Vốn Nhan Trăn dự định sẽ vừa nuôi Bạch Tiểu Miên vừa giúp y tìm nhà.
Trong thời gian này, nếu Bạch Tiểu Miên muốn kết thật nhiều bạn, ví dụ như Hộ Hồng Triết, cậu cũng sẽ trợ lực một chút.
Bạch Tiểu Miên rất nhát gan, nên làm sao để giới thiệu Bạch Tiểu Miên cho Hộ Hồng Triết cũng thành một vấn đề phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhan Trăn muốn đi từ từ thôi, không ngờ sẽ có sự cố này.
Ảnh đã gửi đi, trên đó còn có cánh tay cậu, rõ nhất là chiếc vòng Nguyên Hoa tặng đang đeo trên cổ tay, sao tránh được nữa.
Hộ Hồng Triết đã đầu bên kia đã kích động điên rồi: A a a a! Anh! Là Tiểu Bạch đúng không! ! ! Nhất định là Tiểu Bạch!
Nhan Trăn do dự thật lâu, không biết nên trả lời làm sao, chân thỏ của Bạch Tiểu Miên lay lay trên tay cậu, không ngừng động mũi.
“Làm sao giờ?” Nhan Trăn hỏi Bạch Tiểu Miên.
Bạch Tiểu Miên cũng mơ hồ lắm, ngước mắt đối diện Nhan Trăn, một thỏ một người nhìn nhau chăm chú.
“Bị nhận ra rồi, nhất định Tiểu Hộ sẽ muốn đón cậu về nuôi… Nhưng lúc thường nhà bọn họ ra ngoài sẽ khoá cửa, năng lực của cậu không ổn, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trong lồng.”
Lời này khiến Bạch Tiểu Miên vô cùng tuyệt vọng: “Ky.”
“Cứ không thừa nhận đi, nói là thỏ bông là được, tôi cảm thấy nếu hai người muốn gặp mặt thì nên dùng thân phận con người hơn.”
Hoa Minh Vũ hỏi: “Trăn Trăn, cậu thì thầm gì đó?”
“Không có gì.” Ý nghĩ của Nhan Trăn được Bạch Tiểu Miên tán thành, vì vậy nhanh chóng đánh chữ, “Không phải.”
Hộ Hồng Triết một chữ cũng không tin, kiên định nói: Không, đây nhất định là Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch của cậu đang ở cách cậu hàng ngàn km cơ mà.
Nhan Trăn tiếp tục đánh chữ: Cậu nghĩ một con thỏ có thể đánh hơi mùi của cậu rồi đến tận đây à?
Lời này quả thật không phản bác được, Hộ Hồng Triết tiếp nhận.
Hộ Hồng Triết: Vậy em có thể tới sờ sờ thỏ bông của anh không?
Nhan Trăn: Không được, bạn cùng phòng của anh đang trần truồng nằm sấp.
Hộ Hồng Triết:…
Tuy lí do rất vô lý, nhưng không ngờ vẫn thuyết phục được Hộ Hồng Triết.
Nhan Trăn đột nhiên ngộ ra, đúng ha, chỗ Hộ Hồng Triết từng đi nhất định sẽ rất gần nhà của Bạch Tiểu Miên.
Quá lộ liễu, thế mà trước đó cậu không nghĩ ra.
Cậu bèn hỏi: Lần trước cậu đi chơi ở đâu thế, anh và Nguyên Hoa cũng định đi.
Hộ Hồng Triết: Anh phải cho em sờ thỏ thì em mới nói.
Nhan Trăn:…
Lấy đá đập chân mình rồi.
(EbookTruyen.Net)
Chấp niệm với thỏ của Hộ Hồng Triết quá lớn, mới sáng sớm đã nhắn tin đòi Nhan Trăn ảnh thỏ.
Nhan Trăn đành chỉnh lại tư thế cho Bạch Tiểu Miên, chụp vài tấm gửi đi.
Nhận được ảnh rồi, Hộ Hồng Triết vẫn luôn cảm thán: Giống Tiểu Bạch quá.
Nhan Trăn bảo Bạch Tiểu Miên biến về hình người, cùng cậu lên lớp.
Hộ Hồng Triết thỉnh thoảng sẽ cùng Nhan Trăn nhắn vài lời rồi thôi, cuối cùng Nhan Trăn đưa điện thoại cho Bạch Tiểu Miên cầm.
Có nữ sinh hỏi cậu về Bạch Tiểu Miên, Nhan Trăn bèn nói là họ hàng xa nhà mình, tới đây chơi mấy ngày.
Nữ sinh phóng khoáng, cũng hi hi ha ha đùa giỡn vài câu, Nhan Trăn nói: “Đừng đùa y, y nhát gan lắm.”
Tan học, Nhan Trăn lại đưa Bạch Tiểu Miên đi ăn cơm, Bạch Tiểu Miên nói: “Phụ nữ dưới núi cứ y như cọp cái ấy…”
Nhan Trăn không nhịn được cười: “Cậu là nhân vật chính trong 《Mười ngày đàm luận》*à?”
* Tên gốc là《》 của Giovanni Boccaccio, đã được dựng thành phim.
Mọi người tham khảo trên link or google nhé.
“Mười ngày đàm luận gì cơ?”
Nhan Trăn không đùa nữa, hỏi Bạch Tiểu Miên: “Cậu vẫn muốn tìm thỏ cái à?”
“Thật không dám giấu, trước kia tau từng tìm được một thỏ cái.”
Bạch Tiểu Miên nhớ lại lúc mình đi qua tiệm thú kiểng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với bộ lông sáng màu.
“Nhưng tau không lí giải được, tại sao một thỏ yêu đã có linh thức lại cam tâm làm thú cưng mua bán cho con người?”
“Có lẽ là thấy chơi vui thôi…” Nhan Trăn nghĩ thầm, đa số yêu quái bây giờ không chịu làm việc đàng hoành, đương nhiên sẽ thích cuộc sống được bón cơm đút nước rồi.
“Tau không trò chuyện nổi với cổ, cô ấy chê tau không biết nói tiếng Anh, rất quê mùa.”
Nhan Trăn: “…”
“Đừng nghĩ nhiều, cậu sẽ gặp được cô gái của đời mình thôi.”
“Điện thoại của cậu rung này.” Bạch Tiểu Miên nói, “Có thể vẫn là Hộ Hồng Triết gửi tin nhắn.”
Nhan Trăn mở WeChat, thấy Hộ Hồng Triết nói: Em nhìn thấy anh.
Lời này khiến lưng Nhan Trăn phát lạnh, quên mất Bạch Tiểu Miên đang ở hình người, theo bản năng muốn che chắn y.
Sau đó đột nhiên có bàn tay vỗ vai cậu từ phía sau: “Anh!”
Nhan Trăn: “A!”
Hộ Hồng Triết: “… Sao vậy?”
“Không có gì không có gì.” Nhan Trăn bị chính mình doạ sợ, cảm thấy mất hết mặt mũi, liếc nhìn Bạch Tiểu Miên, “Nhanh vậy đã được nghỉ rồi?”
“Vâng, các huấn luyện viên có hội nghị, còn vị này…”
Cậu ta ngó sang Bạch Tiểu Miên đang cúi gằm mặt.
Đến rồi.
Nhan Trăn biết ngày này rồi sẽ tới, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy, vội vàng giới thiệu: “Một… người bạn của anh, Bạch Tiểu Miên… Tiểu Miên, đây là đàn em tôi từng nói, Hộ Hồng Triết.”
“Xin, xin xin xin chào.” Bạch Tiểu Miên khẩn trương đến mức nói lắp.
“Ngưỡng mộ đã lâu.”
Hộ Hồng Triết thấy phản ứng này thật hài hước.
“Ngưỡng mộ đã lâu gì chứ…”
Nhưng khi Bạch Tiểu Miên ngẩng mặt lên, hô hấp của cậu như ngừng lại, quên mất mình đang định nói gì.
Nhan Trăn rất rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí giữa hai người.
Nếu ghép thêm một bài BGM tình cảm nữa thì hoàn mỹ.
“Ừm, ờ…” Hộ Hồng Triết hiếm khi không biết nói sao, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Miên, “Tôi và cậu, đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Đặt ở tình huống bình thường, đây chắc chắn là một lý do làm quen vô cùng sứt sẹo cổ lỗ sĩ.
Nhưng ở tình cảnh này lại không như vậy, còn có chút ngốc.
Bạch Tiểu Miên há mồm, không biết nên trả lời kiểu gì.
Bọn họ thực sự đã từng gặp, hơn nữa còn sống chung một thời gian dài.
Y bị bầu không khí vi diệu này tác động, cũng ngây ngốc đáp lại: “Trước, đời trước sao?”
Hộ Hồng Triết phì cười, vừa cười vừa nói: “Tôi hỏi nghiêm túc đấy.”
Vì vậy tình huống liền biến thành hình ảnh hai bạn ngồi cùng bàn, bạn học Hộ Hồng Triết đối Bạch Tiểu Miên vô cùng nhiệt tình, còn Bạch Tiểu Miên thì đáp trả rất cẩn thận giống như đang đi thi, có thể thấy mồ hôi hột đang túa ra trên mũi y.
Nhan Trăn chỉ biết mình đang rất sáng.
“Tôi có thể vẽ chân dung cho cậu không?” Hộ Hồng Triết chân thành nói, “Ý tôi là, cậu làm người mẫu cho tôi được không?”
Bạch Tiểu Miên nhìn về phía Nhan Trăn, Hộ Hồng Triết cũng nhìn về phía Nhan Trăn, Nhan Trăn bị nhìn mà đơ người, vốn đang là người ngoài cuộc dửng dưng lại bị lôi vào.
Không phải chứ, Nhan Trăn nghĩ thầm, chuyện của hai người mà, nhìn bóng đèn tôi đây làm khỉ gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...