cảnh của Hô Hô, anh mới ra ngoài có mấy phút nhưng Hô Hô lại cho phép anh ta chụp ảnh?
Bùi Miêu Miêu: “? Đây là cái gì? Sư tử ngốc đẻ con sao?”
Tóc húi cua: “Sao nhóc này lại trắng đen, sư tử không phải lông vàng sao?”
Ảnh hậu: “……giả ngu thật đấy, đây là con mèo của thư kí Đỗ!”
Tóc húi cua: “Mèo ăn ngon không?”
Ảnh hậu: “……”
Bùi Miêu Miêu: “Ai, không ở nổi cái nhóm này nữa, trước kia khoe vợ, giờ khoe con, kỳ thật cậu không phải là sư tử, mà là hải cẩu.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, chuyện này tiến triển khá nhanh, mấy ngày trước Hô Hô còn sợ chết khiếp, nhưng bây giờ lại đang tạo dáng trước ống kính của Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu sau khi làm việc ở ngân hàng xong, để ý thấy gần đó có một dự án bất động sản mới mở ra, nhìn kỹ thì thấy chủ đầu tư chính là Vương gia, vì hôm nay là ngày nghỉ nên Đỗ Nhược Ngu không vội lái xe mà đi tới nhìn xem.
Thị trường bất động sản hiện nay vẫn đang rất hot, người đến mua nhà đông đến nỗi bộ phận kinh doanh cũng không chen vào được.
Đỗ Nhược Ngu quan sát một lúc, hỏi giá trung bình rồi cân nhắc trong đầu.
Hai người ở nhà vun đắp mối quan hệ, còn anh thì ở bên ngoài chạy đến ngân hàng xem nhà, hiện thực đến mức khiến người ta phải rơi nước mắt.
Đỗ Nhược Ngu bị ý nghĩ của mình chọc cười, quyết định về nhà coi Sư Diệc Quang dỗ mèo thế nào.
Anh vừa định quay người bỏ đi thì bất ngờ có người vỗ nhẹ vào vai anh, Đỗ Nhược Ngu quay người lại thì phát hiện mình đã bắt trượt mục tiêu, phía sau không có ai đứng, sau đó anh lại bị chọc vào mặt.
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Anh rẽ sang hướng ngược lại thì phát hiện cha con hổ nhà họ Vương, một lớn một nhỏ, đang nhìn anh với vẻ thích thú.
Vương Dần Nhất ôm Vương Anh Chiêu, Chiêu Chiêu mỉm cười duỗi ngón trỏ đầy thịt ra, chắc chắn vừa rồi là đứa nhóc này chọc vào mặt anh.
Đỗ Nhược Ngu vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Sao hai người ở đây?” Nghĩ nghĩ hình như giọng điệu không tốt lắm, lại đổi hỏi lại một lần, “Thật trùng hợp, Vương tiên sinh, anh với thiếu gia đi chơi à?”
Cha con hổ hôm nay mặc một thân đồ tím, Vương Dần Nhất mặc vest và đi giày da, còn Vương Anh Chiêu cũng mặc một bộ vest nhỏ kiểu dáng giống như cha mình, chân đi giày da màu đen nhưng có cổ.
Được thắt nơ thay vì cà vạt, giống như một quý ông nhỏ đáng yêu.
Vương Dần Nhất đặt con trai xuống đất, cảnh cáo: “Ba biết con rất vui khi gặp lại chú Đỗ, nhưng con không được phép biến hình ở đây.”
Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Vương Dần Nhất nói với Đỗ Nhược Ngu: “Hôm nay không phải có dự án bất động sản khai trương sao? Tôi dẫn nó ra coi náo nhiệt.”
Xem ra Vương Dần Nhất thực sự đúng như lời anh ta nói, nhiệm vụ chính là chăm con.
Đỗ Nhược Ngu khom lưng sờ sờ đầu Chiêu Chiêu, chào nhóc, Chiêu Chiêu ngọt ngào cười với anh, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được mà chọc vào lúm đồng tiền của nhóc.
Trẻ con ngoan ngoãn thật vui…
Vương Dần Nhất cũng hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Nhưng sao thư kí Đỗ lại ở chỗ này?”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Vừa lúc xử lý chút việc, thấy bên này náo nhiệt tới đây nhìn xem.”
Vương Dần Nhất nói đầy ẩn ý: “Lại là chuyện kinh doanh.
Thật trùng hợp khi mỗi lần đi làm ăn lại gặp chúng tôi.”
Đỗ Nhược Ngu cũng đồng tình: “Thật sự là trùng hợp.”
Vương Dần Nhất nói với Chiêu Chiêu: “Đây gọi là duyên phận.”
Chiêu Chiêu cái hiểu cái không gật đầu.
Vương Dần Nhất cười với Đỗ Nhược Ngu: “Cậu phải đi về sao? Lái xe tới đây à?”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Đúng vậy, nhưng xe đậu xa một chút, ở đây quá nhiều người.”
Vương Dần Nhất hào phóng nói: “Chúng tôi tiễn cậu qua đó.”
“Sao có thể xấu hổ thế được.” Đỗ Nhược Ngu khách khí nói, nhưng nhìn mắt Chiêu Chiêu trông mong nhìn anh, liền nói, “Vậy vất vả Chiêu Chiêu.”
Thế là ba người sóng vai nhau bước ra ngoài, hai người lớn kẹp đứa trẻ ở giữa, Vương Anh Chiêu vừa đi vừa kéo tay Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu dùng tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc.
Nhưng anh chợt nhận ra Chiêu Chiêu vẫn đang ôm cha mình, hiện tại là hai người lớn dắt đứa bé, cảnh tượng này khiến Đỗ Nhược Ngu có chút xấu hổ.
Vương Dần Nhất dường như nhận thấy sự cứng ngắc của Đỗ Nhược Ngu, chủ động buông Chiêu Chiêu ra, để Đỗ Nhược Ngu dắt đứa trẻ một mình.
Anh ta nói: “Bởi vì Chiêu Chiêu không thích nói chuyện nên tôi luôn muốn đưa nó đi chơi, nghĩ rằng nếu tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài có thể nó sẽ sẵn sàng giao tiếp với người khác”.
Đỗ Nhược Ngu siết chặt tay Chiêu Chiêu, nhóc cúi đầu nhìn chăm chú xuống đất, nghiêm túc bước đi.
Đỗ Nhược Ngu rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chiêu Chiêu tại sao không nói gì?”
Vương Dần Nhất nhìn con trai mình với ánh mắt áy náy, nói: “Cuộc hôn nhân của tôi thực sự rất thất bại.
Lúc đó tôi còn trẻ, kiêu ngạo và không hiểu gì cả.
Ngày nào tôi cũng cãi nhau với vợ cũ bỏ bê con cái, Chiêu Chiêu cơ bản đều do quản gia chăm sóc.”
“Như cậu đã biết, chúng tôi làm bất động sản đôi khi có mâu thuẫn với người dân trong việc thu hồi đất, có người để ý đến con trai tôi, mỗi hành động đều tìm cách đe dọa tôi”.
Vương Dần Nhất nói đến chuyện này, anh ta nhướng mày rậm, trợn mắt, cực kì phẫn nộ: “Chiêu Chiêu mất tích mấy ngày, lúc cứu ra nó không nói được lời nào, gặp cảnh sát sẽ nhớ về những chuyện trong quá khứ và không thể kiểm soát được bản thân mình ”
“Sau này tôi ly hôn với vợ cũ, giảm bớt công việc, tự mình chăm sóc Chiêu Chiêu, cố gắng để nó nói chuyện lại.
Phải rất lâu sau nó mới gọi tôi là cha.
Lúc đó tôi mới hiểu được trách nhiệm nuôi dạy con cái của mình.”
Vương Dần Nhất nói, giọng đầy hối hận.
Đỗ Nhược Ngu không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nói: “Sau này cũng không muộn, chỉ cần anh kiên nhẫn, Chiêu Chiêu nhất định sẽ bình phục.”
Vương Dần Nhất nhìn Đỗ Nhược Ngu thật sâu, nói: “Cho nên lần trước tôi rất cảm kích cậu, lúc ấy tôi gần như điên rồi, lo lắng mình sẽ giẫm lên vết xe đổ, may mà Chiêu Chiêu gặp cậu.”
Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng cười, nói: “Kỳ thật tôi rất hấp dẫn động vật, chắc do vậy nên mới gặp được Chiêu Chiêu.”
Vương Dần Nhất xúc động thở dài: “Người có trách nhiệm như cậu, sau này nhất định sẽ trở thành một người cha tốt.” Anh ta chớp mắt, đột nhiên nói: “Sư tử lại có một thư ký như cậu ở bên cạnh, thật quá tiện nghi cho cậu ta.”
Vương Dần Nhất lấy điện thoại di động ra đưa cho Đỗ Nhược Ngu: “Nhưng ông chủ của cậu trẻ con quá, đây là thứ cậu ta vừa gửi cho tôi.”
Đỗ Nhược Ngu nhìn qua thì thấy đó là ảnh của Hô Hô nhưng trong ảnh, Hô Hô được một người đàn ông ôm trong tay, mắt mở to, cổ cong lên, trông thật ngốc nghếch, bức ảnh này rõ ràng là Sư Diệc Quang vừa ôm mèo vừa chụp.
Quan hệ của bọn họ đã phát triển đến mức này sao? Hô Hô chịu cho Sư Diệc Quang ôm?
“Cậu ta có ý gì? Khoe thú cưng à? Có thú cưng thì ghê gớm lắm sao.” Vương Dần Nhất quay đầu nhìn con mình, hỏi, “Chiêu Chiêu con muốn thú cưng gì cha mua cho con, chim được không?”
Cầu xin hai người buông tha cho chim đi.
Nói đến tính ấu trĩ, hai người thật sự không biết ai thắng ai thua.
Nhìn thấy họ sắp đến nơi Đỗ Nhược Ngu đậu xe, Đỗ Nhược Ngu nóng lòng muốn về nhà nhìn thấy hai con mèo một lớn một nhỏ liền chào tạm biệt Vương Dần Nhất cùng Vương Anh Chiêu.
Hai con hổ đều tỏ vẻ bất đắc dĩ còn mặc đồ tím cả, giống hệt nhau.
Đỗ Nhược Ngu buồn cười nói lời tạm biệt với họ, Vương Dần Nhất kéo tay Chiêu Chiêu chào chú Đỗ: “Sau này chúng ta hãy giữ liên lạc nhé!”
Đỗ Nhược Ngu cười không nói gì.
Giữ liên lại chắc tổng giám đốc tức giận nổ tung mất, sau đó cay đắng nghĩ dù sao hiện tại tổng giám đốc đã có một con mèo, không có thời gian quan tâm đến anh.
Đỗ Nhược Ngu khởi động xe quay trở lại khu biệt thự nhà mình.
Kỳ thực Đỗ Nhược Ngu cũng không đi xa lắm, anh lái xe vào gara trong nhà, xuống xe đi vào nhà xem chuyện gì xảy ra.
Kết quả trong đại sảnh cũng không có người.
“Sư tổng?” Đỗ Nhược Ngu hô một tiếng, cũng không ai đáp lại anh.
Anh chậm rãi đi hết nơi này đến nơi khác tìm người, không ở nhà ăn, cũng không ở thư phòng, tầng hầm cũng không có.
Anh bước lên tầng hai và thấy cửa phòng ngủ chính đang hé mở.
Đỗ Nhược Ngu mở cửa bước vào, trong phòng ngủ không có ai, anh tiếp tục đi ra ban công, dọc theo hành lang hình tròn của biệt thự đến phía đối diện với bể bơi.
Sau đó, anh ngây ngẩn cả người khi thấy cảnh tượng này.
Hô Hô nằm trên đầu Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang biến thành sư tử.
Chú mèo con lông dài nằm trong bộ bờm vàng của sư tử, đuôi buông thõng tự nhiên, hai chân thu vào, trông rất thoải mái.
Đầu con sư tử tựa vào hai chân trước, nâng Hô Hô, nhưng nó nằm thoải mái trên mặt đất.
Một lớn một nhỏ, cả hai đều nhắm mắt lại, vẻ mặt vui vẻ và mãn nguyện.
Nắng chiều đầu đông không gay gắt mà rất ấm áp, ban công ngập trong ánh nắng như được phủ một lớp vàng.
Lông đen trên lưng Hô Hô dường như phai nhạt dưới ánh nắng, thân thể mèo con vùi trong bờm sư tử, chỉ có phần lông trắng ở trước bàn chân của nó mơ hồ lộ ra, khiến nó trông càng lười biếng và ấm áp.
Mèo lớn và mèo con có kích thước rất khác nhau nhưng lại có thể tắm nắng và ngủ cùng nhau.
Con mèo vàng to lớn, chú mèo con đen trắng, ban công tràn ngập ánh nắng và hồ bơi lấp lánh bên dưới.
Trông… thật thoải mái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...