Hộ Hồng Triết nói câu này chủ yếu là nói đùa, nhưng cậu không nghĩ tới một ngày nó sẽ ứng nghiệm.
Đương nhiên, đây là chuyện lúc sau.
Hộ Hồng Triết thanh toán, Nhan Trăn hỏi cậu có cần dẫn đi tham quan cho quen trường quen lớp hay không.
Hộ Hồng Triết nói: “Cảm ơn anh, em tự mình đi là được, cảm giác đi một mình sẽ dễ xuất hiện cảm hứng hơn.”
Dân nghệ thuật sẽ có đôi lúc khá lập dị, Nhan Trăn biểu thị mình rất tôn trọng nhưng cũng không được, nên kéo Nguyên Hoa chuẩn bị rời đi.
Nguyên Hoa nói: “Em chả hiểu lãng mạn gì cả.”
“Hả? Gì gì gì?” Nhan Trăn không hiểu gì, “Sao em lại thành không hiểu lãng mạn rồi?”
“Cũng đã đi với thằng nhóc ấy cả một ngày rồi, em phải biết nghĩ cho thế giới hai người của chúng ta chứ?” Nguyên Hoa nói, “Còn muốn dẫn người ta đi dạo, người ta đang cố ý để hai ta đi riêng đấy.”
“…” Tế bào lãng mạn năm đó của cậu đã sớm bị kỳ thi đại học ma quỷ cướp mất rồi.
“Ồ, vậy à.”
Con trai bây giờ sao mà lắm vấn đề vậy?
Bọn họ cùng nhau lang thang trong trường, đi một lúc thì đến chỗ mà Ly Diễm suýt nữa rơi xuống lần đó.
Nhan Trăn hồi tưởng lại cái đầu to đoành nọ mà vẫn thấy sợ, e rằng hiệu ứng Hollywood cũng không đang sợ bằng.
“Chỗ này đã được sửa rồi” Nguyên Hoa tiếc nuối nói, “Đây là nơi chứng kiến tình cảm của chúng ta đó.”
Nhan Trăn: “…”
Cậu chỉ thấy sợ thôi, lấy đâu ra lãng mạn thế.
“Đi thôi.” Nhan Trăn kéo hắn rời đi, “Em không muốn nhớ lại nữa đâu.”
Nguyên Hoa cũng thuận theo, ghé qua phòng ký túc xá của Nhan Trăn ngồi chơi, các bạn cùng phòng đều có mặt đầy đủ, Hoa Minh Vũ tràn đầy tinh thần nói: “Học kỳ mới này, tôi nhất định phải kiếm được bạn gái!”
Nhan Trăn không muốn đả kích cậu ta, nhưng cũng rất mong cậu ta nhìn rõ hiện thực: “Xung quanh toàn là nam, cậu kiếm bạn gái ở đâu ra?”
Hoa Minh Vũ dõng dạc: “Biết đâu ngày nào đó lại đụng trúng cô gái khiến tôi rung động thì sao?”
Cậu ta lải nhải mấy câu này quá nhiều rồi, nhiều đến mức khiến lỗ tai mọi người đều đóng kén.
Nguyên Hoa luyện phóng phi tiêu, Hoa Minh Vũ nói tiếp: “À, Nguyên Hoa, có phải ba cậu muốn chuyển công tác không?”
“Chuyển công tác?” Nguyên Hoa nói, “Tôi không biết.”
“Gần đây có tin đồn, đề thi cuối kỳ không phải do thầy ấy ra… Mọi người vất vả lắm mới quen với kiểu ra đề của ổng, giờ lại phải thích nghi với loại đề mới à?”
Nguyên Hoa nhớ ra dì kế của hắn hình như làm việc ở đại sứ quán, việc chuyển công tác cũng hợp lý.
Hắn là con ruột mà lại biết cuối cìng, mỉa mai làm sao.
“À, tôi không rõ nữa, dạo này không liên lạc với trong nhà.”
Nhan Trăn ra hiệu cho Hoa Minh Vũ đừng nói nữa, sau đó kéo Nguyên Hoa ra ngoài.
“Tức à?”
“Không.” Nguyên Hoa cười cười, “Anh tức với Hoa Minh Vũ làm gì chứ, cậu ta có biết gì đâu.”
“Ý em là ba anh ấy.” Nhan Trăn nói, “Lần trước hai người cãi nhau, có lẽ ông ấy không tiện nói cho anh.”
Nguyên Hoa “Ừ” một tiếng: “Cũng tốt, anh cũng không muốn gặp ổng, ổng cũng không muốn gặp anh.”
Nhan Trăn chỉ có thể lén lút hôn hắn trong hành lang tối tăm xem như an ủi.
“Vào đi.” Nguyên Hoa vỗ mông cậu.
“Tối nay đừng nhớ anh quá nhé.”
Nhan Trăn đỏ bừng mặt: “Em không thèm, anh không cần phải lo.”
Hôm sau đi học, Nhan Trăn nhìn thấy các sinh viên năm nhất mặc trang phục rằn ri đang tập hợp, lớp học buổi chiều rất đông, cậu không muốn đi bèn mua đồ uống và một quả dưa hấu tới thăm Hộ Hồng Triết.
Trong đội ngũ của viện nghệ thuật đa phần đều là nữ sinh, hiện tại đang là lúc nghỉ ngơi.
Hộ Hồng Triết lẫn trong một đám nữ sinh, cười vui đến ngoác cả mồm.
Nhan Trăn tới cạnh lưới sắt, hô lên: “Hộ Hồng Triết.”
Hộ Hồng Triết ngước mắt nhìn theo, thoải mái đáp: “A, anh.”
Ánh mắt mấy cô gái cũng hướng đến trên người Nhan Trăn.
“Anh có mua đồ cho cậu và bạn bè cùng ăn.
” Nhan Trăn nói, “Hôm nay nắng gắt, chắc mệt lắm nhỉ?”
“Vẫn tốt, huấn luyện viên hiền lành thương hương tiếc ngọc không nhỡ để nữ sinh phơi nắng, đám đại móng heo bọn em cũng được thơm lây.”
Cô gái đằng sau cậu ta cười khúc khích: “Bọn tớ có nói các cậu là đại móng heo đâu!”
Hộ Hồng Triết nhỏ giọng nói: “Con gái ấy mà, nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng các cô ấy đều nghĩ vậy hết.”
Nhan Trăn đưa quả dưa hấu cho cậu ta: “Bê được không? Ở đây còn có dao gọt hoa quả, thuận tiện đem đi hối lộ huấn luyện viên của các cậu.”
Cậu là sinh viên năm hai nên không tiện ở lâu, đưa xong đồ thì đi ngay.
Có một em gái khoá dưới bị đẩy lên hỏi phương thức liên lạc của cậu, ngại ngùng lắp ba lắp bắp.
Nhan Trăn còn ngại hơn cả cô bé: “Không được đâu, anh có bạn trai rồi.”
Em gái: “! ! !”
Lúc rời đi, trong lòng cậu có chút nhẹ nhõm, cũng thấy trước kia mình quá cẩn trọng, gì cũng muốn giấu, còn giờ thì hết rồi, muốn nói thì nói thôi.
Trên vai không có gánh nặng thật là thoải mái.
Nhìn các đàn em huấn luyện quân sự, cậu lại nhớ đến hồi khai giảng năm nhất của mình.
Lúc đó thân thể cậu rất kém, nằm giường bệnh nửa năm đến mức suýt nữa thành tàn phế luôn.
Đứng dưới nắng ba mươi phút mà chân đã run dữ dội, y như tờ giấy mỏng sắp bốc cháy.
Sau đó, huấn luyện viên thấy sắc mặt cậu bợt bạt hẳn đi thì đi nói với giáo viên phụ đạo miễn kỳ quân sự cho cậu.
Mỗi ngày cậu đều hâm mộ nhìn mọi người tập huấn, càng nghĩ càng thấy mình quá yếu đuối.
Giờ suy nghĩ lại, lúc đó điều cậu hi vọng nhất là có thể hoà nhập với tập thể mà thôi.
Hơn nữa cũng vì không cùng mọi người huấn luyện nên trong lòng có chút khoảng cách, quan hệ sau đó với các bạn rất nhạt.
Nếu cậu có thể quen được nhiều bạn một chút, mấy tin đồn trước kia cũng sẽ không càng nói càng nghiêm trọng.
Cậu mở điện thoại lên, thấy Nguyên Hoa gửi tới một bức ảnh: Ba Nguyên đang đứng trên bục giảng viết bảng.
Nguyên Hoa: Anh đang ngồi bàn cuối.
Nhan Trăn cười cười trả lời lại: Nhưng ông ấy chắc chắn không thấy anh.
Nguyên Hoa: Không thấy mới tốt, không thể để ổng có cớ dạy bảo anh được, quá đáng ghét.
Xem ra hiện tại Nguyên Khâu Minh vẫn đang giảng dạy bình thường, chuyển công tác có lẽ là vào học kỳ sau.
Nhan Trăn không khỏi nghĩ tới Hạng Ngọc Loan, nghe nói hắn cũng là giảng viên môn dân tộc học như ba ruột cậu.
Cậu đột nhiên muốn tới cọ vài tiết, xem xem có thể hiểu thêm về yêu quái được không.
Cậu nhắn tin hỏi xin Hi Dương thời khoá biểu của Hạng Ngọc Loan, vừa hay lúc này đang có tiết.
Trong lòng Nhan Trăn vui vẻ, lập tức tới phòng học, gian phòng rất lớn nhưng người ngồi đã chật kín, cậu chỉ đành đứng nghe ở cuối phòng.
Trang phục hôm nay Hạng Ngọc Loan mặc là do Hi Dương chọn: Một bộ vest tím, phối với áo sơ mi mịn, cà vạt là cái mà Hi Dương từng rủ cậu đi mua, khuy bằng màu bạc, mái tóc được dù keo vuốt lên, cố ý tạo hình gọn gàng… Nói chung là một bộ dạng của dân tinh anh ưu tú, một trời một vực với hình tượng lần đầu Nhan Trăn gặp hắn.
Cậu còn nghe được cuộc nói chuyện khe khẽ của hai nữ sinh phía trên, đại khái là sao giảng viên đẹp trai như thế đều kết hôn hết rồi.
Nghe được câu này Nhan Trăn mới chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay Hạng Ngọc Loan, cơm chó không rủ cũng đến.
Có thể là vì không khí trong lớp rất náo nhiệt, nội dung giảng bài hôm nay của Hạng Ngọc Loan là các yêu quái trong nước.
Đây chính là nguyên nhân mà cậu tới đây rồi, Nhan Trăn kích động, lôi sổ ra để ghi chép.
Hạng Ngọc Loan thông báo nội dung xong, lại viết lên bảng đen hai chữ “Ba xà”.
“Ba Xà lần đầu được ghi chép trong 《Sơn hải kinh》, còn có 《Hải nội nam kinh》.
Hai bản này nói là sách về yêu quái, nhưng càng giống như ghi chép về địa lý thời thượng cổ hơn.”
Hắn nói rất ra dáng, phảng phất như đang giảng về chủ nghĩa duy vật và khoa học, căn bản không phải là một người luôn phải giao thiệp với yêu quái.
“Nghe đồn Ba Xà có thể nuốt sống một con voi lớn, năm sau mới có thể phun xương cốt ra nên thường được người xưa gán cho biểu tượng của sự “tham lam”, cũng có thuyết rằng câu tục ngữ ‘Tham ăn không bằng rắn nuốt voi’ là nói về Ba Xà.”
Một sinh viên dơ tay hỏi: “Thầy ơi, ở trong tiểu thuyết, Ba Xà hầu như đều là nhân vật phản diện, liệu có thực sự lợi hại như vậy không ạ?”
“Sức mạnh bản thể của Ba Xà tương đối yếu.” Hạng Ngọc Loan nói, “So với những đại yêu và thần thú thì nó không mạnh bằng.
Nhưng nó rất giỏi tính kế, bản tính tham lam nên cũng sẽ lợi dụng những người tham lam.”
“Thầy nói cứ như nó có thật ấy nhỉ.” Nữ sinh bàn trên lén lút cười thầm.
Có thật mà.
Nhan Trăn nghĩ.
Lẫn trong tiếng cười khúc khích của nữ sinh nọ, cậu đột nhiên nghe được một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười này làm cả người cậu run lên, nhưng nhìn hết xung quanh lại không biết nó bắt nguồn từ đâu.
Có thể là nghe nhầm thôi, lớp học đang rất sôi nổi mà.
Hạng Ngọc Loan nói tiếp: “Các em muốn nghe thì thầy sẽ nói nhiều một chút.
Nghe đâu… ‘nghe đâu’ thôi nhé, chứ thầy không chịu trách nhiệm với thuyết pháp này đâu.”
Mọi người dưới lớp đều cười rộ lên.
“Nghe đâu Ba Xà có năng lực ký sinh, còn có thể kích động yêu quái khác dùng năng lực nuôi bản thân, nhưng thực tế là sẽ nuốt chửng kẻ đó.
Đây cũng là một phương pháp đi săn của nó.” Hạng Ngọc Loan nói, “Nhưng thuyết pháp này chỉ được truyền miệng từ một ít các câu chuyện dân gian, không tính là thuyết pháp chủ lưu.”
Hạng Ngọc Loan không chỉ giảng về Ba Xà, theo yêu cầu của sinh viên, hắn bắt đầu giới thiệu “Chu Yếm”.
Mà suy nghĩ của Nhan Trăn vẫn dừng lại trên hai chữ Ba Xà trên bảng.
Mười năm trước, Ba Xà suýt chút nữa đã khiến thiên hạ đại loạn.
Hắn đứng sau kích động rất nhiều yêu quái thực hiện hiến tế, lấy cái cớ “thức tỉnh hung thú thượng cổ” để nuốt chửng đồng loại.
Cậu cũng đã tra được chút thông tin từ diễn đàn liên minh.
Nghe đâu nó là ác thú ngàn năm vẫn tồn tại dưới dạng bò sát.
Thời thượng cổ, hung thú và thần thú đánh nhau lưỡng bại câu thương, cùng hoà vào thiên địa, Ba Xà ẩn nấu một thời gian dài, mấy trăm năm trước mới xuất hiện trở lại.
Khi đó yêu quái vẫn còn chỗ đứng, Ba Xà đương nhiên không thể làm gì, sau này liên minh được thành lập, linh khí trong trời đất cũng bắt đầu suy yếu, yêu tộc phân tán, dã tâm của Ba Xà mới nổi lên mặt nước.
Xui khiến yêu quái làm loạn, dựng lên một giáo phái mang danh nghĩa ‘phục hưng’, không ngừng mở rộng sức mạnh.
Yêu quái theo hắn phần lớn chỉ là mấy tiểu yêu mới được trăm tuổi đời, còn các đại yêu thì vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn.
Dù sao yêu quái nào chả mong liên minh ngã xuống.
Trận đại chiến mười năm trước, anh tài trong liên minh đều phải ra mặt trấn áp mới khiến nguyên thần của hắn bị thương, sau đó bị Ly Diễm phong ấn, thế gian mới yên bình trở lại.
Nhưng Ly Diễm cũng trúng chiêu, nguyên thần bị ô nhiễm, chỉ có thể bế quan để loại bỏ, còn tự mình trói dây bắt yêu.
Đến tận mấy tháng trước, Ly Diễm vẫn không thể loại bỏ ma vật, tẩu hỏa nhập ma đả thương thủ vệ trốn thoát.
Nhan Trăn nhớ tới việc này, trong lòng có một suy đoán.
Đầu tiên là Hi Dương bị ma vật khống chế, các sự kiện linh dị, rồi người bình thường cũng không tránh thoát, mà mẹ của Nguyên Hoa chính là một người bị hại…
Những việc trên, liệu có liên quan đến Ba Xà không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...