“Vào cục cảnh sát? Tại sao?”
Nguyên Hoa đang lên taxi nói địa chỉ cho bác tài: “Có lẽ là do dì kế của anh ra mắt, hoặc là mẹ anh lại gây chuyện gì đó…”
“Không nói nữa.” Nguyên Hoa thở dài, “Giải quyết xong việc này rồi anh gọi lại nhé.”
“Hầy…” Nhan Trăn cũng chỉ biết thở dài theo.
“Nguyên Hoa sao thế?” Nhan Vận Lam ngồi xuống cạnh cậu.
“Sao lại phải vào cục cảnh sát?”
“Liên quan đến chuyện ly hôn của ba mẹ anh ấy…” Nhan Trăn cũng không nói rõ được, “Xem ra, có thể là mẹ anh ấy đổi ý giữa chừng.”
“Ừm…” Nhan Vận Lam hơi ưu tư.
“Cũng không chắc là đổi ý hay là do nguyên nhân khác.”
“Hả?” Nhan Trăn ngồi thẳng người.
“Là sao ạ?”
“Lý Huyền Tĩnh đưa mẹ xem.” Nhan Vận Lam chìa là một tờ bảng biểu.
“Thống kê các vụ án xảy ra trong một tháng qua.”
Nhan Trăn vô cùng nghi hoặc, rõ ràng Hi Dương đã nói tháng này có rất ít yêu ma quấy nhiễu rồi mà.
Cậu nói chuyện này cho mẹ, Nhan Vận Lam nói: “Hiện tại linh khí không đủ, yêu quái khan hiếm, không có nhiều yêu quái để khống chế nên thứ này chuyển sang ám con người, đặc biệt là những người có oán niệm sâu sắc, từ đó hấp thụ oán khí.
Riêng tháng này, khu Hoa Đông đã có hơn trăm vụ.”
Nhan Trăn hít một ngụm khí lạnh, cảm giác mà lúc trước Uông Dịch mang tới lại kéo đến.
Cậu nhìn về phần ghi chép chi tiết các vụ án, có người đánh bạc bạc đến táng gia bại sản nợ nần chồng chất, cuối cùng nảy sinh tà niệm giết chết ông chủ và vợ cũ của mình; có người vì mắc phải bệnh ung thư mà muốn trả thù xã hội, lái xe vượt quá tốc độ đụng chết năm, sáu người, còn làm mười mấy người bị thương…
Mỗi một vụ đều khiến lòng người sợ hãi.
Nhan Trăn run rẩy đứng dậy: “Vậy nên mẹ mới nghĩ là…”
Nếu như thế, chẳng phải Nguyên Hoa sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Mẹ cũng không chắc, chỉ là đoán thôi nên con đừng lo quá.” Nhan Vận Lam nói, “Nếu đã vào cục cảnh sát thì tám phần mười là chuyện đã được kiểm soát, sẽ không liên lụy đến Nguyên Hoa đâu.”
Nhan Trăn đành ngồi xuống, cậu lại nghĩ, vậy còn ba mẹ Nguyên Hoa thì sao?
“Ma vật chuyên nhắm vào nhược điểm của con người, nhưng sức mạnh không lớn, đoán chừng giờ cũng đã suy yếu rồi.”
Nhan Trăn vẫn không yên lòng, lại gọi điện cho Nguyên Hoa.
Nguyên Hoa không nhận ngay, gọi vài cuộc thì điện thoại mới thông: “Alo? Trăn Trăn, không cần lo lắng quá đâu.”
Hắn nói chuyện như vậy, Nhan Trăn liền biết thực sự đã xảy ra chuyện rồi.
“Thật sự không có chuyện gì, chỉ là ba anh… bị thương chút thôi, không nghiêm trọng, còn mẹ anh thì đang hôn mê…”
Tình trạng thật giống với người từng bị ma vật khống chế, Nhan Trăn hỏi tiếp: “Ba anh sao lại bị thương?”
“Bị bóp cổ, đụng phải quầy, cánh tay bị rạch một nhát, lúc đó mẹ anh được mấy người ngăn lại, còn cắn cả nhân viên công tác… Ba anh tới bệnh viện tiêm liều uốn ván trước mới đến cục cảnh sát.”
Nhan Trăn nói: “Em qua đó với anh.”
“Không cần đâu.” Nguyên Hoa không muốn cậu thấy chuyện xấu trong gia đình mình, đây có lẽ là lòng tự trọng của hắn, “Trễ lắm rồi, cũng không tiện.”
“Em phải qua để xác nhận.” Nhan Trăn cảm thấy số mình đúng mệt.
“Việc đó có thể là do ma vật gây ra.”
Cậu đọc thật kỹ càng phần bảng biểu, phát hiện những nơi gây án đều là chỗ đông người, nói rõ ràng ma vật muốn càng nhiều người chết càng tốt.
(EbookTruyen.Net)
Lượng người đến cục dân chính mỗi ngày cũng không nhỏ, miễn cưỡng thoả mãn điều kiện này.
Hai chữ ‘ma vật’ đánh động được Nguyên Hoa, nghe hắn báo địa chỉ, Nhan Trăn bèn ra ngoài gọi xe.
Trước khi cậu ra cửa, Nhan Vận Lam nói: “Nhớ về sớm nhé.”
Ngữ điệu không hề có xíu xiu lo lắng nào.
Nhà Nhan Trăn cách cục cảnh sát không xa, đi xe chỉ mất mười phút.
Lúc cậu tới nơi, mẹ Nguyên Hoa vẫn còn chưa tỉnh.
Nguyên Hoa ra cửa đón cậu, sắc mặt hắn nặng nề, tâm tình đang rất kém.
“Em qua xem.” Nhan Trăn sờ sờ mặt hắn, “Đừng buồn.”
“Coi anh là trẻ con đấy à.” Nguyên Hoa miễn cưỡng cười một cái.
Nguyên Hoa có lúc giống trẻ con thật mà, tình mẹ trong Nhan Trăn dâng trào, muốn ôm hắn, nhưng vẫn nhận thức được không nên làm vậy trước cục cảnh sát.
“Vào đi nào.” Nguyên Hoa đùa, “Nhan đại tiên.”
Tình trạng của mẹ Nguyên khá giống với ba Nhan Trăn lúc trước, ấn đường biến đen, bọng mắt xanh xao, cả người trông rất tiều tụy.
Từ góc độ của Nhan Trăn còn nhìn thấy cả hắc khí đang trôi nổi.
“Lấy cho em một ít nước.” Nhan Trăn nói.
Nguyên Hoa biết cậu định làm gì nhưng vẫn nghe lời tìm cho cậu một chai nước khoáng.
“Ba anh đang ở trong lấy lời khai, không biết sao làm đến giờ vẫn chưa xong.”
Nhan Trăn vẽ xong trận pháp trên người mẹ Nguyên rồi niệm quyết, trận pháp sáng loé lên, hắc khí đã tan mất nữa, sắc mặt bà nhìn đã đỡ hơn nhiều.
Nguyên Hoa đứng phía sau nhìn, thở dài nói: “Hay thật…”
“Sao thế?”
“Không có gì.” Nguyên Hoa nói, “Nhớ lại lúc chúng ta mới quen nhau thôi, lúc đó em chả giống hiện tại gì cả.”
“Lúc chúng ta quen nhau?” Nhan Trăn nhịn cười liếc hắn, “Hình tượng em ở trong lòng anh ra sao?”
“Anh vẫn luôn thích em.” Nguyên Hoa nghiêm túc nói.
Nhan Trăn không để ý hắn nữa, banh mí mắt mẹ Nguyên ra để kiểm tra tròng mắt, xác nhận không xuất hiện tình trạng kỳ dị nào.
“Lại nói.” Nguyên Hoa vẫn đang nói.
“Đến lúc chúng ta mua nhà, em còn có thể xem phong thuỷ, thực sự rất tiện.”
“Em không xem phong thủy.” Nhan Trăn ăn ngay nói thật.
“Vậy cũng không sao.” Nguyên Hoa tay cậu đặt lên ngực mình.
“Nói chung chỉ cần ở cùng em là đã có cảm giác an toàn rồi.”
Nhan Trăn: “…”
Ba Nguyên Hoa từ trong bước ra, lúc thấy Nhan Trăn, trên mặt thoáng hiện ra chút ghét bỏ nhưng đã thu hồi rất nhanh, ra vẻ điềm tĩnh gật đầu với cậu, sau đó nói với Nguyên Hoa: “Con đưa mẹ con về đi.”
“Con đưa kiểu gì?” Nguyên Hoa cảm thấy ổng đang nói đùa.
“Ba có xe cơ mà, sao bà không đưa bà ấy về đi?”
Nhan Trăn kéo hắn một cái để hắn giảm giọng xuống, Nguyên Hoa tiếp tục nói: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, ba sẽ không hẹp hòi đến mức không nỡ bỏ ra chút tiền xăng xe chứ?”
Ba Nguyên: “…”
“Từng là vợ chồng, ha, mày cũng không nghĩ xem bà ta vừa làm gì ba! Đột nhiên phát điên muốn bóp chết ba mày, mày nói xem ba nên đối mặt với bà ta ra sao đây? Mày đúng thật là con ruột bà ta, đồ không có lương tâm!”
Nguyên Hoa vốn đã mềm giọng lại bị chọc tới, mỉa mai: “Đúng vậy, con là con bà ấy chứ không phải con ba nhỉ.”
Nhan Trăn lại kéo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Ba Nguyên cũng sợ mất mặt, miễn cưỡng nói: “Ba đưa, ba đưa là được chứ gì.”
Nguyên Hoa lại nói: “Thôi đi, cái chỗ ở cũ của bà cũng mấy năm rồi chưa có ai ở.”
Cuối cùng bọn họ cõng mẹ Nguyên tới khách sạn gần nhà Nhan Trăn, dàn xếp xong xuôi rồi để lại một tờ giấy nhớ.
Sau đó Nguyên Hoa bèn theo Nhan Trăn về nhà cậu.
Hôm nay hắn gặp đả kích lớn, lúc ngủ cũng ôm chặt Nhan Trăn.
Nhan Trăn hiếm khi thấy hắn ỷ lại như vậy, có chút đau lòng.
“Đôi khi anh cảm thấy gia đình mình rất thất bại, bản thân anh cũng vậy, nhưng anh không muốn người khác thấy những cảnh mất mặt thế này.”
Nhan Trăn ôm hắn: “Không đâu, anh rất tuyệt.”
“Có phải khác hoàn toàn so với hình tượng ban đầu không?” Nguyên Hoa cười khổ.
“Năng động phóng khoáng đều là giả, trong nhà có một đống chuyện, bản tính cũng giống ba mẹ, rất sĩ diện…”
Nhan Trăn chỉ có thể vuốt tóc hắn, chạm trán hắn an ủi.
“Mỗi người đều có hai mặt, không có gì lạ.”
Có thể nói, cậu càng thích một Nguyên Hoa như thế này, mất đi hào quang, Nguyên Hoa liền trở nên chân thật hơn.
Hắn có phiền não, có điểm trẻ con, cũng sẽ cần cậu giúp đỡ.
“Mẹ anh sẽ không sao chứ?” Nguyên Hoa hỏi.
“Không sao.” Nhan Trăn nói, “Có thể sẽ có chút ảnh hưởng nhỏ, ví dụ như thể chất dễ sinh bệnh gì đó…”
Cậu do dự rất lâu mới nói: “Kỳ thực lần này không phải lỗi của dì ấy đâu…”
Nguyên Hoa nói: “Anh biết, trong lòng bà có oán niệm.”
Lúc đầu bà rất yêu chồng mình, Nguyên Khâu Minh khi đó còn là một tên nghèo, là đối tượng được gia đình bà tài trợ, sau đó quen biết, nảy sinh tình cảm rồi kết hôn.
Kết hôn rồi, một thời gian sau bà lại có cảm giác tình cảm của hai người không cân xứng.
Sau khi có con, cảm giác xa cách ngày càng rõ ràng.
Một người lớn lên trong nhung lụa như bà thì sao chịu được sự lạnh nhạt này, bà bắt đầu theo dõi giám sát hoạt động của chồng, đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì với ai, gọi điện cho ai…
Hành động cực đoan như vậy dẫn đến ly thân.
Bà không muốn ly hôn, cuộc hôn nhân mỹ mãn mà bà đã từng khoe khoang với chị em của mình không thể đổ vỡ được.
Bà cũng không bỏ được người này, càng không muốn thả tự do cho hắn, để hắn tìm người phụ nữ khác.
Vậy nên mới nháo loạn cho đến tận giờ.
“Bọn họ càng dây dưa,” Nhan Trăn nói, “thì tổn thương phải chịu lại càng lớn.”
Mà người chịu tổn thương nhiều nhất lại chính là Nguyên Hoa.
“Ừm.” Nguyên Hoa cọ lại trán cậu.
“Giờ hai người cũng ly hôn, mọi việc kết thúc rồi, không cần để tâm nữa.”
Nhan Trăn nói: “Anh còn có em mà.”
Nguyên Hoa bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy.
Anh chỉ còn em thôi.”
Hai người lại hôn nhau mấy cái như gà mổ thóc.
Nụ hôn như vậy có chút ngây ngô, nhưng lại càng chân thành hơn.
Đêm đen yên tĩnh, người say giấc nồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...